Thạch Thảo Trong Cơn Bão
Chương 32
Tránh gây chú ý bằng cách lén lén lút lút và khóa cửa lại, Christian chuyển cỗ máy viết của Brunei tới phòng bi-a và bắt đầu tận dụng mọi cơ hội để rèn giũa lại tay nghề. Sau một tuần, Maddy đã ra khỏi giường và đi lại trong nhà mặc những lời căn dặn của bác sĩ, nhưng ngay cả những phụ nữ có xu hướng phản đối cảnh ăn không ngồi rồi, Christian thầm đoán, cũng sẽ chẳng thấy thích thú gì với một trò như bi-a.
Lần đầu, gã cũng chơi vài quả thật, cố gắng đẩy vài nhát gậy trước khi nản lòng đầu hàng. Một thú vui khác đã bị tước đi bởi bộ não lùng bùng của gã: bàn bi-a tuyệt đẹp và cây gậy có tay cầm bằng ngà voi, thế mà gã vẫn lạc mất túi húng bi như thường khi tập trung vào quả bóng - cái cảm giác một thứ vừa ở đó vừa không-ở- đó, lạ lùng và đáng sợ, không lợi lộc gì cho việc ngắm mục tiêu.
Gã thở dài và hất bóng văng tung tóe, ném cây gậy lên bàn. Đẩy những bình rượu trên mặt tủ ly ra, gã đặt chiếc máy viết vào vị trí khuất tầm nhìn từ cửa ra vào phòng khi ai đó mở cửa.
Có vẻ như Eydie quyết một lòng chất chồng lên cho gã nhiều khó khăn nhất mà không phải phiền toái đến bản thân. Không, ả sẽ không chấp nhận bất cứ sự ủy thác nào cho đứa trẻ, ả biết mọi thủ tục về việc này và căm ghét phải chịu cảnh lũ luật sư mặt mũi sầm sì thường xuyên tới nhà chĩa mũi vào chuyện riêng của ả. Phải, ả chắc chắn sẽ gửi ngay đứa bé về Scotland nếu muốn, không, ả không thích ý tưởng về một cuộc thỏa thuận kín đáo với nhà Sutherland để bảo vệ cho sự an toàn của đứa trẻ - vì sao, ả viết rất đơn giản, sao gã không thể gửi thẳng tiền cho ả? Ả thấy là gã không tin ả!
Gã không tin. Sự thương cảm của gã với ả đã tiêu tan trong màn diễn tuồng ngu như lừa kia. Gã có thể đã làm tổn thương ả, nhưng ả cũng nắm rõ quy tắc cuộc chơi như gã. Không ai ép ả chơi. Gã chả hơi đâu mua dây buộc mình vì quyền lợi của ả.
Một chuyện vừa lạ lùng vừa đớn đau đã xảy đến với gã. “Anh đã làm cha,” vị bác sĩ nói còn Maddy chìa tay ra thổn thức - và với chuỗi suy nghĩ mà Christian thấy chẳng hợp lý chút nào, gã đi đến một quyết định sắt đá rằng sẽ lo liệu cho đứa con gái riêng không mong đợi này.
Đây là một vấn đề tế nhị. Gã chẳng có gì để trao ngoài khoản tự cấp, và tại thời điểm này, thậm chí cả điều ấy cũng khó mà thực hiện với bất kỳ con số đáng kể nào. Đầu vào của gã đã bị kéo căng tới cực hạn trước những vấn đề cấp bách hơn nhiều và hằng tuần gã đã gửi một khoản cho ả - chi phí sinh hoạt và lương cho vú em mà Eydie than thở rằng ả không lo nổi.
Thôi coi như là chẳng trông mong gì loại đàn bà ở vị trí như ả chi tiêu cần kiệm, gã bất nhẫn nghĩ. Nhưng gã chẳng bận lòng về việc nhỏ mọn như nuôi một đứa trẻ sơ sinh. Gã nhìn đến tương lai dài hơn - người hầu riêng, gia sư, trường học, vũ hội ra mắt và của hồi môn đáng kể - đòi hỏi được thu xếp bên cạnh tất cả những sắp đặt từ trước đã đè nặng lên gia sản của gã, một nguồn thu bảo đảm và bí mật mà gia đình gã không thể bới ra.
Khó khăn là ở đây. Hiện gã chẳng có gì để đáp ứng mục đích đó, và gã vẫn chưa lấy lại được khả năng đầu tư vốn cho các công việc kinh doanh mới, không phải giữa bao tiếng thì thào về phiên tòa xét xử năng lực hành vi lan quanh gã như sóng gợn mặt hồ. Và nếu gã dám đợi cho tới sau... nếu gã thất bại...
Sẽ kết thúc ở đó, nếu gã thất bại...
Gã nhìn chằm chằm cỗ máy chữ. Gã an toàn chừng nào còn có thể điều khiển tài khoản ngân hàng của mình. Gã đã nghe thấy nỗi sợ hãi mỗi lúc một tăng trong giọng nói của Maddy khi nàng chỉ trích gã và thực tình hiểu rõ hơn nàng rằng gã đang chơi với lửa. Từng xu mà gã đang ném ra sẽ chống lại gã ở Tòa Đại pháp nếu phiên tòa ấy tái, và chống lại cả nàng.
Gã đã cố gắng sống cho thời điểm hiện tại, cố cảm nhận cái cảm giác đang hiện hữu vào lúc này, tự do, còn sống. Gã không còn như trước kia. Đôi khi thất bại ụp xuống gã như một cú tát bất ngờ vào mặt - những việc nhỏ nhặt cũng gây khó dễ không kém gì những thứ nghiêm trọng hơn: sự coi thường của nhà băng khiến gã nổi đóa, hình ảnh mờ rung của một quả bóng bi-a khiến gã muốn khóc rống lên.
Durham nói rằng gã đang khá lên. Christian vừa bám lấy nhận xét đó như phao cứu sinh vừa không hề tin tưởng. Khá lên, phải. Đã đủ khá chưa, gã không biết. Ra tòa, bài khảo nghiệm, biết rằng mọi thứ - mọi thứ - trông chờ vào cái trí não thất thường của gã, vào Chúa Trời.
Dẫu có thế nào, cái giá của thất bại cũng quá đắt. Gã không định đánh cuộc vào trí não khuyết tật của mình. Gã không định đợi đến bất kỳ phiên tòa nào.
Mọi thứ gã làm, những cuộc viếng thăm, nhà hát, mua sắm, khoản tiền mặt nóng mà gã lo liệu được bằng cách sắp xếp lại có tính toán những khoản trả nợ đều để cho vũ hội này. Vũ hội nhằm giới thiệu nữ công tước của gã với xã hội thượng lưu. Và hơn thế, giữ cho gã an toàn khỏi chốn điên cuồng kia mãi mãi.
Nhưng việc chuẩn bị vũ hội ấy nằm ngoài tầm lo liệu của gã. Đọc viết, danh mục giấy dán tường, hóa đơn thực phẩm, những hòm rượu sâm banh và số dư tài khoản lên xuống hằng ngày của gã, khoản tiền mặt khả dụng bị đẩy đến giới hạn, cố gắng ghi nhớ tất cả trong đầu bởi gã không thể tin vào ghi chép, cái bộ óc oặt ẹo khốn khổ của gã lúc sáng tỏ lúc mờ mịt, đuổi theo những từ ngữ và ý định đang dần trượt đi và bỏ mặc lại gã lạc lối ở đó.
Cứng đầu tuyên bố mình mù tịt những thứ trần tục đồi bại như vũ hội, Maddy từ chối giúp đỡ bất cứ công tác chuẩn bị nào ngoài việc trả nợ trong khi Christian đã trả tất cả những người gã định trả. Gã không thể chi ra thêm đồng nào - thêm một điểm bất hòa giữa họ.
Vết thương của nàng đã buộc gã phải hoãn lại sự kiện này hai tuần so với ngày dự kiến. Theo như gã đoán định, không có bất lợi khách quan nào trong việc trì hoãn này; nó chỉ khiến chủ đề vũ hội thiên về Giáng sinh hơn và việc chờ đợi thêm hai tuần càng đem lại nhiều háo hức.
Gã nhờ Durham loan báo tai nạn của Maddy để giải thích về sự xuất hiện quá ít ỏi của bản thân. Gã đến nhà hát hai lần, một lần một mình, lần kia với Durham và Fane rồi thực hiện thêm vài chuyến viếng thăm cùng họ trong những hoàn cảnh mà gã biết rằng không cần phải giao thiệp nhiều lắm. Gã cẩn thận khống chế những yếu điểm của mình và đến nay có vẻ gã vẫn thành công.
Durham hoàn toàn bất ngờ về điểm này. Anh ta ngồi xuống dùng bữa sáng với Christian và Maddy, hân hoan kể cho hai người những tin mới nhất.
“Quả là chuyện phi thường,” anh ta nói, rót thêm trà cho Maddy từ chiếc bình trên tủ ly.
“Ý tôi là, cô sẽ tưởng rằng anh chàng này là nhà thơ Byron sống dậy, chỉ đứng đó với vẻ mặt đăm đăm và khóe miệng khép chặt.” Anh ta đặt ly trà trước mặt nàng. “Thêm sữa nữa chứ, tình yêu của tôi?”
“Vâng, cảm ơn anh. Anh không được gọi tôi như vậy.”
Durham và Fane đã bắt đầu cuộc chiến lấy lòng Maddy, cả hai chỉ bị nàng khiển trách nhẹ nhàng về sự kiện lá thư giả kia. Riêng Christian phải chịu đựng phần lớn gánh nặng chỉ trích của nàng - bất công làm sao, gã rầu rĩ nghĩ, nếu nàng biết rằng gã chả nhớ mấy về trò bịp bợm kia. Đêm trốn chạy đó với gã chỉ là một mớ lộn xộn rời rạc. Durham đạo diễn tất cả trò này nhưng chỉ mình Christian bị nàng gọi thẳng vào mặt là đồ dối trá.
Nhưng rồi, hết thảy dường như biến thành lỗi của gã trong những ngày này, theo như quý cô cổ-lỗ chắt-bóp Archimedea Timms.
“Với anh chàng này thì cô sẽ phải để mắt cẩn thận tới các quý bà quý cô đấy,” Durham khuyên nàng, thoải mái tạo dáng trên ghế.
“Tôi á?” nàng hỏi, nhìn xuống tách trà của mình. Ngón tay nàng bồn chồn cử động, xoa đi xoa lại tay nắm bằng sứ. Christian nhìn chúng, cố gắng ghi nhớ hình dáng kia. Nếu gã thất bại, nếu chúng đẩy gã về chỗ kia - nàng sẽ không còn ở đó.
“Phụ nữ có vẻ thích kiểu đó.” Durham lắc đầu.
‘‘Bộ dáng bí ẩn nóng bỏng, những lời đồn đại về xu hướng nguy hiểm trở nên hoang dại vào những đêm trăng tròn, một lời đáp đơn giản ‘có’ hoặc ‘không’ cho mọi thứ - lạy Chúa, tôi đang định thử đây. Họ sẽ chết lịm dưới chân tôi cho xem. Chúa biết họ đang chết vì cậu ta như thế nào. Cô nghĩ sao?”
Fane vừa bước vào liền khựng lại. “Có chuyện gì với cậu ta vậy?”
Durham thôi cái tư thế đầy nhục cảm. “Tôi đang thực hành đam mê dồn nén.”
“Thôi xin.” Viên đại tá cúi người trước Maddy và nâng bàn tay nàng lên. “Sáng nay cô thế nào, thiên thần?”
“Anh không nên gọi tôi như vậy,” nàng nhắc lại điều vẫn luôn nói.
“Tôi khỏe hơn nhiều rồi. Tôi có thể cử động ngón tay mà không hề đau, và đêm qua tôi ngủ mà không phải đeo băng cố định.”
Fane nghiêm trang nghe thông báo ấy. “Vậy lên xe thôi. Liệu cô có thể đi dạo trong xe ngựa ngoài công viên với tôi không?”
“Sau... vũ hội,” Christian nói.
“Đồ phá đám,” Fane càu nhàu.
“Đúng là thô lỗ!” Durham thêm vào.
“Cứ giết tôi đi, không gì tệ hơn một ồng chồng ghen tuông đâu.”
Christian nhếch một nụ cười khô khan hợp tình hợp cảnh, nhưng gã quả có ghen, mặc dù gã cũng nghẹn lời trước khi thú nhận với bạn bè. Gã ghen khi thấy họ thoải mái với nàng, ghen khi thấy họ hôn tay nàng một cách giản đơn - chạm vào nàng - điều mà gã đã không làm kể từ khoảnh khắc nàng ngồi bên mép giường gã, bị khóa chặt và vầy vò trong bàn tay gã.
Và gã ghen phát điên với Richard Gill, một bóng ma tồn tại giữa họ. Christian đã cố nuốt tất cả giận dữ, kiêu ngạo và cho gọi lão chủ vườn ươm Butterfield để đảm bảo rằng lão không đuổi con lừa đạo đức giả kia, gã đổ lỗi tai nạn kia cho một trường hợp chung chung và rõ như ban ngày, một sự “hiểu lầm không may”.
Christian đã làm điều ấy vì Maddy và cố đảm bảo chắc chắn rằng nàng biết điều đó, trông đợi phần thưởng mà gã chắc mẩm mình xứng đáng vì viên thuốc đắng kia - buộc phải tha cho Con Lừa tội công khai dụ dỗ vợ gã bỏ chồng trong chính vườn nhà gã.
Đây là bước đột phá có ý thức đầu tiên của gã để trở thành một người đàn ông tốt hơn, và tất cả những gì gã thu được chi là một câu phải chăng “Anh đã làm đúng.” Christian nghiến răng lại. Gã nghĩ mình không muốn là một người đàn ông tốt hơn. Gã nghĩ rằng nếu gã không thể sớm trục xuất bóng ma Richard Gill kia đi, gã sẽ mau chóng quay sang làm kẻ tồi hơn.
Jervaulx đã chọn chất liệu và thiết kế cho bộ đầm vũ hội của nàng. Maddy biết rõ rằng nàng phải có một bộ, nhưng với phản ứng ngoan cố trước niềm vui sướng trong lòng về một bộ đầm đặc biệt và sự thỏa hiệp hoàn toàn với những lo âu nàng cảm thấy về bản thân vũ hội này, nàng tiếp thợ may với vẻ miễn cưỡng hết sức và tuyệt đối từ chối cho ý kiến về chất liệu cũng như họa tiết mà nàng ưng.
Điều đó có vẻ chẳng khiến Jervaulx bận tâm. Gã tham gia buổi gặp gỡ ở phòng khách sau nhà, ngắm nghía kỹ lưỡng những tấm hình và búp bê mẫu như thể gã là chuyên gia. Maddy thầm nghiêng về sắc màu chói ngòi như đuôi cổng của chiếc váy lụa xanh lục sọc tím, nó đẹp đẽ như một đóa hoa xứ lạ và cũng rất sang trọng, hiện lên trong ảnh với ba hàng viền ren ở diềm váy, ống tay áo phồng và khăn choàng sau lưng màu tím trong suốt, nhưng tất nhiên nàng không bao giờ thổ lộ ra.
Nàng không thể hình dung bản thân mặc nó trong bất kỳ hoàn cảnh nào nhưng nàng nghĩ nó rất quyến rũ.
Người thợ may đủ khôn ngoan để đẩy tấm hình đó vào tầm chọn lựa vài lần, đưa ra những mẫu vải hiện có, nhưng Jervaulx thậm chí chẳng buồn liếc mắt. Gã cầm một mẩu vải không màu trong tay, nôn nóng lật xem cho tái tấm hình cuối cùng rồi ngồi lại vào ghế.
Quý bà người Pháp quay lại với sự kết hợp màu tím và xanh lục, giơ lên trước mặt Maddy, hơi nhíu mày và lắc đầu.
“Không,” bà nói, “Cái này không được. Nó sẽ nuốt gọn Lệnh bà mất.”
Maddy tránh không dây dưa. Nàng không thất vọng. Những ngày ở một mình trên giường, được vết thương bảo vệ khỏi sự cám dỗ của gã, nàng đã có thời gian để tĩnh tâm suy ngẫm về điểm yếu của mình. Nàng đã xóa sạch tất cả phần đó trong mình, cái phần hướng tới màu mè, nô giỡn vô bổ và gã.
Jervaulx nhặt một con búp bê mẫu lên xoay trong tay. Đột nhiên gã với một cặp kéo và bắt đầu cắt diềm trang trí, bỏ ngoài tai tiếng kêu thảng thốt “ôi” của người thợ may. Những đường diềm rơi là tà cho tới khi bộ y phục còn lại nom đơn giản như Trang phục Mộc mạc, ngoại trừ đưòng cổ rộng, sâu. Thiết kế ban đầu có một dải đăng ten lán bao quanh cổ, Jervaulx cắt phần giữa đi, chỉ để lại một kiểu khăn đăng ten phủ lên cả hai ống tay áo. Gã đặt miếng vải xám xịt lôi con búp bê và đưa nó cho người thợ may.
Bà ta nhìn nó một lát, ngước nhìn Maddy với cặp mắt hẹp. Rồi bà cắn môi và nhướng mày. “Nếu đó là điều mà ngài muốn ạ,” bà nói.
Jervaulx chỉ gật đầu và để Maddy ép cho người thợ may lấy số đo.
Điều ấy xảy ra khi cánh tay nàng vẫn còn hoàn toàn bất động và việc đo đạc kia là một quá trình bất tiện, đau đớn. Giờ khi nàng đã có thể tự do cử động hơn, Jervaulx thông báo với nàng trong bữa sáng rằng bà thợ may muốn đặt hẹn thử đồ.
Đến giờ hẹn, Maddy ngần ngừ xuất hiện. Chất liệu nhạt nhòa mà gã chọn đã làm tiêu tan hứng thú của nàng với bộ váy - giờ nó chỉ là một lời nhắc nhở cụ thể về sự thái quá không thể khống chế của gã và thử thách sắp tới trong vũ hội.
Người trợ tá giúp nàng cởi bỏ bộ váy đang mặc vì cánh tay nàng vẫn còn quá đau nhức để tự làm. Lẩm bẩm không vừa lòng, bà thợ may cởi nút áo nịt và áo lót của Maddy.
“Cái này sát cổ quá, sẽ lộ ra mất.”
Trước khi Maddy nhận ra người phụ nữ đó định làm gì, bà ta đã lột sạch đồ lót của nàng tới tận eo.
Maddy hít vào và vòng tay che ngực, giữa bao nhiêu thời điểm trên đời này, Jervaulx lại chọn đúng lúc đó để bước vào phòng.
Gã liếc nhìn, bắt gặp ánh nhìn sợ hãi của Maddy mà không mảy may phản ứng. Trong khi người ta cột khung áo lót, gã ngồi xuống ghế, thư giãn, như một chuyên gia vô tư quan sát phụ nữ thay đồ.
Bộ váy được choàng xuống từ đầu nàng. Nàng không chuẩn bị cho chuyện này, nàng vẫn còn đang choáng váng vì xấu hổ khi gã xuất hiện và cơn đau dội lên lúc vội vàng lấy tay che thân. Maddy khẽ rên lên khi cô trợ tá nắm lấy bàn tay nàng, cố lồng vào tay áo.
“Cẩn thận!” Jervaulx gắt, bà thợ may cùng cô trợ tá liền tuôn ra hàng tràng xin lỗi.
Họ bắt đầu tác nghiệp cẩn trọng hơn, để Maddy tự chỉnh cánh tay phù hợp để luồn qua ống tay áo. Điều này đòi hỏi nàng đứng cực kỳ lộ liễu trước mặt Jervaulx và gã không hề đứng đắn mà liếc mắt đi một khắc. Đến lúc bộ trang phục được mặc xong, nàng cảm thấy nóng bùng cả người vì xấu hổ.
Cô trợ tá giữ váy sau lưng, ghim rất chặt vì nàng không có áo nịt.
“Xin duỗi tay xuống, thưa Lệnh bà, xin bà vui lòng,” bà thợ may yêu cầu.
Maddy duỗi khuỷu tay ra, cắn môi dưới. Jervaulx hai cúi đầu, tì miệng lên mu bàn tay, lần đầu tiên gã nhìn xuống.
“A!” Bà thợ may lùi lại. Miệng bà ta hơi cong lên. “Tôi đã hiểu ý định của ngài rồi, thưa Đức ông.”;
Jervaulx ngước mắt. Gã nhìn Maddy từ chân lên đầu, một sự đánh giá chậm chạp khiến máu nóng dồn lên má nàng.
Gã gật đầu.
Cô trợ tá vội vã mang gương tới trước mặt Maddy và nàng ngắm nhìn bản thân lần đầu tiên.
Nàng bị sốc. Mảnh vải xám xịt, những mũi dệt nhỏ cứng ngứa ngáy chọc chọc, cọ cọ vào da thịt nàng, trong gương lại láp lánh sắc màu như một lăng kính, những sợi chỉ đan với lụa tạo thành một tấm bạc bắt sáng láp lánh, một ngọn lửa trong suốt.
Cách cắt may đơn giản của bộ váy, không diềm xếp nếp, chỉ có chiếc khăn choàng ngắn làm bằng ren Venice lập tức thu hút ánh mắt tập trung vào đường cổ áo từ vai kéo xuống dưới tận khe ngực nàng, vừa khêu gợi vừa bình dị. Ống tay áo gợi nhắc đến những chiếc váy đơn giản của nàng, cao hơn khuỷu tay nhưng căng phồng và láp lánh, tỏa sáng lung linh.
Đúng là báng bổ, chủ tâm cải biến Trang phục Mộc mạc thành xa hoa gợi cảm tỏa sáng.
“Tôi không mặc thứ này được!” nàng kêu lên.
“Thưa bà,” người thợ may khẽ nói, “chiếc váy mới tuyệt diệu làm sao!”
Maddy nhìn Jervaulx. “Tôi không thể. Anh phải biết chứ!”
Gã mỉm cười, không nói gì, nụ cười am tường khiến người ta điên tiết đó, như thể gã hiểu nàng còn rõ hơn chính nàng vậy.
“Tôi không thể!”
Bà thợ may cúi xuống vuốt một nếp gấp trên váy.
“Nếu Lệnh bà không hài lòng, vậy tôi sẽ mang về. Tôi đang nghĩ có khá nhiều khách hàng sẽ...”
“Không mang về,” Jervaulx nói. “Cô ấy mặc nó.”
Gã đưa tay vào áo khoác lấy ra một chiếc hộp đã trở nên quá quen thuộc với Maddy.
“Ôi không,” nàng nói, nhìn hộp nữ trang.
“Tôi không muốn. Tôi không muốn những đồ trang sức đó. Anh không thể hiểu sao?”
Jervaulx đứng lên. Gã mở hộp, Maddy liền rên lên thống khổ. Bà thợ may và cô trợ tá không tỏ ra khó tính như vậy, họ hít một hơi vẻ quá đỗi ngạc nhiên trước chiếc vương miện chói sáng với ba viên đá quý cỡ bằng trúng chim hồng tước, chứa mọi màu sắc mà Maddy thầm ao ước: một ngọn lửa xanh của ngọc lục bảo được bao bọc bởi những đường uốn lượn kết bằng thạch anh tím, ngọc trai và kim cương.
Maddy đã bắt đầu học được vài thứ về tiền cùng giá trị của những món đồ - và chiếc vương miện này, nàng lập tức biết, không phải là món quà thông thường như chuỗi ngọc trai hay thậm chí một cây cam. Nó là thứ xứng vái cả cổng chúa và đáng để tô điểm cho nữ hoàng, riêng kích thước của những viên ngọc đã là một lời tuyên bố quyền lực tối cao.
Nàng bước lùi lại khi gã định cài lên tóc nàng. “Anh lấy thứ này ở đâu?”
Nàng đã hy vọng đó là đồ của gia tộc, một thứ bảo vật gia truyền mà gã định để nữ công tước của mình đeo trong buổi ra mắt, nhưng gã chỉ nói, “Mua. Nghĩ tôi... ăn trộm??”
“Jervaulx!” nàng kêu lên.
“Lại nữa? Khi mà anh...” Cái liếc mắt của gã ngăn nàng lại. Nàng lại rên rỉ khi gã cài phần chân lược bằng bạc của vương miện vào dưới bím tóc cuộn cao của nàng.
“Vì sao, vì sao, vì sao?” nàng rên lên. “Anh phải biết tôi căm ghét những thứ này chứ. Lý trí của anh ở đâu?”
“Một món đồ nhỏ thôi.” gã nói.
“Nhỏ! Ôi, anh thật không ra gì! Khi đáng lẽ anh phải trả...”
Gã đặt ngón trỏ lên môi nàng, lướt tay đầy nhục cảm. Nàng quay phắt đi. Nàng không thể để gã chạm vào mình, không thể đầu hàng trước sức cuốn của tình yêu và khao khát, cái xúc cảm mà gã khơi lên quá nhanh.
Gã cụp mi, lùi lại. “Có lẽ em không thích.” Giọng gã mang ẩn ý của một lời châm biếm lạnh lùng.
“Nhưng em sẽ... ra mắt... trước hoàng thượng.”
Nàng đứng bất động. “Trước... ai?”
Gã lùi lại ngồi xuống ghế, duỗi chân ra. Gã quan sát nàng vẻ suy tính, rồi quay về phía bà thợ may. “Bà thấy sao?”
Người đàn bà ngắm nghía Maddy với sự nhạy bén của người trong nghề.
“Rất lạ, thưa Đức ông.” Bà ta chậm rãi gật đầu. “Khó mà quên.”
“Nhà vuap Maddy khẽ hỏi lại. “Anh đang nói đến nhà vua?”
Gã chìa tay ra, bà thợ may liền vội vã tháo vương miện từ trên tóc Maddy xuống rồi cung kính nâng tới chỗ Jervaulx. Những viên đá quý lần nữa biến mất trong chiếc hộp. Công tước bước ra cửa.
“Jervaulx,” Maddy run rẩy nói. “Có phải anh muốn Il I là nhà vua sẽ đến dự vũ hội của diiir
Gã quay người nhìn nàng và nhún vai. “Có lẽ;” gã nói.
Cửa đóng lại sau lưng gã. “Quelle chance.[1]” Bà thợ may vỗ tay vào nhau, “Ôi, Lệnh bà,” bà ta thở mạnh.
[1] May sao (tiếng Pháp).
“Đúng là coup de mair[2].Hoàng thượng tới dự buổi ra mắt của bà!”
[2] Giúp đỡ hoặc đánh úp (tiếng Pháp), ở đây tạm dịch là Trời giúp.
Chỉ từ lời ngụ ý độc nhất đó của Christian, tin đồn nhanh chóng lan ra. Gã không dám mạo hiểm xuất hiện công khai lần nào nữa, gã để Durham và Fane đóng vai trò của mình và về báo cáo lại xem ai nói gì.
Chỉ có Chúa mới biết liệu gã có tự triệt đường sống của mình bằng trò liều cuối cùng này không. Nó đã ngốn hết số tiền mặt mà gã có thể động tay vào, rút cạn nguồn thu lưu động của gã, hút kiệt tài khoản của gã ở Hoare, khiến Manning cùng đồng bọn lại lao đến và bị Calvin cùng một đám gia nhân đã được tuyển lựa kỹ càng, vừa đông đảo, vừa vai u thịt bắp chặn từ ngoài cửa.
Suốt bao năm ròng, Vua George già khốn khổ đã kín đáo rao bán chiếc vương miện kia, một thứ đồ trang sức lòe loẹt rẻ tiền mà Bonaparte từng trao cho Hoàng hậu Marie-Louise, với cái giá tàn bạo là năm mươi nghìn bảng. Chẳng ai thèm mua: tính thất thường của Hoàng đế không đủ tin cậy trong những vấn đề chính trị để khiến cái vương miện đáng giá đến thế - nhưng Christian đã dốc túi ra, tính là với việc hoàn tất điện Brighton mở đường cho niềm đam mê xa hoa về việc tạo ra những vinh quang Gothic ở Windsor, một nguồn bom tiền mặt dồi dào, thay vì những phương thức thanh toán rắc rối khác, sẽ được đức vua chào đón nhiệt liệt.
Những hồi đáp nhận lời tới dự vũ hội đã đủ chất đầy, nhưng cái viễn cảnh - câu hỏi lớn nhất - về sự xuất hiện của hoàng đế có tác dụng như khuấy động tổ ong.
Hoàng đế có thể kỳ quặc, béo ú và đi lại khó khăn, sống tách biệt, một đối tượng chỉ trích dễ dàng - nhưng cứ liều xem khi đấng quân vương hạ mình tham dự một buổi hội hè của quần chúng thì sẽ ra sao, Christian lạnh lùng nghĩ, và mùi hương quyến rũ cũ kỹ của hoàng gia té ra không chỉ là một làn hơi phai nhạt.
Nó là quyền lực. Nếu gã xức được lên mình cái thứ dầu thánh uy thế ấy, khi đó đám anh em rể của gã sẽ thấy mình ở phe sai lầm hoàn toàn. Dám công khai khăng khăng trước tòa rằng hoàng thượng quyết định trọng thị bọn ngu đần và điên loạn thì quả là đi quá giới hạn. Việc chống lại mưa móc của nhà vua, cố thúc đẩy một phiên tòa xét xử về năng lực hành vi của Christian sẽ trở thành sai lầm quá trớn. Chỉ cần một từ, George cũng có thể chặn đứng chúng lại, nếu ông ta buồn thốt ra từ đó.
Một màn cá cược đã được mở ra ở câu lạc bộ White, và Durham tuyên bố rằng anh ta đã chúng kiến một cuộc tranh cãi ở câu lạc bộ Brooks trong suốt ba giò: quan điểm chính trị cách tân kiên quyết của Jervaulx, đi ngược lại với nhà vua, chống lại một thực tế vẫn gây kinh ngạc rằng trong những năm 20, Christian đã đi ngược lại đảng phái của mình và cồng luận, ủng hộ những nỗ lực của George nhằm chấm dứt với vị hoàng hậu nhớp nhúa khi mà thậm chí những thượng nghị sĩ đảng Bảo thủ cũng lẩn tránh.
Khi sự kiện đó xảy ra, Christian đã đặt cược vào quân bài cá biệt kia và vẫn đường hoàng rảo bước tới đường Whitehall mà không bị ném trứng thối - vì gã đã thua - nhưng không ai ngoài gã, Fane và Durham tham gia vào trò cá cược kín đó.
Dù có phần không chủ ý, Christian vẫn luôn ưa George. Phải quen biết mới thấy được sự chân thành, trái tim nhân hậu và những hài hước dí dỏm ẩn dưới vẻ tự nuông chiều, người đàn ông trong vỏ ốc buồn bã mà ngài trở thành.
Ngài có tính khí trẻ thơ và giỏi tiêu pha quá đà, không chút kiềm chế và suy xét, nhưng ngài đã biến đổi bộ mặt London với thẩm mỹ tao nhã của mình và phát trợ cấp tuổi già cho đủ mọi loại người như nhà thơ Coleridge và nữ chiến binh Phoebe Hessel; ngài buộc các bộ trưởng nghiên cứu danh sách tội phạm để tìm những phạm nhân bị xét xử mà không có luật sư bào chữa để tự mình cân nhắc gia ân cho những trường hợp ấy, ngài trao tặng thư viện của mình cho quốc gia - sau khi Sa hoàng tặng thư viện ấy một trăm nghìn bảng.
George cũng có những phút mềm lòng. Christian chỉ cầu với quỷ dữ rằng gã nhận được một trong những phút ấy.
Thậm chí với sự hỗ trợ của Calvin và viên thư ký mới trong những việc chạy đi chạy lại, cuối mỗi ngày, gã gần như vẫn sức cùng lực kiệt với việc chuẩn bị, mệt mỏi, nóng giận và cô đơn khi đối diện với phòng thay đồ cùng chiếc giường trống trải. Giờ thì gã và Maddy hoàn toàn không nói với nhau một lời. Gã không rõ điều ấy chính xác diễn ra từ thời khắc nào, một rào cản im lặng cứ dần lớn lên giữa họ nhịp cùng sự hồi phục của cánh tay nàng và vũ hội ngày một đến gần hơn. Durham và Fane đảm nhiệm việc khơi chuyện trong bữa sáng còn bữa trưa thì Christian vừa ăn vừa làm việc trong thư viện.
Bữa tối thật khốn khổ, một mình bên bàn ăn với nàng. Gã đắm mình vào giải những phương trình toán học trong đầu để cho bản thân có việc gì mà làm ngoài việc nhìn nàng trệu trạo ăn như một con chim bất hạnh bị giam cầm trong lồng.
Gã đang mất nàng. Nàng đang từ từ bỏ đi. Thể xác nàng ở đây nhưng bé-Maddy của gã, người phá lên cười trước những trò đùa ngu ngốc, người ngước nhìn gã dưới hàng mi rợp gợi cảm - nàng đang tan dần trước mắt gã, biến thành bóng ma xám xịt nhọt nhạt khắc nghiệt này.
Gã không hề chạm vào nàng. Gã cũng chẳng bao giờ cố thử. Ban đầu gã không muốn lại làm nàng đau, nhưng khi nàng bình phục, sự cứng rắn đã bám rễ trong nàng. Mỗi khi gã tới gần, nàng lại lảng ra xa.
Nàng khiến gã tê liệt trong dáng vẻ lịch thiệp bất động. Gã sẽ không cư xử như một tên côn đồ. Thay vào đó, gã lao đầu vào việc, cố gắng nhấm nháp những khoảnh khắc phù du của tự do và khát khao chỉ một giờ thổi không ngổn ngữ, không tương lai, không gì cả ngoài cơ thể nàng và gã hòa quyện với nhau trần trụi, nguyên sơ.
Đến buổi sáng ngày diễn ra vũ hội, Durham thông báo rằng tin nhà vua bị phù đã khiến tỷ lệ tiền cược ở Brooks biến thành bảy mươi ăn một. Christian cố không nghĩ về điều ấy. Gã không dám chắc Maddy sẽ đứng bên mình. Sáng nay trông nàng như bệnh đến nơi, nhai nuốt khó khăn trong khi Christian và viên thư ký bàn bạc các chi tiết
“Vấy?” gã hỏi nàng. “Có ở đây, vừa không?”
“Ừ,” nàng đáp, nhìn chằm chằm vào những quả trứng đánh bơ của mình như thể chúng đang xếp thành chữ ĐEN to tướng.
“Găng tay?”
“Ừ, tôi có găng tay.”
Gã nghiêng đầu. “Cánh tay vẫn... đau?”
Nàng đánh trúng bằng một con dao rộng bản. “Không, ổn rồi.”
Maddy, gã muốn nài xin, đừng làm thế với tôi. Tôi cần em bây giờ.
Nhưng điều đó là không thể. Sự khiên cường giữa họ đã đến mức không thể cứu vãn nổi. Nàng đã bỏ lại gã trong thất bại hoàn toàn, Gã không thể chạm vào nàng, gã không thể dựa vào nàng, gã chỉ có thể tự mình vượt qua chuyện này.
Đột nhiên nàng ngước đầu lên. “Jervaulx,” nàng nói, vẻ như đã đi đến một quyết định không thể thay đổi. Gã siết chặt hai bàn tay và ngước nhìn nàng.
“Anh phải hiểu rằng tôi không thể nhún chào hay gọi nhà vua bằng những tổn xưng phù phiếm,” nàng tuyên bố. Nàng liếc nhìn gã như thể trông đợi một cuộc chiến, và rồi, thẹn thùng vì cái nhìn ấy, nàng đẩy ghế ra sau và rời khỏi phòng.
Ồ, tuyệt diệu, Christian nghĩ, ngả đầu ra sau. Mình trông đợi điều này.
Bữa tối sẽ được phục vụ vào giữa đêm trong phòng tiệc. Christian định sắp xếp một dàn tứ tấu trong thư viện để phục vụ nhóm chơi bài. Gã đã cho thu dọn sảnh tiếp khách màu lam để phục vụ khiêu vũ và dàn nhạc thực thụ. Một số đồ đạc đẹp nhất ở sảnh đã được chuyển tới phòng khách sau nhà ở tầng trệt. Căn phòng đó sau khi trang trí lại đã không còn nhận ra nổi, nó biến hóa từ noi giản dị nhất thành gian phòng đẹp đẽ nhất trong nhà với tổng màu chủ đạo là trắng tinh khiết và vàng, không gian được mở rộng bất tận với những tấm gương, thêm điểm nhấn là một tấm thảm màu đỏ nhưng và xanh lam cùng đôi rồng sứ cuốn đuôi của chúc đài đứng hai bên chiếc sofa mới đỏ sẫm.
Chiếc sofa đó có vẻ trống rỗng đáng ngại khi Christian kiểm tra lại. Cả căn phòng nom chính xác như những gì nó phải thế: một sự quỵ lụy vô sỉ với một ông vua không thể leo cầu thang - bởi vậy phải mang vũ hội đến cho ngài.
Có một cái ghế cho người tình của ngài là Phu nhân Conyngham và chỗ cho ngự y Knighton mà ngài sủng ái, đủ chỗ cho bất kỳ ai mà Hoàng thượng muốn ban vinh dự cho bằng cách gọi xuống dưới nhà, và một dàn nhạc nữa đợi sẵn trong sảnh ăn sáng kề đó cho tới khi - nếu - hoàng thượng xuất hiện, và lúc ấy họ sẽ chai những giai điệu Italia.
Christian tựa lên trụ cửa. Sau lưng gã, một gia nhân lịch sự khẽ cất tiếng ho. Christian quay người lại. Gã nhận phong thư, giấu tâm trạng càng tệ hơn khi nhận ra hình bánh dấu chữ thập tố giác trên đó. Thở dài, gã đi qua sảnh vào phòng bi-a, tự rót cho mình một ly Cognac và bóc thư.
Thưa Đức ông, Eydie viết - định ra vẻ mỉa mai, gã đoán vậy - tôi vừa nhận được thư Đề nghị Kết hôn Đáng quý của ngài Neyvdigate ở Bombay. Nhờ lòng tận tụy kiên định của ngài ấy dành cho tôi từ trước khi tôi thành thân, sự phát đại rực rỡ cũng như những đề nghị rộng rãi của ngài ấy, và Hiểu rằng tôi không thể tiếp tục chờ đợi những kẻ mà tôi thấy là mình xứng đáng nhận được sự đối xử đàng hoàng hơn - từ “hơn” được gạch dưới ba lần - tôi dự định sẽ nhận lời ngài ấy. Bởi vậy tôi sẽ rời đến Calais ngay. Ngài Newdigate đã tử tế gia cho tôi khoản trợ cấp Thích đáng để thực hiện chuyến đi, tuy nhiên ngài ấy không hay biết về Gói Hàng mà tôi buộc phải để lại sau lưng mình, bởi vì tôi hoàn toàn không có phương tiện gì để chuyển nó về Scotland. Vì ngài đã ngụ ý bày tỏ lòng Quan tâm Nhiệt thành với gói hàng này, tôi xin để ngài tùy ý sắp đạt sao cho tốt Tôi thật sự hy vọng cô y tá Giáo hữu nhỏ bé của ngài sẽ không khiến ngài phải Hổ thẹn khủng khiếp tại bữa tiệc, bạn thân mến. Em gái của ngài kể với tôi rằng ngài không khỏe, tôi tự hỏi rằng liệu có phải ngài hứa hẹn cho vui thôi hay không. Ngài có nghĩ thế là khôn ngoan không?
Giọng điệu xấc xược trong bức thư khiến gã nghiến răng. Quả là chuyện tốt khi Eydie đào đâu được một gã thái thú Ấn Độ cho ả nhưng giờ gã không có thời gian bận tâm. Gã phải tự mình thu xếp gửi đứa bé về Scotland và rõ ràng là Eydie sẽ không động đậy một ngón tay. Ít nhất thì ả cũng không có vẻ định tha lôi đứa bé đến Ấn Độ - rõ ràng là viên thái thú kia không định gánh chịu những chi tiết vô vị như chịu tang hay trẻ con.
Gã cài đặt máy viết nhưng chỉ nguệch ngoạc một hồi âm ngắn gọn, nhìn vào chiếc bút sao chép để phát hiện ra lỗi. Hồi âm ấy ngắn gọn đến nỗi gã viết xong ngay từ lần thử đầu tiên. Gã kéo tờ giấy khỏi máy và gửi đi.
Truyện khác cùng thể loại
51 chương
32 chương
62 chương
10 chương
33 chương
12 chương
10 chương
15 chương