Thái Cổ Thần Vương
Chương 177 : Đế nghĩa
Trong hư không, Tần Vấn Thiên yên lặng lơ lửng ở đó tựa như chuyện hắn vừa làm chỉ là một việc nhỏ nhặt không đáng kể vậy.
Chênh lệch giữa hai người quá xa. Giống như trước đây khi bọn họ đều là Luân Mạch cảnh tầng chín, mười người quyết đấu trên chiến đài của học viện Hoàng Gia, Tư Không Minh Nguyệt không chịu nỗi một kích, hiện tại vẫn không khác gì ngày trước.
Thậm chí ngay cả Tinh Hồn Tần Vấn Thiên còn chưa thả ra. Trong lòng không ít người suy nghĩ, ngôi sao Võ Mệnh mà Tư Không Minh Nguyệt kết nối bao gồm: tầng trời thứ ba, tầng trời thứ ba, tầng trời thứ tư.
Vậy còn Tần Vấn Thiên? Hai Tinh Hồn trước đó của hắn đến từ tầng trời thứ ba và tầng trời thứ tư, vậy Tinh Hồn thứ ba thì sao?
“Nguyên Phủ cảnh, thiếu niên bất khuất kia rốt cuộc sắp nghênh đón thời đại thuộc về hắn sao.” Có người cảm thán trong lòng, bước vào Nguyên Phủ chứng tỏ Tần Vấn Thiên đã mở ra con đường cường giả của hắn. Từ nay về sau, bất luận kẻ nào thuộc nước Sở đều không dám tiếp tục khinh thường thiếu niên này nữa.
Lúc này, trên bầu trời học viện Đế Tinh có một bóng người đang đứng, bất ngờ đó chính là Đế Nghĩa, viện trưởng của học viện Đế Tinh.
Tình hình chiến đấu bên kia ông đều tận mắt nhìn thấy, ông cũng trông thấy Tần Vấn Thiên dễ dàng giết chết Tư Không Minh Nguyệt. Lúc này ông chỉ cảm thấy tâm tình vô cùng phức tạp.
Quay người lại, ông nhìn về phía cô gái sau lưng, trên người cô gái này mặc một bộ y phục bằng lông vũ tinh khiết, lụa mỏng che mặt, mái tóc đen dài nhẹ nhàng tung bay, thân thể mềm mại đủ để cho bất cứ người đàn ông nào điên cuồng. Cô tùy ý đứng đó lại khiến người ta không dám sinh ra ý khinh nhờn.
Đế Nghĩa đã sớm phát hiện học viện Đế Tinh có thêm một vị nữ tử như vậy. Cô cùng Tần Vấn Thiên đến học viện Đế Tinh nhưng vẫn không lộ diện. Sau khi nhìn thấy cô, Đế Nghĩa hiểu được ba ngàn năm chờ đợi rốt cuộc đã có kết cục cuối cùng. Sứ mệnh bao đời rốt cuộc cũng hoàn thành.
- Sau này đành tạm thời giao hắn cho cô vậy.
Đế Nghĩa quay người lại nói với cô gái trước mắt.
Thanh Nhi vẫn không có biểu cảm gì, lạnh lùng tựa như cô vĩnh viễn luôn là như thế.
- Được.
Khẽ gật đầu, chỉ nói một chữ. Trước nay cô vẫn luôn tiếc chữ như vàng, nhưng một chữ lại cho người ta cảm giác an tâm.
Giống như cô nói "được" thì nhất định sẽ làm được.
- Nghĩa phụ.
Đôi mắt của Hạ Không và Nhậm Thiên Hành đều đỏ ngầu, nhìn Đế Nghĩa nói:
- Thật sự phải như vậy sao?
Đế Nghĩa từ từ chuyển mắt nhìn về phía Hạ Không và Nhậm Thiên Hành, ánh mắt lộ ra ý cười nhu hòa. Ông đột nhiên nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, nhớ lại tuổi trẻ ngông cuồng, khi đó ông nghe theo lời phân phó của trưởng bối đi tới học viện Đế Tinh. Đã từng phóng đãng ngang ngạnh, cuối cùng ông tiếp nhận quyền trượng canh giữ học viện Đế Tinh, cũng biết được sứ mệnh của mình.
Với tư cách là mạch "Ẩn" trong Thương Vương nhất mạch, cho tới bây giờ bọn họ đều chưa từng chính thức xuất hiện trong Thương Vương cung. Ngoại trừ người Thương Vương cung, không ai biết sự tồn tại của bọn họ. Mà sứ mệnh mạch này của bọn họ, hoặc là đạt được truyền thừa của Thương Vương, nếu không được thì canh giữ cho đến khi người nọ xuất hiện.
Hôm nay, ông đã chờ được.
- Thiên Hành, những năm gần đây học viện Đế Tinh bồi dưỡng rất nhiều nhân tài, vẫn đứng trên đỉnh cao nước Sở, rốt cuộc đi tới tình trạng hôm nay.
Đế Nghĩa mỉm cười nhìn Nhậm Thiên Hành, nói:
- Đây đã là kết cục tốt nhất rồi.
- Thật sự là kết cục tốt nhất sao.
Nhậm Thiên Hành thở dài thật sâu, ông thật sự không đành lòng.
- Được rồi, hãy nhìn trận chiến cuối cùng của các đệ tử học viện Đế Tinh ta đi.
Đế Nghĩa mỉm cười nói, ánh mắt nhìn về phương xa.
Chiến cuộc nơi đó vẫn kịch liệt như trước. Từ lúc bắt đầu là cuộc chiến trên phố, phát triển thành cuộc quyết đấu lớn chính thức. Cho dù là Tiêu Lam cũng không đoán được việc này.
- Ngươi đi đối phó người phía sau hắn.
Tiêu Lam nói với một vị lão giả bên cạnh, lão giả kia nhẹ nhàng gật đầu, lập tức bước ra đi về phía Tần Vấn Thiên.
Bóng đen sau lưng Tần Vấn Thiên đi về trước một bước, thân thể hai người đồng thời di động đi sang bên kia. Nếu bọn họ trực tiếp khai chiến ngay đây thì khó tránh khỏi sẽ lan đến người phương mình. Rõ ràng bọn họ không muốn nhìn thấy cảnh này.
Cứ như vậy, bên cạnh Tần Vấn Thiên đã hoàn toàn không còn ai.
Bóng dáng Tiêu Luật lóe lên đánh về phía Tần Vấn Thiên, nhưng chỉ thấy minh chủ Tiết Lãnh Phong của Thiên Sát minh chặn đứng thân người hắn. Hai người điên cuồng giao thủ, có điều Tiết Lãnh Phong bị Tiêu Luật cùng cảnh giới áp chế.
Tần Vấn Thiên vẫn không xuất thủ, hắn một mực nhìn Mạc Thương lão sư chiến đấu cùng Diệp Vô Khuyết. Hiện tại Mạc Thương hoàn toàn nằm ở thế thượng phong, hắn đang điên cuồng triển khai công kích với Diệp Vô Khuyết.
Diệp Vô Khuyết từng bước lui lại, thần sắc trông rất khó coi. Mạc Thương đây là muốn liều mạng với hắn ta, mỗi một lần công kích đều cực kỳ tàn nhẫn, không để ý an nguy của mình chỉ muốn giết chết hắn ta.
Chỉ thấy lúc này, trong mắt Diệp Vô Khuyết lóe lên luồng ánh sáng lạnh, sát ý rộ lên. Chưởng lực sắc bén của Mạc Thương còn đáng sợ hơn so với lợi kiếm đánh về phía trái tim Diệp Vô Khuyết.
Lúc này Diệp Vô Khuyết không trốn mà tùy ý công kích của Mạc Thương đánh trên người mình, tiếng vang răng rắc truyền ra, quần áo trên thân Diệp Vô Khuyết bị xé thành phấn vụn. Chưởng ấn trực tiếp ấn vào vị trí trái tim hắn nhưng lực lượng kinh khủng lại không truyền vào cơ thể Diệp Vô Khuyết, bởi vì hắn ta mặc trên người một chiếc áo giáp thần binh. Đây là thần binh cấp ba trung phẩm có thể làm suy yếu công kích trên phạm vi lớn.
- Chết đi!
Diệp Vô Khuyết phẫn nộ quát một tiếng, lợi kiếm cuồng bạo sát phạt đánh về phía đầu Mạc Thương.
Nhưng mà kinh nghiệm của Mạc Thương phong phú nhường nào, chỉ thấy trong nháy mắt khi ông đánh ra công kích liền múa may bàn tay, cuồng phong cuồn cuộn nổi lên, trước người ông xuất hiện một loạt chưởng ẩn. Công kích sắc bén của Diệp Vô Khuyết điên cuồng đâm vào trong đó nhưng chỉ là nhợt nhạt đâm vào thân thể Mạc Thương đẩy lui hắn lại. Song cùng lúc đó, Diệp Nhiên bên cạnh đã sớm chuẩn bị tốt. Ngay khi Mạc Thương bị bức lui hắn liền dẫn cho ngọn lửa cuồng bạo phủ xuống đánh về phía thân thể Mạc Thương.
Thần sắc Mạc Thương tái nhợt, trong lúc vội vã bàn tay vẽ một cái, một đường hàn quang lóe lên đánh thẳng ra, nhưng ngọn lửa cuồng bạo vẫn đánh lên người hắn khiến hắn rên nhẹ một tiếng.
- Chết đi!
Một ngón tay của Diệp Vô Khuyết đánh tới, kiếm quang ngũ sắc muốn phá vỡ đầu Mạc Thương.
Nhưng đúng vào lúc này, sau lưng Mạc Thương có một luồng chưởng ấn khủng bố được đánh ra. Khô Tịch ấn điên cuồng khởi động bao phủ lên kiếm quang đánh về phía Diệp Vô Khuyết khiến thần sắc Diệp Vô Khuyết trầm xuống, bước chân hơi lui về phía sau.
- Tần Vấn Thiên.
Diệp Vô Khuyết nhìn thấy người xuất thủ chính là Tần Vấn Thiên, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh.
- Đúng là ngoan cường.
Cách đó không xa, Tiêu Lam nhìn Tần Vấn Thiên cười nhạt một cái, ngay sau đó hắn bước đi, tựa như một luồng gió nhẹ hướng về phía Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên bỗng nhiên cảm thấy nguy cơ, lập tức nhìn về phía Tiêu Lam. Trong lúc đột ngột chỉ cảm thấy một tia chớp đánh vào đầu hắn khiến mắt Tần Vấn Thiên nhắm lại.
- Coi chừng.
Mạc Thương quát, Tần Vấn Thiên cũng cảm thấy luồng nguy cơ này liền tập trung lực lượng khủng bố, phù văn huyết sắc điên cuồng khởi động, yêu khí tuôn ra. Chường ấn của hắn hung hăng đánh về phía trước lộ ra ý không gì không phá nổi.
Công kích của Tiêu Lam cũng đã đến, tựa như ngàn vạn tia chớp lôi điện ầm ầm áp xuống, Tần Vấn Thiên kêu lên một tiếng đau đớn, chỉ cảm thấy một luồng lực lượng có thể phá hủy hết tất cả xông vào bên trong cơ thể, thậm chí đánh về phía đầu hắn, chỉ nghe hắn rên khẽ một tiếng, bước chân Tần Vấn Thiên lui mạnh về sau.
Lần nữa mở mắt ra đã thấy Tiêu Lam bình tĩnh nhìn hắn, thần sắc lộ vẻ hờ hững không ai bì nỗi.
Tiêu Lam, nhân vật thiên tài trong Cửu Huyền cung, tu vi Nguyên Phủ cảnh tầng ba, hắn có thể dễ dàng đè ép Tiết Lãnh Phong Nguyên Phủ cảnh tầng ba của học viện Đế Tinh, từ đó có thể thấy được thực lực của hắn cường hoành bao nhiêu, tuyệt không phải người Nguyên Phủ tầng ba bình thường có thể đánh đồng. Trong lúc vội vàng xuất thủ, Tần Vấn Thiên hiển nhiên bị áp chế hoàn toàn, chỉ là bị chút vết thương nhẹ đã khiến Tiêu Lam hơi kinh ngạc rồi.
- Ta nghĩ lần này ngươi chạy trốn thì sẽ không xuất hiện nữa, không ngờ ngươi lại tự mình trở về, chẳng lẽ ngươi thực sự cho rằng ta không dám giết ngươi.
Tiêu Lam lạnh lùng nói, quần áo theo gió mà bay, cuồng vọng không ai bì kịp. Quanh người Tần Vấn Thiên có không ít người tụ lại, bên cạnh Tiêu Lam cũng xuất hiện các đại cường giả.
- Ngươi muốn giết hắn?
Lúc này, một giọng nói bay tới, lập tức đoàn người ngẩng đầu, chỉ thấy hướng học viện Đế Tinh có vài bóng người bước đến, người cầm đầu không ngờ chính là Đế Nghĩa, viện trưởng học viện Đế Tinh.
Ánh mắt Đế Nghĩa nhìn xuống phía dưới đối mắt với Tiêu Lam, thản nhiên nói:
- Khi nào thì ngươi có thể giết được hắn?
Tiêu Lam nhíu mày, ánh mắt nhìn Đế Nghĩa lóe lên tia sáng lạnh, học viện Đế Tinh lại có người dám nói chuyện với hắn như vậy sao?
- Chỉ cần ta muốn thì bất kỳ lúc nào cũng có thể. Với thực lực của hắn, ta muốn giết hắn làm sao hắn chống lại được.
Ánh mắt Tiêu Lam dần dần sắc bén, cuồng vọng nói.
- Ý ngươi là dùng thực lực Nguyên Phủ tầng ba của ngươi đánh một trận một đấu một với Nguyên Phủ tầng một là hắn?
Đế Nghĩa lạnh giọng hỏi.
- Cho dù các ngươi muốn ngăn cản ta, nhưng nếu ta muốn giết hắn thì học viện Đế Tinh có thể cản được không?
Tiêu Lam nhìn Đế Nghĩa, hắn vẫn càn rỡ như trước. Tại nước Sở này, Tiêu Lam hắn muốn làm gì, thật sự có người có thể ngăn cản sao. Hắn vốn đã dự định khiến học viện Đế Tinh thần phục, huống chi chỉ là Tần Vấn Thiên.
- Vậy sao?
Thần sắc Đế Nghĩa vẫn bình thản như trước, không ai biết ông đang nghĩ gì, thậm chí có rất ít người nhận ra ông.
- Hiện tại ta đây sẽ nói cho ngươi biết, chỉ cần người dám đi về trước một bước, Cửu Huyền cung sẽ không còn ai tên Tiêu Lam nữa.
Đế Nghĩa bình tĩnh nhả ra một câu, giọng ông vừa dứt, cả phiến hư không đột nhiên yên tĩnh lại.
Vô số người ngẩng đầu nhìn Đế nghĩa, lại nhìn về phía Tiêu Lam.
Đế Nghĩa nói: chỉ cần Tiêu Lam đi về trước một bước thì hắn phải chết.
Tiêu Lam cũng nhìn Đế Nghĩa, nếu đối phương đã biết thân phận của hắn, vì sao còn dám nói ra lời nói cuồng vọng như thế.
Uy hiếp, tại nước Sở nho nhỏ này mà Tiêu Lam hắn lại bị uy hiếp!
Bước ra một bước, hắn sẽ bước sao?
Ngộ nhỡ đối phương là cường giả Thiên Cương cảnh thì sao?
Nương theo lời Đế Nghĩa nói, tâm tư càn rỡ của Tiêu Lam dường như đang dao động.
Nơi này chung quy không phải Cửu Huyền cung, mà là nước Sở, là bên ngoài học viện Đế Tinh.
Nếu như hắn chết, dù Cửu Huyền cung cuối cùng tiêu diệt được học viện Đế Tinh thì đã sao chứ?
- Không phải rất hung hăng càn quấy sao, tại sao không nói chuyện.
Đế Nghĩa bình tĩnh tiếp tục nói. Lúc này toàn bộ cuộc chiến đấu đã ngừng lại, tất cả mọi người chăm chú xem xét Đế Nghĩa nhưng chưa ai từng nhìn thấy ông.
Có lẽ lúc trước Lạc Thiên Thu ở Thiên Tinh các từng nhìn thấy ông.
Phía sau Đế Nghĩa cách đó không xa có một cô gái che mặt, cô tùy ý đứng trên hư không tựa như tiên tử, điều này càng khiến đoàn người suy đoán cô gái ấy là ai?
Truyện khác cùng thể loại
137 chương
37 chương
12 chương
14 chương
1232 chương
85 chương