Trận mưa to này mưa suốt ba ngày liền. Trong ba ngày, Giang Giác không hề đặt chân đến Phượng Nghi Cung một bước. Hoa Nam biết nhất định đã xảy ra chuyện rồi, nếu như cứ mưa to như vậy suốt tám ngày, nhà cửa ruộng đồng sẽ gặp họa? Giang Giác hiện tại dĩ nhiên lo lắng buồn phiền đến cực điểm, đáng hận nhất là chính mình tốt xấu gì cũng được xem như loài rồng, thế nhưng ngay cả một điểm ưu tư cũng không thể giúp. Ngày thứ ba, mưa ở Đế kinh ngừng rơi. Hoa Nam còn chưa kịp mỉm cười vì đã lâu mới thấy ánh mặt trời thì đã chợt nghe nói mười ba quận Đông Bắc đã mấy ngày mưa to không ngừng, phát sinh lũ lụt nghiêm trọng, nhà cửa khuynh đảo, ruộng đồng ngập nước. Mưa vẫn tiếp tục rơi, ba vạn người lang thang trôi dạt, chỉ biết chờ triều đình cứu viện. Mà điều càng làm cho y khó xử nhất chính là các triều đại Hoàng đế trước đều rất e ngại thiên tai. Lúc này, đã có đại thần dâng tấu sớ thỉnh cầu Hoàng đế tự xét lại bản thân, nói hắn chuyên sủng Hoàng hậu, hoàng cung do âm dương không đều nên mới dẫn đến lũ lụt. Nếu như hậu cung có thể mưa móc chia đều thì mười ba quận Đông Bắc nhất định sẽ ngừng mưa, không mở rộng thêm diện tích bị nạn. Nghe nói sau khi vị đại thần này bẩm tấu xong, Giang Giác đã lạnh lùng nói: “Ý của khanh là muốn trẫm đêm nay để lại tất cả tấu chương, lần lượt đến hậu cung tứ phi phân chia mưa móc?” Triều đình nhất thời không ai lên tiếng, Giang Giác liền phái Công bộ thượng thư cùng với Thượng thư đại thần đến Đông Bắc trị thủy. Thời khắc quốc nạn, Giang Giác tự nhiên bận rộn vô cùng, mặc dù không đem lời nói hôm nay của vị quan kia để ở trong lòng nhưng cũng không rảnh đến Phượng Nghi Cung cùng Hoa Nam nói chuyện yêu đương. Hoa Nam suốt buổi chiều cầm quyển sách trong tay nhưng chỉ xem được một trang duy nhất. Hoa Văn không có ở đây, cả một người để thương lượng cũng không có. “Hoàng Hậu, Người đã thở dài bốn mươi lần rồi. Hoàng Thượng anh minh, tự nhiên sẽ không tin mấy chuyện âm dương không đều, Người không cần phải lo lắng.” Mai Hương ôn nhu an ủi Hoa Nam, nhưng lại không tránh khỏi lo nghĩ. Hoa Nam phất phất tay với nàng, nói: “Được rồi, ta biết mà. Ngươi lui xuống lo việc của ngươi đi, ta muốn một mình yên tĩnh một chút.” Lúc này thật không cách nào tĩnh tâm. Nếu phụ thân có ở đây thì tốt rồi, ông có thể uyển chuyển suy tính, có thể nhìn thấu thiên cơ. Mặc dù không thể thay đổi điều gì nhưng ít nhất cũng có thể sớm biết kết quá, miễn cho bản thân suy đoán lung tung. Giang Giác, hắn có khi nào sẽ tin lời triều thần nói mà phản bội lời hứa? Việc trị thủy cứu dân cần bao nhiêu ngân lượng? Mấy tháng nay thực hiện chính sách cổ vũ sinh dưỡng, quốc khố đã tốn rất nhiều bạc, hiện tại quốc gia đại nạn, có khi nào quốc khố thu không đủ bù chi? Hoa Nam che trán, thở sâu một hơi. Niệm một chuỗi chú ngữ, cả người y từ bàn chân bắt đầu dần trở nên trong suốt. Hoa Sam đã năm lần bảy lượt nhấn mạnh rằng y không được cho bất cứ ai biết sở trường dị thuật của y. Ở lang hoàn, ẩn thân thuật không thể tính là pháp thuật hữu dụng khó lường gì, thế nhưng đối với hoàng tộc mà nói, đây cơ hồ là một loại pháp thuật có thể ảnh hưởng hưng suy quốc gia! Thử nghĩ nếu như Hoa Nam chịu dùng ẩn thân thuật đi đánh cắp cơ mật ở địch quốc, như vậy có thể giúp Giang Giác đoạt được bao nhiêu tiên cơ? Nhưng đồng thời ẩn thân thuật cũng là uy hiếp ngầm đối với bậc Đế vương. Nếu sau này có ngày hai người tình cảm tan vỡ, Hoa Nam lại biết loại pháp thuật thế này, Giang Giác còn không phải thời thời khắc khắc lo lắng cặp mắt vô hình phía sau? Hoa Nam không quên lời ca ca nhắc nhở, chỉ là muốn đi xem hiện tại Giang Giác đang làm gì, lông mày có phải đang nhăn lại hay không. Tại Sùng Hoa điện, Hoa Nam lần đầu tiên trông thấy biểu tình lạnh lùng của Giang Giác khi phê duyệt tấu chương, ngẫu nhiên sẽ nhẹ “Hừ!” một tiếng, đem tấu chương không hài lòng gác qua một bên rồi tiếp tục xem đến tấu chương khác. Hoa Nam đột nhiên muốn xoa bóp đấm lưng giúp hắn, để hắn thả lỏng thần kinh đang căng thẳng một chút. Nhưng y vừa định lẻn ra ngoài, ngừng ẩn thân thuật lại rồi mới gọi người thông truyền tiến vào thì bàn tay đang cầm bút son của hắn đột nhiên bất động, giống như đang muốn lắng nghe gì đó. Hoa Nam hiếu kỳ bước đến gần, hắn thế nhưng nhắm mắt lại rồi thở sâu. Là quá mệt mỏi ư? Hoa Nam chu môi, làm Hoàng đế thật vất vả. Trong lòng y còn chưa phàn nàn xong, đã thấy Giang Giác đột nhiên mở mắt ra, trong nháy mắt đó ánh mắt hắn bừng lên một tia sáng chói lọi. Hắn cười hỏi: “Tiểu Nam, ngươi đã đến rồi à?” Hoa Nam lập tức hiểu, là hương thơm trên cơ thể đã bán đứng mình. Mặc dù ẩn thân lại quên mất ẩn luôn mùi hương, mà Giang Giác đối với mùi hương cơ thể y đã là quen thuộc đến cực điểm. Chuyện đơn giản như vậy, đương nhiên không cần suy nghĩ nhiều liền có thể minh bạch. Nếu đã bị nhìn thấu, Hoa Nam cũng không cần tiếp tục che giấu nữa, thở dài hiện thân. “Đây là ẩn thân thuật?” Giang Giác vẫn dịu dàng ân cần như cũ, kéo y ngồi lên trên đùi mình. Hoa Nam gật đầu: “Ta muốn đến thăm ngươi một chút, nhưng vừa đến đã bị ngươi phát hiện. Ngươi rất bận a, ta không quấy rầy ngươi nữa.” Giang Giác không buông y ra, cằm dựa vào vai y, nói: “Đến đây là đã giúp ta nhiều rồi.” Hoa Nam quay lại ôm Giang Giác, gò má trơn nhẵn dán lên người hắn, hỏi: “Ngươi có mệt không?” “Ngươi đến ta sẽ không thấy mệt.” Giang Giác cười. “Ngươi chỉ toàn nói những lời dễ nghe.” “Bí đỏ cục cưng không thích nghe?” Hoa Nam có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn là thành thực gật đầu. “Nghe được lời ra tiếng vào gì đó rồi phải không?” Hoa Nam lại gật đầu, tiếp theo thành khẩn nói: “Ta tin tưởng ngươi.” Giang Giác yên lặng nhìn y, ánh mắt sắc bén phức tạp. Lát sau, hắn nói: “Cám ơn ngươi.” “Không cần phải nói với ta ba chữ kia.” “Vậy nói cái khác đi, ta yêu ngươi?” Giang Giác ôn nhu mỉm cười, quan tâm hỏi: “Ẩn thân thuật rất tiêu hao linh lực của ngươi?” Hoa Nam nháy mắt mấy cái, trả lời: “Đúng vậy, chỉ có thể duy trì thời gian một nén nhang. Ta tuổi còn nhỏ, qua vài thập niên nữa sẽ duy trì được lâu hơn. Sao ngươi lại hỏi điều này?” Giang Giác vuốt ve gương mặt trơn mịn của y, sau đó hôn lên bờ môi y, nói: “Sau này bất cứ lúc nào muốn đến gặp ta, cứ quang minh chính đại mà đến, không cần nhìn trộm.” Nội tâm Hoa Nam thoải mái không ít, làm mặt quỷ với Giang Giác: “Lần sau không đến nữa. Ngươi không thích lúc phê duyệt tấu chương có người ở bên cạnh, trong điện ngay cả một người hầu hạ trà nước cũng không có.” “Ngươi không giống vậy.” Giang Giác sủng nịch cọ lên mũi y, “Không đến thì không đến, ta sẽ đi tìm ngươi. Thê tử bám theo trượng phu, xấu xấu hổ hổ.” Điều hắn nói chính là phong tục ở triều đại này, nam tôn nữ ti*, phu thê bình thường dù ban ngày gặp nhau, thê tử cũng chỉ có thể đi sau trượng phu ba bước, không thể tiếp cận quá mức. Thê tử cũng không thể quấn lấy trượng phu mè mè nheo nheo, nếu làm trượng phu đắm chìm trong hương vị ôn nhu thì chính là khuyết điểm của thê tử, còn nếu làm cản trở tiền đồ của trượng phu sẽ khiến người đời chỉ trích. * nam tôn nữ ti: một quan niệm phong kiến lạc hậu cho đàn ông là đáng trọng, đàn bà là đáng khinh. Hoa Nam đô chu môi, liếc mắt trừng hắn: “Ai mà thèm bám ngươi, ta đi đây.” Y lúc đến dùng ẩn thân thuật, khi rời đi cũng dùng phép thuật. Giang Giác nhìn thân thể dần dần trong suốt của y, lát sau nhịn không được khóe miệng khẽ nhếch. “Bí đỏ cục cưng, ta đúng là cưới được một báu vật.” Hắn lẩm bẩm nói, bên trong điện không ai trả lời, hắn lại tập trung vào tấu sớ, thần sắc trong mắt biến hóa không ngừng, không ai biết trong lòng hắn đang nghĩ gì. “Tiểu Nam, nếu ta già thì ngươi sẽ thế nào?” “Vẫn ở bên ngươi. Mãi mãi ở bên ngươi.”