Cuốn Mécanique céleste và Laplace bằng tiếng Pháp, Theoria motus và Gauss bằng tiếng La Tinh, tham khảo thêm Astronomia nova của Kepler và Principia của Newton - suốt buối sáng Maddy chúi đầu đọc hết quyển này đến quyển khác của cha. Jervaulx dường như không thể đọc được mặt chữ nhưng gã có thể nói những con số và phương trình toán học, thậm chí đọc to từ trong sách nếu gã muốn, có điều gã khoái giằng tập sách khỏi tay nàng, nôn nóng giở qua các trang, tìm đúng bảng biểu mình cần rồi đưa lại nó cho nàng đọc to lên trong khi gã cùng cha nàng thảo luận, thiết lập và sửa lại các phương trình cho thị sai của các ngôi sao và tranh luận sôi nổi về việc có nên công bố những khoảng cách chắc chắn là lớn đến phi lý hay không. Cha nàng giữ quan điểm bảo thủ rằng họ sẽ tự biến mình thành trò hề với những số liệu không thể tưởng tượng như thế, trong khi về phần mình, Jervaulx chỉ thụi nắm đấm vào bàn khiến những khối gỗ nảy tưng tưng. Chẳng cần nghĩ cũng biết là Jervaulx thắng. Sau giờ đầu tiên, Maddy đã sai lầm khi rủ gã ra ngoài đi dạo. Với gợi ý này, nàng nhận được tiếng thở dài cam chịu buồn bã từ phía cha - và cả từ Jervaulx, khi nàng hiểu ra, một cái nhìn hùng hồn đẫm vẻ hoài nghi và coi thường, kèm theo một cú đấm vào trang sách của Gauss đang nằm trên đùi nàng. Nàng cúi đầu quay lại đọc to sách. Khi chị hầu gái mang bữa trưa tới cho cha nàng, hai người đàn ông đã vượt qua phần tranh luận ban đầu và chìm sâu vào khía cạnh số học trong tính toán của mình. Không ai trong hai người mảy may để ý tới khay thức ăn, Công tước chỉ xé nửa chiếc bánh mì của cha nàng, ngồi xuống bên bàn vừa ăn vừa tính toán các góc vuông thiên văn. Maddy bất lực nhìn chị hầu gái và nhờ chị ta mang bữa trưa cho cả mình cùng Jervaulx tới. Nàng dùng bữa lẻ loi một mình trong lúc hai người kia đang gặp khó khăn đáng kể. Jervaulx phát cáu với những khối gỗ, hơn một lần gã đòi Maddy mang bút cho nhưng nàng vờ như không hiểu, nhớ lại quy định của anh họ Edward rằng gã không được phép cầm các vật dụng để viết hoặc vẽ. Nàng sợ rằng riêng với những khối gỗ kia thôi, nàng đã vi phạm qui định ấy vì rõ ràng gã đang ở trong tình trạng bốc hỏa. Như thể gã thậm chí còn chẳng muốn nhìn, chỉ hơi ngoảnh đầu đi trong khi thao tác với chúng hay có lúc vừa càu nhàu giận dữ vừa nhắm cả hai mắt và cảm nhận chúng như cha nàng làm, gã xoay những khối gỗ mãi trong tay trước khi đặt xuống. Nhưng gã nói tốt hơn, thốt lên được những cụm từ trôi chảy đôi khi vượt ra ngoài cả toán học và toàn bộ nhiệt tình của gã đều tập trung vào những phép tính. Nàng đoán rằng gã chưa từng tự chủ tốt hơn, thậm chí cả trước tai ách này. Maddy biết nhận ra đâu là một người bị toán học ám ảnh. Nàng ngồi trên ghế, cách bàn vài bước chân, cảm thấy ghen tỵ lạ lùng. Quanh cổ đã đeo chiếc còi an toàn rồi, nàng vốn thật sự mong chờ được đi dạo bên ngoài với Jervaulx. Buổi chiều, anh họ Edward có ngó vào một lần. Maddy lặng lẽ đứng dậy đến bên cửa, đứng ngay bên trong để nói chuyện với anh ta. Giọng nói rì rầm của họ dường như không đến được tai Jervaulx, còn cha nàng quay mặt về phía họ, nhưng chỉ nghe một chút rồi lại trở về với những phép tính. Vị bác sĩ đứng quan sát trong khi Jervaulx đẩy những con số tới lui trên bàn, ngắm nghía và thay đổi. Maddy biết rằng với anh họ của nàng, nó chỉ là một động tác vô nghĩa, một loại động kinh. Nhưng Jervaulx đã tự chủ được, vậy nên vị bác sĩ hài lòng. Anh họ Edward đi rồi. Cửa đóng lại. Trước sự ngạc nhiên của Maddy, Jervaulx gạt khối gỗ biểu thị một góc khỏi vị trí của nó và ngồi xuống, nhìn về phía nàng. Cha nàng vẫn cặm cụi làm việc, bàn tay ông khua trên những khối gỗ theo cái cách quen thuộc mỗi khi ông chìm đắm vào tính toán. Jervaulx hết ngó ông lại nhìn nàng rồi đứng dậy khỏi ghế. Nhận thấy không khí thay đổi, cha nàng hơi quay đầu ra rồi lại trở về với công việc. Công tước uể oải tới bên cửa sổ. Gã ngả đầu ra sau, cơ hồ đang thư giãn. Rồi gã ngoảnh nhìn Maddy. Nàng áp lưng vào cửa. “Anh có muốn đi dạo không?” Gã không trả lời. Cách gã tiếp tục nhìn nàng khiến ngón tay nàng siết lấy nắm đấm cửa. Đó là cái nhìn cướp biển của gã, dễ dãi và xấu xa. Gã vơ vẩn đến bên giá sách, nghiêng đầu, cau mày lại một lát trước các nhan đề sách ở đó. Rồi gã đi tiếp ra chỗ bàn viết. Một vòng chậm chạp quanh phòng, kết thúc ở chỗ nàng đứng bên cửa. Nàng đã có thể rời đi. Chẳng có gì ngăn việc ấy cả. Nàng đã có thể mở toang cánh cửa thông ra phần còn lại của ngôi nhà, làm như nàng đoán rằng gã muốn đi qua cửa. Thay vào đó nàng chỉ đứng đấy, ngón tay siết chặt nắm đấm cửa. Cha nàng cúi xuống những con số của ông, vô tư lự, Maddy không hề nghi ngờ về việc ông biết chỗ nàng và Jervaulx đang đứng trong phòng. Jervaulx không hề cố gắng đi nhẹ nói khẽ, ít nhất là cho tới khi gã dừng lại cách nàng có một gang tay. Có cả căn phòng rộng lớn vậy, thế mà gã đứng quá gần, kề sát như lúc nàng thắt nơ cổ và cài khuy tay áo cho gã: hơi thở và hơi ấm của gã phả vào nàng, đúng như lúc đó. Nàng không đội mũ, mãi cho tới khoảnh khắc đó nàng mới nhận ra vành mũ cứng và sâu là vật bảo vệ hữu hiệu đến thế nào, nó giữ hai khuôn mặt ở khoảng cách an toàn ra sao. “Đi dạo chứ?” nàng nhắc lại, giọng nàng quá yếu ớt. Gã chỉ đứng đó, gần đến phi lý. Mắt xanh thẳm, mi đen huyền và mỉm cười. Gã thả cái nhìn xuống chiếc còi treo trên cổ nàng. Nụ cười trở nên mỉa mai. Gã chạm vào chiếc còi bạc, đùa giỡn với nó. Rồi gã nâng nó lên, xoay xoay trong bàn tay. Gã áp phần thổi kề sát môi nàng, thách thức nàng. Hơi thở gấp gáp của nàng khiến còi rung lên một âm thanh nho nhỏ, như tiếng chiếp chiếp xa xa của một chú gà lạc mẹ. Cha nàng ngẩng lên, lắng nghe. “Bé Maddy?” ông lê tiếng. Nàng quay miệng khỏi chiếc còi. “Vâng thưa cha?” “Ta nghĩ có một chú chim sẻ trong ống khói hay sao ấy. Con có nghe thấy không?” Jervaulx đưa tay lên, tì vào khung cửa hai bên người nàng. Dây còi trượt đi và thắt lấy cổ họng nàng vì gã vẫn giữ nó trong tay. Gã đã giam chặt nàng, nụ cười của gã biến thành điệu cười ngạo giễu nhại. “Con không nghe thấy ạ.” Maddy tì vai vào cửa. “Con sẽ... nhờ người bảo vệ xem thử.” Có vẻ đã thỏa mãn với câu trả lời ấy, cha nàng bèn quay về cùng những phép tính. Maddy ngạc nhiên. Không tưởng tượng nổi nàng đang đứng đó, bị một người đàn ông ép sát vào cửa - thật phi lý rằng nàng không đẩy gã ra, thoát thân và kêu cầu cha. Jervaulx tựa vào một cánh tay. Gã di chiếc còi lên vành tai cong cong của nàng, quan sát những gì mình làm với sự công khai đầy mê hoặc. Gã đưa chất bạc lành lạnh dọc cằm nàng, làm ấm thứ kim loại đó bằng những ngón tay mình. Vật dụng đó lướt qua khe hẹp giữa đôi môi nàng đến điểm chính giữa, rồi lại di sang bên, rồi vào giữa, rồi lại ra. Gã ghé sát hơn. Qua chiếc còi bạc, hơi thở của Maddy tạo ra những âm thanh lanh lảnh xa xăm, đứt quãng. Gã giữ nó áp vào môi nàng, ngón tay gã xòe ra trên má và cằm nàng. Gã cúi đầu ấn miệng vào chiếc còi, một nụ hôn tóm trọn và vô hiệu hóa vật tự vệ bên trong của nàng. Chiếc còi trượt khỏi ngón tay gã. Nàng cảm thấy nó rơi trên ngực mình khi miệng gã áp vào miệng nàng. Gã chạm vào nàng như chiếc còi chạm vào nàng vậy, chỉ là một cái sượt nhẹ, nhưng ấm. Gã đã tước mất hết thảy đoan trang, đức hạnh và sự cứu rỗi của nàng một cách quá dễ dàng. Nàng đã đầu hàng quá dễ dàng. Nàng đứng đó, choáng ngợp bởi cảm giác đụng chạm nhẹ như tơ của môi gã trên môi nàng, hơi thở của gã quyện vào hơi thở nàng. Cơ hồ ánh sáng của Chúa trong nàng đang tỏa rọi rực rỡ, tràn ngập nàng với bao hồ nghi. Người đàn ông này, đôi mắt khép, hàng mi quá dài rợp nông nổi khi cụp xuống chạm vào làn da: thậm chí lông mi gã cũng tội lỗi trong sự rợn ngợp của nó. Lưỡi gã lướt trên nàng như thể nàng là một viên kẹo gừng để nhấm nháp từng chút một. Gã kẹp lấy môi dưới nàng giữa hai hàm răng, dịu dàng, nô giỡn. Một nguồn lạc thú xác thịt thuần túy dạt dào bung tỏa trong cơ thể nàng. Nàng cảm thấy chính lưỡi mình cũng vươn lên đón gã. Miệng nàng mở ra và gã lập tức đáp lại bằng một cuộc hội ngộ thật sâu và cháy bỏng. Bàn tay gã đưa xuống, khép lại khi gã áp vào nàng, tì cẳng tay của gã lên cánh cửa. Gã ôm siết lấy nàng. Nụ hôn của gã đem lại cảm giác thật lạ lùng, đau đớn và giần giật. Bàn tay nàng vô lực mở thõng, cố tìm thứ gì để nắm lấy mà không phải là gã, nhưng tất cả đều là gã: tất cả thực tế vững chắc mà nàng với tới. Gã xòe tay ve vuốt tóc nàng - thật ngọt ngào, ve vuốt đi ve vuốt lại như người cha người mẹ ve vuốt đứa con thơ - cùng lúc đó gã hôn nàng, tì mạnh vào nàng, một sự đụng chạm mạnh mẽ giữa miệng và thân thể họ. Gã dừng hôn, ngả ra sau quan sát gương mặt nàng. Cả hai đều thở sâu, hầu như yên lặng, cũng như mọi việc vừa rồi đã diễn ra trong yên lặng, trong căn phòng này, cách cha nàng có hai thước. Nàng nghe tiếng mạch mình đập điên cuồng. Nàng bắt đầu ý thức được điều mình vừa làm. Linh hồn nàng đã quay lại từ nẻo lang bạt nào đó, nơi ấy nó đã lạc lối trong ham muốn của bản thân, chìm nghỉm trong thú vui xác thịt và phù phiếm. Jervaulx đang quan sát nàng. Maddy mở to mắt nhìn gã. Gã là Ác quỷ - hơi mỉm cười, dịu dàng, một hơi ấm mà nàng chưa bao giờ lường được, không phải trong mỗi lời cầu nguyện hàng ngày của nàng tới đức Chúa để giữ cho linh hồn nàng được bằng an, trong sạch. Chưa một lần nàng tưởng tượng ra Satan sẽ ve vuốt tóc nàng, sẽ tỏa ra hương vị của hơi ấm và thế nhân... không nói, không rít những lời hứa hẹn ma quỷ vào tay nàng. Chưa một lần nàng nghĩ rằng gã sẽ là gì đó khác ngoài một kẻ xấu xa, đồi bại và dễ dãi để cho Archimedea Timms đức hạnh mắng mỏ. Gã nhìn xuống nàng. Hơi ấm trong nụ cười của gã dần trở nên châm biếm. Gã đón lấy một lọn tóc quăn bị tuột ra của nàng, quệt nó dưới cằm nàng, rồi tự lùi ra. Sàn nhà cọt kẹt dưới sức nặng của gã. Cha nàng thở dài và ngả người trên ghế. “Quả là một thứ đáng sợ, thứ này ấy.” Cha lắc đầu về phía những tính toán thiên văn. “Không thể tưởng tượng nổi. Tôi sẽ không tin được kết quả này nếu không phải chính tôi tính ra.” Jervaulx quay lại. Gã tới bên bàn và tì hai bàn tay vào cạnh bàn, cúi xuống phép tính, đầu nghiêng sang một bên. “Anh nghĩ được không?” cha nàng hỏi sau khi Jervaulx cau mày quan sát một lúc lâu. Công tước ngẩng đầu nhìn Maddy. Gã quét tay qua phương trình mà cha nàng vừa hoàn thành, ở đó, giá trị khoảng cách từ Mặt Trời đến Trái Đất được nhân bởi những con số lớn hơn chính nó nửa triệu lần để đạt tới lãnh địa hình học mới của họ. “Sao,” gã nói, mặt sáng rực vì đam mê. “Vô... cực” Và gã mỉm cười với nàng như thể gã sở hữu nó: các khoảng cách, vũ trụ, những ngôi sao và vô cực... như thể gã sở hữu cả nàng nữa ... Sự tĩnh lặng, và phòng Suy niệm. Những bức tường mộc mạc, những ghế ngồi mộc mạc. Đơn giản, bình dị, im lặng, chờ đợi tiếng nói nhỏ nhẹ và vô thanh của Chúa. Người đàn bà ngồi trước Maddy bận đồ len xám, khuy cổ áo trên cùng bị nứt. Khi bà cúi đầu, một lọn tóc đen tuột khỏi đuôi mũ trùm. Đó là một buổi Suy niệm nhỏ, có không quá mười hai tín đồ phái Giáo hữu ngồi bất động trong căn phòng vuông vắn. Không ai giữ vị trí bậc cao niên để hướng đạo các thành viên. Không ai phát biểu. Họ lắng nghe, đè nén dục vọng của bản thân để dẫn dắt linh hồn bên trong. Maddy nhìn chằm chằm vào lọn tóc của người đàn bà. Nàng cảm thấy một điều mà nàng chưa từng cảm nhận trước đó trong những buổi Suy niệm - nàng cảm thấy mình ở giữa những người lạ. tất cả mọi người ở đây đều lặng thinh, trong trạng thái tĩnh lặng về tinh thần, hoàn toàn tự nhiên và không hồ nghi. Như Maddy đáng lẽ phải thế. Như nàng đã luôn thế trước đây. Nàng nhìn những sợi tóc tuột ra và nghĩ về Công tước cùng chiếc mũ trùm của nàng. Nàng nhìn những bức tường trần trụi, mộc mạc và thấy nụ cười của gã: giễu nhại, dịu dàng, hả hê với những ngôi sao và vô cực. Vô cực. Cả điều đó không hiểu sao cũng cơ hồ trái đạo đức. Làm sao có kẻ ngoài chính Chúa toàn năng dám coi thường vô cực kia chứ? Dám đóng đinh nó vào những con số và rồi đặt lên bàn? Có thể đó chính là nguyên nhân khiến Chúa giáng tai họa này xuống đầu gã. Nàng cảm thấy sức mạnh của môn hình học mới dù không hiểu nó. Nàng đã nghe thấy nỗi kính sợ trong giọng nói của cha mình. Những con số, những ngôi sao, thị sai... vô cực. Maddy thấy mình đứng dậy. Nàng bất lực đứng đó. Có cả nghìn từ ngữ và ý nghĩ chiếm hữu nàng, không số nào trong đó cao cả hay thậm chí có lý. Nhiều lần trong đời, nàng đã ngồi yên trong yên lặng nghe ai đó đứng lên, cất lời một cách tự nhiên - nàng chưa từng một lần tự mình làm điều đó. Chưa từng một lần nàng rời ghế băng trước khi tất cả mọi người đều làm vậy. Nhưng không có từ ngữ nào trong nàng là lời của Chúa. Chúng không thể. Tất cả là về nụ hôn, nụ cười của một gã đàn ông, và vô cực như khi gã phủ bóng lên người nàng, chạm môi vào môi nàng mà không quay đi. Tiếng giày của nàng nện xuống sàn ngập tràn căn phòng. Từ hàng ghế cuối cùng ra đến cửa gỗ chỉ có năm bước. Nàng đẩy cửa để ánh sáng tràn vào bầu u tối, nheo mắt nhìn Mặt Trời. Cái mùi tĩnh lặng, đông đặc của căn phòng biến mất trong làn hơi lạnh bên ngoài, trong hương vị của những tấm ván sàn sơn trắng được mặt trời sưởi ấm và mùi gỗ cháy. Một con bò đơn độc, lông trắng pha đen, ngước nhìn nàng với đôi mắt trang nghiêm đẹp đẽ rồi lại cúi đầu xuống thảm cỏ. Maddy xuống tới bậc cấp cuối cùng, hai tay siết chặt quanh người, cúi nhìn xuống vạt váy. Nàng giấu mặt dưới vành mũ trùm dù chẳng có người nào ở bên ngoài để nhòm ngó nàng, dẫu sao cũng không ai có thể nhìn thấu qua mũ trùm và vào trái tim nàng. Christian đợi nàng. Sáng đó nàng không đến. Chỉ có Đười Ươi đến, với tâm trạng không hề tốt. Y vác theo một cuốn Kinh Thánh được đánh dấu ở ba chỗ. Trong khi Christian đứng đó, một tay bị xiềng, gã hộ lý đọc những đoạn thánh kinh dưới thể thơ bằng cái giọng đều như đọc thông báo. Christian chẳng buồn nghe, những tiếng tạp nhạp cục mịch, thay vào đó, gã chăm chăm ngó ra cửa với cửa sổ để ngóng Maddy. Cả ngày hôm đó nàng không đến. Một sự sỉ nhục tàn tệ, nàng có thể tránh gã và gã không thể lùng kiếm nàng, ý định hạ nhục nàng đã trở lại phản thùng gã. Tệ hại hơn, gã lại đánh thức một kẻ đói khát. Gã mang theo nó vào phòng giam: một cái ghì siết, thân thể nàng kẹp giữa người gã và cánh cửa đóng. Gã đã vô tình khơi dậy thứ gã ước ao mà không thể có. Giờ thì tâm trí gã chẳng còn gì khác, không dễ dàng xao lãng như trước đó nữa, thật ngu ngốc khi thèm khát một người đàn bà mà gã không thể chạm tới... ngày cưa gã luôn chuyển sang đối tượng mới sẵn có. Nhưng giờ chẳng có kẻ thay thế sẵn lòng nào. Chỉ có một nỗi khát vọng mới, sắc nhọn như cơn nhức nhối sau lưng gã. Chỉ có cái cách ngọt ngào mà nàng để gã làm chuyện kia và đáp lại gã. Gã sợ hãi rằng nàng sẽ không quay lại. Gã cứ nhìn mãi, trong khi tay bị xích vào giường. Đười Ươi rời đi. Bóng tối ập xuống. Gã vẫn nhìn, và nàng vẫn không tới. Nàng xấu hổ, lần đầu tiên phải quay lại phòng gã, nàng không nhìn gã đến một lần. Nàng đi thẳng vào phòng giam, tháo ga trải giường rồi rời đi. Đó là buổi sáng. Đến chiều, theo lịch, nàng sẽ đưa gã ra ngoài đi dạo. Nàng khẩn cầu cho trời mưa, một mong ước hèn nhát khốn khổ và ích kỷ mà Chúa đã thấy không đáng để thực hiện. Ngày vẫn trong veo tuyệt đẹp, hầu như ấm áp, bầu trời là sự hòa trộn bảng lảng của những dải mây mỏng và sắc xanh thành một thứ không thể gọi tên. Nàng đi từ phòng ăn sơn vàng chói lọi tới hành lang trên gác, ngần ngừ trước khi tới gần cửa phòng gã. Tim nàng đạp thình thịch. Nàng vẫn có thể quay lại, Lý trí thầm thì như vậy, nàng đã tới đây lặng lẽ đến mức Jervaulx không thể nào nghe thấy tiêng nàng. Nàng có thể bỏ gã đó mà hoàn thành nốt công việc thư ký của mình. Tất cả những bệnh nhân khác đều yên lặng, hoặc đã ra ngoài hít thở khí trời hoặc đơn gảin là im thin thít. Bước thật khẽ, nàng ngó vào khung cửa. Gã đứng bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, một tay đặt trên song sắt, ngón tay nhje nhàng vòng quanh chấn song. Và đột nhiên nàng thấy thật đê tiện khi giam gã ở đó trong cái phòng giam u tối, khi nhiệm vụ của nàng với Chúa và với Edward, với Jervaulx, là đưa gã ra ngoài hưởng ánh mặt trời. Nàng tra chìa khóa vào ổ. Gã quay lại. Trong khoảnh khắc gã nhìn nàng, một cái nhìn mênh mông thăm thẳm - giữa họ là vô cực. Ở đây chẳng có chỗ cho nhiệm vụ. Thẫm xanh rực cháy, đôi mắt gã; hàng mi thê lương; đường nét gò má và khuôn miệng thật khắc nghiệt và đẹp đẽ. Một bí ẩn. Vô cự và hụt rơi, rơi mãi, rơi mãi, rơi mãi, như trong giấc mơ. Gã phá vỡ bầu không khí đó, nhấn chìm nó trong hàng mi đen kia mà lầm lì quay đi. Khi nàng vào phòng, gã lùi lại như thể giữa họ nên có khoảng cách nhất định. “Tôi đến đưa anh đi dạo ngoài vườn,” nàng vừa nói vừa ra hiệu về phía cửa. Một nụ cười thoảng nhẹ cong lên trên môi gã. Gã không nói gì. “Đi dạo. Vườn.” Nàng giữ cửa mở. “Anh đi chứ?” Gã lịch thiệp chìa bàn tay ra như muốn nhường đường cho nàng đi trước. Christian tôn trọng sự dè dặt của nàng, không nhất quyết đòi nàng ở ngay sát bên gã. Gã để nàng đi trước còn mình bước sau nàng trên con đường trải sỏi giữa những bụi hồng. Nàng bồn chồn bước đi, quệt phải một bông hoa, nàng bèn kéo chiếc váy đen, cúi xuống nhặt lá rụng và nhổ một cụm cỏ. Những bông hoa đã bung nở hết cỡ, chỉ cần chạm nhẹ là một trận mưa cánh hoa lả tả trút xuống. Gã thầm nghĩ giá nàng cũng ngả nghiêng như thế, lập tức ngã vào tay gã, một cơn mưa hoa mềm dịu giữa những ngón tay gã. Đám hoa hồng trĩu những đĩa hoa diễm lệ, gật gù, nhưng nàng thì vẫn cứng nhắc nghiêm nghị và truyền một sắc đen, đen từ mũ trùm trở đi, khiến gã không thể thấy khuôn mặt nàng trừ phi nàng nhìn thẳng vào gã. Nàng vẫn bước đi như không. Nàng xuôi theo lối đi dẫn tới một thân cây nằm ở góc vườn, chiếc ghế băng dưới tán cây phủ đầy cánh hoa rụng từ dây leo màu đỏ uốn thành một vòm cong lên phía trên đầu. Nàng không ngồi xuống, chỉ ngắm nhìn những cánh hoa như thể đó là một nghi thức quan trọng. Christian không phải làm gì; gã chỉ bước vào lối thoát đó, gai nhọn chọc vào hai bên sườn gã. Nàng ngó quanh. Gã thấy nàng đã nhận ra. Trông nàng hoảng hốt và hổn hển. Một cánh hoa đỏ thắm bồng bềnh bay xuống, tránh qua vành mũ rơi xuống vai nàng. Mảnh thắm đỏ kia nằm đó, gần với bờ cổ cong cong trắng xanh của nàng, giữa cái cổ áo cứng đờ và mái tóc búi chặt. Christian đưa tay ra, kẹp cánh hoa giữa những ngón tay. Nàng vẫn đứng yên, thở hổn hển như một con hươu cái đang hoảng hốt. Gã cứ để khoảnh khắc đó kéo dài, bàn tay gã xòe ra gần má nàng, không chạm hẳn vào - không hẳn, không hẳn - cách có một lời thì thầm, một sự kiềm chế gần gụi không kém nụ hôn. Sắc đỏ tràn lên hai má nàng. Chờ mong. Đôi mắt nàng, đôi mắt đã từ màu gỗ phỉ chuyển thành sắc vàng dưới hàng mi rợp, đôi mắt cùng lúc vừa sợ hãi vừa băn khoăn. Gã lùi một bước thả nàng tự do. Đầu cúi vội xuống, giấu dưới thành trì là chiếc mũ, nàng vội vã đi qua gã. Christian xoay người bước theo nàng, mỉm cười một mình. Tự do... trong sự cho phép của gã. Gã vẫn có nhiều quyền lực đến vậy - gã đã có thể giữ nàng ở đó và hôn nàng, khiến những cánh hồng trút xuống chỉ bằng một cú đụng chạm. Sau đó, nàng không còn vương vấn với khu vườn tường đầy hoa hồng leo nữa mà đi nhanh ra cổng. Christian uể oải theo sau, cho phép một khoảng cách nho nhỏ giữa họ. Bên ngoài cổng vườn có một cái sân rộng lác đác bệnh nhân và hộ lý. Gần nhất là tên điên đã lầm bầm trong gian phòng bên kia hành lang đối diện với phòng giam của Christian, Đười Ươi đứng phía sau, tay nắm dây xích cột qua vai tên điên đang căng ra. Christian lập tức thấy khó chịu với không khí nơi đây. Không phải con thú trong rạp xiếc, những con vật bị dây trói kéo đi. Gã dừng lại bên trong cổng, không chịu bước ra, nhưng Maddy đã đi mất. Can đảm của gã tan biến. Gã đứng ì ra đó, cố tìm nàng. Đười Ươi và tên điên kia tiến đến, nặng nhọc lê bước trên đường mòn. Tên điên đang lắc lư đầu, cố kéo dây trói, thốt ra những từ vô thanh. Đười Ươi cúi sát tai hắn nói gì đó. Tên điên nhìn Christian, cách có nửa bước chân, đôi mắt trống rỗng, trừng trừng nhìn vào hư vô, ớn lạnh. “Timms!” Đười Ươi đột ngột kêu lên khi cả hai đi qua gã. “Can than!” Christian nhìn theo gã hộ lý, và trong khoảnh khắc gã thấy Maddy phía xa xa. Rồi một tiếng gầm và cú thúc mạnh từ đâu bổ vào người gã, đẩy gã ngã xuốn, xiên đau đớn vào gã, trong khi những bàn tay xé áo khoác và cổ áo gã, kéo khăn siết lấy cổ họng gã. Tên điên gào thét phía trên gã, miệng bặm lại, thụi tới tấp vào đầu và mặt gã. Christian chống trả, bàn tay gã bóp lấy hàm tên điên, những ngón tay cố đẩy nó lên, gồng mình lăn người lại khiến đau đớn cùng cực đâm xuyên qua gã. Gã tấn công, một cú đánh mạnh vào mặt tên điên nhưng vẫn không cản hắn lại được. Những ngón tay bấu chặt cào xé cổ họng Christian. Tên điên gào thét, tay bóp chặt cổ Christian, kéo gã xuống, cố ngoạm răng vào bất cứ thứ gì chạm được. Christian quỳ lên, siết chặt nắm tay giáng vào hàm tên điên. Cú đánh khiến hai cánh tay gã tê rần và vòng tay đang siết cổ gã lỏng ra. Christian giáng tiếp. Cú đấm đó khiến tên kia bất tỉnh. Christian vẫn quỳ như vậy, gã tiếp tục đánh, nửa người gã đau ghê gớm, gã thở hồng hộc và không ngừng thụi vào cái hình hài mềm oặt bên dưới. Gã căm ghét tên điên, ghê tởm hắn, gã muốn thoát khỏi cơn ác mộng này dù có phải dần y thành một khối thịt máu me. Nhưng Đười Ươi đến thật đột ngột, những bàn tay cứng như thép kéo Christian đứng lên, mọi người chạy lại phía họ. Gã hoàn toàn lạc mất Maddy. Toàn thân gã bốc cháy, đau đớn. Gã nếm thấy vị máu. Buông ta ra! Bốn tay hộ lý kéo gã khỏi tên điên kia. Maddy! Cuối cùng nàng cũng xuất hiện, nhưng đó là một cú sốc khác - nàng không ở đấy, và rồi lại ở đấy, và gã chỉ có thể nhìn chằm chằm vào nàng mà buộc tội bỏ đi biến mất bỏ mặc ta Maddy! Mặc ta đó, mặc cho con vật chống trả lại những con vật những tên mọi rợ chiến đấu bằng răng và nắm đấm! Quỷ tha ma bắt cô quỷ tha ma bắt cô bé-Maddy BỎ MẶC ta! Maddy đứng đó không nói được câu nào. Cái nhìn trừng trừng của gã chiếu thẳng vào nàng đầy hoang dại, quai hàm gã ròng ròng máu từ vết cào dài, áo sơ mi của gã bị xé thành ba mảnh và bị kéo khỏi gi lê. Larkin đứng lùi lại cho phép những kẻ khác kéo gã vào nhà. “Cô để anh ta đi cách cô quá xa, thưa cô,” tên hộ lý cục cằn nói. “Ôi Chúa ơi,” nàng thốt lên, “Ngài ấy loa vào bệnh nhân của tôi như chó điên. Trong khi không ai làm gì ngài ấy. Cô có thấy ngài ấy đánh không?” Maddy không thấy được lúc bắt đầu, nàng chỉ quay lại sau những sải bước kiên quyết trên lối mòn quanh sân khi tiếng rít của tên điên đã rất to, đủ to để khiến máu đông cứng lại. Cả hai đang lăn lộn trên mặt đất, và tất nhiên Jervaulx đã đánh người kia, đánh gục anh ta, thậm chí cả sau khi kẻ điên đáng thương đã bất tỉnh. “Bác sĩ không cần phải biết chuyên này đâu, thưa cô.” Maddy vẫn cảm thấy khó mà cất tiếng. “Chúng tôi thường giữ nội bộ mọi việc, những hộ lý ấy. Chuyện hai người với nhau. Đừng để ông ta ở cách quá xa cô lần nữa.” “Không đâu,” nàng nói nhỏ, nhìn những người kia áp tải Jervaulx qua cửa. Larkin đặt tay lên vai nàng. “Cô đã thấy vì sao chúng tôi không mặc quần áo đẹp cho những bệnh nhân bạo lực rồi đấy, thưa cô.” Y mỉm cười. “Chúng tôi biết mình đang làm gì ở đây, thưa cô. Nếu cô thấy chúng tôi không rõ thì chỉ bảo tôi thử xem.” Ngài William, người đàn ông mà Jervaulx đánh cho bất tỉnh, đã tỉnh dậy và bị cột trong bệnh xá, anh ta đang lải nhải “Chúa là Quỷ dữ,” cứ nhắc đi nhắc lại như vậy, lẩm bẩm nhưng mãnh liệt. Jervaulx ở trong phòng giam của gã, bị xiềng, ngồi trên giường, nửa thân trên trần, chỉ mặc quần bó và băng sườn lấy lệ. Maddy đóng cửa sổ lại và đứng gần gã. “Vì sao?” nàng hỏi. Gã ngước nhìn nàng, đẹp đẽ và man dại, tóc bám bụi bẩn, mặt vẫn dính máu. Nàng liếm môi. “Vì sao anh đánh anh ta?” Gã thốt lên một tiếng rên, lắc đầu. “Giết!” “Không. Không, tôi không tin vậy. Anh không thể muốn giết anh ta. Vi sao anh tấn công anh ta?” Gã nhìn nàng chăm chăm như thể nàng là một hình ảnh bí ăn nào đó, rồi lại lắc đầu, cụp mắt xuống. “Hiểu không?” nàng hỏi. Gã lắc đầu, đầu gã thõng xuống hơn. Maddy quỳ xuống. “Tôi muốn biết,” nàng chậm rãi nói. “Hãy cho tôi biết vì sao.” Hàm gã động đậy. “Giết.” Gã nâng hàng mi lên, một cái nhìn thoáng chốc, một lời cầu khẩn. “Tôôôôô... Tôi.” Gã siết bàn tay thành nắm đấm giáng vào ngực mình như thể gã đang xuyên dao vào đó. Miệng gã bặm lại trong cái cau mặt lặng lẽ. gã quay mặt đi khỏi nàng. Nàng không biết đó là câu trả lời hay một lời cầu khẩn. Thoáng do dự, nàng vươn tay ra chạm vào thái dương gã, vén mớ tóc đang xõa trên mặt gã. Gã giật lại như thể nàng khiến gã ngạc nhiên, rồi một khắc sau, gã thả lỏng, dựa vào bàn tay nàng. “Sẽ ổn thôi,” nàng thì thầm. Gã ú ớ, kiểu dở khóc dở cười lạ lùng, và rồi lại lắc đầu. Mồn một trước mắt nàng, toàn thân gã rung chuyển, như cây cổ thụ quật cường trong bão tố, một sự rung chuyển lặng lẽ, quá sâu sắc để diễn tả thành ngôn từ. “Để tôi rửa mặt cho anh.” Gã không đáp. Maddy đứng dậy đổ nước từ bình thiếc vào bồn. Khăn mặt sạch - nàng đã tự mang đến. Nàng lại quỳ xuống bắt đầu lau máu trên mặt gã. Gã nhắm mắt. Lau xong, nàng cầm hai bàn tay gã rửa đất bẩn khỏi những vết cào xước trên đó. Nàng đứng dậy. Xiềng xích kêu loảng xoảng khi gã vòng một cánh tay quanh hông nàng và tựa mặt vào người nàng. Dây xích ấn vào sau chân nàng nhưng tấm băng sườn và những ngón tay gã còn ấn mạnh hơn. Nàng đặt tay lên vai gã. Rất lâu, họ cứ giữ nguyên tư thế ấy. Có lẽ sẽ cả đêm nếu như không co tiếng gõ mạnh lên cửa gỗ. Larkin đứng bên ngoài song sắt. “bác sĩ phát hiện ra rồi,” y thông báo ngắn gọn. “Tôi sẽ đưa ông ta xuống phòng biệt giam cho tới sáng mai.” Sau bữa sáng, Maddy được gọi tới gặp Edward. Anh ta ngồi bên bàn, tay cầm bút, trước mặt là một cuốn sổ to đang mở. “Chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu,” anh ta nói. “Anh rất thất vọng.” “Em xin lỗi.” Nàng thực sự thấy đau khổ. “Em đã cho phép mình ở cách anh ta quá xa.” “Rất may là ngài William có vẻ không bị chấn thương nào nghiêm trọng. Gia đình ngài ấy có quan hện với nhà Huntingtons ở Whitehaven, cô biết đấy. Và Công tước... ồ, dạo này có vẻ ngài ấy hay bị thương thật. Anh đang tự hỏi là liệu có phải xương sườn của ngài ấy thật ra bị rạn do đánh lộn chứ không phải bởi tai nạn không.” Anh ta ném về phía nàng một cái nhìn nghi hoặc, như thể nàng đang che giấu điều gì. “Ôi không. Chính Jervaulx đã ra hiệu cho em là bị ngã từ ghế xuống mà.” “Có thể, có thể. Dù sao... Larkin cũng thông báo chuyện này chậm chạp quá, và cả cô nữa, em họ ạ. Rất tiếc là anh sẽ phải kiểm tra cả hai người.” Nàng cúi gằm mặt, nhún nhường đón nhận lời khiển trách. Anh ta hí hoáy ghi vào cuốn sổ. Sau một khoảng dừng, anh họ của nàng nói tiếp. “Các báo cáo của cô đều tích cực. Công tước không hề có hành vi bạo lực gì với cô?” Maddy không ngước mắt lên. “hoàn toàn không bạo lực.” “Cô không hề cảm thấy thiếu thoải mái với ngài ấy?” Nàng ngẩn đầu. “Anh ta chưa từng hung dữ với em.” “Dù sao, anh tin rằng chúng ta vẫn phải hạn chế hoạt động của ngài ấy ít lâu. Cô sẽ tiếp tục phục vụ ngài ấy nhưng chỉ trong phạm vi cho phép hoặc khi có mặt một hộ lý nam. Chúng ta sẽ xem như vậy có hợp lý không. Thế mà anh đã linh cảm rằng sẽ tiến triển tốt. Thật sự, anh lấy làm ngạc nhiên khi được báo cáo lại rằng chính ngài Christian đã gây sự trước chứ không phải ngài William, một người mà suốt hai tuần qua tinh thần rất tồi tệ.” Một lần nữa, anh ta ném về phía Maddy một cái nhìn dò hỏi. “Em không thấy ai là người gây sự,” nàng nói. “Lần sau, cô sẽ phải cẩn thận hơn.” “Em sẽ như vậy. Sẽ như vậy. Em rất xin lỗi.”