Thà Đừng Gặp Gỡ
Chương 106
Edit: Dế Mèn
-----
”Thiển Thiển.” Ông ngoại ngồi vào gọi cô.
Vinh Thiển lấy lại tinh thần, tầm mắt xẹt qua căn phòng thủy tinh, nơi anh xây cho cô. Anh đã từng nói anh sẽ không ngại coi cô như chim mà nhốt trong lồng son, nhưng Vinh Thiển là con người, có suy nghĩ và linh hồn của cô, cuối cùng cũng phải bay ra ngoài.
Cô cũng nghĩ tới Lệ Cảnh Trình đã đối tốt với cô để thử quên đi, nhưng nếu không phải chính mình đã trải qua làm sao có thể cảm nhận được trái tim cô đã đau xé tột cùng đến thế?
Lệ Cảnh Trình từ đầu chí cuối vẫn không đề cập với cô chuyện bốn năm trước. Anh thà im lặng giấu cô chứ không biểu lộ bất kỳ điều gì trước mặt Vinh Thiển.
Nghi kỵ nhau thế này cũng đã khiến Vinh Thiển sức cùng lực kiệt. Cô ôm chặt Gạo Nếp, không do dự leo nhanh lên xe.
Xe men theo con đường cong cong trong Đế Cảnh chạy ra ngoài. Ông ngoại thôi cười: “Chờ lát nữa sẽ có người đi với con tới nhà ga, con không phải bận tâm gì cả.”
”Dạ.”
Đôi mắt ông nhìn phía ngoài cửa sổ: “Ông sẽ bay qua đó ở nhà chờ con.”
Vinh Thiển gật đầu.
Sau khi chạy một hồi, xe bắt đầu đi vào khu vực đông đúc, khó mà nhích lên phía trước. Tay lái của tài xế rất điêu luyện, lâu lâu lại uốn lượn xe. Ánh mắt ông ngoại nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, Vinh Thiển tự nhiên cảm thấy sợ bị mấy người kia bắt lại, vòng tay ôm bé Gạo Nếp chặt hơn.
Xa xa, có âm thanh rất lớn truyền tới, Vinh Thiển che hai tai Gạo Nếp lại, rất lo con giật mình tỉnh giấc.
Xe cứ chậm rãi tiến về phía trước, lúc này mới biết hóa ra có một trung tâm thương mại đang làm lễ khai trương, giọng MC hòa lẫn trong đám đông, phấn khích không tả được.
Tài xế xe bỗng nhiên lái xe vào hội trường, xung quanh có rất nhiều xe đang đậu, ông ta vòng xe lên rồi mới dừng hẳn. Ông ngoại nói bằng giọng dứt khoát: “Mau xuống xe!”
Vinh Thiển nghe vậy cũng không hỏi nhiều, cô đẩy cửa xe ra. Cô thấy bên cạnh cửa có một phụ nữ hình như cũng đang ôm một đứa bé, ngồi ở phía sau giữa hai cô gái trẻ vẫy tay với Vinh Thiển: “Cô Vinh, mau!”
Vinh Thiển nghiêng người quan sát đối phương.
Trong tay cô ấy là cái khăn bọc một con búp bê vải.
Vinh Thiển khom lưng ngồi vào xe, còn cô gái vừa nãy vào xe của ông ngoại. Cửa sổ hai xe đều đồng loạt đóng lại rồi chạy về hai hướng ngược nhau.
Cô gái ngồi bên trái Vinh Thiển lên tiếng trấn an: “Cô Vinh không phải lo lắng! Một hồi nữa tới ga xe lửa là chúng ta lên tàu ngay, chúng tôi đã tính toán thời gian cả rồi.”
”Được.”
Vinh Thiển cố gắng không hồi hộp, lần này có ông ngoại giúp, nhất định sẽ không có chuyên gì.
Mặc dù vẫn có người theo dõi cô, nhưng nếu Lệ Cảnh Trình muốn tới ga xe lửa chặn người e là cũng không đơn giản cho anh.
Vinh Thiển nhìn phía ngoài cửa xe. Hôm nay mặc dù trời nắng, nhưng không trung tụ đầy u ám, tầng mây che không hết được ánh nắng khiến trời râm râm.
Sau khi chạy ra khỏi đám đông đó, xe càng lúc càng chạy nhanh. Vinh Thiển trong lòng vốn chưa chắc, có lẽ chỉ khi nào lên tàu rồi cô mới an tâm được.
Sau chừng hai mươi phút, xe đã dừng ở cửa chính ga xe lửa.
Hai cô gái xuống xe trước, Vinh Thiển ôm Tiểu Mễ Từ bước xuống sau. Bước chân cô gấp gáp, lâu lâu hết nhìn đông lại nhìn tây. Lúc họ vào trong đại sảnh đợi tàu, một người trong đó lấy vé xe lửa ra: “Chờ xe lửa vào ga là chúng ta có thể đi.”
Vinh Thiển gật đầu, nâng mắt nhìn lên màn hình lớn.
Gạo Nếp trong lòng còn đang ngủ say, khuôn mặt nhỏ xíu mũm mỉm được bao bọc trong chăn, Vinh Thiển giơ ngón tay khẽ vuốt mặt con.
”Con yêu, lát nữa mẹ có thể đi cùng con khỏi đây rồi.”
Bên tai có tiếng nói chuyện, không gian đang yên tĩnh lại đột nhiên ồn ào. Vinh Thiển ngẩng đầu, nhìn thấy mấy chục người đàn ông mặc tây trang sẫm màu tiến vào cửa chính, tự động xếp thành hai hàng đi về phía Vinh Thiển.
Bọn họ quây lại thành một vòng tròn, bọc sau lưng Vinh Thiển. Những người khác lại vây hai dãy ghế ngồi, bảo những hành khách đang ngồi trên đó tránh ra.
Một số người cảm thấy tức giận bất mãn nhưng không muốn gây chuyện. Trước đó ở nhà ga từng có chuyện có người cầm dao đâm chém, đến này vẫn khiến người dân chấn động ám ảnh; một nơi rộng lớn như vậy chẳng mấy chốc vắng vẻ. Tâm trạng Vinh Thiển chìm xuống tận đáy, ánh đèn chiếu tới mắt bộc lộ sự tuyệt vọng, ảm đạm và bất lực.
Hai cô gái bên cạnh đưa mắt nhìn nhau: “Chuyện gì thế này?”
Hai người đàn ông trong số đó bỗng nhiên tránh đường ra. Một bóng dáng cao to bước tới. Cái đầu anh nhô cao hẳn. Anh mặc tây trang một màu đen tuyền với áo khoác ngoài bằng vải nỉ. Mái tóc cắt ngắn gọn trông nhanh nhẹn, đôi mắt như chim ưng bắn sáng muốn lấy mạng người. Anh bước vào giữa vòng vây, sau đó bình thản ngồi xuống ghế đối diện với Vinh Thiển.
Vinh Thiển vô thức ôm chặt con vào lòng.
Anh bắt chéo chân, cũng không vội vàng chất vấn hay nói gì. Tay trái anh để trên đầu gối, ngón tay phải xoay xoay chiếc nhẫn kết hôn.
Lệ Cảnh Trình nhìn Vinh Thiển chằm chằm không che giấu, cứ như đã ngã xuống vực sâu vạn trượng. Cô gái bên tay phải Vinh Thiển nhìn cô: “Cô Vinh, tàu tới rồi, chúng ta đi thôi!”
Họ đang định đứng dậy lại bị người đứng phía sau đè mạnh vai xuống.
Vinh Thiển nhìn thẳng người đối diện, cô biết cô không đi được rồi.
Ánh mắt Lệ Cảnh Trình rơi xuống trước ngực cô. Gạo Nếp rất ngoan, không khóc không quấy, hoàn toàn không biết mẹ đang muốn ẵm bé rời khỏi ba.
Vinh Thiển bị ánh mắt Lệ Cảnh Trình nhìn chằm chằm khó trốn tránh. Người đàn ông trầm mặc sau một lúc lâu cuối cùng cũng mở miệng: “Định đi đâu?”
Môi Vinh Thiển mấp máy, cô có thể nói dối anh được nữa ư?
Khôn ngoan như Lệ Cảnh Trình, lần đầu tiên có thể còn hoài nghi chứ nói chi lần này tới lần khác.
Cô chỉ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh: “Em định đưa Gạo Nếp tới chỗ ông ngoại.”
”Ông ngoại đâu?”
”Sức khỏe ông không thích hợp ngồi xe lửa.”
Khóe miệng Lệ Cảnh Trình nâng nhẹ như cười như không: “Vậy sao em không máy bay với ông luôn?”
Đến nước này, Vinh Thiển nói thẳng luôn: “Anh nhất thiết phải huy động người như xuất trận vậy hả? Em muốn đi đâu là tự do của em.”
”Phải! Là tự do của em!” Lệ Cảnh Trình nhấc chân xuống, áo khoác ngoài gác trên thành ghế tuột sang hai bên như sắp rơi xuống mặt đất: “Nhưng em mang con gái anh theo, cái này lại là chuyện của anh.”
”Gạo Nếp là của em.” Vinh Thiển lập tức quýnh quáng.
”Em nói sai rồi, Gạo Nếp là của chúng ta.” Giọng Lệ Cảnh Trình vững vàng mà lạnh lẽo.
Vinh Thiển mơ hồ đoán được chuyện gì sẽ tiếp theo, cô ôm chặt Gạo Nếp: “Lệ Cảnh Trình, tôi muốn ly hôn với anh, tôi muốn giữ con.”
”Hừ, ly hôn?” Người đàn ông nghe xong như cười nhạo, khóe mắt ánh lên một chút hung ác nham hiểm, nhưng vẫn không bộc lộ rõ ràng: “Em cho anh lý do đi.”
”Không có lý do gì cả, tôi không muốn ở cùng anh nữa.”
Vinh Thiển ôm Gạo Nếp chuẩn bị bỏ đi, Lệ Cảnh Trình bước tới chặn đường cô lại. Anh đột nhiên giơ tay ôm lấy con trong lòng cô, Vinh Thiển kêu lên sợ hãi: “Thả ra, nó là con của tôi!”
Nhưng dù sao sức lực nam và nữ khác nhau, một cánh tay của Lệ Cảnh Trình đã có thể làm cánh tay Vinh Thiển trống trơn. Cô hoảng hốt, bổ nhào tới muốn giật con lại.
Lệ Cảnh Trình xô bả vai cô, anh xô mạnh khiến Vinh Thiển ngã nhào xuống ghế.
Sắc mặt anh âm trầm, Vinh Thiển vẫn xa lạ với nét mặt này của anh. Ngón trỏ anh giơ giữa không trung chỉ về cô: “Muốn mang con đi? Không có cửa đâu!”
Lệ Cảnh Trình ôm chặt Gạo Nếp, xoay người bước ra ngoài.
Vinh Thiển đuổi nhanh theo níu lấy cánh tay anh: “Tôi mang thai mười tháng mới sinh hạ Gạo Nếp, anh dựa vào cái gì mà cướp con? Trả lại cho tôi!”
”Hiện tại chúng ta vẫn là vợ chồng hợp pháp, con là con gái tôi, sao tôi không thể ẵm con về nhà?”
Lệ Cảnh Trình hất tay, Vinh Thiển lảo đảo thiếu chút nữa ngã quỵ.
Gạo Nếp trong lòng anh như cảm giác được có chuyện, đôi mắt đang nhắm đột nhiên mở ra, oa oa khóc lớn.
Trái tim Lệ Cảnh Trình được anh dựng xây chắc chắn lại bị tiếng khóc này đánh tan rã. Ánh mắt anh ôn hòa, khom lưng hôn Gạo Nếp xong bước nhanh bỏ đi.
”Lệ Cảnh Trình!” Vinh Thiển đuổi theo, hai cô gái đi theo cô cũng bị đưa đi.
Bảo vệ nghe được chạy tới chỉ vào Lệ Cảnh Trình: “Các anh đang làm gì đấy?”
Anh buông một tay xuống, cũng không thèm nhìn mắt đối phương, xô bả vai người bảo vệ đang sấn tới: “Cút, chớ mù mắt mà xen vào việc của người khác!”
Vinh Thiển đuổi cũng không kịp, đành chạy chậm lại. Xe Lệ Cảnh Trình đậu ở ven đường, tài xế thay anh mở cửa xe, người đàn ông khom người ngồi vào. Cửa xe chưa đóng, Vinh Thiển đã chạy tới đó, cô biết sau khi cửa xe khóa lại sẽ có cảm giác gì. Những tiếng nói ồn ào trong nhà ga là niềm vui mà cô mong mỏi, cô trầm lặng ẩn nhẫn lâu như vậy, chỉ còn một bước cuối cùng là cô đã có thể rời khỏi nơi này…
”Lái xe!” Lệ Cảnh Trình bỗng nhiên ra lệnh.
Vinh Thiển lấy lại tinh thần, không suy nghĩ lập tức ngồi vào trong xe.
Dọc đường về, Vinh Thiển không dám cướp giật, chỉ để ý lo cho Gạo Nếp.
Xe trở lại Đế Cảnh, Lệ Cảnh Trình bế Gạo Nếp xuống xe trước, Vinh Thiển đuổi theo, hai tay cô kéo cánh tay Lệ Cảnh Trình: “Đưa con cho tôi!”
Người đàn ông hất mạnh tay, Vinh Thiển lại đứng không vững, ngã trên con đường sỏi nhỏ nhỏ.
Cô đau kêu thành tiếng, Lệ Cảnh Trình dừng chân lại, ngoái đầu rồi bước tới trước mặt Vinh Thiển.
Anh không giơ tay đỡ cô giống như trước kia rồi vội vã gọi ‘Thiển Bảo’ một cách thương yêu.
Người đàn ông từ trên cao nhìn xuống cô chằm chằm: “Muốn mang con đi ư? Vinh Thiển, hãy đợi kiếp sau đi!”
Mắt cô ươn ướt: “Lệ Cảnh Trình, chúng ta nhất thiết phải tiếp tục như vậy sao?”
Anh đưa tay phải ra kéo mạnh cô đứng dậy, lại kéo cô đi vào nhà. Trong lòng anh, đôi mắt Gạo Nếp trong veo mở to, đứa bé chưa hiều ‘bỏ đi’ nghĩa là gì, chỉ chép chép miệng ê a.
Đi vào phòng khách, Lệ Cảnh Trình thả tay cô ra. Vinh Thiển tiến tới muốn con gái, cánh tay anh lại chặn vai cô lại: “Đừng đụng vào con tôi!”
Mấy người giúp việc và vú nuôi nghe động tĩnh thì chạy tới. Vinh Thiển không dám to tiếng, khàn khàn van: “Trả Gạo Nếp cho tôi!!”
Lệ Cảnh Trình giao con cho vú nuôi, bàn tay anh nắm cổ tay Vinh Thiền kéo cô lên lầu.
Vào phòng ngủ, anh không nhịn được giận, đẩy Vinh Thiển ngã xuống giường.
Cô lảo đảo thiếu chút nữa rớt xuống giường. Có tiếng chốt cửa, Vinh Thiển lại không hề sợ hãi, cô đứng vững trong phòng, chờ đợi Lệ Cảnh Trình chất vấn.
Lồng ngực người đàn ông phập phồng, ánh mắt như muốn chém từng nhát trên người cô.
Vinh Thiển cười lạnh, đến nước này, cần gì phải giả bộ dựng cái màn giấy nào nữa?
Nếu cứ giấu giếm sự thật, rồi cũng sẽ như vết thương lâu ngày không khỏi, càng không được đưa ra ngoài nắng, cứ bị giấu ở ngóc ngách âm u ẩm ướt, dần dà cũng sẽ hư thối, khiến người ta đau đớn không chịu nổi.
Chuyện không nên nhắc tới đó lại đọng trong lòng Vinh Thiển bốn năm, có thể nói nó đã sớm ăn mòn sự khoan dung của cô rồi, không thể cho anh cơ hội chuộc tội.
”Lệ. Cảnh. Trình.” Tên anh theo kẽ răng Vinh Thiển từng chữ từng chữ thoát ra: “Anh còn định giấu tôi bao lâu nữa? Chuyện bốn năm trước anh làm với tôi, anh cho rằng tôi sẽ không biết gì ư?”
Mặc dù Lệ Cảnh Trình đã chuẩn bị sẵn tinh thần, cũng đoán được đại khái, nhưng từng câu Vinh Thiển chất vấn vẫn làm anh không kịp đề phòng mà thấy hoảng loạn lo sợ.
Vinh Thiển siết hai bàn tay lại, đôi mắt phản chiếu bóng anh vỡ vụn. Cô đưa tay chỉ vào Lệ Cảnh Trình: “Tại sao là anh, lúc trước tại sao lại là anh?!”
Đôi môi mỏng của anh khẽ run, cuối cùng cũng không nói ra được lời nào.
Phẫn nộ và căm hận đè nén đã làm Vinh Thiển bước nhanh tới, hai tay cô đấm vào người anh. Cô không biết biết mình lấy đâu ra sức lớn như vậy, sức lực dồn về bàn tay nhắm vào Lệ Cảnh Trình, chủ yếu đấm vào ngực anh. Một cái tát mạnh rơi trên mặt anh, khuôn mặt anh nghiêng qua một bên. Hai bàn tay Vinh Thiển kéo kéo cổ áo Lệ Cảnh Trình: “Nếu tôi không nói toạc ra, anh còn định giấu giếm tôi bao lâu nữa? Lệ Cảnh Trình, bốn năm trước vì sao anh lại làm thế với tôi? Vì sao?!”
Hai tay anh ôm lấy bả vai cô khiến cô không thể cử động nữa: “Vinh Thiển, từ lúc anh quen em tới nay chẳng lẽ anh không tốt với em ư?”
”Cái anh gọi là tốt đó, chính là từng bước một trói tôi lại gần anh phải không? Anh đã bày bao nhiêu âm mưu quỷ kế trong lòng anh rõ ràng nhất. Đừng nói là vì ngay từ đầu anh muốn có tôi, đừng nói là sau đó anh đã yêu chiều tôi như thế nào, mấy cái đó tôi vốn không cần, là chính anh đã áp đặt cho tôi!”
Lệ Cảnh Trình vẫn chưa định buông tay ra, có vẻ như chỉ cần anh buông lỏng, Vinh Thiển thực sự sẽ bỏ chạy.
”Em biết từ khi nào?”
”Lúc anh và Hoắc Thiếu Huyền đánh nhau tôi đã biết rồi.”
Trán Lệ Cảnh Trình lộ vẻ hơi khó tin. Anh không ngờ mấy tháng vừa rồi Vinh Thiển lại có thể ngụy trang tốt như vậy, thế nên ngay cả anh cũng bị cô lừa.
”Cho nên em vẫn ở đây chờ cơ hội bỏ đi?”
”Phải…” Vinh Thiển không hề kiêng sợ nữa.
”Tôi không có cách nào đối mặt với anh. Ngủ chung với anh, đêm nào tôi cũng gặp ác mộng. Anh đụng vào người tôi cảm thấy buồn nôn. Mấy câu anh dỗ ngọt tôi lại thấy là mấy lời dối trá nhất trên đời. Lệ Cảnh Trình, anh đã hủy hoại tôi như vậy rồi, sao anh còn có thể nói anh đã tốt với tôi thế nào? Lúc anh tốt với tôi anh không hề nghĩ tới cái đêm điên cuồng bốn năm trước ư?”
Lệ Cảnh Trình biết đó là vết sẹo của Vinh Thiển, cô không vượt qua được.
”Cho nên, em mới có thể liên kết với người khác hại anh?”
Vinh Thiển nghe vậy thì cười khẩy: “Anh xem lại hai người chúng ta đi, buồn cười làm sao! Mỗi người đi sắm một vai, mang cái mặt ná dối trá. Diễn khá thật, đúng không?”
”Vinh Thiển…” Lệ Cảnh Trình vươn tay sờ khuôn mặt cô: “Chuyện bốn năm trước là lỗi của anh, em cho anh cơ hội bù đắp.”
”Bù đắp? Anh bù đắp thế nào?” Vinh Thiển hất tay anh ra.
”Anh lại định nói, sẽ dùng tất cả những gì tốt đẹp nhất mà anh có để cho tôi phải không? Tôi không cần. Tôi chỉ muốn anh để tôi mang Gạo Nếp đi, từ nay về sau không phải gặp lại anh nữa.”
”Em nằm mơ đi!”
Thái độ của anh lại ngang tàng cứng rắn trở lại. Vinh Thiển bỗng nhiên đẩy Lệ Cảnh Trình ra.
”Lần này, sao anh có thể tìm đến ga tàu lửa? Là ai báo lại cho anh?”
”Chuyện em đã làm với anh, anh sẽ bỏ qua hết. Chuyện anh gây ra cho em, anh không xin em tha thứ ngay, được chứ?”
Anh hạ mình thấp như vậy, nếu đổi được sự do dự của cô cũng được.
”Vinh Thiển, thương tổn cũng đã gây ra rồi, đó là lỗi của anh, anh sẽ bù đắp cho em.”
”Anh nói ra đơn giản thật, cũng dễ nghe thật!” Mấy câu này Vinh Thiển đã sớm đoán được rồi: “Tôi sẽ không ở cùng một kẻ cưỡng bức mình. Không!”
Ánh sáng le lói còn lại trong mắt Lệ Cảnh Trình vụt tắt: “Cho dù người đó là ba của con gái em cũng không được sao?”
”Anh vội vã muốn có con chính là muốn trói tôi cạnh anh phải không?”
Rất nhiều chuyện khi xâu kết lại bỗng nhiên thấy sáng tỏ.
”Vinh Thiển, vì em mà anh tính từng bước, vì em bày âm mưu quỷ kế, nhưng bỏ qua những việc xấu hổ ấy, em thật sự muốn giả mù chuyện anh tốt với em thế nào phải không?”
Vinh Thiển lùi về phía sau, ngồi xuống mép giường.
”Lệ Cảnh Trình, anh thật đáng sợ, tôi nên nhận ra sớm mới phải. Lợi dụng chuyện tôi và Hoắc Thiếu Huyền không thể quay lại, lợi dụng sự tuyệt vọng đau khổ của tôi mà từng bước đưa tôi vào cái bẫy của anh. Tôi còn vui mừng chứ. Vào lúc tôi khó khăn nhất chính anh đã chìa tay ra cho tôi, không ngờ chính anh mới là người đẩy tôi xuống vực sâu đấy!”
Những chuyện này cô đã xác minh cả, Lệ Cảnh Trình không có đường chối cãi; lại nói có một số việc đúng là do anh làm.
Anh không biết anh đang kiên trì thế này để làm gì; nếu Vinh Thiển có yêu anh cũng sẽ không phải vướng mắc khổ sở chuyện bốn năm trước, nói cho cùng, cô vẫn không yêu anh.
Lệ Cảnh Trình đi tới ghế sa lon bên cạnh, hai người ngồi đối diện: “Vinh Thiển, anh xem em như báu vật, em xem anh là cái gì? Em coi anh như cỏ rác!”
Vinh Thiển cúi mắt, nước mắt cứ tuôn xuống: “Tôi đã thử nghĩ tới anh tốt với tôi ra sao, nhưng tôi làm không được. Lệ Cảnh Trình, anh biết tôi hận anh nhiều thế nào ư?”
”Anh biết.”
Người đàn ông đứng dậy. Anh cởi áo khoác ngoài, cởi tiếp áo khoác rồi xắn tay áo lên, đưa cánh tay đến bên miệng cô: “Em không phải đã nói hận không thể cắn đứt thịt của anh sao? Em cắn đi.”
Vinh Thiển ngước nhìn vào mắt anh. Cô thực sự há miệng cắn mạnh.
Hàm răng sắc nhọn không do dự đâm rách da thịt, mùi máu tươi tràn vào trong miệng. Như chưa đủ, hàm răng Vinh Thiển cảm thấy đau nhức vô cùng, máu theo cánh tay anh chảy thành một dòng. Lệ Cảnh Trình siết chặt bàn tay, chân mày lại không hề nhíu lại.
Nhưng chung quy cô chẳng cắn được một miếng nào của anh, Vinh Thiển sức cùng lực kiệt nhả ra, miệng đầy máu. Dấu răng trên tay anh rất rõ ràng, máu tươi vẫn chảy ra.
Vinh Thiển nhìn vết thương, nước mắt nhịn không được tuôn ra. Cô nhìn Lệ Cảnh Trình, người đàn ônh cũng nhìn chằm chằm cô không hề chớp mắt.
Ngực như bị xé ra đau đớn, cổ họng Vinh Thiển ngập tiếng nghẹn ngào. Lệ Cảnh Trình nắm chặt bàn tay, gân xanh trên cánh tay hiện căng ra, ở miệng vết thương máu càng chảy nhiều.
”Nguôi hận chưa?” Anh hỏi cô.
Vinh Thiển lau miệng: “Muốn dùng vết cắn này đòi tôi tha thứ ư?”
Giọng cô vẫn còn đang run run. Cánh tay Lệ Cảnh Trình buông thõng xuống, máu nhỏ tong tong rơi xuống thấm vào tấm chăn màu vàng nhạt, ánh nắng chiều nhuộm lên càng thêm chói mắt. Lệ Cảnh Trình đi nhanh qua, hai tay giữ chặt hai vai cô. Lần đầu tiên trong đời anh mất khống chế như vậy: “Vinh Thiển, anh yêu em cũng là lỗi của anh sao?”
Cô mở trừng hai mắt.
Yêu?
Anh lại còn có thể nói lời yêu với cô.
Vinh Thiển kiễng đầu ngón chân, nhìn thẳng mắt anh, ánh mắt lóe sáng làm trái tim anh đau nhức: “Lệ Cảnh Trình, tôi không yêu anh cũng là lỗi của tôi sao?”
Trong thế giới của tình yêu không có đúng hay sai.
Sai là anh đã cướp đoạt tình yêu vốn không thuộc về anh.
Lệ Cảnh Trình buông lỏng tay. Anh thật ra chưa từ bỏ ý định, thật ra vẫn ôm chút hi vọng. Anh nghĩ, mặc kệ nói thế nào, Vinh Thiển cũng phải có chút rung động với anh, chút tình cảm cũng được rồi, chuyện gì có thể thử anh cũng thử cả rồi.
Nhưng cô nói gì?
Cô nói, cô không yêu anh.
Lệ Cảnh Trình ép mình phải buông tay: “Rốt cuộc trong lòng em chỉ chôn sâu hình bóng Hoắc Thiếu Huyền thôi sao?”
Vinh Thiển ngồi ở mép giường không nhúc nhích: “Nếu không có chuyện bốn năm trước, anh nói hiện tại tôi và Hoắc Thiếu Huyền sẽ như thế nào?”
Cảnh tượng như vậy, Lệ Cảnh Trình tất nhiên sẽ không muốn nghĩ tới.
Nước mắt Vinh Thiển lần nữa che mờ tầm mắt: “Tôi cho anh biết, nếu như không có chuyện năm ấy, tôi và anh ấy hiện giờ đã kết hôn. Tôi đã hơn hai mươi tuổi, đã đến tuổi có thể gả cho Hoắc Thiếu Huyền niên kỷ. Nếu không có chuyện năm ấy, không có chuyện chúng tôi không đi cùng nhau được hết con đường. Tôi và Hoắc Thiếu Huyền “một đời âm sai dương thác”* nên lỡ duyên. Lệ Cảnh Trình, anh còn nói bù đắp cho tôi; tình yêu của tôi anh có thể trả lại cho tôi sao? Người tôi muốn không phải là anh, không phải là anh!”
(t/n: âm sai dương thác - không tốt tướng, không tốt số)
Vinh Thiển từng câu từng chữ tạc vào tim anh: “Anh tốt với tôi giờ có ích gì? Tôi không muốn nhưng anh cứ đem tôi chiều chuộng trong lòng bàn tay thì phải làm thế nào đây? Người tôi muốn cho tới bây giờ cũng không phải là anh!”
Cổ họng Lệ Cảnh Trình khó khăn nuốt xuống. Vinh Thiển thở hổn hển, thật ra, sau khi chia tay Hoắc Thiếu Huyền, cô cũng không còn muốn mình quá tiếc nuối hay hy vọng vãn hồi. Chỉ có điều trong lòng cô quá hận, vừa đúng chuyện này lại có thể khiến trái tim Lệ Cảnh Trình đau đớn nhất.
Người đàn ông tưởng anh đã nuôi một sói non.
Cho ăn tất cả những đồ vật ngon; nhưng ăn rồi thì xong, không trả lại anh chút gì, ngược lại anh bị cô dồn ép, từng chút, từng bước một đánh vào điểm yếu của anh, nhưng...
Anh mặc dù biết, thì đã làm sao?
Ai bảo anh yêu cô.
Ai bảo cô không yêu anh!
Vinh Thiển thấy anh giật mình đứng im tại chỗ, cô đứng lên, từng bước một tiến lại gần. Ngón tay trắng nõn gõ gõ mạnh vào ngực anh: “Lệ Cảnh Trình, anh đau không?”
Đôi chân anh lùi lại.
Vinh Thiển lại dùng sức chọc mạnh vào ngực mình: “Anh mới nên hỏi tôi có đau không. Chính mắt anh thấy tôi bị bắt vào SMX, ngay cả việc bọn họ gọi điện thoại cho anh, cũng là do anh đã dặn dò xong xuôi trước rồi. Anh lấy dáng vẻ Chúa cứu thế mà xuất hiện trước mặt tôi. Anh có nghĩ tới tôi lúc ấy tuyệt vọng với sợ hãi đến mức nào không?”
Vinh Thiển cao giọng, khóe miệng giật giật khẽ cười chế nhạo: “Anh đường đường Lệ thiếu gia, sao lại nghĩ tới những thứ này chứ? Anh lúc đó chắc là đang mừng thầm thấy tôi tự chui đầu vào lưới nhỉ? Mừng làm sao khi kế hoạch của anh suôn sẻ đến thế? Lúc tôi đau lòng muốn chết anh lại bảo tôi chịu đựng một chút, nhẫn nại rồi sẽ ổn thôi. A! Lệ Cảnh Trình, bây giờ ngược lại anh cũng chịu đựng cho tôi. Không được kêu đau, cho dù vết thương bị xát muối anh cũng không được kêu một tiếng cho tôi!”
Trong lòng Lệ Cảnh Trình quả nhiên đau đớn đến tột đỉnh.
Vinh Thiển bắt được nỗi đau của anh thì không chút do dự ra sức mà đâm. Cô tới tủ đầu giường, mở ngăn kéo ra. Bên trong có cái ví tiền cô không mang đi.
Vinh Thiển mở ví tiền, lấy ra một bức hình giơ đến trước mặt Lệ Cảnh Trình: “Cái này tôi và Hoắc Thiếu Huyền chụp lúc bỏ đi ba ngày. Anh không tò mò bọn tôi rốt cuộc đã làm gì sao?”
Cơ thịt trên má Lệ Cảnh Trình căng cứng. Trong ảnh hai người tựa sát vào nhau, trong mắt tình cảm say đắm quấn quýt si mê rất rõ ràng. Vinh Thiển buông tay xuống, nước mắt không kìm được lại càng chảy ra: “Ở thị trấn nhỏ này, chúng tôi đã kết hôn. Lệ Cảnh Trình, tôi đã kết hôn với Hoắc Thiếu Huyền!”
”Em nói cái gì?” Lệ Cảnh Trình nghiến răng nghiến lợi.
”Đời này tôi chỉ mặc áo cưới một lần. Tôi lấy Hoắc Thiếu Huyền. Bọn tôi không trốn tránh được sự thật, nhưng vậy thì đã sao, bọn tôi còn kiếp sau. Chiếc nhẫn bị anh vứt đi là chiếc nhẫn anh ấy đã tự mình đeo lên cho tôi. Lệ Cảnh Trình, tôi với anh chỉ là một tờ giấy hôn ước mà thôi, pháp luật thừa nhận quan hệ của chúng ta, nhưng tôi không thừa nhận. Ở thị trấn đó, tôi giao chính mình cho Hoắc Thiếu Huyền rồi, chúng tôi thật sự có…”
Ngực Lệ Cảnh Trình cứng đờ.
Vinh Thiển cười lạnh: “Ngay cả anh tôi cũng cho, vì sao không thể cho anh ấy?”
Người đàn ông giơ bàn tay lên; ánh mắt Vinh Thiển lạnh lùng, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên: “Định đánh tôi?”
”Vinh Thiển, em biết mình đang nói cái gì không?”
”Sao tôi không biết?”
Vinh Thiển nói rồi cũng muốn ình một cái tát. Cô và Hoắc Thiếu Huyền tình cảm thuần khiết như thế lại bị chính cô hắt bẩn: “Tôi không muốn kiếp này mình còn gì tiếc nuối. Từ nhỏ đến lớn, dành mình cho Hoắc Thiếu Huyền là nguyện vọng lớn nhất của tôi đấy.”
Nhớ đến thời gian yêu Hoắc Thiếu Huyền, Vinh Thiển vẫn không ngăn được nước mắt. Lệ Cảnh Trình giơ tay lại chẳng thể nào giáng xuống.
”Anh đau không?”
Vinh Thiển như muốn dồn ép Lệ Cảnh Trình.
”Anh đau không?”
Rất đau.
Đau hơn tất cả mọi nỗi đau.
Lệ Cảnh Trình cảm thấy một nỗi bi ai ập xuống mình. Anh thật sự rất tin tính cách củaVinh Thiển, lời cô nói anh không tin. Theo như anh hiểu về cô, Vinh Thiển và Hoắc Thiếu Huyền sẽ không làm được chuyện như vậy.
Nhưng trong lòng anh vẫn không vì thế mà cảm thấy dễ chịu. Vinh Thiển không ngại tổn hại danh dự, hay đem Hoắc Thiếu Huyền ra cũng chỉ để khiến anh đau thật đau; có thể thấy cô hận anh sâu sắc thế nào.
Là ai đã nói có yêu sâu đậm mới hận được sâu.
Nếu những lời này là đúng thì anh nguyện ý lãnh nhận, hơn nữa còn cam tâm tình nguyện chịu đựng.
”Anh biết tôi và Hoắc Thiếu Huyền đã thề ước gì không?”
Vinh Thiển như chưa thấy đủ, cô hướng lại gần mặt Lệ Cảnh Trình, kiễng đầu ngón chân lên, ghé lại bên tai anh: “Bọn tôi thề, đã yêu nhau rồi, sẽ không yêu người khác nữa. Cho nên, có chờ đợi thêm cũng vô dụng thôi...”
Đáy mắt Lệ Cảnh Trình tê lạnh bi thương, đôi mắt phượng cả kinh hé mở. Nỗi sợ hãi và đau khổ làm sắc mặt cũng biến đổi, tay anh cũng theo phản xạ xô về phía trước.
Vinh Thiển lảo đảo ngã xuống giường lớn. Cô chống hai tay hai bên, tán mái tóc tán loạn che khuất hơn nửa khuôn mặt. Vinh Thiển cười ra tiếng: “Tôi nói sớm cho anh có phải hay không, như vậy là đã có thể chặt đứt vọng tưởng của anh. Anh cũng không cần trăm phương ngàn kế để tôi sinh con cho anh.”
Bàn tay Lệ Cảnh Trình đặt lên ngực, anh lùi lại rồi đi tới phía cửa phòng. Anh sợ ở lại nữa sẽ bị Vinh Thiển dằn vặt tới chết.
Cô không yêu anh nên không hề sợ hãi.
Tay Lệ Cảnh Trình để trên tay cầm cửa, lúc giật cửa ra tựa như sức lực cơ thể cũng bị rút hết. Thân hình thon dài len ra ngoài, nặng nề đóng cửa lại.
Hai tay Vinh Thiển ôm mặt, không còn sợ gì nữa mà khóc thành tiếng. “Đả thương người khác một nghìn cũng tự tổn hại mình tám trăm”, trong lòng cô chẳng chút nào khuây khỏa.
Lệ Cảnh Trình kiệt sức đi xuống lầu.
Gạo Nếp đói bụng, oa oa khóc mãi. Lệ Cảnh Trình ngồi dựa vào sô pha, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt uể oải rất rõ.
Vú nuôi định cho bé uống sữa, đút sữa bột lại phát hiện bé không chịu uống.
Bà ôm Gạo Nếp thấp thỏm đi tới: “Cậu Lệ, tám phần là cô bé muốn bú sữa, nếu không cậu bế bé lên lầu đi?”
Lệ Cảnh Trình mở mắt ra lại, nhìn bình sữa trong tay bà. Anh nghĩ, Vinh Thiển thấy con có lẽ sẽ bình tâm lại một chút: “Bà bế lên đi.”
”Vâng ạ.”
Vú nuôi xoay người định lên lầu.
”Chờ một chút.” Lệ Cảnh Trình ném chìa khóa lên bàn trà.
Vú nuôi sợ run lên, quay lại cầm lấy chìa khóa rồi lên lầu.
Vinh Thiển nghe thấy tiếng cửa mở, dây thần kinh cả người căng cứng. Cô ngồi dậy lại thấy vú nuôi ôm Gạo Nếp đi vào.
”Thiếu phu nhân, tiểu thư đói bụng lắm rồi, vừa rồi khóc cả nửa ngày. Không biết hôm nay sao lại như vậy, pha sữa bột cũng không chịu uống.”
Vinh Thiển ngồi ở mép giường, đầu váng mắt hoa, cô lắc lắc đầu đi tới đón Gạo Nếp.
Vú nuôi thấy hai mắt cô đỏ ngầu. Vừa rồi trên lầu có tiếng cãi vã mọi người đều nghe thấy, bà cũng không tiện nói thêm gì. Vinh Thiển xốc áo lên, Gạo Nếp mau chóng ngậm chặt rồi mút. Vinh Thiển đưa mắt nhìn vú nuôi: “Bác đi xuống trước đi.”
”Vâng.”
Vinh Thiển ôm ấp con gái, tâm tình từ từ bình phục lại. Đầu ngón tay quét qua lông mày Gạo Nếp, đôi mày này với giống Lệ Cảnh Trình.
Cổ họng cô khô khốc đau nhức. Đợi Gạo Nếp bú xong, cô cẩn thận đặt con nằm trên giường.
Con không giống như nửa tháng đầu - ăn xong liền ngủ nữa; bé mở hai mắt tròn nhìn bốn phía, cuối cùng định dừng trên mặt Vinh Thiển.
Cô gắng nở nụ cười, ngón tay ngoắc ngoắc lại bị Gạo Nếp nắm chặt.
”Con ngoan, mẹ này!”
Gạo Nếp cười nắc nẻ, còn ợ một cái.
Ánh mắt Vinh Thiển tràn vẻ ôn nhu. Cô ôm Gạo Nếp đi tắm xong lau phấn xoa người bé, thay quần áo sạch lại nằm trên giường chơi với con.
Buổi trưa, cơm nước người giúp việc đưa vào phòng cho cô.
Vinh Thiển liếc nhìn, không hề động đũa.
Người giúp việc khuyên cô: “Thiếu phu nhân, cô giận cậu Lệ thế nào cũng phải chú ý thân thể; huống hồ hiện tại tiểu thư còn phải bú sữa, cô cũng không thể giận tùy ý vậy được.”
Vinh Thiển khẽ cắn môi dưới, cầm lấy chén canh cá trên tủ đầu giường lên uống.
Ban đêm, Vinh Thiển và Gạo Nếp nằm trên giường lớn. Có tiếng động từ cửa phòng truyền tới, cô vội mở mắt ra nhìn thấy Lệ Cảnh Trình từ bên ngoài đi vào.
Vinh Thiển đưa một tay chống người lên.
Người đàn ông đi tới trước giường, cô vừa muốn mở miệng lại thấy Lệ Cảnh Trình khom lưng ôm lấy Gạo Nếp nằm trên giường. Vinh Thiển giật mình như bị thú dữ cướp con: “Anh làm gì vậy?”
”Không phải em muốn bỏ đi sao? Anh cho em thử mẹ con chia tách là thế nào.”
”Tôi sẽ không bỏ Gạo Nếp.”
”Anh cũng sẽ không để Gạo Nếp theo em.” Lệ Cảnh Trình nói xong bước nhanh ra phía cửa mà đi.
Vinh Thiển nhảy xuống giường, không thèm đi dép, chạy nhanh tới lại bị Lệ Cảnh Trình đẩy ra.
Cánh cửa nặng nề đóng lại trước mặt cô. Vinh Thiển bổ nhào tới kép cửa mới phát hiện cửa bị khóa trái.
Cô dùng sức đập cửa: “Lệ Cảnh Trình, thả tôi ra! Anh dựa vào cái gì mà giam giữ tôi?”
Lệ Cảnh Trình mang Gạo Nếp vào phòng dành cho con, hai gian phòng cách nhau một hành lang.
Vinh Thiển giật mạnh cửa nhưng thế nào cũng không mở ra.
Gạo Nếp nằm trong giường chơi, bụng đói lại kêu vang, há miệng muốn ăn.
Vinh Thiển nghe tiếng con khóc rõ ràng tư bên kia truyền đến, tim cô như bị treo lên. Vú nuôi đưa bình sữa đã pha cho Lệ Cảnh Trình, anh cầm bình đưa tới miệng Gạo Nếp.
Bé chép chép miệng, đầu lưỡi quấn núm vú cao su nhưng không mút. Bé nhả ra rồi lại khóc lớn: “Oa oa oa —— “
”Hôm nay tiểu thư không chịu uống sữa bột…” Vú nuôi ở bên cạnh giải thích: “Sữa của thiếu phu nhân cũng nhiều, bú sữa mẹ lâu sẽ tốt cho cả mẹ và con.”
Phòng ngủ chính bên kia có tiếng đập cửa: “Lệ Cảnh Trình, anh thả tôi ra để tôi cho con bú.”
Người đàn ông ôm Gạo Nếp đi tới cửa. Con gái khóc khàn cả giọng, con đói bụng cứ như bị đau, dồn hết sức mà khóc. Vinh Thiển nghe thấy càng khó chịu: “Lệ Cảnh Trình, anh là đồ khốn kiếp, mở cửa cho tôi!”
Lệ Cảnh Trình ôm con: “Em đã muốn đi thì Gạo Nếp cũng không có mẹ. Con bé phải tập quen với chuyện này, không có lựa chọn nào nữa thì con bé không thích uống cũng phải uống!”
Vinh Thiển dừng đập cửa. Lệ Cảnh Trình muốn chặt đứt ý định bỏ đi của cô.
”Oa oa oa, oa oa oa —— “
Lệ Cảnh Trình cầm bình sữa trong tay vú nuôi đút cho Gạo Nếp nhưng bé vẫn không chịu bú. Bỗng nhiên Gạo Nếp bị sặc một ngụm, vú nuôi vội ôm bé thẳng dậy, vỗ vỗ sau lưng cho bé: “Cậu Lệ, cái này không được đâu ạ. Tiểu thư thật sự không uống được, cứ để thiếu phu nhân cho bú đi ạ.”
”Cô ấy đã nhẫn tâm như vậy thì cũng phải tập quen đi. Sau này không có cô ấy, nó vẫn sống.”
Hai chuyện này giống nhau sao?
Vú nuôi cứ lo lắng mãi. Lệ Cảnh Trình đứng ở cửa, anh nhắm mắt lại: “Bế tiểu thư xuống lầu.”
”Cái này…” Vú nuôi thở dài: “Vâng.”
”Lệ Cảnh Trình, anh mở cửa cho tôi!”
Bên ngoài không còn tiếng của người đàn ông nhưng Vinh Thiển biết Lệ Cảnh Trình vẫn đang ở đó: “Tôi chưa từng nói sẽ để Gạo Nếp lại với anh. Nếu anh không muốn thì chúng ta ra tòa.”
”Em là sinh viên, người anh duy nhất lại phải ở nhà hầu hạ người bố bị điên, trong tay tôi lại có quyền, công ty lớn. Em nói, em lấy gì để tranh giành quyền nuôi con với tôi?”
Vinh Thiển hô hấp như bị cướp mất: “Anh nắm trong tay Vinh thị có phải là đã đề phòng chuyện này từ trước?”
”Bây giờ em mới biết cũng muộn rồi.”
Vinh Thiển buông xuôi nhắm chặt mắt: “Lệ Cảnh Trình, thật không ai dối trá được như anh.”
”Vinh Thiển, em còn muốn đi không? Phải chia lìa đứa con ruột thịt của mình em làm được không?”
”Ngay cả Gạo Nếp anh cũng muốn lợi dụng sao?”
Lệ Cảnh Trình đi tới gần cửa, anh và cô chỉ cách nhau một cánh cửa: “Nếu em cảm thấy tôi giữ em ở lại với con là lợi dụng con, vậy em cứ việc nghĩ như thế đi!”
Dưới lầu, tiếng Gạo Nếp khóc từng đợt truyền lên lầu, Vinh Thiển lòng nóng như lửa đốt: “Lệ Cảnh Trình, anh có nghe thấy không?”
”Vậy còn em, em nghe thấy không? Ngày nào đó nếu em bỏ đi thật, con bé sẽ phải khóc nhiều hơn. Người khác nói con không có mẹ, con sẽ khóc; người khác dự lễ khai giảng có mẹ đi cùng con cũng sẽ khóc. Con bé bây giờ còn chưa hiểu chuyện khóc như vậy đã là gì?”
Vinh Thiển ngơ ngẩn đứng trước cửa phòng. Lệ Cảnh Trình biết rất rõ điểm yếu của cô mà túm lấy.
Tiếng bước chân của người đàn ông xa dần, nắm tay Vinh Thiển trên tay cầm cửa từ từ siết chặt lại.
Sau một lúc lâu Gạo Nếp mới từ từ ngừng khóc, có lẽ do khóc mệt, hoặc là cuối cùng cũng thỏa hiệp chịu uống sữa bột.
Giờ cơm chiều, người giúp việc bưng cơm nước vào, Vinh Thiển liếc nhìn: “Gạo Nếp đâu?”
”Tiểu thư đang ngủ ạ.”
”Bé sao rồi?”
”Dạ, khóc loạn cả nửa ngày, không chịu uống sữa, cậu Lệ nói cứ để tiểu thư đói...”
”Cái gì?” Vinh Thiển kích động: “Khốn nạn.”
”May mà sau đó tiểu thư chịu uống, thiếu phu nhân yên tâm đi ạ, từ từ sẽ tập quen thôi.”
Mấy câu này đâm thẳng vào tim Vinh Thiển.
Lúc người giúp việc bước ra ngoài, Vinh Thiển nhanh chóng bước theo ra. Người giúp việc giữ cổ tay Vinh Thiển: “Thiếu phu nhân, cô không thể ra ngoài.”
”Lý do gì? Tôi muốn gặp con tôi!”
”Cậu Lệ đã bảo vậy ạ. Cậu ấy nói không được để cô gặp tiểu thư.”
Vinh Thiển tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng liên hồi. Cô bước nhanh hơn, người giúp việc lại kéo cô qua một bên, một người khác đứng ở bên ngoài đợi liền nhanh chóng khóa trái cửa phòng lại.
Cô đạp mạnh vào cửa.
Lệ Cảnh Trình cứ vậy giam giữ cô, ngay cả Gạo Nếp cũng không cho cô gặp.
Vinh Thiển nhớ con khủng khiếp. Tới bảy, tám giờ, cô nghe thấy có tiếng bước chân trên hành lang liền xông tới cửa, hai tay cẩn thận từng li từng tí vỗ vào tấm cửa: “Gạo Nếp, con của mẹ.”
Lệ Cảnh Trình vẫn không dừng bước, đi vào phòng con rồi đóng cửa lại.
Vinh Thiển trong lòng bắt đầu tuyệt vọng: “Lệ Cảnh Trình, anh cho tôi nhìn con đi.”
Bên ngoài im lặng dài như vĩnh viễn, như chết lặng.
Đêm càng khuya, trăng cao sao lạnh, trong gian phòng không bật đèn, Vinh Thiển hai tay ôm lấy đầu gối ngồi im giữa chiếc giường lớn.
Có tiếng mở cửa, hai lỗ tai cô dựng lên, có tiếng bước chân từ từ tới gần.
Lệ Cảnh Trình cũng không bật đèn, đôi chân thon dài lách mấy đồ vật trong phòng đi tới trước giường. Anh ngồi ở cuối giường, vươn bàn tay tới.
Tay anh nắm lấy chân Vinh Thiển, cô thụt người lại. Xác định được vị trí của cô rồi anh lập tức kéo cô về phía mình.
Hai tay Vinh Thiển từ chống cự thành đánh đấm. Lệ Cảnh Trình muốn ôm cô để cô khỏi kích động, nhưng Vinh Thiển như mèo hoang phát điên, móng tay cào cấu loạn xạ.
Trong bóng đêm, tay hai người gây ra những tiếng ồn ào. Có đôi lúc Vinh Thiển đánh được trúng người anh; Lệ Cảnh Trình rất vất vả mới khống chế được cô. Anh giữ chặt hai tay cô, đem cô nhấc ra sau rồi đè ngã xuống giường.
Đôi môi cắn chặt của Vinh Thiển cuối cùng cũng phát ra tiếng: “Buông tôi ra, không được đụng vào tôi!”
Những lời này vào tai nghe quá đau nhói, Lệ Cảnh Trình cắn dái tai cô, dùng sức: “Tôi là chồng em, sao không thể đụng vào em?”
-----
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
30 chương
81 chương
32 chương