Có thể do mấy năm nay Giang Giác quá mức vất vả, tâm tình tích tụ, sau khi từ Trùng hoa viên trở về liền lâm bệnh. Lúc đầu có chút đau đầu, nhưng không quá nghiêm trọng. Thế nhưng sau khi uống thuốc thì không những không tốt hơn mà ngược lại càng lúc càng nghiêm trọng, sốt cao không lùi, hôm nay sau khi bãi triều đã ngất xỉu ở Sùng Hoa Điện. Cả Hoàng Hậu và Thái Hậu đều bị kinh động, túc trực nơi tẩm điện Hoàng Thượng, chờ kết quả từ các vị thái y đang thay phiên nhau chẩn đoán. Hơn mười vị thái y có y thuật cao minh sau khi thảo luận đều cho ra cùng một kết quả: “Lao lực quá mức, ăn uống không điều độ, tích tụ trong lòng.” Hoa Nam nhẹ thở dài, nhàn nhạt đưa mắt nhìn mọi người, trầm thanh nói: “Lui ra hết đi.” Y căn bản không hỏi phải điều trị thế nào, cần dùng thuốc gì, bệ hạ cần bao lâu mới tỉnh. Thái Hậu lo lắng nói: “Hoàng Thượng thân gánh giang sơn xã tắc, lại không coi trọng bản thân mình, bệnh đến mức bất tỉnh. Ai, chỉ trách ai gia không tốt, ngày thường không quan tâm nhiều đến Người, ngay cả chuyện Người ăn uống không điều độ cũng không biết.” Thái Hậu lần này tự ngẫm như vậy có một phần xuất phát từ thật tâm, lại có một phần như muốn nói cho Hoa Nam nghe. Bà và Giang Giác là mẫu tử, còn Hoa Nam và Giang Giác là phu thê. Cặp phu thê này một lần giận nhau đến bốn năm, dù cho bọn họ không phiền thì người ngoài nhìn vào cũng thấy mệt mỏi. Một người trở nên u sầu kém vui, một người trở nên tĩnh mịch trầm lặng, đây là tội gì? Có gì là không thể tha thứ chứ? Dù cho lúc tuổi trẻ, đem tình yêu và chung thủy ra so sánh được cái gì quan trọng hơn thì sao? Đợi thêm hai mươi năm nữa, hai ngươi sẽ không hối hận đã phí hoài bao nhiêu năm tháng ư? “Mẫu hậu, Người đừng nói như thế. Đều là lỗi của nhi thần đã không chiếu cố Hoàng Thượng cho tốt.” Hoa Nam cách một tấm màn lụa nhìn về phía gương mặt tái nhợt xa xa, chẳng biết sao lại cảm thấy có chút đau lòng. “Nam nhi, ngươi để các vị thái y rời đi, có phải vì ngươi có biện pháp tốt chữa trị cho Hoàng Thượng?” Thái Hậu vỗ vỗ lên bàn tay Hoa Nam. Bà không phải trách y, bà chỉ muốn báo cho y biết phải gánh trách nhiệm của Hoàng Hậu. “Nhi thần cũng biết chút ít y thuật, nhưng phải xem qua mạch của Hoàng Thượng thì mới có thể tùy bệnh hốt thuốc.” Thật ra, y chỉ biết mấy thứ sơ sài như xem mạch đập mạnh yếu thế nào, căn bản không hiểu cái gì là dược lý, sao có thể kê đơn? Chỉ là, y có biện pháp có thể làm Giang Giác tỉnh lại. “Vậy ngươi mau xem mạch cho Hoàng Thượng a.” Thái Hậu ôn hòa nói, kiên nhẫn chờ đợi kết quả chẩn đoán của Hoa Nam. Hoa Nam lặp lại kết luận của thái y, sau đó nói với Thái Hậu: “Lúc trước nhi thần có mang từ quê nhà đến một loại linh thảo có thể khởi tử hồi sinh, chỉ cần ngâm nước cho bệ hạ uống, bảo đảm ba ngày sau bệ hạ sẽ tỉnh.” Thái Hậu kinh hỉ nói: “Thật sao? Nếu là vậy, Nam nhi mau phái người đến Phượng Nghi Cung mang về đây.” Hoa Nam cười nói: “Mẫu hậu, nhi thần cất ở nơi bí mật, vẫn nên tự mình trở về lấy. Xin mẫu hậu chờ một lát.” Không lâu sau, Hoa Nam cầm một cây cỏ non xanh mướt quay lại, sai người giã nát cho vào nước để Giang Giác uống. Không phải Thái Hậu đa nghi, nhưng cây cỏ kia thật sự rất giống mấy cây cỏ dại mọc trong vườn hoa ở Ngự hoa viên. Giang Giác sau khi uống cũng không tỉnh lại, nhưng Hoa Nam đã tràn đầy tự tin nói: “Dược tính của loại cỏ này chậm, chi bằng chờ thêm một ngày. Mẫu hậu cứ về nghỉ ngơi trước, nơi này có nhi thần được rồi.” Thái Hậu nhớ đến hôm nay Quân Dao muốn dẫn theo cháu gái của bà là Triêu Dương tiến cung, lại thấy Hoa Nam tự tin như thế nên nhẹ nhàng thở ra, quay về Từ Ninh Cung. Thái Hậu đi rồi, Hoa Nam mới chậm rãi bước đến bên cạnh long sàng, vén sa trướng lên cột chặt, sau đó ngồi xuống nhìn sắc mặt tái nhợt của Giang Giác. Dù người khác không nhìn thấy, nhưng y vẫn nhận ra nơi ấn đường* của hắn có một đám hắc khí nồng đậm – lại có người dám dùng tà thuật với chí tôn thiên tử. *ấn đường: vùng giữa hai lông mày. Y một tay kết liên hoa ấn, một bên niệm chuỗi pháp chú, kế đó thì nắm lấy một lọn tóc của Giang Giác rồi thổi khí vào. Luồng khí này thần diệu như tiên khí, sắc mặt Giang Giác bắt đầu chậm rãi khôi phục nét hồng hào. Thế nhưng, sắc mặt Hoa Nam lại tái nhợt đi vài phần. Hoa Nam vừa mới giúp Giang Giác truyền linh khí. Thật ra, dùng miệng kề miệng để truyền linh khí là biện pháp hữu hiệu nhất, ít dùng sức nhất. Tuy nhiên, y lại chọn cách khó nhất mà truyền linh khí. Sợi tóc vốn rất mảnh, rất khó nhìn thấy lỗ nhỏ để thổi khí vào, cho nên đối với người làm phép sẽ bị hao tổn rất lớn. Hoa Nam sau khi làm xong thì cảm thấy choáng váng, đành dùng tay chống đầu, ngồi ở bên giường nghỉ ngơi. Khi Giang Giác mở mắt ra liền bắt gặp hình ảnh Hoa Nam ngồi ở bên giường, tay nâng mặt nghỉ ngơi. Sắc mặt y tái nhợt như sứ trắng, thế nhưng vẫn hiện ra nét xinh đẹp băng thanh ngọc khiết, hai mắt khép lại không lộ ra ánh nhìn lạnh lùng hờ hững, bờ môi hơi trề có chút ngây thơ. Y là một hài tử đơn thuần như vậy, cho nên không thể tiếp nhận bất cứ sự bất trung phản bội nào. Y đau khổ, lại chỉ biết dùng vẻ đạm mạc để che giấu sự cô độc bi ai của mình. Giang Giác vươn tay, muốn sờ gương mặt nhỏ nhắn của y một chút, lại vì sợ y thức giấc mà ngừng động tác. Nhưng chút động tĩnh này vẫn đánh thức Hoa Nam. Y mở mắt, thấy Giang Giác đã tỉnh thì lộ ra vui vẻ nhẹ nhàng. Thế là, Giang Giác không do dự nữa, bỏ đi cảm giác chua xót nơi đáy lòng, vươn tay ôm lấy y, cất giọng khàn khàn: “Tiểu Nam, chỉ riêng lúc này thôi, hãy quên đi quá khứ, để chúng ta một lần nữa cảm nhận sự ấm áp của nhau.” Hoa Nam nhìn hắn chăm chú, cuối cùng chậm rãi gật đầu. Cởi hài cùng y phục, y leo lên giường, nằm bên cạnh hắn. Giang Giác ôm y như đang ôm trong lòng một trân bảo tuyệt thế. Y toàn thân cứng đờ, khó xử liếc mắt nhìn hắn. Giang Giác ôn hòa nói: “Đừng sợ đừng sợ, ta cái gì cũng không làm, chỉ cần ôm ngươi như vậy thôi, một lát là tốt rồi.” “Ta thở không nổi.” Y vẫn là nhịn không được, đẩy hắn ra một chút. Khoảng cách gần thế này, y có thể cảm giác nhiệt độ cơ thể cùng với sự biến hóa của bộ vị mẫn cảm nào đó trên người hắn. “Thật có lỗi, ta đã thất lễ.” Giang Giác đỏ mặt tía tai, ngữ khí xấu hổ. Thân thể tịch mịch bốn năm, khi tiếp cận với mùi hoa sen quen thuộc trên người Hoa Nam liền nổi lên dục niệm. Hoa Nam nhỏ giọng: “Ngươi nên đi tìm Niên phi các nàng, đừng để các nàng chờ đợi, uổng phí tuổi thanh xuân.” Giang Giác cười khổ: “Nếu ta đi, ngươi có thương tâm không? Có đối với ta càng thêm thất vọng hoàn toàn không?” “Đã sợ ta thương tâm thất vọng, tại sao còn phải làm như vậy?” Hoa Nam bình tĩnh hỏi, không nhìn ra chút hỉ nộ nào. Y càng dùng lạnh nhạt để chống đỡ, Giang Giác càng thêm thất vọng. Bởi vì hắn không biết, những khi Hoa Nam ủy khuất khóc lên thành tiếng đều là khi một mình lặng lẽ. “Là ta không vượt qua được khảo nghiệm, thực xin lỗi.” Giang Giác nắm tay y, đặt lên ngực mình, “Có lẽ ngươi không tin, từ khi bắt đầu cho đến lúc cuối cùng, lòng ta chưa từng phản bội ngươi.” “Không cần nói xin lỗi, cũng đừng nói đến chủ đề phản bội hay không phản bội với ta. Vốn dĩ chuẩn mực đạo đức của chúng ta đã khác nhau, cho nên ở cùng nhau là điều không thích hợp. Ngươi chỉ sớm kết thúc sai lầm này thôi.” Hoa Nam rút tay về, nói giọng vô tình. Giang Giác nghe vậy, chỉ cảm thấy như bị một lưỡi dao sắc bén cứa vào lòng, xoáy sâu vào vết thương của hắn. Y thế nhưng lại chối bỏ quá khứ của bọn họ! “Ngươi…” Vừa mở miệng, đã có một mùi vị tanh nồng dâng lên. Tuy hắn đã kịp thời ngậm miệng miệng lại, vẫn có một dòng máu mỏng manh từ khóe môi tràn ra. “Ca ca!” Hoa Nam ngồi bật dậy, ra tay điểm mấy đại huyệt của hắn, trong mắt ẩn chứa vài giọt lệ “Ngươi đừng làm ta sợ. Ngươi không thể xảy ra chuyện gì.” Giang Giác đã ngừng chảy máu, đau đớn qua đi, cũng không còn gì đáng ngại. Thấy Hoa Nam sợi đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, hắn vội vàng an ủi: “Không có việc gì, ta không sao. Chỉ là đau lòng một chút thôi, ngươi cứ giải huyệt cho ta đi, ta sẽ không thổ huyết nữa.” Hoa Nam mở to mắt, cố kiềm chế lại cảm giác muốn khóc, giúp Giang Giác giải huyệt. Y xoa xoa ngực hắn, nói: “Thái y có nói ngươi quá vất vả, khẩu vị không tốt, ăn không ngon, tâm tình cũng không thoải mái, cho nên mới sinh bệnh.” “Sau này đúng giờ ta sẽ nghỉ ngơi đi ăn, ngươi không cần lo lắng.” Khi nãy dưới tình huống khẩn cấp, Hoa Nam đã kêu lên một tiếng ‘Ca ca’, đây là cách xưng hô thân thiết ỷ lại nhất của y dành cho Giang Giác. Trước kia, nó luôn mang theo chút ít ngữ khí làm nũng khiến hắn vừa thương vừa yêu. Mỗi khi có việc muốn nhờ y đều gọi như thế, cho nên bây giờ hắn cũng vô cùng vui vẻ trêu đùa y một chút: “Nếu như Tiểu Nam lo lắng, có thể mỗi lần đến giờ cơm đều giám sát ta.” Hắn nói lời này vốn là muốn làm dịu đi bầu không khí, thật không nghĩ tới Hoa Nam lại nghiêm túc lắc đầu, lời nói ra cũng hết sức kinh người: “Mặc dù những lời thái y nói đều là sự thật, nhưng nó không thể khiến ngươi bệnh tới mức đột nhiên bất tỉnh. Thật ra, khiến ngươi ngất xỉu chính là… vu cổ*!” *vu cổ: ‘vu’ là các loại phép thuật, tà thuật; ‘cổ’ là sâu độc. Trong mắt Giang Giác lộ rõ vẻ không thể tin được những gì hắn vừa nghe, vô thức lặp lại lời Hoa Nam vừa nói: “Vu cổ!?” “Đúng vậy, vu cổ!” Hoa Nam nặng nề gật đầu, lo lắng nhìn Giang Giác, “Có người muốn hại ngươi, nguyền rủa ngươi.” Giang Giác yên lặng, hai tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt lạnh băng. Lại có người dám dùng vu thuật với thiên tử, nhất định phải biết rõ loại yêu thuật này là thứ cấm kỵ nhất của quốc triều. Khi tổ phụ Anh Tông của hắn còn tại vị, đã từng có kẻ ở trong nội cung sử dụng vu thuật hãm hại một vị phi tử được sủng ái. Đến lúc điều tra rõ ràng, kẻ dám dùng vu thuật chẳng những bị xử cực hình tại chỗ mà còn liên lụy đến cửu tộc. Kể từ sau lần đó, trong vương triều không ai còn dám đụng đến tà thuật. Ngày “Hoàng Thượng.” Hoa Nam nhẹ nhàng đặt tay lên vai Giang Giác, ngữ khí cùng ánh mắt đều nhu hòa ấm áp, kiên định nói: “Ta sẽ bảo vệ ngươi. Ngươi đeo lang hoàn linh của ta rồi thì không cần sợ những thứ yêu thuật kia nữa.” “Nếu ta đeo, ngươi lấy gì hấp thụ linh khí? Dù cho ta không sợ vu cổ nữa, kẻ muốn hại ta vẫn có thể đổi sang cách khác. Vấn đề mấu chốt là phải tìm ra kẻ dùng tà thuật.” Giang Giác thuận thế tựa vào người Hoa Nam, tham lam ngửi lấy mùi thơm cơ thể y. “Ân, ta cũng nghĩ vậy. Nhưng ngươi vẫn nên đeo lang hoàn linh đi. Đây là bảo bối trong tộc chúng ta, toàn tộc chỉ có một bộ, có thể bảo trụ linh khí. Ngươi hiện tại thân thể không khỏe, nếu đeo nó thì sẽ giống như trước đây tinh thần phấn chấn, khỏe mạnh cường tráng.” Hoa Nam đang kiên trì nói, đột nhiên nghe trong bụng Giang Giác vang lên một hồi âm thành ùng ục. Kế tiếp, vị chí tôn thiên tử thanh quý ưu nhã liền vội vã vén chăn lên, nói: “Ta đi trước.” Hoa Nam lè lưỡi, ân hận nghĩ: “Chẳng lẽ là do chén nước cỏ xanh kia? Khái, người phàm đã quen dùng thức ăn được nấu chín, thể chết quả nhiên quá kém.” *Các bạn nhỏ đừng nên bắt chước Tiểu Nam nha, cho người khác uống nước từ cỏ dại sẽ làm người ta đau bụng tiêu chảy đấy =)) Trải qua chút trò đùa nghịch vui vẻ, hai người ngược lại đã tự nhiên vô tư với nhau hơn. Giang Giác lạc quan nghĩ, dù không thể quay ngược về quá khứ, duy trì tình hình hiện tại cũng không có gì không ổn. Có lẽ có một ngày, khi đã trưởng thành hơn, bọn họ có thể một lần nữa yêu nhau. Khó trách bốn năm liền y không có chút nào động lòng, hóa ra là đã cùng lão tình nhân cũ nối lại tình xưa, hơn nữa còn lén lút mang thai. Tiểu Nam ơi Tiểu Nam, ta khiến ngươi thất vọng, nên ngươi muốn trả thù ta gấp bội sao? Hắn đợi bốn năm, khổ bốn năm, bi bốn năm, hận bốn năm; cho rằng thật vất vả mới có thể chờ đến ngày băng tuyết sắp tan rã, thế nhưng đổi được chính là kết cuộc xấu xí dơ bẩn.