Thái Cổ Thần Vương

Chương 223 : Sự cường thế của diêm thiết

Phụ thân Lãnh Ngưng cùng với Lãnh Lâm hiển nhiên tính sẽ không buông tha Lãnh Ngưng. Một ngày không đi đến Diêm gia, nàng phải chấp nhận áp lực của Lãnh phụ ở trong gia tộc thêm một ngày. Bởi vì tu vi kém cỏi, Lãnh phụ địa vị trong gia tộc rất thấp. Do đó, gia tộc mới dám chọn Lãnh Ngưng gả cho Diêm Thiết. Thực lực, quyết định địa vị; địa vị, quyết định đãi ngộ. Về phần đối với Lãnh Lâm mà nói, Lãnh Ngưng không đi, nàng cũng khó an tâm, dù sao ở trước Lãnh Ngưng, người gia tộc lựa chọn sẽ là nàng. Lãnh Ngưng nhìn thấy đám người Lãnh Lâm đi qua bên này, không khỏi lộ ra một chút thần sắc tựa cười như không cười. Tần Vấn Thiên tuy ở trong ấn tượng của nàng là tên thích nói mạnh miệng, nhưng ở bên cạnh hắn sẽ có cảm giác an toàn. Có lẽ là sự tự tin có được trên người hắn cũng đã lâm nhiễm cho nàng, hắn luôn như gió nhẹ mây nhạt, giống như chuyện gì cũng đều không để ở trong lòng vậy. Nhưng mà một khi có người làm hắn tức giận, hắn sẽ làm người đó run sợ, cho hắn hối hận, ví dụ như Diêm Không. - Hay cho một tình chàng ý thiếp. Giọng nói âm dương quái điều của Lãnh Lâm lại vang lên, chỉ thấy nàng đi qua bên này, cười nói: - Lãnh Ngưng, ngươi cần phải hiểu rõ, đến lúc đó không chỉ có ngươi phải thừa nhận lửa giận Diêm Thiết tiền bối, tiểu tình lang này của ngươi e là cũng sẽ thật thảm. - Chuyện đó có liên quan tới ngươi sao? Lãnh Lâm chất vấn Lãnh Lâm, khiến cho Lãnh Lâm sửng sốt, nha đầu kia, có vẻ như kiên cường hơn. - Đương nhiên là có liên quan rồi, dù sao cũng suy nghĩ vì hạnh phúc của ngươi. Có thể gả cho nhân vật như Diêm Thiết tiền bối, là phúc khí của muội muội. Đôi mắt nhỏ của Lãnh Lâm nheo lại, làm cho người ta có cảm giác xảo quyệt. - Ngươi xác định gả cho Diêm Thiết là phúc khí? Tần Vấn Thiên nhìn Lãnh Lâm, thật sự hỏi. Lãnh Lâm nhíu nhíu mày, lập tức nói: - Đương nhiên. - Như vậy ta yên tâm, ta còn lo lắng sẽ uất ức cho ngươi, ngươi đã tự mình nói gả cho Diêm Thiết là phúc khí, chúng ta sẽ chân thành chúc phúc cho ngươi. Tần Vấn Thiên cười nói, khiến cho Lãnh Lâm trong mắt hiện lên một tia sáng lạnh, lạnh nhạt nói: - Không phải ta gả, là nàng gả. - Ta vô phúc không thể hưởng thụ, hay là để cho tỷ tỷ ngươi đi. Lãnh Ngưng được Tần Vấn Thiên thức tỉnh, giờ phút này lại nhìn thấy Lãnh Lâm thần sắc biến ảo, hoàn toàn rõ ràng vì sao Lãnh Lâm vẫn bức bách nàng nhanh chóng đi Diêm gia, là vì để bản thân nàng ta được an tâm. Chỉ thấy thanh niên bên cạnh Lãnh Lâm nhíu nhíu mày. Trong đôi mắt hiện lên một luồng sát khí, thái độ hai người Tần Vấn Thiên, làm cho hắn không thể cao hứng được. Bảo nữ nhân của hắn gả đi, không phải là đang vũ nhục hắn sao? - Ngươi cũng biết, hàm nghĩa bốn chữ họa là từ ở miệng mà ra này. Thanh niên liếc mắt nhìn Tần Vấn Thiên một cái, nhếch lên khóe miệng tựa như mang theo một luồng khí thế mãnh liệt. Tần Vấn Thiên nhìn về phía người thanh niên, chỉ liếc mắt một cái liền dời ánh mắt đi, cũng chém đinh chặt sắt nói: - Nếu chính ngươi đã nói gả cho Diêm Thiết là phúc khí, như vậy, để cho Lãnh gia lại một lần chọn lựa người đi. Ta thấy ngươi có vẻ thích hợp, các ngươi có thể rời khỏi được chưa? - Ha ha. Lãnh Lâm cười lạnh, tựa vào cánh tay thanh niên, tên thật kiêu ngạo. Người thanh niên khóe miệng cười lạnh càng sâu, lập tức thấy hắn nắm tay Lãnh Lâm xoay người rời đi, thản nhiên nói: - Nhớ kỹ lời ngươi nói, ta sẽ nhắn cho người Lãnh gia. Đi đến cửa biệt viện, người thanh niên bước chân liên tục bước ra, chỉ thấy phía trên, đột nhiên xuất hiện tinh thần văn lộ, vặn vẹo thần văn hóa thành dạng trường mâu. Đột nhiên, người thanh niên xoay người, bước chân ra một bước, một cây trường mâu sắc bén đáng sợ phá không giết ra, lao thẳng tới Tần Vấn Thiên. - Hô… Lãnh phụ thần sắc khó coi, thần văn cấp hai đỉnh phong, có thể khắc thuần thục như thế. Tần Vấn Thiên bàn tay vung lên, ngăn trở trường mâu, thần văn cấp hai đỉnh phong, cũng chỉ là uy lực luân mạch đỉnh phong mà thôi. Thần văn cấp ba, đối ứng Nguyên Phủ cảnh. - Ngươi có biết cấp bậc thần văn này? Người thanh niên hất ống tay áo, vô cùng cao ngạo, Lãnh Lâm lại nhìn Tần Vấn Thiên liên tục cười lạnh. Tuổi như thế liền có thể khắc thần văn cấp hai đỉnh phong, thiên phú cũng không phải chỉ là xuất chúng. Tương lai tất thành Thần Văn sư cấp ba, được gia tộc cung phụng, địa vị của nàng cũng sẽ nước lên thuyền lên. Lưu lại câu nói, người thanh niên liền xoay người muốn rời khỏi. Nhưng mà ngay giờ phút này, phía sau hắn có tiếng bước chân truyền ra, khiến cho hắn hơi hơi nhíu mày, một tiếng xé gió lợi hại truyền ra, phá không đánh tới. Người thanh niên lập tức xoay người lại, bàn tay nâng lên phát ra công kích, chỉ thấy một tòa đại bằng đáng sợ gào thét đánh tới, tiếng va chạm rầm rầm truyền ra, chân hắn liên tục lui về phía sau, phập một tiếng, áo ngực vỡ vụn, trước ngực xuất hiện một vết máu. Rốt cuộc cũng chém chết hư ảnh đại bằng, nhưng người thanh niên vẻ mặt chật vật, ngẩng đầu nhìn về phía Tần Vấn Thiên, thấy đối phương bình tĩnh đứng ở đó, dưới chân Tần Vấn Thiên, thần văn ánh sáng chói mắt, rõ ràng là một hình ảnh đại bằng thật lớn. - Ngươi khắc, cũng kêu thần văn? Tần Vấn Thiên diễn ngược nhìn thanh niên chật vật, mà thanh niên giờ phút này thần sắc biến đổi mạnh, rung động nhìn Tần Vấn Thiên. Sao có thể, làm sao hắn có thể khắc ra thần văn cấp ba. Hắn biết rõ tạo nghệ của mình ở trên thần văn, hơn nữa lần này hắn đến Lãnh gia, thật ra cũng không phải vì Lãnh Lâm, mà là vì một danh ngạch tiến vào của địa phương, hắn biết rất là rõ ràng thiên phú của mình ở trên thần văn. Lãnh Lâm sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, chết lặng nhìn một màn trước mắt, thân thể run nhè nhẹ. - Xong rồi. Lãnh Lâm nhìn thấy ánh mắt tựa cười mà không cười của Tần Vấn Thiên đột nhiên cảm giác cả người lạnh lẽo. Nha đầu Lãnh Ngưng kia tìm được một Thần Văn sư cấp ba. Lãnh gia, làm sao bỏ được để Lãnh Ngưng gả cho Diêm Thiết, đây không khác gì đắc tội với Tần Vấn Thiên vị Thần Văn sư cấp ba này. Lúc trước là vì bạn trai nàng tồn tại, Lãnh gia mới suy xét thay đổi người, như vậy hôm nay… nghĩ đến cái này, Lãnh Lâm cả người lạnh lẽo, nàng lúc này mới ý thức được, ý nghĩa lời nói của Tần Vấn Thiên với nàng là cái gì. - Cút. Tần Vấn Thiên không khách khí phun ra một chữ, người thanh niên sắc mặt trắng bệch, lôi kéo Lãnh Lâm lòng lạnh lẽo rời khỏi. Phụ thân Lãnh Ngưng vẫn ở một bên ngây người, có chút rung động nhìn thanh niên trước mắt, đây là bạn trai của nữ nhi ông ư? - Hô… Thở sâu một hơi, Lãnh phụ lộ ra một chút ý cười, nói với Lãnh Ngưng: - Ngưng nhi, con cũng biết, người cha đây có nỗi khổ, địa vị của cha trong gia tộc không cao, gia tộc bảo ta làm cái gì, ta căn bản không thể phản đối. - Người có thể đi rồi? Lãnh Ngưng lãnh đạm nói với Lãnh phụ. Lãnh phụ lời nói bị khựng lại, lập tức gật đầu với Tần Vấn Thiên, rời khỏi. - Ha ha, địa vị gia tộc, vì sao ngươi ngay cả cố gắng đúng lý cũng không dám? Gia tộc cho ngươi áp lực cũng không đề cập gì tới cung cấp tài nguyên tu luyện, chẳng lẽ ngươi không thể dựa vào chính mình, thật sự là buồn cười. Lãnh Ngưng ánh mắt có chút hồng, Tần Vấn Thiên vỗ vỗ bả vai của nàng. Ánh mắt chậm rãi chuyển qua, Lãnh Ngưng nhìn Tần Vấn Thiên trước mặt, đột nhiên cười một tiếng, tươi cười xán lạn như ánh mặt trời. - Cảm ơn, có ngươi thật tốt. Lòng Lãnh Ngưng ấm áp, cảm giác có được người bảo hộ này, chưa từng có qua. - Không có việc gì, ai bảo ta là người thương hoa tiếc ngọc làm chi. Tần Vấn Thiên nhún vai cười nói, khiến cho Lãnh Ngưng trợn trắng mắt: - Ngươi cũng thật biết tự sướng. - Đúng rồi, ngươi triển lộ thiên phú Thần Văn sư cấp ba của ngươi, gia tộc khẳng định sẽ muốn ngươi thay thế Lãnh gia đi tham gia hội giao lưu. Lãnh Ngưng đột nhiên nhớ tới cái gì, nói với Tần Vấn Thiên. - Hội giao lưu. Tần Vấn Thiên nói nhỏ, Bạch Lộc Di, cũng nhắc tới hội giao lưu này, hắn chỉ sợ không thể đáp ứng Lãnh gia, dù sao hắn trước đó đã nói qua với Bạch Lộc Di, sẽ giúp nàng tranh thủ đệ nhất. - Ừ, hội giao lưu đông vực thành Vọng Châu do thế lực cấp bá chủ “phủ Trích Tinh” tổ chức. Bọn họ triệu tập một ít Thần Văn Đại sư phụ tá bọn họ tiến vào một bí cảnh thí luyện. Người ở tại hội giao lưu đạt được ba hạng đầu, đều có tư cách lựa chọn mang vài người cùng đi vào, thứ nhất có mười danh ngạch, thứ hai có tám danh ngạch, thứ ba có sáu danh ngạch. - Không chỉ là đông vực, các vực khác thành Vọng Châu sẽ đồng thời tổ chức hội giao lưu. Chọn lựa người hộ tống thế lực cấp bá chủ này tiến vào trong bí cảnh, Lãnh gia muốn bắt lấy cơ hội lần này, bởi vậy cầu Diêm Thiết, hy vọng Diêm Thiết có thể cho Lãnh gia vài danh ngạch. Diêm Thiết, hắn là người có tiếng hô cáo nhất ở đông vực cướp lấy đệ nhất. Lãnh Ngưng giải thích với Tần Vấn Thiên, kết hợp lời nói của Bạch Lộc Di, Tần Vấn Thiên dần dần hiểu ra việc này. Thì ra Lãnh gia là vì danh ngạch này, mới hy sinh Lãnh Ngưng, đưa nàng cho Diêm Thiết, thật đúng là tàn khốc. Nếu chỉ là cho Lãnh gia danh ngạch cá biệt, thật ra không phải vấn đề quá lớn. Liên tiếp mấy ngày, cũng có người Lãnh gia tiến đến bái phỏng Tần Vấn Thiên, để cho Lãnh Ngưng cảm nhận được thật sâu nhân tình ấm lạnh. - Vấn Thiên à, Lãnh Ngưng nha đầu kia từ nhỏ đã nhu thuận, vốn xinh đẹp, hôm nay tìm được một lang quân tốt như ngươi, thật làm cho người ta yên tâm. Gia gia Lãnh Ngưng ngữ trọng tâm trường nói với Tần Vấn Thiên, trên mặt lộ ra ý cười nồng đậm, giống như một trưởng bối thật hiền lành. Nhưng mà Lãnh Ngưng lại nói cho Tần Vấn Thiên, gia gia này của nàng, ngày thường ít gặp nàng, con cháu của hắn không ít, trong đó có đủ thiên phú xuất chúng, Lãnh Ngưng, chỉ có thể đứng sang một bên. Thời điểm Lãnh gia nói Lãnh Ngưng phải gả cho Diêm Thiết, gia gia này của nàng cũng đồng ý, trong mắt ông, Lãnh Ngưng giống như là công cụ. - Ừ. Tần Vấn Thiên lá mặt lá trái gật đầu. - Diêm gia bên kia, ta đã phái người đến can thiệp, ngươi cứ an tâm đi. Gia gia Lãnh Ngưng tươi cười đầy mặt nói, chẳng qua vào lúc này, thấy một người vội vàng đi tới, khiến cho Lãnh lão gia tử nhíu nhíu mày, không vui nói: - Có chuyện gì vậy? Người nọ liếc mắt nhìn Tần Vấn Thiên và Lãnh Ngưng một cái, không nói gì. - Vấn Thiên và Lãnh Ngưng không phải người ngoài, cứ nói đừng ngại. Lãnh lão gia quát. - Vâng. Người nọ gật đầu, mở miệng nói: - Diêm gia bên kia, Diêm Thiết, hắn không đồng ý đổi người. Hắn nói muốn Lãnh Ngưng, hắn đã định rồi. Về phần Tần Vấn Thiên, Lãnh gia, tốt nhất không cần phải có quan hệ với hắn, nếu không, cứ gặp ở hội giao lưu. Lãnh lão gia thần sắc đột nhiên thay đổi, ánh mắt hiền lành nọ đột nhiên sắc bén hẳn lên, lập lòe bất định, không biết suy nghĩ cái gì. Diêm Thiết này phát điên cái gì, Lãnh gia bọn họ đã đồng ý cho hắn không ít ưu việt, hắn thế mà không đồng ý đổi người. - Không có đường sống sao? Lãnh lão gia lạnh như băng nói. - Diêm Thiết nói, chém đinh chặt sắt, hơn nữa, bảo Lãnh gia mau chóng đưa người đi, nếu không chờ xem, hắn còn nói… nói kêu người nào đó, chuẩn bị chờ chết. Người nọ cúi đầu nói, Lãnh lão gia thần sắc càng lúc càng khó coi, lời này, thật đúng là phong cách của Diêm Thiết, về phần người nào đó, không thể nghi ngờ ai khác chính là ý chỉ Tần Vấn Thiên. Nói như vậy, chỉ sợ giữa Diêm Thiết cùng Tần Vấn Thiên, phải có gì đắc tội. Tần Vấn Thiên, Thần Văn sư cấp ba trẻ tuổi, có tương lai. Diêm Thiết, Thần Văn Đại sư cấp ba thành thục mạnh mẽ, giai đoạn hiện tại nhất định hơn Tần Vấn Thiên. Nếu bọn hắn lựa chọn Tần Vấn Thiên, chẳng khác nào buông tha hội giao lưu lần này. Hơn nữa, còn cần bảo vệ tốt Tần Vấn Thiên, bởi vì Diêm Thiết, hắn muốn mạng Tần Vấn Thiên. - Ta cáo từ trước. Lãnh lão gia miễn cưỡng nói với Tần Vấn Thiên, tùy cơ liền rời khỏi. Tần Vấn Thiên đôi mắt lóe lên, thái độ thay đổi, thật ra có thể thăm dò ra một việc, còn có Diêm Thiết nọ, cũng thật kiêu ngạo!