Thái a kiếm
Chương 27 : Ương nghạnh thiên vị, đau lòng mất trưởng môn
Minh Lương đại sư giật mình kinh hãi, vì thấy Vô Lượng thượng nhân ngồi tựa vách, hai mắt nhắm nghiền đang vận công nghỉ ngơi. Còn Vân Nhạc thì nằm ngửa trên mặt đất, mép rỉ máu tươi nhưng sắc mặt như thường, chỉ phải cái không cử động chút nào.
Vi Cấn cố gượng bò dậy, Minh Lương đại sư vội phi thân tới cạnh y giơ chưởng lên định đánh xuống, nhưng Vi Cấn gượng cười một tiếng, vẻ mặt trông rất thảm khốc và nói:
- Chỉ chốc lát nữa thôi, lão phu sẽ hồn về địa phủ. Đại sư còn ra tay làm chi nữa? Minh Lương đại sư sợ Vi Cấn xảo trá nên vẫn để nguyên chưởng như thế và hai mắt nhìn thẳng vào mặt Tuyết Sơn Nhân Ma. Vi Cấn lại gượng cười và nói tiếp:
- Vô Vi hòa thượng quả là thần tăng, đoán chắc lão phu không thể nào đợi chờ được đến kì hẹn trăm năm. Ông ta nói: Quí hồ lão phu nghĩ tới việc ra khỏi hầm là phải chết liền. Bây giờ quả đúng như lời nói của thần tăng, lão phu có chết cũng không ân hận chút nào.
Nói đến đây, y ngừng giây lát, lại lên tiếng hỏi:
- Đại sư là người như thế nào của Vô Vi hòa thượng? Minh Lương đại sư đáp:
- Vô Vi thượng nhân là gia sư.
Vi Cấn lại chỉ Vân Nhạc và hỏi tiếp:
- Còn thiếu niên kia? Minh Luơng đại sư trầm giọng đáp:
- Y là đồ đệ của bần tăng. Vi Cấn lớn tiếng nói:
- Lão hòa thượng quả thật là thần nhân còn Vi Cấn tôi thật là ngu si vô cùng… Y nói tới đó mồm hộc ra một cục máu tươi, thân mình uể oải, nằm gục xuống, gượng cười và nói tiếp:
- Lão hòa thượng có bảo cho ta biết là Vi Cấn sẽ chết về tay đồ tôn của y, bây giờ đúng như vậy. Lúc bấy giờ lão phu chỉ tưởng, trừ lão hòa thượng ra thì trong vũ trụ này không ai địch nổi lão phu. Ngờ đâu…nhưng lệnh đồ cũng không sao sống được đâu. Như vậy lão chết cũng không thiệt thòi và cũng không ân hận gì cả.
Nói xong, y lại phun mấy đống máu tươi, dãy dụa hai cái rồi tắt thở. Trong động có tiếng niệm phật vọng lên…
-oOo-
Minh Lương đại sư thấy Vi Cấn tắt thở liền niệm phật một hồi. Sau đó đại sư liền quay lại nhìn Vô Lượng thượng nhân và Vân Nhạc, thấy Vô Lượng thượng nhân đang ngồi tựa vách, vận công để chữa thương, nhưng sắc mặt nhợt nhạt như kẻ chết đuối, đủ thấy chân nguyên của thượng nhân suy suyển tới mức sắp tận kiệt, bây giờ dù có linh dược cứu chữa cho, tuy khỏi đấy, nhưng trong mấy năm trời không thể nào đi như thường được. Minh Lương đại sư là người rất giỏi về y học, nên chỉ trông sắc mặt của thượng nhân đã đoán biết.
Còn Vân Nhạc vẫn nằm yên trên mặt đất, chỗ máu rỉ ra ở bên mép đã khô, hóa ra màu tía, cũng không thấy cử động gì cả.
Minh Lương đại sư biết Vân Nhạc là người rất phúc đức không thể chết yểu, nhưng đại sư lại tin lời nói của Vi Cấn bảo chàng không thể nào chữa khỏi nên đau lòng vô cùng, bỗng dưng niệm Thiên Long Thiềm Xướng và từ từ đi tới trước mặt Vân Nhạc.
Tình sư đồ của hai người rất đậm nên coi nhau như cha con. Đại sư đi được một bước, nước mắt ứa ra, ướt đẫm cả hai má.
Vân Nhạc hình như thấy Minh Lương đại sư đi tới, hai mắt bỗng mở to, cười một cách miễn cưỡng.
Minh Lương đại sư kinh ngạc vô cùng, vì thấy hai mắt chàng tỏ vẻ lo âu, hình như không muốn mình tới gần, liền ngừng bước lại, trong lòng thắc mắc khôn tả, nhưng mồm vẫn niệm Thiên Long Thiềm Xướng.
Thấy Minh Lương đại sư đã ngừng bước, Vân Nhạc liền nhắm mắt lại. Bỗng Vô Lượng thượng nhân lên tiếng nói, nhưng giọng rất yếu ớt:
- Minh Lương khỏi phải tụng niệm. Bần tăng gây nhiều nghiệp chướng, tự biết không sao thành chánh quả. Chỉ có đồ đệ của sư điệt…hà…hà… Nói tới đó, Vô Lượng thượng nhân đưa mắt nhìn Vân Nhạc hồi lâu, hai mắt lờ đờ của Vô Lượng thượng nhân tỏ vẻ ngạc nhiên vô cùng và hỏi:
- Minh Lương đã thấy chưa? Sắc mặt đồ đệ của sư điệt đã hồng hào lại dần, rõ ràng y đang hành công chữa thương lấy. Nội thương của y tất nặng hơn bần tăng nhiều, nhưng không hiểu tại sao y lại có công lực thâm hậu đến thế? Bần tăng không tin sư điệt lại dạy bảo được một đồ đệ giỏi hơn mình như vậy? Minh Lương đại sư trợn mắt lên nhìn, quả thật sắc mặt của Vân Nhạc đã hồng hào dần, trong lòng khoan thai vô cùng, và cũng hoài nghi khôn tả. Vô Lượng thượng nhân lại thở dài một tiếng rồi nói tiếp:
- Phái Bắc Thiên Sơn chúng ta được rạng rỡ là nhờ tên nhỏ này. Tới giờ bần tăng mới biết số trời đã định, người đời không sao cưỡng lại được.
Minh Lương đại sư liền khuyên:
- Lúc này sư thúc không nên nói nhiều. Đệ tử có mấy viên Trường Xuân Đơn, sư thúc uống luôn mấy viên một lúc và vận nội công thì thể nào cũng bình phục.
Vô Lượng mặt nhợt nhạt, hai mắt không có thần gượng cười và đáp:
- Phật chỉ độ người hữu duyên, bần tăng cũng biết sư điệt rất giỏi y thuật, tài ngang Hoa Đà, Biển Thước nhưng bần tăng tự biết, lúc đối chưởng với Vi Cấn đã tiêu hao hết chân lực rồi. Bây giờ bần tăng khác gì ngọn đèn cạn dầu thì có thuốc tiên cũng không sao cứu chữa được. Như vậy hà tất uổng phí mấy viên Trường Xuân Đơn của sư điệt làm chi? Minh Lương đại sư chạy lại cầm tay của Vô Lượng lên thăm mạch vừa lắc đầu thở dài.
Bỗng Vân Nhạc nhảy phắt dậy, sắc mặt hồng hào và tươi cười chạy lại gần hai vị cao tăng vừa cười vừa nói:
- Ân sư khỏi lo âu hộ sư thúc tổ con, để đệ tử cứu chữa, thế nào sư thúc tổ con cũng khỏi.
Minh Lương đại sư thấy chàng đã lành mạnh hẳn và nói như vậy, vừa kinh ngạc và mừng rỡ hỏi:
- Có thật con chữa được cho sư thúc tổ không? Vân Nhạc chưa kịp trả lời, Vô Lượng thượng nhân đã gượng cười và đáp:
- Bần tăng tuổi đã ngoài trăm, lại gây nhiều tội thì dù có được sống trộm trên trần gian cũng vô vị thôi. Vân Nhạc cháu khỏi mất công cho bần tăng làm chi? Chỉ mong cháu biết theo đức hiếu sinh của trời trồng nhiều cõi thiện, tạo phúc nhân thì bần tăng có chết cũng giảm bớt được một phần nào tội lỗi… Dù người ác độc đến đâu, lúc sắp chết cũng biết hướng thiện và sám hối tội lỗi. Tuy Vô Lượng thượng nhân nói như vậy, nhưng Vân Nhạc vẫn phải chữa cho, liền đáp:
- Đệ tử không thể nào thấy sư thúc tổ sắp chết mà không ra tay cứu chữa. Vô Lượng thượng nhân rất cảm động, cười vẻ hiền từ và nói tiếp:
- Chân nguyên của bần tăng đã kiệt rồi, chưa chắc cháu có thể chữa khỏi, nhưng bần tăng không muốn làm phật ý cháu. Bần tăng mang rất nhiều tội, chẳng hay cháu có nhận làm giúp bần tăng tích tụ mười vạn công đức không? Vân Nhạc đáp:
- Sư thúc tổ sai bảo, đồ tôn đâu dám không tuân theo. Vô Lượng thượng nhân lại tiếp:
- Khi cháu làm xong mười vạn công đức, không được ra tay giết người, nghe chưa? Bây giờ cháu chữa cho bần tăng đi.
Bên ngoài hang động gió thổi rét buốt xương nhưng trong hang động lại ấm áp như mùa xuân, Vân Nhạc ngồi xếp bằng tròn ở phía sau lưng Vô Lượng, hai tay để lên trên mạch môn huyệt của vị sư thúc tổ ấy và dùng Bồ Đề Bối Diệp Thiềm Công ra cứu thương.
Minh Lương đại sư đứng cạnh mặt lộ vẻ kinh ngạc và mừng rỡ.
Ba ngày sau, Vân Nhạc từ giã tháp Vân Nhai xuống núi, tiến thẳng về phía sau miếu Nhị Vương ở huyện Quan. Chàng lo âu về việc trên núi Nga Mi nên chỉ muốn đi một bước là tới Nhị Vương miếu liền, để xem Kinh Phương có lấy trộm được tín phù trưởng môn của phái Nga Mi chưa? Vân Nhạc đi cả ngày lẫn đêm, mong cho sớm tới đích. Lúc chàng tới huyện Quan thì vừa đúng ngày Tết Trung Thu.
Trước cửa Nhị Vương miếu, Kinh Phương và Tề Hồng đang khoanh tay đứng đó, hình như đang đợi chờ ai… Đang lúc ấy, Tề Hồng bỗng hớn hở nói:
- Kinh lão sư, thử nhìn xem có phải Tạ thiếu hiệp đang đi tới kia không? Kinh Phương ngước mắt lên nhìn, thấy một thiếu niên đang đi như bay trên cầu treo An Lan, liền nhận ra ngay là Vân Nhạc, hớn hở vô cùng vội lớn tiếng đáp:
- Không phải y thì còn ai nữa? Quả nhiên, chỉ giây phút sau, Vân Nhạc đã tới Nhị Vương miếu. Vừa thấy Kinh Phương và Tề Hồng chàng đã vội lớn tiếng hỏi ngay:
- Kinh thế bá, Tề đại hiệp, hai vị đi Nga Mi có kết quả gì không? Kinh Phương chớp mắt mấy cái và nói:
- Hiền điệt, khỏi nóng lòng làm chi, hãy vào trong nghĩ ngơi giây lát, rồi nói chuyện sau.
Vân Nhạc rất thắc mắc, đi thẳng vào trong Nhị Vương miếu. Tề Hồng thấy chàng có vẻ lo âu như thế vội nói:
- Thiếu hiệp, Tề mỗ và Kinh đại hiệp đã làm tròn phận sự, lấy trộm được tín phù của phái Nga Mi về. Triệu, Chu, Cố, Phó không chờ thiếu hiệp được nên đã đi Ngọc Chung Đảo rồi. Nhưng có điều rất quan trọng là chỉ e Kim Đỉnh thượng nhân ngờ lầm bốn cô nương lấy trộm tín phù của y vì thế mỗ với Kinh đại hiệp chờ bốn cô đi khỏi mới ra tay đánh cắp tín phù.
Nói xong, Tề Hồng đưa cái túi da nhỏ cho Vân Nhạc và tiếp:
- Cái túi này đựng tín phù trưởng môn của phái Nga Mi. Thiếu hiệp cần phải cất kỹ. Giang, La hai cô nương vẫn còn bị giam giữ trên núi Nga Mi để chờ ngày chịu tội. Nghe nói Kim Đỉnh thượng nhân định ngày mười tám tháng tám sẽ cử hành chấp pháp đại điển, như vậy chỉ còn có ba ngày thôi, thiếu hiệp có thể đi kịp. Cho tới hôm nay Kim Đỉnh thượng nhân chưa phát giác tín phù bị mất trộm. Nhưng Mạng Ân sư thái đã hay rõ việc này, tốt hơn hết thiếu hiệp… Nói tới đó, y hạ thấp giọng, khẽ nói tiếp, một hồi nữa. Vân Nhạc gật đầu lia lịa, vẻ mặt tươi tỉnh dần.
Kinh Phương hai mắt lim dim, đợi Tề Hồng nói xong, mới mở to đôi mắt, vuốt râu mỉm cười ha hả và nói:
- Tề lão sư, theo ý lão, cứ để cho y lo âu thêm nửa ngày, hà tất phải nói cho y biết sớm làm chi? Ai bảo y mặt trời ló mọc ở phía đông đã mưa ngay ở phía tây, gây hết mối tình ở chỗ này, lại gây thêm mối tình ở chỗ khác. Người ta chìu chuộng và yêu mến y như thế mà y lại làm bộ lòng như sắt đá, còn kiếm đường trốn tránh.
Vân Nhạc nghe Kinh Phương mỉa mai mình, mặt đỏ bừng gượng cười đáp:
- Thế bá khiển trách cháu rất chí lý nhưng hà tất nói quanh quẩn làm chi, có phải thế bá cho cháu là con người mất dạy phải không? Kinh Phương cả cười và tiếp:
- Dù bây giờ hiền điệt đã trở nên tay kỳ tài cái thế trong võ lâm, thế bá đây cũng không còn hãi sợ, việc gì mà phải nói quanh.
Vân Nhạc mặt đỏ bừng, ngập ngừng một hồi rồi nói:
- Nếu thế bá còn nói như thế nữa, cháu phải tìm chỗ lánh mặt liền. Tề Hồng tiếp lời:
- Mời hai vị vào trong, để Tề mỗ sửa soạn cơm rượu mời Tạ thiếu hiệp.
Kinh Phương không tiện mỉa mai tiếp nữa, đành cùng Vân Nhạc và Tề Hồng đi vào nhà.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Vân Nhạc từ biệt Kinh Phương và Tề Hồng rồi lên núi Nga Mi.
-oOo-
Tây Thục có sáu núi to, cao nhứt là Nga Mi rồi tới Thanh Thành, sau đó là Cẩm Bình, Xích Giáp, Bạch Diễm, Kim Mao Quang và Mao Sơn.
Dãy Nga Mi có ba đỉnh rất cao là: Đại Nga, Trung Nga và Tiểu Nga liên tiếp với nhau, lại có một tên nữa là Tam Nga. Đại Nga có nhiều hang động nhất, từ chân núi đi lên đỉnh, con đường dài chừng sau mươi dặm. Trong núi có một trăm mười hai cái thạch khám, mười hai động lớn, hai mươi tám động nhỏ, trong số đó, Phục Hy Nữ Oa và Quỷ Cốc là nổi danh nhất, ngoài ra lại có Lôi Động có mây mưa luôn luôn nên người ta đồn động ấy là chỗ ở của Lôi Thần. Trên núi Nga Mi có muời cảnh nổi tiếng, danh Kim Đỉnh là tuyệt đỉnh của dãy Nga Mi, tuy thấp hơn đỉnh núi Vạn Phật mấy chục thước nhưng ai cũng công nhận Kim Đỉnh là tuyệt đỉnh của Nga Mi. Trên Kim Đỉnh, mây tuyết bao phủ quanh năm, ít khi thấy rõ đỉnh núi.
Sáng sớm hôm mười tám tháng tám, trên Kim Đỉnh đột nhiên có tiếng chuông vang dội, làm chấn động cả sơn cốc. Trên đường núi có rất nhiều người đang đi lên đại điện, người nào người nấy nét mặt nghiêm nghị, đượm vẻ lo âu, nhất là Mạng Ân sư thái, tóc đã hoa râm, hai mắt phượng tia ra ánh sáng lóng lánh. Cạnh sư thái có hai thiếu nữ là Giang Giao Hồng và La Tương Mai, trông rất tiều tụy, lệ doanh tròng. Còn Khương Tôn Diệu và Đông Phương Ngọc Cổn thì đứng ở dưới hiên tại góc điện, cũng lộ vẻ không yên. Bỗng trong đám đông có một lão tăng gầy gò đi tới trước mặt Mạng Ân sư thái vái chào và nói:
- Lát nữa sư muội chớ nên gây gỗ với Trưởng môn, bằng không cuộc diện sẽ không sao dàn xếp nổi. Cứ để mặc huynh từ từ hóa giải cho.
Mạng Ân sư thái cười nhạt đáp:
- Nếu việc này có thể dàn xếp, thì làm gì có vụ đại điển sáng nay? Bạch Tướng sư huynh khỏi lo âu cho tiểu muội, vì tiểu muội đã có cách đối phó. Thiết nghĩ năm xưa ân sư thường bảo sư huynh Kim Đỉnh rằng: Nếu con vẫn còn giữ tánh ghen tị, quái dị và hẹp hòi thì sau này thể nào cũng tự gánh lấy ác quả. Bây giờ Kim Đỉnh sư huynh làm việc đảo ngược như thế này, tiểu muội e anh ấy sẽ không còn mặt mũi trông thấy mọi người.
Bạch Tướng đại sư nghe Mạng Ân sư thái, nói như vậy, chỉ lắc đầu thở dài, không hề nói nửa lời và lùi sang bên đứng yên.
Lúc ấy ở Kim Đỉnh chánh điện lại có ba hồi chuông vang lên mọi người nghe tiếng chuông đều lần lượt ra khỏi điện tiếp dẫn mà đi thẳng lên trên đỉnh núi.
Trong Kim điện đã có một lão tăng mày trắng râu bạc, đang ngồi yên như một toà núi vậy, hai mắt lóng lánh, tia ra luồng ánh sáng khủng khiếp.
Cánh Trường Tu đứng phía sau lão tăng, lúc này bộ mặt đẹp của y đã có vô số vết thẹo chằng chịt, hai mắt nhìn xuống dưới đất, trong lòng đang bối rối lạ thường.
Trước mặt lão tăng, mỗi bên có bốn người sư áo đen, tay cầm gậy màu vàng, mắt cũng nhìn xuống dưới đất, tám vị sư đó là người phụ trách chấp pháp thi hình.
Ba đợt đệ tử của phái Nga Mi lần lượt tiến vào, đứng chật ních hai bên điện. Nhưng ai nấy đều im hơi lặng tiếng, bốn bề tĩnh mịch lạ thường, đến cái kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ.
Kim Đỉnh thượng nhân đưa mắt nhìn mọi người một lượt rồi lên tiếng nói:
- Lần này bần tăng chấp pháp không vị nể và cũng không khoan hồng, mục đích là để cảnh cáo những kẻ làm bậy sau này, và cũng để đuổi những quân bất nghĩa phản nghịch ra khỏi bổn phái, gây lại thanh thế xưa kia.
Nói đoạn y liếc mắt nhìn Mạng Ân sư thái, rồi tiếp:
- Mạng Ân sư muội, bần tăng không thiên vị, vô tư để xử việc này được công bằng. Trước khi chấp pháp, chẳng hay sư muội còn muốn nói thêm điều gì không? Mạng Ân sư thái lẳng lặng giây lát rồi đáp:
- Trưởng môn sư huynh đã hỏi, tiểu muội không làm sao làm thinh được. Vừa rồi Trưởng môn đã nói để gây lại thanh thế xưa kia, vậy không biết gần đây, người trong bổn phái đả có hành động gì làm mất thanh danh của phái chúng ta? Kim Đỉnh thượng nhân sầm nét mặt lại trả lời:
- Trường Tu bị Vân Nhạc huỷ bộ mặt và y còn lên tiếng khinh miệt bần tăng, như vậy có khác gì kẻ địch của bổn môn không? Giang Dao Hồng, La Tương Mai, Khương Tôn Diệu và Đông Phương Ngọc Côn lại chơi rất thân với Vân Nhạc, không can thiệp vào việc của Trường Tu, như vậy bốn người này đã lập tâm bất kính môn phái. Bổn môn mất hết tiếng tăm là do bốn người này gây nên, nếu không chỉnh đốn quy luật của bổn môn thì sau này những kẻ khác sẽ bắt chước làm xằng làm bậy. Sư muội nhận thấy bần tăng xử trí như vậy là bất công phải không? Mạng Ân sư thái liền phản kháng:
- Sư huynh là một vị trưởng môn, dù có làm việc gì không đích đáng, môn hạ đâu dám dị nghị. Cánh Trường Tu tự mang cái nhục vào thân. Uyển Lan là môn hạ của Yến Sơn Thần Ni, quen biết Vân Nhạc lâu năm, hai người rất yêu nhau, sau vì một việc nhỏ mà gây gỗ, không chịu nhường nhịn, rồi mỗi người đi một ngã, mới có sự bất hòa. Trường Tu thừa dịp may đó, tự cho mình là kẻ đa tình, cứ theo dõi Uyển Lan luôn luôn. Nhưng Uyển Lan có yêu y đâu.
Nếu Trường Tu biết điều rút lui, thì đâu có chuyện gì xảy ra. Khi y theo tới Tân Trang ở Tỉnh Sơn Đông, không may gặp phải Vân Nhạc.
Lúc ấy, Vân Nhạc với Uyển Lan vẫn chưa xử hòa. Trường Tu liền nhục mạ Vân Nhạc bảo y là kẻ bạc tình vô sỉ. Khi nào Vân Nhạc lại chịu nhục như vậy nên y mới ra tay đánh với Trường Tu. Ngờ đâu Trường Tu lại ném y một nắm Hắc Tật Lệ (củ gai đen). Vân Nhạc liền dùng chưởng lực đánh bật những ám khí đó bay trở lại, đó là Trường Tu tự mang lấy cái chết và bị ám khí của mình bắn trúng mặt mình, chớ có phải là ám khí của đối phương đâu? Xin hỏi Trưởng môn trong hai người đó ai là kẻ có tội? Kim Đỉnh thượng nhân kinh ngạc vô cùng, nhưng y vẫn làm ra vẻ như thường và từ từ hỏi:
- Tại sao sư muội lại biết rõ câu chuyện đó như vậy? Sao trước kia không nghe sư muội nói tới? Mạng Ân sư thái đáp:
- Trưởng môn khỏi cần hỏi tiểu muội tại sao lại biết rành như vậy. Hiện giờ có Cánh Trường Tu ở đây, cứ hỏi y sẽ rõ ngay.
Kim Đỉnh thượng nhân liền quay lại hỏi Cánh Trường Tu:
- Trường Tu, có thật như vậy không? Trường Tu tiến lên mấy bước, sắc mặt nhợt nhạt, lương tâm cắn rứt và ân hận vô cùng. Y cũng biết trước mặt các sư môn trưởng bối không thể nào nói dối được, huống hồ lại có Dao Hồng, Tương Mai, Khương Tôn Diệu và Ngọc Côn đối chứng.
Thoạt tiên y chỉ tức giận Vân Nhạc mà về bịa chuyện thưa với Kim Đỉnh thượng nhân, ngờ đâu thượng nhân lại làm to chuyện đến thế, tổ chức cuộc chấp pháp đại điển, vì vậy các người đồng môn mới bất mãn. Bấy giờ, mấy trăm ngàn con mắt nhìn cả vào y, tựa như con dao sắc đang định đâm vào người y vậy, cho nên y hãi sợ vô cùng, mồ hôi lạnh toát ra đầy mặt, y cúi đầu không nói nửa lời.
Kim Đỉnh thượng nhân thấy vậy, biết ngay lỗi ở Trường Tu rồi, nhưng y tức giận Mạng Ân sư thái không cho hay trước, để tới lúc chấp pháp đại điển mới nói ra, đủ thấy sư muội này định dồn mình vào thế bí để nhạo báng mình xử trí bất công, làm tổn thương tánh cách tôn nghiêm của một vị trưởng môn. Nên y giận dữ nhìn Mạng Ân sư thái, cười nhạt một tiếng rồi nói:
- Lòng của Mạng Ân sư muội ra sao bần tăng đã rõ, nhưng sự nuông chiều môn hạ của mình thì ai cũng khó mà tránh khỏi. Cũng như Giang Dao Hồng, đệ tử của sư muội mang tội chẳng hạn, sư muội cũng hết sức bênh vực để giải tội cho. Ngay như bần tăng đây, cũng biết lỗi ở Trường Tu nhưng vì chỉ nghe lời nói của một người thôi, mới có sự hiểu lầm. Nhưng tại sao Vân Nhạc lại không tới đây đối chất? Nói xong, Kim Đỉnh thượng nhân lại cười nhạt một tiếng và nói:
- Để cho Mạng Ân sư muội khỏi bất bình, bần tăng sẽ đem cả Trường Tu ra xử phạt.
Bỗng nhiên Bạch Tướng đại sư lách mình vào trong đám đông bước ra vái chào và nói:
- Bẩm trưởng môn… Kim Đỉnh thượng nhân trợn mắt lên xua tay đáp:
- Bần tăng đã quyết định rồi, sư đệ khỏi nói thêm nữa.
Bạch Tướng đại sư quay về chỗ cũ, cúi đầu thở dài. Mạng Ân sư thái lạnh lùng nói:
- Trưởng môn cứ cương quyết như vậy, tiểu muội còn biết nói sao? Đã ba mươi năm nay, bổn môn chưa hề cử hành tới chấp pháp đại điển nhưng tiểu muội còn nhớ lần chấp pháp trước, mong trưởng môn nên theo đúng qui củ mà thi hành.
Kim Đỉnh thượng nhân tức giận vô cùng nhưng vẫn cố nén, và hạ giọng đáp:
- Lòng tốt của sư muội nhắc nhở bần tăng không nên vượt qui củ của tiền bối, bần tăng cảm ơn vô cùng.
Nói xong, thượng nhân lớn tiếng bảo các môn hạ:
- Thỉnh pháp điển.
Hai tăng nhân cầm gậy vàng đứng ở bên phải, nhanh bước đi vào phía sau điện.
Tiếp theo đó thượng nhân lại lớn tiếng nói tiếp:
- Xin thỉnh lịnh phù của thượng nhân ra.
Hai nhà sư đứng ở bên trái lẹ chân đi vào ngay.
Lát sau, hai tăng nhân vào thỉnh Pháp điển, đã bưng một cái mâm, trên phủ một tấm lãnh vàng, từ từ bước ra, còn hai tăng nhân đi thỉnh lịnh phù của trưởng môn thì hoảng hốt chạy ra vái lạy và bẩm:
- Thưa trưởng môn, chúng tôi kiếm mãi mà không thấy lịnh phù đâu cả. Lời nói của hai tăng nhân đó, không khác gì sét đánh ngang tai. Kim Đỉnh thượng nhân kinh hãi ngồi ngẫn người ra. Lúc ấy trong điện ồn ào náo động vô cùng.
Kim Đỉnh thượng nhân liếc mắt nhìn Mạng Ân sư thái, thấy sư muội có vẻ mặt lạnh lùng, vẫn đứng nghiêm như thường, y tự biết kết oán quá nhiều, chỉ e lúc này không có cách gì giải quyết nổi việc mất lệnh phù ấy, nên y rầu rĩ khôn tả nhưng y không sao nghĩ ra lệnh phù của trưởng môn mất từ lúc nào? Kim Đỉnh thượng nhân vừa buồn vừa tức giận và nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ Mạng Ân sư muội đã lấy trộm? Chẳng lẽ sư muội dám phạm tội lớn khi sư diệt tổ như vậy? Hay là sư muội muốn bảo vệ cho môn phái tránh khỏi hình phạt mà đã không ngại dùng tới hạ sách này chăng? Nếu quả thực như vậy, sư muội táo báo không ai có thể tưởng tượng được.
Nghĩ tới đó thượng nhân thở dài một tiếng và nói:
- Lệnh phù bị mất trộm, tuy người trong coi phải chịu trách nhiệm nhưng bần tăng cũng phải chịu lây. Lát nữa bần tăng sẽ chịu tội trước bàn thờ tổ sư. Nhưng lệnh phù vô cớ bị mất trộm như thế này… Bỗng có tiếng nói dõng dạc từ trong đám đông vọng tới:
- Theo điều thứ năm trong Pháp Điển của bổn môn, vị trưởng môn không cẩn thận để mất tín phù của trưởng môn thì không có quyền được xử dụng đến chức quyền của trưởng môn nữa. Và bốn vị trưởng lão hộ pháp sẽ đứng ra đảm nhiệm chức quyền đó. Còn vị trưởng môn với thân mang tội phải đi tìm lệnh phù đó ngay, không được thối thoái cho ai… Kim Đỉnh thượng nhân thờ dài một tiếng và đáp:
- Khổ Tu sư đệ khỏi cần nói nhiều, bần tăng cam lãnh trọng trách, nhưng bần tăng còn một điều cần nói ra là bần tăng đoán tín phù đó thể nào cũng bị đệ tử bổn môn lấy trộm. Vì người đó bực mình bần tăng chấp pháp nên đã không ngại ngùng giở hạ sách đó ra.
Lời nói của thượng nhân tuy không chỉ rõ, nhưng ai cũng đoán ra y cố ý nói Mạng Ân sư thái. Nhưng Mạng Ân sư thái mặt vẫn lạnh lùng, cười nhạt một tiếng và nói:
- Người đã ương ngạnh, ích kỷ, không có chút độ lượng nào thì là trưởng môn sao được. Kim Đỉnh sư huynh khỏi cần nói xa nói gần hay vu khống làm chi. Nếu tiểu muội có hành vi vô sỉ ấy, lập tức tự vẫn ngay trên Kim điện này.
Lời nói của sư thái như chém đinh chặt sắt, khiến ai nấy cũng kinh hãi vô cùng. Sự thực, khi nghe tin tín phù của trưởng môn bị mất trộm, ai nấy cũng nghi ngờ và cho là Mạng Ân sư thái đã lấy trộm. Nhưng nay mọi người nghe Mạng Ân sư thái nói một cách cương quyết như thế, đều đưa mắt nhìn nhau và thấy Kim Đỉnh thượng nhân ảm đạm, nhưng trong lòng uất hận khôn tả. Đột nhiên, ngoài kim điện có một tăng nhân tuổi trung niên, mặc áo xám phi tới, tay cầm thiềm trượng rảo bước đến trước mặt thượng nhân báo cáo:
- Thưa trưởng môn, dưới núi có một người tự xưng là Dư Vân, sư thúc của Vân Nhạc, xin lên yết kiến trưởng môn và y còn nói đem trả tín vật gì cho bổn môn nữa.
Kim Đỉnh thượng nhân vội hỏi:
- Hiện giờ Dư Vân ở đâu?
- Dạ, hiện giờ Dư Vân đang ngồi đợi ở dưới chùa Giáo Quốc.
Đạo đồng chưa nói dứt, mọi người đã nghe tiếng cười rất lớn ở ngoài điện vọng vào, và chỉ thoáng cái đã thấy một văn sĩ phi tới và nói:
- Tại hạ không được mời mà đã tới, mong thượng nhân chớ trách, Dư mỗ thật hân hạnh vô cùng.
Mọi người ngẩng đầu lên nhìn, thấy một văn sĩ tuổi trạc trung niên ung dung bước vào. Riêng có Dao Hồng, Tương Mai, Tôn Diệu và Ngọc Côn biết rõ văn sĩ trung niên ấy là ai nên đều nhìn nhau mỉm cười.
Kim Đỉnh thượng nhân chắp tay chào và đáp:
- Bần tăng không biết thí chủ tới đây nên chưa kịp ra nghênh đón, xin thí chủ lượng thứ.
Trong khi thượng nhân vái chào, ngầm ngầm vận nội công, đẩy chưởng lực vào người văn sĩ.
Dư Vân mỉm cười chắp tay đáp lễ:
- Tại hạ không dám. Tại hạ tới đây vừa gặp quí phái cử hành lễ đại điển. Chẳng hay thượng nhân có cho phép tại hạ được chiêm ngưỡng đại điển này không? Kim Đỉnh thượng nhân thấy chân lực của mình đẩy tới tấn công ngầm đối thủ không hiểu tại sao tản mác một cách vô hình nên kinh hãi vô cùng. Và nghe Dư Vân hỏi vậy, xấu hổ đến mặt đỏ bừng:
- Lễ đại điển của tệ phái đã cử hành xong. Vừa rồi bần tăng nghe Mặc Ngô đệ tử đời thứ ba vào bẩm, thí chủ đem trả tệ phái một tín vật chẳng hay vậy ấy là gì? Dư Vân giả bộ thất vọng thở dài một tiếng rồi đáp:
- Như vậy tại hạ thực vô duyên, không được chiêm ngưỡng đại lễ hiếm có. Còn tín vật mà thượng nhân vừa hỏi, để lát nữa hãy nói sau. Chẳng hay vì tội tình gì mà thượng nhân cứ muốn đòi tệ sư điệt lên trên núi này tạ tội thế? Kim Kỉnh thượng nhân nén mãi lửa giận, không sao chịu nhịn được, nhân lúc này cho phát ra luôn, liền hỏi:
- Tại sao không thấy lệnh sư điệt tới? Phải ai tai nấy, cố nhân đã dạy như vậy. Lệnh sư điệt không thấy tới thì chớ, thí chủ còn đến đây hỏi vặn như vậy, có khác gì khinh thị bổn môn không? Dư Vân ha hả cả cười một hồi rồi đáp:
- Thượng nhân đức cao vọng trọng trong võ lâm, hơn nữa là trưởng môn của một đại phái, không ngờ ăn nói lại ấu trĩ. Sở dĩ tại hạ tới đây là muốn dàn xếp cho yên câu chuyện và cũng xin lỗi một thể. Cũng may mà tại hạ tới, chứ tệ sư điệt đến đây, thượng nhân nói vậy, có phải là thượng nhân tự mang nhục vào thân không?
- Nghe lời nói của thí chủ thì ra võ công của lệnh sư điệt có thể coi thường tất cả võ lâm thiên hạ và coi tệ phái không ra gì, chịu không nổi một cái đánh phải không? Như vậy tại sao lệnh sư điệt lại không tới? Tuy bần tăng già nua, tuổi đã ngoài bát tuần, kém kiến thức, tựa như ngồi đáy giếng… Dư Vân cau mày lại mỉm cười:
- Thượng nhân khỏi khiêu khích tại hạ làm chi? Tại hạ tới đây không phải để làm nhục quí phái. Sự thật tệ sư điệt rất được trời thương, nên sự thành tựu của y còn hơn tại hạ nhiều. Y ít tuổi hay nóng nảy, hơi tí là tạo tai kiếp đầy máu tanh ngay, nên tại hạ mới táo gan thay mặt y tới đây để bái sơn và nói rõ sự phải trái, thực hư cho thượng nhân rõ. Nói đúng lý ra thì chỉ tại lệnh đồ Cánh Trường Tu hết, mong thượng nhân đừng vì câu chuyện nhỏ mọn ấy mà nổi giận một cách vô lý.
Kim Đỉnh thượng nhân hai mắt hầu như đổ lửa, cười nhạt một tiếng, đang định nói ngờ đâu Mạng Ân sư thái đã lên tiếng nói trước:
- Dư thí chủ hãy đợi chờ cho một lát.
Nói xong sư thái quay đầu nói với Kim Đỉnh thượng nhân:
- Tiểu muội không muốn dính vào việc này, sư huynh cho phép tiểu muội được rút lui ra khỏi nơi đây. Các vị đồng môn, vị nào đồng ý với tiểu muội thì cũng xin đứng ra bên ngoài thì hơn. Còn chức trưởng môn, mong sư huynh trao cho Khổ Tu, Bạch Tướng, Tía Trúc và Trâm Như đồng thời đảm nhiệm hộ.
Kim Đỉnh thượng nhân thở dài một tiếng rồi đáp:
- Có khi nào bần tăng vì sự tức giận cá nhân mà nhẫn tâm khiến bổn phái phải lung lay tới căn bản. Việc gì đã có bần tăng đảm đương hết. Còn chức trưởng thì bần tăng xin theo lời sư muội trao cho bốn vị sư đệ phụ trách hộ. Và bần tăng với thân mang trọng tội thề sẽ lấy lại được tín phù cho bổn môn.
Y vừa nói xong, từ trong đám đông có bốn vị trưởng lão râu tóc bạc phơ, thái độ nghiêm trang, bước ra vái chào và nói:
- Thứ tiểu đệ bốn người đã vượt chức.
Kim Đỉnh thượng nhân lui sang một bên, bốn lão tăng liền tiến lên chỗ ngồi của trưởng môn, đứng hàng ngang. Người đứng thứ hai bên trái chắp tay và lên tiếng hỏi Dư Vân:
- Bần tăng là Tía Trúc có một việc cần hỏi Dư thí chủ.
Dư Vân mỉm cười đáp: lời.
- Đại sư muốn hỏi điều gì, xin cứ nói. Tại hạ sẽ theo đúng sự thật mà trả
- Hồi nãy thí chủ có nói tín vật của bổn môn định trao trả lại cho Kim Đỉnh thượng nhân. Không biết vật ấy có phải là tín phù trưởng môn của tệ phái không?
- Chính là tín phù trưởng môn của quí phái đấy. Đêm hôm nọ, nhân lúc Kim Đỉnh thượng nhân lễ phật tụng kinh, tại hạ đã đi tới sau lưng thượng nhân mà lấy.
Bốn vị trưởng lão cùng Kim Đỉnh thượng nhân đều biến sắc, nhứt là thượng nhân còn đau đớn hơn là bị người ta chém giết, vì y là một trưởng môn mà để cho người ta lên tới sau lưng mà lấy mất tín phù lại không hay biết thì xấu hổ biết bao, cũng đủ thấy võ công của người đó cao siêu như thế nào? Cho nên y vừa kinh ngạc vừa hãi sợ khôn tả Tía Trúc đại sư lại hỏi tiếp:
- Thí chủ lấy trộm tín phù của bổn môn, chẳng hay có dụng ý gì? Dư Vân đáp:
- Đại sư đã biết rõ, hà tất còn hỏi làm chi.
Tía Trúc đại sư khẽ niệm một câu phật hiệu rồi xen lời nói:
- Xin thứ lỗi cho bần tăng đa ngôn. Nếu thí chủ trao trả tín phù cho Kim Đỉnh thượng nhân ngay, thì Kim Đỉnh sư huynh lại giữ chức trưởng môn liền, như vậy bốn anh em lão tăng khỏi phải thay thế.
Dư Vân ngẫm nghĩ giây lát, rồi trả lời
- Phải xem võ công của Kim Đỉnh thượng nhân ra sao đã, liệu thượng nhân có thể cướp tín phù trong tay tại hạ được không? A Di Đà Phật Tía Trúc đại sư lại niệm một câu phật hiệu rồi thở dài một tiếng và nói tiếp:
- Nếu Kim Đỉnh sư huynh chúng tôi không thắng nổi thí chủ, có phải tín phù của bổn môn sẽ không còn kỳ hẹn trả lại cho bổn phái chăng? Dư Vân mỉm cười đáp:
- Đại sư cứ yên tâm, khi nào tại hạ rời khỏi nơi đây thì sẽ trao tín phù lại cho bốn đại tăng nhận ngay.
Tía Trúc đại sư lại hỏi tiếp:
- Thí chủ là người rất có tín nhiệm, bần tăng chắc thí chủ không bao giờ nuốt lời.
Nói xong, Tía Trúc chắp tay vái chào một lạy, phất tay áo một cái. Thế rồi bốn vị lão tăng lần lượt ra khỏi Kim điện. Quần hùng của phái Nga Mi cũng lần lượt ra khỏi luôn.
Dư Vân vừa hiện thân ở trên Kim điện, Dao Hồng và Tương Mai đã nhận ra ngay Vân Nhạc, nên trong lòng vừa lo âu vừa mừng rỡ. Hai người với bộ mặt tiều tụy, cứ liếc nhìn chàng luôn.
Ngọc Côn và Tôn Diệu cũng đoán ra được bảy phần, nên khi hai người ra khỏi Kim điện, có đưa mặt ra hiệu cho hai nàng.
Chỉ thoáng cái, trên Kim điện chỉ còn lại có mười mấy người, ai nấy cũng chăm chú nhìn vào Dư Vân. Đột nhiên Dư Vân cả cười một hồi rồi chỉ tay vào mặt Trường Tu, trầm giọng nói:
- Việc ngày hôm nay phải nói ngươi là chánh phạm. Ngày nọ sở dĩ Vân Nhạc tha chết cho ngươi là vì thấy ngươi không phải là yêu tà gian ác. Không biết ngươi chẳng biết hối cải thì chớ, lại còn bịa đặt, gây thị phi, vu oan cho người như vậy còn mặt mũi nào đứng trên ở Kim điện này nữa? Trường Tu cười nhạt một tiếng, đang định cãi lại thì Kim Đỉnh thượng nhân xua tay ngăn cản và nói:
- Trường Tu, con khỏi cần nói nhiều. Thưa Dư thí chủ, lỗi đó là tại bần tăng, chỉ nghe một bên mà không chịu tìm sự thực. Nhưng thí chủ với lệnh sư điệt cũng hơi quá kiêu ngạo và khinh người một chút. Bần tăng quyết đem công lực của bản thân để cướp lại tín phù, nhưng xin thí chủ chờ đến đêm nay vì bần tăng còn có chút việc phải thu xếp cho xong, lúc bấy giờ mới có thể so tài với thí chủ được, chẳng hay thí chủ có bằng lòng không? Dư Vân mỉm cười, lẹ chân lướt ra khỏi Kim điện. Dư Vân đang thủng thẳng đi trên đường núi, ngắm phong cảnh, bỗng nghe có một sức gió mạnh ở trên không thổi tới. Chàng còn đang ngạc nhiên, bỗng thấy luồng gió ấy mạnh vô cùng, nhằm đầu mình đè xuống. Chàng bèn giở khinh công ra rảo bước lướt ra ngoài xa mười mấy trượng, liền nghe chưởng phong đánh vào tảng đá kêu bùng một tiếng.
Dư Vân vẫn tiếp tục đi về phía trước, không thèm quay đầu lại nhìn. Chàng lại nghe tiếng gió kêu vù vù biết ngay người nọ vẫn còn đuổi theo tấn công mình, liền cười thầm và cố ý chậm bước lại để chờ đợi. Chàng liền nghe tiếng cười nhạt và tiếng người nói ở phía sau vọng tới:
- Dư Vân, hãy đứng lại! Dư Vân quay đầu lại nhìn, thấy một nguời tuổi trạc trung niên, mặc quần áo người trần tục, lông mày rậm, mắt to, rầu xồm, vẻ mặt hầm hầm. Dư Vân lạnh lùng hỏi:
- Ngươi có phải môn hạ của phái Nga Mi không? Chuyện hôm nay chỉ dính líu giữa Dư mỗ và thượng nhân thôi, ngươi đừng xen vào mà gây hấn làm chi.
Người nọ cười một cách ngông cuồng:
- Dư Vân, thử xem đêm nay ngươi có thể sống sót rời khỏi núi Nga Mi này được không?
- Chưa chắc, ngươi đến đánh lén ta có phải do Kim Đỉnh thượng nhân sai bảo không? Chàng nói chưa dứt lời, người nọ đã đột nhiên tiến lên giơ tay phải điểm luôn vào yếu huyệt chàng, còn tay trái lẹ lạng chộp vào hông bên phải. Không cần nói rõ người nọ ra tay như vậy là muốn cướp lại tín phù đang ở trong người Dư Vân. Sở dĩ y dám mạo hiểm như vậy là không muốn Kim Đỉnh thượng nhân thảm bại danh nhục trước đối thủ. Dư Vân không hiểu ý định của người nọ, chỉ vội né mình tránh sang bên và giơ hai ngón tay lên bắt luôn cổ tay trái của kẻ địch, mồm thì vừa cười vừa nói:
- Ngài hà tất phải giở hạ sách này ra làm chi? Bây giờ Dư mỗ cũng tựa như mũi tên nằm trên cung, thế nào cũng phải bắn. Mời ngài hãy trở về đi.
Người nọ thấy thủ pháp của Dư Vân quái dị vô cùng, nội lực lại kinh người, chỉ lực như dao cắt.
Dư Vân xoay ngữa bàn tay lại thay ngón tay thành chưởng, lẹ lành xử dụng bí quyết chữ Thôi trong Di Lạc thần công đẩy về phía trước một cái.
Người nọ chỉ thấy trước ngực bị đẩy một cái thật mạnh, thân hình tựa như lá rụng, bay phất phới ra đằng xa. Người nọ càng ngạc nhiên vô cùng là khi hạ mình xuống đất, không bị thương chút nào, nên y quay đầu lại nhìn thì thấy Dư Vân đã đi xa ngoài chục dặm. Y chỉ ngồi ngẩn người ra, lắc đầu rồi lủi vào bụi cây biến mất.
Dư Vân không thuộc đường lối, cứ thấy đường trước mặt là phóng thẳng một mạch đi xuống chân núi. Thỉnh thoảng có gặp các môn hạ của phái Nga Mi nhưng những người đó đều nghiêm nghị và lạnh lùng, làm như không thấy Dư Vân vậy. Chàng bỗng nghĩ ra một kế, vừa gặp một tăng nhân trẻ tuổi đi tới, bèn tiến lên ngăn đường và hỏi:
- Xin hỏi hòa thượng, chẳng hay nơi tu dưỡng của Mạng Ân sư thái ở đâu Tăng nhân trẻ tuổi đó trù trừ một lát rồi lớn tiếng đáp:
- Ở phía chính Nam, cạnh chùa Đại Nga, nơi đó gọi là Thần Thuỷ Cát.
Nói xong, y đã tung mình nhảy lên lướt qua đầu Dư Vân, rồi hạ mình xuống cắm đầu chạy thẳng.
Dư Vân liền quay về phía chánh Nam, giở khinh công ra đi như điện chớp, lát lâu đã tới trước cửa chùa Đại Nga. Chàng thấy trước cửa chùa có một cổ thụ cao chọc trời, cành lá rậm rạp, tựa như một cây dù lớn vậy.
Dao Hồng đang ngẩng đầu nhìn trời và nghĩ ngợi, hình như nàng đã nghe tiếng chân của Dư Vân, vội quay đầu lại nhìn. Nàng vừa thấy mặt Dư Vân đã tỏ vẻ u oán ứa nước mắt ra. Dư Vân biết nàng đã đoán ra mình là ai rồi, nên tiến tới trước mặt khẽ nói:
- Hồng muội không nên thế, lỡ sư trưởng và các đồng môn của em nghi ngờ thì sao? Lệnh sư đâu? Hồng muội dẫn anh vào yết kiến đi.
Giao Hồng gượng cười và đáp:
- Gia sư từ Kim Đỉnh về am tới giờ, liền vào trong Thiềm Đường tụng kinh, hiện vẫn chưa tụng xong, để tiểu muội vào thưa. Đại ca hãy đợi ở ngoài, xin đừng đi đâu xa nhé? Nói xong, nàng đi thẳng vào trong Thần Thuỷ Cát. Dư Vân nhìn theo bóng hồng, thở dài một tiếng, rồi lẩm bẩm tự nói:
- Muốn rời khỏi giang hồ không phải chuyện dễ. Vì thù của ta đã tích tụ đã cao như núi, hận đã sâu như biển. Chuyện đời đều do người đời gây nên. Phật đã dạy bể khổ mênh mông, mà không có một tấc đất nào là thanh tĩnh cả, thật không sai.
Vừa nói tới đó, chàng đã văng vẳng nghe tiếng chuông tiếng mỏ vọng ra. Chàng bỗng có cảm tưởng muốn đi tu… Đang lúc ấy, chàng bỗng nghe tiếng chân ở phía sau và có người khẽ nói:
- Vân huynh, từ khi chia tay đến giờ, vẫn được mạnh giỏi đấy chớ? Chàng vừa quay lại nhìn, đã thấy Đông Phương Ngọc Côn mặc áo dài trắng, đứng cách đó vài trượng, vẻ mặt nữa cười nữa lo âu. Chàng cười nhạt một tiếng và nói tiếp:
- Đông Phương thiếu hiệp không sợ bị hoài nghi sao? Ngọc Côn bước tới cạnh Dư Vân, rỉ tai nói:
- Đệ cũng biết lần này Vân huynh tới núi Nga Mi, quả thật khổ tâm lắm và cũng bất đắc dĩ mới làm vậy. Đa số sư trưởng của bổn phái đều biết nỗi khổ của Vân huynh nếu Vân huynh không làm vậy thì Kim Đỉnh đại sư vẫn cứ tiếp tục độc tài quyết đoán, rồi sẽ tạo nên sự chia rẽ trong tệ phái. Cũng vì thế mà Vân huynh phải chịu đựng sự chỉ trích của mọi người, vì việc làm của Vân huynh có tổn thương đến bổn phái. Đệ e lúc Vân huynh rời khỏi núi Nga Mi này không khỏi bị đánh lén vì họ muốn gỡ lại phần nào sĩ hiện. Mong Vân huynh nể tiểu đệ, đến lúc ấy đừng ra tay quá nặng thì đệ cảm ơn vô cùng.
Dư Vân gật đầu đáp:
- Điều ấy khỏi cần Đông Phương huynh phải dặn dò.
- Nhưng Vân huynh có biết tại sao Kim Đỉnh thượng nhân lại hoãn cuộc đấu đến tối hôm nay không? Dư Vân ngạc nhiên, lắc đầu đáp:
- Quả thật tiểu đệ không biết chi cả. Ngọc Côn thở dài một tiếng rồi tiếp:
- Tệ phái có một vị trưởng bối ẩn cư trên Thiên Phật Đỉnh võ học kì tinh bát tuyệt luân là bậc kì tài đặc sắc nhứt của phái Nga Mi mà ba trăm năm nay mới có một.
Truyện khác cùng thể loại
78 chương
67 chương
30 chương
25 chương
33 chương
875 chương
85 chương
40 chương
70 chương
257 chương