Thác Tích FULL

Chương 39

Trụ sở chính Cơ quan Mật vụ Trung Ương. Giang Cửu sải bước dọc theo hành lang kết cấu bằng kim loại, tuy trên người là đồng phục của Quân đội Trung Ương, song trên ngực lại là huy hiệu của Falcon. Phía cuối hành lang, một cánh cửa màu bạc đang đóng chặt, chính giữa là một vết răng. Một tia sáng đỏ quét xuống đầu, tiếng máy móc nhạt nhẽo vang lên —— “Đã xác minh thân phận, Trung tá Giang Cửu, không có quyền hạn tiến vào.” Giang Cửu nghiến chặt hàm, nắm đấm mạnh mẽ nện lên cánh cửa. Ánh sáng đỏ đột ngột nhấp nháy mang ý cảnh báo, hai tên robot mô phỏng người đứng hai bên xuất hiện, giữ lấy Giang Cửu. “Buông tôi ra!” Giang Cửu gào lên trong tiếng báo động, “Tôi muốn gặp Quý Tích Thành.” Cửa mở, người đàn ông cao ráo tóc đen mặc trang phục đen bước ra. Giang Cửu nhìn thấy người nọ, càng trở nên kích động: “Lạc Du ở đâu?” Túc Nhung lên tiếng: “Vào đội đã 3 tháng rồi, tại sao vẫn không có tác phong quy củ như vậy?” “Có cái mốc khỉ! Tôi còn hiếm lạ thứ quy củ của mấy người quá? Để tôi gặp Quý Tích Thành, hoặc trả Lạc Du cho chúng tôi!” “Thượng tá Lạc Du hiện tại không sao cả, đừng lo.” Giang Cửu làm gì nghe lọt, ban đầu đã cùng Dalimes chấp nhận sắp xếp và gia nhập trụ sở chính của Cơ quan Mật vụ. Cứ cho rằng Quý Tích Thành nhốt Lạc Du lại đi thật, cũng sẽ không quá lâu, nhưng đã 3 tháng rồi, ngay cả mặt Lạc Du họ cũng không nhìn thấy. Mấy ngày trước Giang Cửu đã xuống khu dưới, nghe mấy lời xì xào bàn tán, rốt cuộc không chịu nổi nữa. Nói gì thì nói đây cũng là địa bàn của Quý Tích Thành, Giang Cửu và Dalimes có vội cũng vô ích. Lúc bị robot mô phỏng tống ra ngoài, hai mắt Giang Cửu đỏ ngầu, gào lên: “Mấy người thật sự cho rằng quyền lực có thể một tay che trời?” Túc Nhung trở về phòng họp, Quý Tích Thành và Issa Perkin đang bàn bạc vài vấn đề quan trọng. Mấy tháng trước, hành tinh Gabriel ở quân khu 4 gây rối vì vụ kim loại quân dụng, sau lưng có dính líu đến Quý Giang Vi và Kim Minh Hứa Vụ. Quý Giang Vi vốn là người đứng đầu Quý Gia thế hệ này, không tốn quá nhiều thời gian đã lôi kéo được đám tay chân cả trong lẫn ngoài gia tộc về phe mình. Nếu không có Kim Minh Khổ gây rối, rất có thể trong một tương lai gần, gã sẽ có được cái ghế chủ gia tộc từ tay Quý Hình Chử. Diễn ra đồng thời với vụ nổi loạn, Quý Giang Vi và Kim Minh Hứa Vụ cấu kết, không những không cứu Quý Hình Chử mà còn hoạt động trong tối, có ý đồ thâu tóm nhũng nhiễu làm đục nước, mượn tay Kim Minh Khổ kết liễu Quý Hình Chử, lại đứng ở phe trượng nghĩa loại trừ Kim Minh Khổ. Vở kịch này đã đi đến những phút cuối, Quý Giang Vi không cam lòng nằm dưới cơ Quý Tích Thành, gã thuê một nhóm người tấn công liều chết ám sát Quý Tích Thành, nhưng đã bị Issa ngăn cản. Quý Giang Vi bị đình chỉ mọi chức vụ trong quân đội, sau đó bị Hội đồng Quân sự Tối cao đày ra quân khu 4. Không có đủ bằng chứng cho các cáo buộc chống lại Kim Minh Hứa Vụ. Trước mắt, Quý Giang Vi bị giam giữ tại trại giam quân sự số 8 tại quân khu 4, Kim Minh Hứa Vụ vừa lúc đến nhậm chức thống đốc ở hành tinh Gabriel. Sau lần ổn định tình hình ở quân khu 4 trước, Issa đã đến trại giam hỏi thăm Quý Giang Vi. Hai người là nhân vật được mong đợi nhất của hai gia tộc, lớn lên trong hoàn cảnh tương tự nhau, được xem là người quen. Quý Giang Vi từ nhỏ đã ngang ngược tự đại, xung quanh là đám con nhà giàu nịnh hót. Issa lại thích ở yên một chỗ, nhã nhặn lịch sự lại ôn hòa. Quý Giang Vi từng ngưỡng mộ Issa trong một thời gian ngắn, muốn lôi kéo Issa làm đồng bọn của gã, nào ngờ bị Quý Cầm Dã chửi thẳng mặt, câu “Mày không xứng liếm giày của Issa” gần như trở thành bóng đen thời niên thiếu của Quý Giang Vi. Quý Cầm Dã đúng là một kẻ điên, dám nói lời này trước mặt một đứa trẻ quyền quý, không chừa lại chút mặt mũi nào, mắng xong còn dắt tay Issa nghênh ngang rời đi. Gặp lại trong nhà giam, Quý Giang Vi không còn khí khái như ngày trước, gương mặt gã đầy thù địch, mỉa mai nói: “Tao tò mò vì sao mày lại giúp một đứa như Quý Tích Thành thật đấy, rốt cuộc là nó ngủ với mày hay vẫn là Quý Cầm Dã? Quan hệ giữa ba đứa chúng mày cũng loạn thật. Nếu năm đó tao cũng ngủ với mày, vậy bây giờ mày sẽ bán mạng cho tao?” Issa trước giờ không thừa lời với vị nói như rồng leo làm như mèo mửa này. Anh ta tự mình đến phòng giam cũng chỉ để xác nhận tình trạng của Quý Giang Vi. Ít nhất vào lúc này, Quý Giang Vi vẫn đang bị nhốt trong trại giam quân sự, là bộ mặt anh ta quen biết. Sau ba tháng ngắn ngủi, Issa nhận được mật báo, Quý Giang Vi biến mất khỏi trại giam. “Bạch Tuyết đã kiểm tra hệ thống an ninh, không phát hiện vấn đề.” Issa ngồi thẳng người, gương mặt thoáng nghiêm nghị, “Lần trước tôi cũng đã cố ý tìm hiểu cấu trúc của nhà giám số 8, Quý Giang Vi bị giam một mình ở tầng 70 dưới lòng đất, gần như không có khả năng chạy trốn, càng không có khả năng chạy trốn mà thần không biết quỷ không hay.” Hạm đội Bạch Tuyết là quân của Issa, tuy tên là hạm đội, nhưng nhiệm vụ chủ yếu là thu thập thông tin và thực hiện các vụ ám sát. Quý Tích Thành nhìn màn hình đang hiện thị ảnh ba chiều, phòng giam Quý Giang Vi có tầng tầng lớp lớp các thiết bị theo dõi, nhưng người đã chẳng thấy đâu. Ba ngày trước, Quý Giang Vi còn trêu ghẹo quấy rối một nữ quản giáo*. (*) Quản giáo: Là người trông coi, quản lý và giáo dục trại viên theo quy định của pháp luật. “Không chừng hắn ta đã không ở đó từ lâu.” Quý Tích Thành nói, “Người trong ngục không chắc chắn là hắn.” Issa gật đầu: “Nhà giam 8 mỗi tháng sẽ tiến hành kiểm tra sức khỏe, lần gần đây nhất cách đây 17 ngày. 17 ngày này đã xuất hiện biến cố, Quý Giang Vi ra ngoài, nhất định sẽ tụ lại cùng Kim Minh Hứa Vụ.” Túc Nhung bên cạnh Quý Tích Thành, muốn nói rồi lại thôi. Quý Tích Thành đưa mắt nhìn Túc Nhung: “Có chuyện gì?” Túc Nhung gật đầu: “Giang Cửu lại đến đây. Tướng quân, ngày càng có nhiều lời đồn đại liên quan đến Thượng tá Lạc Du ở khu dưới, sợ rằng sẽ có người lợi dụng.” Quý Tích Thành lạnh mặt, như thể không nghĩ sẽ nghe thấy cái tên Lạc Du vào lúc này. Túc Nhung cũng chỉ nhắc đến như thế, tinh ý lùi sang một bên. Vấn đề này không nên thảo luận trong cuộc họp, thậm chí là không nên được thảo luận, nhưng lúc này chính là thời cơ tốt nhất. Túc Nhung liếc nhìn Issa. Issa không nhìn thẳng y, lại hơi lo lắng nhìn về phía Quý Tích Thành, cân nhắc một chút mới nói: “Tích Thành, hôm ấy rất nhiều người thấy cậu đem Lạc Du đi.” Gương mặt Quý Tích Thành hiện lên vẻ lạnh nhạt nghiêm nghị: “Nên?” “Dân chúng khu dưới đua nhau đồn đại lan truyền, nói cậu nhốt anh hùng.” Issa thở dài, “Tôi biết đây là chuyện riêng tư giữa cậu và Lạc Du, nhưng cậu cũng phải biết cậu đang ở nơi nào, không có chỗ cho việc tư.” Quý Tích Thành cười khẩy một tiếng. Mang Lạc Du đi dưới con mắt của tất cả mọi người chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Hắn vốn muốn sắp xếp kỹ lưỡng hơn, Quý Cầm Dã lại thò tay vào làm mọi chuyện rối tung lên. Lúc ấy Lạc Du bất tỉnh nằm đó, hắn không cách nào đứng ở phía xa tỉnh táo nhìn, mỗi tơ sợi tinh thần lực của Lạc Du đều đang hấp dẫn hắn. Issa nói: “Đặc biệt là hai người đồng đội Giang Cửu và Dalimes của Lạc Du, quan hệ giữa họ không bình thường. Nếu có thể hãy để họ gặp Lạc Du, như vậy sẽ làm họ yên tâm.” Sóng to gió lớn đang ngấm ngấm dấy lên nơi Liên Minh, những lời đồn đãi bao trọn lấy bốn phía của trung tâm tinh cầu thủ đô, cách chính trị gia mỗi người một mưu tính riêng. Mà Lạc Du ở trên đảo nỗi vẫn đang khá an nhàn tự tại. Nếu cộng năm năm kia vào, vậy năm nay anh 32 tuổi, nhưng nếu như không thêm thì anh chỉ vừa 27. Tính theo tuổi nhỏ hơn đi, anh vẫn luôn liều mạng trong 27 năm cuộc đời này kể từ khi sinh ra. Trong phòng thí nghiệm của thành phố Khan, anh liều mạng sống sót; lớn thêm một chút, anh liều mạng vượt qua người khác; bị đưa đến cứ điểm An Tức, anh liều mạng trở nên mạnh mẽ; trong những lần thực hiện nhiệm vụ, anh liều mạng bảo vệ đồng đội và vô số người dân anh không biết mặt biết tên. Nếu như không bị cuốn vào tầng vũ trụ cao hơn, có lẽ anh đã vì một lần liều mạng mà kết thúc cuộc đời ngắn ngủi này. Hoàn cảnh hiện tại đã khiến anh gác lại trách nhiệm, anh nghĩ có lẽ mình là một quân nhân ưu tú có thể thích nghi trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Sau 27 năm liều mạng này, có người nhất quyết muốn anh nghỉ ngơi, vậy anh sẽ tận hưởng kỳ nghỉ này. Đảo nổi L04 khá lớn, Lạc Du bắt Quý Tích Thành mở chức năng làm vườn của quản gia AI lên, Quý Tích Thành nhìn anh đầy cảnh giác, anh nâng mặt hắn lên mà hôn chùn chụt. Quý Tích Thành thoạt trông không vui ra mặt, nhưng ngay hôm sau quản gia AI đã hào hứng nói với anh: “Lạc Du, tui mở kỹ năng làm vườn rồi nè!” Đầu tiên, Lạc Du chọn một mảnh đất trước biệt thự, trồng một loại hoa tên là Sắt Ti Lam, loại hoa này ở tinh cầu thủ đô rất hiếm, nhưng có thể tìm được khắp mọi nơi trong thành phố An Tức. Hoa có màu lam nhạt, mỗi bông hoa chỉ lớn bằng móng tay cái, nhưng mỗi cành có thể ra tận mấy chục bông, mọc thành từng cụm từng lớp hệt như một đại dương bao la. Nếu trời nắng, chúng sẽ phát ra ánh sáng khi nở, từ xa nhìn lại hệt như những dải sóng lấp loáng ngoài khơi. Cơ mà Lạc Du chỉ vừa mới trồng đây, trên đất chỉ nhú lên mấy mầm xanh trơ trọi tội nghiệp, muốn thành nhiều cơn sóng cuộn nối đuôi nhau hãy còn xa lắm. “Lạc Du, anh không mệt à? Tui mệt muốn xỉu rồi đây nè!” Quản gia AI nằm ườn trên ghế dựa bãi biển gặm hạt dưa, còn đeo hẳn một cặp kính mát. Sau lần thân mật gần nhất, Quý Tích Thành đã ngầm đồng ý để Lạc Du khởi động cơ thể robot mô phỏng, nếu quản gia AI không có thực thể, vậy có vài việc rất khó làm. Lần đầu tiên truy cập vào cơ thể, quản gia AI phấn khích đến mức tập đủ một bài thể dục cho Lạc Du xem. Lạc Du nhìn robot mô phỏng người không khác gì mình phía đối diện đang làm đủ thứ động tác, hối hận vì đã khởi động nó thực sự. Quản gia AI cũng chỉ truy cập vào cơ thể của nó khi Quý Tích Thành không có nhà, khi Quý Tích Thành sắp về, nó sẽ vọt đi cực nhanh. “Tửu Tửu hổng muốn nhìn thấy tui nữa rồi.” Quản gia AI nói với giọng điệu nũng nịu của mấy em trà xanh. Lạc Du: “…” Hôm nay họ định xử lý một thửa đất tiếp theo, Lạc Du đã lên kế hoạch chi tiết, hoàn thành cải tạo một mảnh đất và gieo hạt trong ba ngày, đến tầm này sang năm, từ tầng 2 của biệt thự nhìn xuống sẽ nhìn thấy một vùng biển xanh mờ ảo. Quản gia AI hôm nào cũng lười biếng, mà Lạc Du lại lao động rất hăng say, người ngoài nhìn vào thể nào cũng nghĩ Lạc Du mới là người nằm ngửa tắm nắng đón gió. “Lạc Du, ra đây nghỉ tay chút đi!” Quản gia AI vỗ vỗ vào ghế trống bên cạnh. Lạc Du lau mồ hôi, tiếp tục cày cấy. “Anh không mệt à?” “Phải tìm cái gì đó để làm.” “Nhưng anh làm việc này có nghĩa lý gì đâu?” “Mọi thứ con người làm đều có ý nghĩa.” Quản gia AI đần mặt ra, trong nó dự trữ một nguồn thông tin và dữ liệu khổng lồ, thế nhưng chỉ cần Lạc Du xả triết học với nó, đầu nó lại chẳng xử lý kịp. Thôi thì cũng chỉ có thứ triết học đó mới có thể làm chút khó dễ với quản gia AI. Đêm, Quý Tích Thành kéo dây xích mảnh trên đầu giường, lần nữa khóa lại trên cổ anh. Gió từ ngoài cửa sổ tràn vào, tấm màn lụa như cuốn lấy hai cơ thể trần trụi. “Ý… nghĩa… của hoa… Sắt…Ti Lam…” Câu nói của Lạc Du vụn ra thành từng mảnh, mồ hôi sắp rơi xuống mắt đã bị Quý Tích Thành liếm mất. “Trả lời em.” Ngón tay của Quý Tích Thành vòng qua sợi xích, mọi cử động đều đầy cưỡng ép. Lạc Du hé môi, đôi mắt anh ẩm ướt ửng hồng, không nói nên lời. Quý Tích Thành hừ lạnh, cắn lấy vành tai anh: “Sắt Ti Lam trồng ở thành phố An Tức, anh muốn đi.” Lạc Du vừa cam chịu vừa lắc đầu. Hơi thở của Quý Tích Thành ngọt ngào tinh thần lực của Lạc Du: “Anh còn muốn nói cho em biết, anh ở đây tẻ nhạt đến mức phải trồng trọt để tiêu bớt thời gian.” Lạc Du vẫn lắc đầu, cào cấu lộn xộn trên lưng Quý Tích Thành: “Là vì em.” Quý Tích Thành ngẩn ra. “Em không cô đơn sao?” Lạc Du ôm chặt Quý Tích Thành, “Trên hòn đảo này chỉ có cỏ, từ bé em đã thấy chúng, bây giờ cũng chỉ thấy thảm cỏ đó. Anh trông hoa Sắt Ti Lam cho em, khi mùa hoa nở đến, thảm cỏ sẽ biến thành mặt biển.” “Trên biển có một hòn đảo biệt lập, trên hòn đảo biệt lập ấy có hai người chúng ta.” Bàn tay ướt đẫm mồ hôi của Lạc Du vuốt ve gương mặt và thái dương của Quý Tích Thành, “Chúng ta có cả bầu trời và biển cả, mà em có nhiều hơn anh một thứ.” Đôi ngươi của Quý Tích Thành phản chiếu nụ cười của Lạc Du, anh nói: “Em đoán xem, thứ đó là gì?” Thời gian như ngừng trôi, tiếng gió lướt qua như dòng thủy triều dâng lên vô tận. Một lúc thật lâu sau, Lạc Du nghe thấy Quý Tích Thành khàn khàn đáp: “Có anh.”