“Ta đồng ý,” Maddy nhắc lại. Những ngón tay của Công tước siết quanh tay cầm của con dấu nặng trịch. Lại thêm một dấu triện in trên bàn thấm khi gã tì tay xuống trong nỗ lực phát âm. Suốt cả ngày nàng bị nhốt cùng gã trong thư viện này, nhắc đi nhắc lại những câu thủ tục của lễ cưới từ cuốn Sách cầu nguyện Phổ thông. Gã không một khắc nhìn vào những dấu triện hình phượng hoàng bất tận mà mình đã đóng lên giấy. Gã không một khắc rời mắt khỏi nàng. “Ừmmmm... sồng y,” gã cố nói. “Ta... đồng ý,” nàng sửa lại. Gã dán mắt vào nàng qua chiếc bàn. Sự tập trung cao độ làm đông cứng mọi nét con người trên mặt gã: gã là băng giá và bóng tối, mắt gã sâu thẳm như mùa đông sẫm xanh. Không âm thanh nào buột ra được. Maddy lại nhìn xuống cuốn sách. Nàng xem lại một lần nữa tờ giấy ghi chú tên đầy đủ mà Phu nhân de Marly đã nhét vào dù đã thuộc lòng từ lâu. “Ta, Christian Richard Nicholas Francis Langland...” “Christian Richard,” gã nói. “Christian Richard... nn... klas.” Gã nuốt nước bọt, nghiến chặt răng. “Fra... Lang.” “Nhận...” “Nhââ,” gã nói, nửa rên rỉ. Nàng vẫn đọc tiếp như thể gã đã nói thành công mặc dầu có vẻ là gã sẽ chẳng bao giờ làm được. Phu nhân de Marly giao nhiệm vụ này cho họ từ bữa sáng, và giờ, sau bữa tối và bữa khuya, Maddy gần như đã tuyệt vọng. Nàng liếm môi, thở ra nhẹ nhàng, và đọc lại. Một chút ê a mệt mỏi len vào giọng nàng. “Nhận nàng Anne Rose...” “Nhận nàng Anne Rose...” Gã nói thật rõ ràng. Sự trôi chảy bất ngờ ấy khiến Maddy ngẩng phắt lên. Cả hai đều ngạc nhiên, Công tước nom cũng có vẻ bàng hoàng với thành công này không kém nàng. Nàng mỉm cười. “Đó!” Gã cười ngoác miệng, xúc động vì thành tựu vừa đạt. “Nhận nàng Anne Rose...” gã nhắc lại, gật đầu theo mỗi trọng âm. “Nhận nàng Anne Rose Bernice Trotman...” Nụ cười của gã biến mất, gã nhíu mày, lắc đầu. “Nhận nàng Anne Rose...” “Ber-nice Trot-man.” “Nhận nàng Anne Rose Bernice Trotman...” “Phải!” Nàng vươn người tới. “Ta...” Gã cắt ngang lời nàng, đọc theo nhịp điệu gật gù. “Christian Richard Nick’las Langland. Christian Richard Nick’las Langland. Ta... Christian Richard Nicolas Langland.” Gã đẩy ghế lại, lao ra khỏi ghế. “Ta Christian Richard Nicolas Langland. Langland. Christian. Ta Christian Richard Nicolas Francis Langland. Langland!” Gã cất lên tiếng cười chiến thắng khản đặc. Gã chộp lấy con dấu, ấn nõ xuống bàn thấm nhịp với mỗi từ. “Ta Christian Richard Nick’las Francis Langland!” Niềm phấn khích hung bạo của gã khiến nàng hơi sợ. Maddy đóng sách lại. “Có lẽ hôm nay tạm dừng ở đây thì hơn.” “Không!” Gã đi vòng qua bàn, giật lấy cuốn sách khỏi tay nàng trải ra trên bàn. “Bé-Maddy! Nhận nàng Anne Rose Bernice Trotman...” Nàng ngần ngừ. Gã tóm lấy bàn tay nàng, ghì siết, khiến nó phát đau trong tay gã. Maddy gật đầu. Gã buông nàng ra. Nàng cúi đầu xuống cuốn sách cầu nguyện. “... làm vợ.” Có vẻ khó mà ghép vào vần điệu. Nàng phải cố gắng ép nó vào một nhịp chẳng hề tự nhiên. “Làm vợ.” “Làm vợ.” Nàng nghĩ rằng chừng đó là đã gần đủ. “Và hứa sẽ giữ lòng chung thủy...” “Và hứa sẽ giữ lòng chung thủy...” Từ ngày hôm nay trở đi, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh tật cũng như lúc mạnh khỏe - và bất cứ điều gì nữa trong lời thề hôn phối và Giáo hội Anh quy định còn phái Giáo hữu chẳng mấy tán đồng, những dòng chữ được uốn thành nhịp điệu nặng nề, đơn giản mà gã có thể nhắc lại. Lời của gã còn lâu mới đạt chuẩn, gã cứ líu nhíu các âm tiết không thực sự phù hợp với nhịp điệu, nhưng sự tiến bộ khiến gã vui sướng. Gã rảo bước trong phòng, gật đầu theo nhịp điệu, khăng khăng đòi nàng đọc đi đọc lại từng dòng để nhắc lại. Cuối cùng gã tới đứng sau lưng nàng, tay gã đặt lên vai nàng, tự mình nhắc lại cả đoạn. “Ta đồng ý. Ta Ta Christian Richard Nick’las Francis Langland. Nhận nàng Anne Rose Bernice Trotman. Làm vợ. Và hứa sẽ giữ lòng chung thủy. Từ ngày hôm nay trở. Khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh hỏe. Để yêu thương và tôn trọng nèng. Mọi ngày suốt đời ta.” Những ngón tay của gã cũng gõ theo nhịp lời. “Theo luật linh thiê... của Chúa. Và... ta thề nguyện... nàng... Troth... của ta. Ha!” Gã siết vai nàng, rõ ràng là tự hào thấy bản thân đã vượt qua được những dòng cuối cùng đầy khó khăn. Maddy nghiêng đầu sang bên, vành mũ trùm khiến nàng không nhìn thấy gã. Nàng cũng không cố nhìn, không hẳn vậy. Mũ trùm của nàng ở đó, rất thực tế và đầy tính phòng vệ, giúp nàng chống chọi khỏi niềm hứng khởi của một người đàn ông, khỏi nụ cười tươi tắn đẹp đẽ và đôi mắt trời đêm sâu thẳm của gã. Gã thuộc về thế giới phàm tục này, gã sẽ được một linh mục làm lễ gắn kết với một con chiên của thế giới phàm tục này. Gã sẽ cưới vợ, và gã sẽ không quay về Blythedale. Với một cử chỉ mau mắn, nàng đóng sập cuốn sách. Nàng đứng dậy, tách khỏi cái đụng chạm của gã. “Tôi sẽ đi báo với Phu nhân de Marly rằng anh đã nói được phần lời thề của mình.” Nàng lập tức được Phu nhân de Marly triệu vào. Trong lòng phu nhân là một chiếc khay phục vụ bữa ăn khuya ngay tại giường, được tôn lên bởi những con chim và hình thù phương Đông đẹp lộng lẫy trong căn phòng kiểu Trung Hoa. Maddy đứng đó, hai bàn tay đan vào nhau. “Vậy cô tin rằng nó làm được.” Phu nhân de Marly hỏi, cắn một miếng bánh mì và nhấp một ngụm trà. “Nếu luyện tập thêm, anh ta sẽ khá hơn.” “Sáu tháng, cô Timms. Sáu tháng, đó là những gì Lyndhurst cho chúng ta. Và ta cũng không nên quá trông mong là được như vậy, mặc dù luật sư có tư vấn với ta rằng việc sửa chữa lại đơn kiến nghị khó mà nhanh hơn soạn từ đầu.” Bà thả rơi chiếc thìa xuống khay tạo thành một tiếng xoảng bất cẩn. “Chúng ta không thể ngồi đó đợi nó khá lên. Tốt nhất là để ván đóng thuyền và để đứa con gái mang bầu. Ta không muốn có câu hỏi nào về tính hợp pháp. Cô hiểu sự khẩn cấp của tình huống này chứ?” “Đám cưới của anh ta, ý bà là vậy ạ?” “Người thừa kế của nó, cô gái ạ. Nó không có người thừa kế. Đáng lẽ nó phải làm cái việc đó nhiều năm trước, như bất cứ người đàn ông có đầu óc nào, nhưng ả mẹ ngu độn của nó chẳng tích sự gì ngoài việc quấy rầy nó mỗi phút giây trong cuộc sống là phải thay đổi và lấy vợ, và kết cục tất nhiên là trời đánh nó cũng không chịu bước đến ban thờ. Nó miệt thị ả bằng mọi cách có thể. Không phải ta đổ lỗi cho nó về điều đó, nhưng chỉ một tên đầu đất ích kỷ với ảo tưởng về sự bất tử mới để tước hiệu không được đảm bảo như thế. Như ta từng nói thẳng vào mặt nó rồi đấy, nó đúng là cái kiểu ấy. Và giờ thì đấy...” Giọng bà bất ngờ rung lên. Bà ngừng nói. Tuổi tác dường như đột ngột ập xuống bà, bỏ bà lại đó đầy yếu đuối: bà sờ soạng tìm tách trà, uống một hơi dài run rẩy. Chiếc tách kêu loảng xoảng khi bà đặt xuống. Trong một lúc, bà đờ đẫn nhìn vô định, rồi khịt mũi khìn khịt. “Ừm, dù sao đi nữa, giờ thì nó thành... thứ đứng trước mặt ta đây,” bà nói tiếp, với sự rành mạch sắc sảo đã lấy lại được sức mạnh trong từng câu nói, cứ như khi nói ta điều ấy ra là bà đã thống trị được nó vậy, “thứ gì giành được là chúng ta phải giành lấy. Tước hiệu Công tước sẽ được trao lại cho triều đình nếu không có người thừa kế hợp pháp. Đó chính là vấn đề cấp bách ở đây, thưa quý cô. Nó không có người thừa kế. Một kẻ đần độn không thể cưới vợ, đúng chưa? Tương tự với một người đàn ông bị xử là mất trí. Nếu chúng ta không thể thành thân cho nó trước khi nó bị tuyên bố là không đủ năng lực hành vi - vậy là thua trắng.” Maddy chỉ im lặng và hơi choáng váng. Nàng nghĩ rằng Phu nhân de Marly không đánh giá cao một bài thuyết giáo về sự phù phiếm của những thứ trần tục như địa vị công tước, nhưng bắt cháu trai mình phải kết hôn, đe dọa anh ta bằng Blythedale, thì có vẻ trái đạo lý. “Nhưng... Anne Trotman?” Nàng rụt rè hỏi. “Liệu cô ấy có tự nguyện lấy anh ta không?” “Nó là Công tước Jervaulx, cô gái ạ.” “Dù là vậy...” Phu nhân de Marly khua chén rõ to trên khay. “Một tháng trước, cha con bé và ta đã đi đến thỏa thuận. Gia đình đó thuộc tầng lớp quý tộc nhỏ. Họ có quan hệ từ xa xưa với Công tước Rutland nhưng không trực hệ. Ông Trotman vừa được cử làm nghị sĩ cho một thị xã vớ vẩn nào đó ở Huntingdon. Của hồi môn của con bé có mỗi mười nghìn bảng, trái ngược với thứ ta nghĩ cô cũng phải thừa nhận là một khoản thừa kế hậu hĩnh năm nghìn hai hằng năm khi làm vợ công tước. Ta tin rằng cô Trotman sẽ coi mình là quý cô may mắn nhất đời.” “Cô ấy không biết.” Phu nhân de Marly bỗng trở nên hứng thú với bánh mì, bà cắt một miếng với sự chính xác cao độ. “Nó biết là thằng bé bệnh. Cha mẹ nó và ta thấy không cần thiết phải nói quá nhiều cho nó biết. Đầu óc non trẻ dễ có xu hướng tưởng tượng thái quá.” “Phu nhân de Marly, đây không thể là một cuộc hôn nhân trung thực trước Chúa.” “Xấc láo.” “Tôi chỉ nói đúng sự thực thôi.” “Láo xược và tầm thường. Một cuộc hôn nhân trung thực trước Chúa ư! Một lễ cưới ở nhà thờ Anh quốc - cô còn muốn trung thực trước Chúa đến thế nào nữa? Vớ vẩn, nhãi con. Còn ý định thấp kém nào mà cô định huyên thuyên nữa? Kéo nhau đi chẳng cần lễ lạt gì chăng? Hay chúng nó nên làm lễ trên giường như bọn đầy tớ quê mùa thường làm? Nhảy qua một cái chổi thay cho lời thề? Quả là một đám cưới trung thực. Cô chả biết gì hết.” “Tôi biết rằng không sự thật nào có thể được tạo bởi địa vị cao và sự dối trá.” Phu nhân de Marly ném con dao bạc xuống. “Con nhãi láo xược! Cô gọi ta là kẻ dối trá?” Maddy thở một hơi bướng bỉnh. “Bà hiểu rõ trái tim mình mà.” “Và cô sẽ phải cố mà nhớ lấy, nhãi ranh. Đủ những lời lẽ dị giáo huyên thuyên rồi đấy. Nó là công tước. Con bé sẽ là nữ công tước. Ta không thấy không thể có cản trở nào cả. Ta chỉ thấy một vấn đề, ấy là có lỗi nào đó trong huyết thống, nhưng hàng thế kỷ qua trong phả hệ của thằng bé không có trường hợp điên khùng hoặc đần độn nào - bỏ qua con ngỗng ngu ngốc là mẹ nó. Cô nên tin rằng ta đã kiểm tra. Và ông Trotman cũng vậy, nếu ông ta có đầu óc.” Maddy cảm thấy khổ sở. “Khi phát hiện ra, cô ấy sẽ không chấp nhận. Cô ấy sẽ khiến anh ta thấy nhục nhã.” “Con bé sẽ không làm vậy đâu!” Phu nhân de Marly quả quyết. “Cô Timms, ta dồng ý rằng cô là một cô gái rộng lượng, nhưng để ta nói thẳng tuột ra giống cô. Vốn cô không thích hợp với cung cách của chúng ta. Cô Trotman sẽ là một nữ quý tộc. Cô ta sẽ có nhà của chính mình - ngôi nhà này. Người hầu riêng, lui tới những chỗ quyền quý nhất ở mảnh đất này, giàu có vượt quá khả năng tiêu pha của cô ta. Bằng mối thông gia này, tiền đồ chính trị của cha cô ta, không, tương lai toàn bộ gia đình cô ta, sẽ được đảm bảo. Đổi lại tất cả những điều đó, cô ta chẳng phải làm gì cho thằng bé ngoài đúng nghĩa vụ của mình. Cha mẹ cô ta hiểu điều này, đúng như họ có thể hiểu. Bất kể cảm xúc tức thời của cô ta là gì, ta được đảm bảo rằng cô Trotman, sau khi suy xét kỹ, có thể được cho thấy những lợi ích của cuộc hôn nhân này.” “Còn Công tước?” “Công tước không còn là vấn đề của cô nữa.” “Nhưng... nếu có người thừa kế rồi thì sao? Có thể cô ấy sẽ muốn anh ấy bị tống cổ đi ngay.” “Cô thử thách sự kiên nhẫn của ta đấy, cô Timms. Cô nghĩ vì sao ta chọn đứa con gái đó? Nó đủ vâng lời. Đám anh em rể của thằng bé đừng mong điều khiển. Mẹ thằng bé cũng vậy. Cô Trotman đủ hiểu ai đã làm việc này cho cô ta.” Maddy đứng lặng thinh, vẫn kẹt trong nỗi lo sợ dị thường cho tương lai của gã. Phu nhân de Marly nhìn nàng. “Cô Timms,” bà nói, bằng giọng êm ái hơn. “Nó là đứa con trai còn sống sót cuối cùng của em trai ta. Nó là người cuối cùng trong gia đình mà ta hiểu được. Chừng nào cô chưa có chồng của mình, con của mình, và dòng dõi của riêng mình, cô chưa thể hiểu được điều đó có nghĩa gì đâu.” “Nếu bà yêu thương anh ta, bà sẽ không bao giờ gửi anh ta về lại đó.” Bà nhướng đôi lông mày kẻ vẽ. “À, nhưng ta không nói với cô là ta yêu thương nó. Ta nói rằng ta hiểu nó. Nó kết hôn, thưa cô, hoặc quay về đó. Ta thề đấy. Và vậy nên cô cố mà thuyết phục nó.” Bà ngả người lên gối. “Hãy đảm bảo rằng nó có thể đọc lời thề cho tốt, cô gái, nếu cô quan tâm xem điều gì sẽ xảy đến với nó. Giờ thì bưng cái khay này đi, để ta còn chợp mắt.” ... Khi Maddy vào phòng khách cùng Jervaulx, tất cả đều đã có mặt, nhà Trotman, Phu nhân de Marly và nữ công tước. Phu nhân de Marly không đứng lên khỏi ghế mà nói, “Jervaulx... đây là ông và bà James Trotman.” Người cha, một quý ông đáng chú ý, đầy sinh lực với đôi má ửng đỏ, lập tức tiến tới. Ông ta chìa tay ra. Jervaulx liếc nhìn bàn tay rồi khuôn mặt người đàn ông và khẽ gật đầu. Bàn tay của ông Trotman rớt xuống. “Thưa ngài.” Ông ta đáp lại bằng cách cúi gập đầu trang trọng, nhanh chóng lấp đầy không khí kỳ quặc. “Tôi rất vinh hạnh. Xin phép cho tôi được giới thiệu vợ mình...” Ông ta hơi nghiêng đầu. Vợ ông ta, khá xinh đẹp và nhỏ nhắn, khẽ nhún gối chào. “Vầ đây... đây là con gái tôi, Anne.” Với một cái khoát tay đầy dáng vẻ người cha, ông ta ra hiệu cho con gái. “Annie, đừng đứng gục đầu phía sau mãi thế con. Hôm nay con bé hơi thẹn thùng, có lẽ ngài sẽ tha lỗi cho nó trong hoàn cảnh này, thưa ngài. Con yêu, lại đây ra mắt Công tước nào.” Anne Trotman tuân lời, rời vị trí bên cạnh mẹ, mặt vẫn cúi gằm. Khi đến chỗ cha, cô ta thoáng đưa mắt lên rồi lại nhìn xuống, nhún gối rất thấp. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Maddy có thể thấy cô gái còn trẻ đến mức nào, mặt cô ta lúc này trắng bệch không kém gì Phu nhân de Marly nhưng đôi má ửng màu táo đỏ như cha mình, nét hồng hoảng sợ trên khuôn mặt hơi quá tròn để coi là diễm lệ nhưng nom vẫn rất xinh xắn. Tóc vàng, váy màu táo xanh với ruy băng và đăng ten trắng, nom cô ta giống con cừu non sợ hãi bên Jervaulx uy mãnh như con sói đen tuyền. Maddy nhìn gã săm soi cô gái, mái tóc được uốn cẩn thận, tay áo phồng lên, cái eo nhỏ xíu của cô ta. Quá trẻ, Maddy thầm nghĩ - cô ta chưa thể tới mười bảy tuổi. Công tước khá dửng dưng. Gã đáp lại cái nhún mình của cô gái bằng động tác hơi cúi đầu với vẻ lịch sự từng trải và hoàn hảo không chê vào đâu được. Gã đứng thẳng, vẫn quan sát cô ta dưới hàng mi dài. “Một cô gái rất tốt, con có nghĩ vậy không Christian? Một cô gái mộ đạo.” Nữ công tước bồng bềnh lướt tới. “Bà Trotman và con gái đều hoạt động tích cực trong Hội Xây dựng Nhà thờ đấy.” Phu nhân de Marly tóm lấy cây gậy ráng sức đứng lên. “Ta tin rằng ông Trotman đã bày tỏ mong muốn được xem thư viện,” bà tuyên bố. “Vậy chúng ta hãy để đôi bạn trẻ vui vầy với nhau. Cô Timms, cô sẽ ở lại. Nếu cần đồ ăn thì rung chuông gọi.” Maddy vui với nhiệm vụ nhỏ này vì nó khiến nàng có việc mà làm. Phu nhân de Marly đánh bại việc lần chần muốn ở lại của nữ công tước bằng việc khăng khăng rằng bà cần cô em dâu đỡ ra cửa, còn hai người nhà Trotman thì hoàn toàn sẵn lòng xếp hàng bước ra. Khi họ đi qua, Công tước gật đầu với mỗi người một cái, khóe miệng gã cong lên sắt đá. Cửa đóng. Jervaulx quay người đi về phía cửa sổ. Gã đứng đó, nhìn đăm đăm ra ngoài. Cô gái vẫn đứng yên, má đỏ bừng, hai tay đan chặt vào nhau và dán mắt xuống sàn nhà. “Cô muốn ngồi không?” Maddy hỏi, thấy mình đang cư xử như chủ nhà. Anne Trotman lén nhìn nàng. Cô gái liếc nhanh về phía Công tước rồi lập tức quay đi. “Vâng,” cô ta nói, hầu như chỉ thầm thì. Maddy kê hai chiếc ghế gần lò sưởi và đặt một chiếc cho chính mình lùi lại sau một chút. Cô gái lập tức chực đến chiếc kê ở góc xa hơn một chiếc kia. “Xin mời,” Maddy kiên quyết nói, chắc mẩm rằng Jervaulx và vị hôn thê của mình nên hiểu về nhau trước khi gắn bó cả cuộc sống sau này với nhau. “Mời ngồi vào chỗ này. Cạnh lò sưởi.” Anne Trotman ngần ngại ngồi lên chiếc ghế mà Maddy mời. Cô ta ngồi thẳng, mặt cúi thấp, tay siết thành hai nắm đấm trắng bệch. Maddy ngước nhìn Jervaulx, người chỉ đáp lại nàng việc điệu cười nửa miệng mỉa mai. Nàng cau mày với gã, hất cằm ra hiệu cho gã ngồi vào ghế kia. Gã nhướng mày vẫn đứng đúng ở nơi đang đứng, lạnh lùng thách thức, một sự từ chối hoàn toàn với bất kỳ bổn phận nào. Maddy ngồi xuống chỗ của mình. Nàng phải hơi rướn người tới để ngắm nhìn dung mạo của Anne Trotman. “Tôi là Maddy Timms,” nàng nói. Cô gái gật đầu. Cô ta ném về phía Maddy một cái liếc nhìn dữ dội rồi lại hạ ánh mắt xuống đùi. Ơn Chúa, trà được đưa tới. Trong một lát, không khí dịu đi khi Maddy rót trà và hỏi han về sữa, đường. Cô gái trẻ không động đến một miếng. “Tôi e là tôi... không ăn được,” cô ta nói giọng nhỏ xíu. Maddy chuẩn bị một tách trà mang tới chỗ Jervaulx. Gã tựa vào rèm cửa, nhận trà nhưng không động tới. Nàng quay lại ghế của mình. Bầu tĩnh lặng ngột ngạt cứ trải ra mãi. Maddy thấy hối hận vì thiếu vốn chuyện phiếm. “Công tước rất mê toán học,” cuối cùng nàng nói. Cô gái nhìn nàng như thể nàng vừa nói tiếng của một nước châu Phi xa xăm nào đó. “Anh ta và cha tôi đã phát triển một môn hình học mới,” Maddy bướng bỉnh nói tiếp. “Họ đã được toàn cử tọa đứng dậy hoan hô tại Hiệp hội Giải tích. Cô có ưa toán học không, Anne Trotman?” Cô gái chớp mắt. “Không hề.” “Tôi có thể đưa cho cô vài cuốn sách về chủ đề này. Chắc chắn tìm hiểu về sở thích của nhau là niềm vui của những cặp hôn phối, nhỉ? Bản thân tôi thì thích làm vườn. Cô thích làm gì?” Anne Trotman liếm môi. “Đi vũ hội,” cô nói. “Và khiêu vũ. Mặc dù... tôi chưa từng tới dự vũ hội nào. Tôi vẫn chưa ra ngoài. Mẹ nói... rằng giờ tôi nên ra ngoài khi...” Cô ta liếc nhìn nhanh về phía Công tước rồi lại quay đi. “Sau chuyện đó.” Cô ta hơi ngẩng đầu lên. “Tôi sẽ được giới thiệu ở triều đình, diện y phục xa tanh và có đoàn tùy tùng. Tôi sẽ được cài lông vũ trên đầu, cả kim cương nữa.” Maddy đứng dậy. Nàng đi nửa đường tới chỗ Jervaulx, dừng lại nói rõ ràng. “Anne Trotman thích khiêu vũ ở vũ hội.” Gã thôi trầm ngâm ngắm nghía tách trà của mình, ngước mắt lên. “Nhảy,” Maddy nhắc lại. “Anne Trotman thích nhảy. Cô ấy thích các buổi khiêu vũ.” Jervaulx nhướng mày với vẻ ngạc nhiên cường điệu về thông tin này. Maddy quay lại chỗ cô gái trẻ bên lò sưởi. “Công tước... khá là mệt. Nếu cô nói chuyện thật chậm và rõ ràng, anh ta có thể chuyện trò với cô.” “Ông ta điên, phải không?” Anna Trotman đột ngột trở nên đầy kích động. “Hôm qua em gái ông ta ghé qua, chị ấy kể rằng ông ta đã suýt giết chết người hầu!” “Anh ta không điên.” Cô gái đang run rẩy. Cô ta hổn hển kêu lên, “Họ đã đưa ông ta vào nhà thương điên! Ông ta đã bị xích lại. Đúng không?” Maddy mím môi. “Là sự thật!” Anna Trotman thả rơi tách trên khay và đứng phắt dậy, quay về phía Maddy. “Tôi có thể thấy điều đó trên mặt cô!” Cô gái nhìn về phía Jervaulx. “Thật tởm. Tôi không muốn trò chuyện với ông ta. Tôi không muốn ông ta chạm vào tôi!” “Vậy đáng lẽ cô không nên đồng ý cưới anh ta,” Maddy lặng lẽ nói. Anne Trotman dứt cái nhìn khỏi Jervaulx. “Mọi người đều nói tôi phải cưới.” Maddy không thể ủng hộ việc trái lời, cũng không thể tranh cãi về sự sáng suốt của cha mẹ cô gái, như thế là xấu xa. Nàng chỉ có thể hy vọng rằng đứa trẻ sẽ tìm thấy con đường của chính mình trong Ánh sáng. “Tôi phải đồng ý. Tôi sẽ là nữ công tước,” cô gái nói. “Một nữ công tước.” Jervaulx mỉm cười, một cái nhếch mép khinh bỉ. Gã rời cửa sổ, đi qua Maddy, chơi trò săn đuổi thú vui với Anne Trotman trong khi cô này lùi lại, đôi má đào rực màu hồng ngọc nổi bật trên nền da trắng nhợt. “Đừng!” Cô ta lùi đến sát một cái bàn mạ vàng. “Đừng động vào tôi! Cô Timms!” Công tước nắm chặt lấy cằm cô gái giữa các ngón tay gã. Gã kéo cô ta nhìn lên mặt gã, giữ nguyên trong khi cô ta thở hồng hộc giữa cơn hoảng loạn tột độ. Gã chạm vào cô ta, xòe bàn tay trên dải thắt lưng rộng của cô ta, ngón tay khỏe khoắn sẫm màu trên nền xa tanh trắng. Lòng bàn tay gã xộc lên khám phá bừa bãi với một sự đồi bại rõ ràng, bỏ qua tất cả những nếp xếp hay đăng ten viền lấy ngực cô ta. Khi cô ta cố gắng trượt sang bên cạnh, gã tóm lấy cánh tay cô ta. Gã ap sát người cô ta, toàn thân thể gã là một rào chắn ép chặt cô. Cô gái vẫy vùng, thở dốc. “Ông thật khiếm nhã!” cô ta gào lên. “Buông tôi ra!” Mặc cho sự căng thẳng của cô gái, gã vẫn giữ chặt cô ta. “Thích... thì... chạm.” Sự rời rạc tàn bạo trong từ ngữ của gã khiến cô gái cứng đờ. Cô ta nín thở, đờ đẫn nhìn gã như một con vật bị hóa đá. Maddy đứng dậy. “Jervaulx,” nàng nói. Gã buông Anne Trotman ra. Cô ta lật đật tránh sang bên, phủi lấy phủi để váy lụa và ruy băng như thể vừa bị lấm bẩn. Với một cái liếc nhìn điên cuồng, không lời về phía Maddy, cô gái nâng váy lên lao khỏi căn phòng. Cửa đóng sầm lại. “Anne Rose Bernice Trotman.” Nắm tay phải của gã xòe ra nắm lại theo nhịp điệu. Gã liếc nhìn nàng dưới hàng mi tăm tối. “Anh cố tình dọa cô ta.” “Chó cái,” gã nói rõ ràng. Một nụ cười xấu xí cong lên trên môi gã. Gã với tay tới bệ lò sưởi nhặt bức tượng sứ hình một cô gái trẻ lên. Gã thả nó trên nền lò sưởi. Maddy giật mình vì tiếng sứ vỡ, nàng liền bước tới một bước để ngăn gã khi gã với tới bức khác trong bộ. Bức tượng thứ hai va vào nền đá vỡ tan. Gã nhặt bức thứ ba, giữ nó trong tay, trêu chọc nàng. Maddy tạm dừng lại. Gã thả rơi pho tượng. Nó vỡ thành từng mảnh nhỏ văng lên rơi xuống chân nàng. “Của tôi,” gã nói. “Phá.” Gã quét mắt quanh căn phòng trang trí lộng lẫy. “Phá hết.” Maddy quay đi. “Tốt! Anh là Công tước! Anh có thể phá hết!” nàng quay đầu nhìn gã. “Và giờ cô ta sẽ không cưới anh, và anh sẽ quay về đó.” “Anne Rose Bernice Trotman,” gã cười nhạo, đá mũi giày vào những mảnh vỡ. “Họ sẽ đưa lại anh về đó.” Giọng nàng ngân lên vì xúc cảm. “Về!” Điều đó thu hút được sự chú ý của gã. Gã nheo mắt lại. “Không.” “Không đám cưới. Về.” Gã càu nhàu. “Không... đám...?” Maddy hất tay về phía cửa nơi vị hôn thê của gã vừa chạy đi. “Giờ cô ta sẽ không cưới anh!” Trong khoảnh khắc dài lưỡng lự, gã nhìn xoáy vào mặt Maddy... và rồi đột nhiên cười phá lên. “Không?” Gã lắc đầu ngồi ườn ra một chiếc ghế chân mạ vàng. “Điên... tởm... chạm!” Gã làm vẻ mặt khiếp sợ, xua tay về phía trước như Anne Trotman làm ban nãy. Gã lại phá lên cười cay đắng. “Bé-Maddy. Nghĩ không... cưới?” Nữ công tước tới chỗ Maddy trong phòng thay đồ trang trí rợn ngợp ngay khi nàng vừa dùng bữa khuya xong. Nữ công tước đề nghị họ cùng quỳ xuống cầu nguyện. Trong một bài diễn văn dài, bà cảm ơn Chúa về cô Anne Trotman và bác sĩ Timms cùng các cộng sự là Larkin và cô Timms, người với sự cho phép của đấng Tạo hóa nhân từ mà thiếu nó thì mọi nỗ lực của con người đều sẽ thất bại, đã đưa con trai bà trở lại con đường hồi phục. Maddy nhận ra rằng đó có thể được coi như một ghi nhận cá nhân với nàng, điều khiến nàng cảm thấy không thoải mái và hổ thẹn. Sau câu Amen cuối cùng, trong khi nữ công tước ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trng phòng, Maddy từ bên chiếc giường nhỏ đứng lên ngồi xuống mép giường. Nữ công tước đặt hai tay lên đùi. “Cô Timms, ta đã có cuộc trao đổi khá dài với anh họ của cô, và ta không hề đắn đo bày tỏ với cô rằng ta thấy buồn khổ khi con trai ta bị tách khỏi sự chăm sóc của Blythedale. Ta nghĩ rằng hẳn cô biết ai phải chịu trách nhiệm về việc này, nhưng chúng tôi sẽ không nói chuyện đó thêm nữa. Giờ ta nói cô nghe đây, như ta đã nói với bác sĩ Timms, rằng ta coi toàn bộ hoàn cảnh này là một trường hợp thực nghiệm.” Ngón tay bà không ngừng động đậy như đang dạo lướt trên những phím đàn. “Công tước nên kết hôn, việc đó không còn nghi ngờ gì. Đó là lý do duy nhất khiến ta cho phép kế hoạch này tiếp tục. Nhưng nếu có tái diễn nhỏ nhất nào của sự mất kiểm soát thì bác sĩ Timms tin tưởng, cũng như ta, rằng con trai ta nên được đưa trở về dưỡng trí viện. Ta nói với cô điều này vì theo kế hoạch cô sẽ ở lại với chúng ta trong suốt đám cưới - có lẽ thậm chí ít lâu sau đó. Ta tin rằng cô Trotman đã yêu cầu cô không rời đi cho tới khi cô ấy được tư vấn kỹ càng, điều mà ta nghĩ rằng chúng ta có thể đồng ý là rất khôn ngoan từ phía cô ấy. Cô ấy có vẻ là một cô gái kiên định ở tuổi mình, một nữ tín hữu Thiên Chúa giáo ngoan đạo. Tất nhiên, ta chưa bao giờ nghĩ rằng... vợ của con trai ta...” Bà mím môi lại. “Gia cảnh cô ấy không hẳn ai cũng có thể mường tượng được, nhưng chúng ta phải tự thấy may mắn khi tính tới điều kiện hiện tại. Cô Timms, ta không thể kể hết với cô có bao nhiêu đêm ta đã cầu nguyện rằng nó sẽ nhận ra sai lầm trong cách sống của mình. Ta không thể kể hết với cô...” Tiếng bà ngắt lịm đi. Maddy ngồi lặng lẽ. nữ công tước cúi đầu, những giọt nước mắt âm thầm lăn trên má bà. Rồi bà đột ngột đứng dậy đi tới cánh cửa dẫn ra hành lang. “Bác gái của nó...” bà nói, không quay mặt về phía Maddy, “... Phu nhân de Marly chỉ nghĩ về tước hiệu, nhưng ta biết từ tận đáy lòng mình là còn quá sớm. Nó nên trở lại đó. Ta thực lòng nghĩ rằng sẽ như vậy. Blythedale cung cấp phương pháp điều trị đạo đức tốt nhất. Nó nên được các cô chăm sóc ở đó. Có lẽ... với sự giám sát của bác sĩ Timms... nó có thể thăm vợ khi thích hợp.” Bà giữ tay nắm cửa và quay lại. “Như vậy sẽ tốt hơn cho tất cả mọi người.” “Phu nhân de Marly hứa điều khác với anh ta,” Maddy nói. “Ồ,” nữ công tước đáp, “chúng ta sẽ xem. Chúng ta sẽ xem. Cô có nhiệm vụ thông báo cho ta tình trạng tinh thần nó, cô Timms. Phu nhân de Marly có ý riêng của mình, nhưng ta mới là mẹ nó. Ta hiểu điều gì tốt cho nó hơn bất cứ kẻ nào. Ta cảm thấy rất chắc chắn rằng ta có thể khiến cô Trotman đồng ý với ta sau khi chúng thành thân. Khi ấy, đó sẽ là quyết định của con bé. Thậm chí cả Phu nhân de Marly cũng phải công nhận như vậy. Và cô Trotman là một cô gái tốt, kiên định như thế.” ... Christian đứng đó, để mặc người ta trang hoàng gã chuẩn bị cho hôn lễ sắp tới: lễ phục bằng nhung nâu sẫm, khuy bạc, áo gi lê dài tô điểm bởi những họa tiết nặng nề. Quần bó, áo đuôi tôm thêu - và nổi lên trên tất cả là dải băng cấp tước Garter[1] xanh lơ cùng ngôi sao bạc biểu trưng cho địa vị gắn trên ngực gã. Phong kiến cổ lỗ, từ đầu đến tận đôi móc khóa giày bằng kim cương. [1] Cấp tước cao nhất trong hàng hiệp sĩ Anh. Maddy đã sai. Cô gái quá khao khát trở thành nữ công tước. Tên điên mất trí ghê tởm. Một kẻ được xác nhận là điên, bị xử và treo cổ: giờ gã là của họ, gã không hề tồn tại. Lột trần siết cổ cắt bỏ - bất lực - chết! - nhưng gã không thể nghĩ về điều ấy - sự sỉ nhục vẫn thiêu đốt gã, bừng bừng phả hơi nóng rát và tủi hổ trên da thịt gã. Ả không muốm gã chạm vào ả, phải không? Trong khi ả chỉ là loại bê non ngu ngốc mà gã coi khinh nhất, váy vóc ngợp ren, đầu óc rỗng tuếch, ra vẻ đoan trang khi nhảy nhót trong vũ hội và ngất đi trước vài lời bóng gió. Ả là định mệnh của gã, đã luôn là như thế. Gã hiểu bác gái mình. Đây là vấn đề gia đình, một thương vụ máu lạnh đã vượt khỏi phạm vi thiên hướng cá nhân của Christian - nó là bổn phận, vững như đá tảng và không tha một ai - bảy trăm năm kế tục không đứt đoạn của dòng họ Langland. Ngoài ra, đó còn là việc lâu đài Jervaulx rơi vào tay những kẻ xa lạ. Là chỗ điên kia, đánh mất bản thân gã, cũi, áo trói và xiềng xích. Gã đã nghĩ thấu về tất cả, nghĩ suốt đêm qua và cả đêm hôm trước khi nằm trên chiếc giường mà cha và ông nội từng nằm. Kết hôn, sinh con, thừa kế, huyết thống của chính gã ở Jervaulx. Gã không quen nhìn mình theo cách này, gã đã luôn bỏ mặc chuyện đó cho những người đàn bà trong gia đình gã vốn luôn bị ám ảnh bởi ý niệm này. Chung chạ với một con ngựa cái được mua về. Gã tưởng tượng mình ngủ với Cô Trotman, nhận ra cái ẩn ý chơi chữ về ngựa trong tên ả. Miệng gã cong lên: một sự hài hước sa đọa để hàm chứa những tàn ác mà gã cảm thấy. Có lý do để sợ hãi đấy, nữ-công-tước-bê-chạy-nước-kiệu; có lý do để mà rền rĩ đấy. Gã sẽ ngủ với ả, kiếm một thằng con trai - Chúa ít nhất vẫn còn đoái hoài tới gã ở mức ấy, chắc chắn vậy - và về nhà mình ở Jervaulx với con trai. Ả sẽ ở lại thành phố mà nhảy nhót đến long chân ra, chơi trò nữ công tước cho tới khi ngoẻo. Và Maddy... gã sẽ mang theo bé-Maddy. Gã không thể sống thiếu Maddy. Châu báu, mèo con, những nụ hôn, gã sẵn lòng trao bất cứ thứ gì cho nàng. Bà cô Giáo hữu, nàng sẽ không thích làm tình nhân, gã cũng chả ưa, nhưng đó là điều cốt yếu. Nó cần thiết. Và gã sẽ không lấy đi đức hạnh của nàng mà không trả lại gì, mọi thứ mà nàng muốn. Họ có thể chung sống ở Jervaulx, gã, nàng, cha nàng, và người thừa kế của gã. Và Christian thầm nghĩ, không phải không hoang mang, rằng có thể việc đó sẽ ổn thỏa. Đó sẽ là một cuộc sống trọn vẹn. Khác biệt, khác biệt hoàn toàn với những gì gã từng tưởng tượng; bị chia đôi, như gã chỉ còn là một nửa của mình, nhưng đó là thứ tốt nhất mà gã có thể nghĩ ra bây giờ. Gã cố gắng nghĩ về lời thề phải nhắc lại trong đám cưới mà không thể nhớ ra đoạn mở đầu. Nhưng như vậy cũng chẳng sao. Khi nào nghe thấy là gã có thể làm được. Tên đầy tớ bắt đầu chải áo khoác của gã. Christian nhìn chính mình trong gương. Trong đó trông gã cũng chỉ giống nửa con-người, không-có-thực. Điều đó khiến gã cảm thấy khó ở, gã bèn quay đi. Công tước. Nữ công tước. Gã không muốn ả. Gã hầu như chưa biết gì về ả để mà ghét bỏ nhưng gã tưởng tượng ra cái ngày ấy sẽ đến rất chóng. Gã quen biết một trăm thằng đàn ông làm mọi thứ để tránh phải về nhà đụng mặt vợ. Tên đầy tớ vuốt phẳng cầu vai của gã rồi đặt bàn chải xuống. Christian thấy mình đã được chuẩn bị hoàn tất để trở thành thằng đàn ông thứ một trăm linh một.