Thả Dây Dài Câu Đại Thần
Chương 79 : Đời Là Chén Cụ (1)
Hôm nay, Bánh Bao ngủ đến 11h30 mới ra khỏi giường. Hội trưởng đại nhân cũng không lơ mơ, lấy nhẫn từ trong túi áo khoác ra y như ảo thuật. Xin hãy tha thứ cho sự kém lãng mạn của anh, anh cũng định cho nhẫn vào trong bánh gateau chocolate cho cô, nhưng anh lại sợ Bánh Bao quá ngốc, nhỡ lại nuốt nhẫn kim cương thành vụ tự sát chén cụ thì toi, thà anh tự đưa cô thẳng thắn còn hơn.
Bánh Bao để anh đeo nhẫn cho mình. Cô khác Lưu Ly Tiên, cô chẳng biết gì về châu báu, không nhận ra được độ tinh xảo, phân cấp – nói như lời hội trưởng đại nhân thì là dùng đá thủy tinh cũng lừa cô qua cửa được. Vì vậy cô cũng không tỏ ra ngạc nhiên lắm, cứ để anh đeo.
Ngày tiếp theo, hội trưởng đại nhân đưa cô dâu mới của mình về thăm nhà mẹ vợ ở Thanh Đảo. Mẹ Lỗ nhìn nhẫn trên tay con gái, biết gạo đã nấu thành cơm (2), thập phần lo lắng.
Tuy nhiên đang ở nhà chồng, bà cũng không tiện nói gì.
Buổi tối, mọi người ở nhà ăn cơm. Mẹ Lỗ làm một bàn đầy đồ ăn. Chồng bà bây giờ hơi lớn tuổi, nhưng vì xuất thân quân nhân nên nhìn ông rất cao, tính cách cũng hào sảng. Hội trưởng đại nhân cùng ông uống rượu, trò chuyện rất vui vẻ.
Buổi tối, Bánh Bao ngủ cùng mẹ. Hai mẹ con ôm nhau trò chuyện. Tuy bà không vừa ý hội trưởng đại nhân nhưng dù sao cũng đã đăng ký kết hôn, từ nay về sau chính là người một nhà; nuôi con gái lớn ngần ấy năm, tự nhiên thành con nhà người khác, bà cũng thấy không đành lòng. Vừa nói vừa đứng lên, mắt bà đỏ hoe, Bánh Bao cũng bắt đầu rơi nước mắt. Thế là cả đêm hai mẹ con không ngủ.
Hôm sau rời giường, hội trưởng đại nhân liếc mắt một cái là phát hiện ra cặp mắt cá vàng của cô. Anh lấy đá lạnh đắp cho cô: “Sao lại khóc?”
Bánh Bao vẫn còn thổn thức: “Mẹ nói em lập gia đình rồi thì không còn là con bà nữa. Em sẽ có bố mẹ khác”
Hội trưởng đại nhân vuốt ve mái tóc dài của cô: “Lập gia đình thôi mà, có bị bớt gì đâu, còn thêm vài người quan tâm đến em, vài người cần em quan tâm thêm, đâu có đang sợ như thế. Phải không nào?” *y chang dỗ trẻ ranh vại*
Bánh Bao gật đầu, lau mắt vào áo phông của anh. Hội trưởng đại nhân thấy rục rịch trong người nhưng lại cố nhịn, chỉ cúi xuống hôn lên trán cô. Mẹ Lỗ rửa mặt xong, đi ra thấy hai người: anh cao hơn cô rất nhiều, phải cúi rất thấp mới hôn được, nhìn giống tranh minh họa truyện cổ tích
Đương nhiên chúng ta không bao giờ tìm được bức tranh minh họa nào như thế trong sách truyện cổ tích. Hội trưởng đại nhân 1m89 ôm Bánh Bao 1m6, bối cảnh là phòng bếp 20m2, tủ lạnh, chai lọ âm thầm quan sát. Hình ảnh đó không đẹp, không có hoa tươi rượu ngon, quần áo đẹp hương thơm.
Chỉ có sự ấm áp.
Tình yêu trên thế gian này rồi cũng phai tàn, chỉ có sự ấm áp như rượu nhiều năm, càng ủ càng đượm.
Mẹ Lỗ cuối cùng cũng không làm phiền bọn họ, bà đồng ý chuyện kết hôn này.
Hội trưởng đại nhân ở nhà mẹ Lỗ được ba ngày thì đưa Bánh Bao về nhà mình ở thành phố L. Trên cả đường đi, Bánh Bao rất lo lắng, vào đến nhà anh thì tay nắm chặt tay anh k dám thả. Bố mẹ hội trưởng đại nhân có vẻ rất bình tĩnh… Mẹ anh kéo anh vào góc, bố Sở tỏ ra lo lắng: “Này…chắc không? Con bé hình như rất trẻ… Sở Hán, con bé trưởng thành chưa đấy?” *ôi vãi chưởng*
Để Bánh Bao thịt quản lý hội trưởng đại nhân chó săn, chẳng ai cảm thấy tin được. Vì vậy, mẹ Sở rất lo lắng: “Mẹ thấy Tĩnh An lần trước, à không, gì Phỉ ấy, nhìn còn có vẻ trưởng thành…”
Hội trưởng đại nhân cười ầm lên, cười xong anh rất nhỏ giọng nghiêm túc nói: “Bố, mẹ, đây là con dâu của bố mẹ. Chuyện trước kia…qua hết rồi. Bố mẹ đừng để cô ấy nghe thấy. Đến lúc ấy cô ấy lại nghĩ linh tinh, con dỗ mãi không được”
Mẹ Sở đập anh: “Đừng có đùa, nếu con dâu nhỏ tuổi quá thì con sẽ vất vả. Hơn nữa, về sau sẽ có nhiều biến cố”
Hội trưởng đại nhân ăn miếng thịt viên, cầm cốc nước lên uống: “Mẹ con ơi, bớt lo hộ con đi”
Bố Sở tỏ ra nghiêm trang, đứng lên: “Lần này lo mà tử tế, đừng có nửa vời như lần trước, tôi đánh anh gãy chân”
Hội trưởng đại nhân nhúp miếng thịt viên nữa, ôm đồ uống đi ra ngoài.
Bánh Bao ngồi một mình ngoài phòng khách , bố mẹ chồng cô nấu cơm không để cô nhúng tay. Hội trưởng đại nhân đi vào lấy đồ uống cho cô mãi không ra. Lần đầu tiên gặp bố mẹ chồng, cô thế nào cũng cảm thấy ngại ngùng.
Khi hội trưởng đại nhân ra, cô vội vàng hỏi: “Hai bác…không thích em phải không?”
“Ừ” – hội trưởng đại nhân đưa cô lon sữa dừa – “Đúng rồi” – anh cười hề hề – “Bố mẹ thấy em quá bé”
Bánh Bao càng căng thẳng: “Biết thế em mặc bộ màu đen kia cho rồi, giờ phải làm sao?”. Cô nhất thời bối rối, đôi mắt trong veo chớp chớp, hội trưởng đại nhân hận mình không thể tiến lên luôn, hóa sói…
Anh hối hận vì mình đưa vợ về gặp bố mẹ quá vội vàng. Lần này về, mấy ngày liền đều phải xã giao gặp gỡ, không có cơ hội gần vợ. Bây giờ, nhân lúc bố mẹ đang trong bếp, bóng đèn không sáng (3), anh vội vàng áp đảo Bánh Bao mãnh liệt.
Bánh Bao bị tấn công bất ngờ, không kịp đề phòng, lại sợ bị bố mẹ chồng thấy, liên tục đập lưng anh. Hội trưởng đại nhân hẳn là không thèm để ý mấy đòn yếu xìu kia, anh ghé tai cô, cười xấu xa, dụ dỗ: “Đến phòng anh một lúc đi?”
Bánh Bao đã biết phẩm chất của người này không đáng tin, lại thêm vật bên dưới dựng lên đầy âm mưu kia, Bánh Bao ngốc đến đâu cũng phải hiểu ý đồ của anh, vì vậy cô tuyệt không mắc mưu: “Thôi. Lại nghĩ bậy rồi”
Hội trưởng đại nhân đau lòng quá đi…Bánh Bao này, lúc cần thông minh thì không thông minh, lúc không cần tự nhiên lại thông minh thế zz
Bánh Bao ở nhà hội trưởng đại nhân vài ngày, bố mẹ chồng đối xử với cô rất tốt, nhưng bố mẹ chồng nào cũng có khoảng cách với con dâu, khoảng cách này tạo nên sự khách sáo, khách sáo đến nỗi cười đơ cả mặt. Bánh Bao buộc mình phải trò chuyện với họ, cô cảm thấy dần rồi sẽ quen thôi.
Vì thế cô không ra ngoài với hội trưởng đại nhân, chỉ ở nhà với bố mẹ chồng mình.
Chiều hôm đó, bố mẹ Sở ra ngoài đi chợ. Bọn họ đều là cán bộ về hưu, ở nhà nhàn rỗi không có gì làm, hàng ngày đi chợ mua đồ nấu cơm, sau đó kết bạn đi dạo công viên, câu cá các kiểu. Lần này, trời mưa, họ cảm thấy đưa Tiểu Mộc theo thì cô sẽ bị ướt bẩn, tốt nhất để cô ở nhà tự chơi. Cô và hội trưởng đại nhân ở nhà chơi game, tự mình giải trí.
Đợi đến khi hai người đi chợ về, Bánh Bao không ở nhà. Hai người cũng biết con mình xuất quỷ nhập thần, chỉ nghĩ là con trai đưa con dâu đi chơi, không để ý. Kết quả 20h hội trưởng đại nhân về nhà, hai bên nhìn nhau trợn mắt…con dâu mới nhà họ mất tích rồi!!!
Hội trưởng đại nhân gọi điện ngay cho cô, nhạc chuông OST One Piece của cô vang lên từ bàn trà. Hội trưởng đại nhân vò đầu bứt tai (4)… cô lại không mang điện thoại theo chứ. Anh ra hỏi bảo vệ khu nhà, họ nói cô đi ra cùng một cô gái mặc đồ hồng, tóc dài. Anh nhờ miêu tả kỹ cô gái kia, hỏi xong thì mặt mày xanh mét.
Bố mẹ anh thấy vẻ mặt con trai nhìn nhìn nhau, không nói lời nào.
Hội trưởng đại nhân rút điện thoại ra bấm một dãy số, có người nghe máy, giọng anh nghe quyền uy đáng sợ: “Hà Phỉ, Tiểu Mộc đâu?”
Không biết đối phương nói gì mà anh có vẻ rất giận dữ, giọng điệu nguy hiểm y hệt lưu manh: “Tốt nhất cô nên cầu nguyện cô ấy không có việc gì, nếu cô ấy làm sao tôi giết cả nhà cô”
Bảo vệ xung quanh đều rùng mình.
Hội trưởng đại nhân lệnh cho rất nhiều người đi tìm. Hầu hết mọi người ở Vỏ Sò Xám thành phố L đều đi. Pháp luật quy định mất tích 24h mới có thể báo án, nhưng anh dựa vào quen biết cũng dễ làm việc, cũng báo án, nhờ công an thông báo đến các cửa hàng, thu hút sự chú ý.
Cả bang được một đêm mò kim đáy bể đến sứt đầu mẻ trán.
Trên thực tế, hội trưởng đại nhân cũng đã hiểu nhầm Hà Phỉ. Cũng chỉ là chơi game, không phải xã hội đen, cô ta không có lá gan làm gì Bánh Bao. Cô ta chỉ đưa vài cảnh giường chiếu trước kia của hội trưởng đại nhân cho Bánh Bao xem mà thôi – đương nhiên mấy hình ảnh này cũng chẳng thua kém ảnh khiêu dâm là mấy.
Xem xong, cô ta đi, vì thế nói Bánh Bao mất tích liên quan đến cô ta quả là oan quá.
Mà…Bánh Bao ngốc nhà chúng ta mất tích vì…đi lạc.
Lúc Hà Phỉ kéo cô đi ra ngoài thì sợ bị hội trưởng đại nhân bắt gặp, vì thế kéo đi quá nhanh, cô lại không mang tiền, không mang di động. Khi đến đây, hội trưởng đại nhân lái xe đưa thẳng vào garage của tiểu khu, sau đó lên thang máy đi thẳng đến cửa nhà, cô chỉ biết đây là thành phố L, ngay cả tên khu nhà ở của anh cô cũng không biết, nhìn mốc nhìn đường cô càng mù tịt.
Vì vậy, sau Bánh Bao bị Hà Phỉ cò quay lôi kéo đến 1 quán McDonalds, xem ảnh xong xuôi, ngay cả tiền gọi điện thoại công cộng còn chả có chứ đừng nói có cách quay về.
Người bây giờ đều rất cẩn thận, ai dám cho cô mượn di động giữa đường mà gọi cơ chứ?
Ai cũng sợ bị lừa.
Bánh Bao ngay cả cơ hội để hỏi đường cũng không có…nhà chồng cô ở đâu cơ chứ?
1. 杯具 nghĩa đen là “cốc và những thứ dùng để chứa đựng”. Nhưng hiện nay người Trung Quốc có xu hướng dùng từ này trên mạng và trong nhiều trường hợp khác với ý nghĩa “bi kịch” vì phát âm của 杯具 [Bēi jù] giống 悲剧 [Bēijù]
2. 米已成炊 [mǐ yǐ chéng chuī], nghĩa là chuyện đã xong không thể hủy bỏ. Theo mình thấy thì giống câu Gạo đã nấu thành cơm của mình. Mình tra thử xem nó có nghĩa đen gì hay ho không nhưng đều nghĩa như thế. Ồ tiếng Latin câu này là Fait accompli đó
Truyện khác cùng thể loại
39 chương
10 chương