Thuốc kích thích gì gì đó, đương nhiên Bánh bao đã từng nghe qua, nhưng đứa trẻ ngoan như cô chưa bao giờ thấy, càng không biết trên đời lại có người lớn gan như vậy, tùy tiện cho nó vào đồ uống của người khác: “Nhưng mà sư phụ, mang thuốc kích thích là phạm pháp đó nha!” Thánh Kỵ Sĩ gần như lôi cô ra ngoài, lập tức gọi xe, báo địa chỉ. Anh không thường ở lại đây, nhưng “Lão Ngũ” ở Vỏ sò xám vẫn chuẩn bị chỗ ở cho anh, Bánh bao thấy dường như anh rất khó chịu, cô chưa từng uống thuốc kích thích, không biết rốt cuộc nó có tư vị như thế nào, đành phải ở một bên khẩn trương lây. Đến lúc xuống xe toàn thân Thánh Kỵ Sĩ đã mất hết sức lực, Bánh bao đỡ anh ta: “Biết phòng ở đâu chứ?” Anh nhẹ giọng nói số phòng, Bánh bao thấp hơn anh nhiều lắm, muốn đỡ anh thật sự phải cố hết sức, may có bảo vệ ở cửa đỡ giúp anh lên lầu. Ý thức của anh đã dần dần mơ hồ —— vì muốn hiệu quả thật tốt để lấy lòng anh, tay đua môtô đã bỏ rất nhiều thuốc, cho dù là một người đàn ông vạm vỡ cũng cúc hoa căng thẳng, quyến rũ đưa tình… = = Đến cửa, Bánh bao lục tìm chìa khóa trong người anh, khi tìm tòi trong túi quần cô đụng đến một cây gì đó rất cứng rắn, Bánh bao kỳ quái chả hiểu đó là cái gì… Sau đó tò mò sờ soạng thêm hai ba lần… Cô tìm được chìa khóa mở cửa, chú bảo vệ cũng rất nhiệt tình, giúp cô đỡ Thánh Kỵ Sĩ vào phòng, sau đó hỏi Bánh bao để ở chỗ nào? Bánh bao 囧, cô cũng chưa tới đây lần nào, ngay cả đèn ở đâu cũng không biết, vì thế tiện tay chỉ lên sô pha: “Để ở đây trước đi.” >_< Tiễn chú bảo vệ, Bánh bao bắt đầu quan sát hoàn cảnh chung quanh… = = Sờ soạng nửa ngày cô rốt cuộc cũng tìm được công tắc điện ở cửa, căn hộ này thuộc loại ba phòng ở một phòng khách, nội thất rất mới, sàn bằng gỗ thô, bài trí đơn giản chỉnh tề. Bánh bao nhanh chóng tìm được phòng ngủ, sau đó đi tới sô pha cố gắng dịch chuyển sư phụ. Người anh nóng hầm hập, Bánh bao thử vài lần, rốt cuộc hiểu được với sức lực của bản thân mà muốn dịch chuyển anh đúng là con kiến lay cây… >_< “Sư phụ?” Bánh bao rất là lo lắng, mà anh lại ậm ừ nói: “Để anh nằm đây một lát.” Bánh bao vẫn muốn dìu anh đứng lên: “Sư phụ để Tiểu Mộc đỡ sư phụ lên giường ngủ. Sư phụ? Sư phụ tỉnh tỉnh…” Cô lấy tay vỗ vỗ mặt anh, bất thình lình cổ tay bị túm lấy, anh kéo cô ngã sấp trước ngực mình, trước khi Bánh bao kịp phản ứng đã hung hăng hôn lên môi cô. Kỳ thật Thù Tiểu Mộc cũng không hoàn toàn là đứa trẻ thuần khiết, thanh niên thế kỷ hai mốt, có thể tiếp xúc với việc nam nữ ở rất nhiều nơi ——AV, GV cô xem không ít, nhưng xét từ góc độ thân thể, cô vẫn tuyệt đối thuần khiết . Nói trắng ra là… Lý thuyết thì nhiều, thực hành thì ít. Cho nên khi hàm răng bị mở ra, đầu lưỡi linh hoạt công thành đoạt đất khí thế như chẻ tre tiến vào, cô hoàn quên phản kháng. Anh để cô tựa lên ngực mình, một tay nhấn nhẹ lên gáy của cô, hô hấp dồn dập nóng như lửa, nụ hôn vừa sâu vừa dài. Bánh bao cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, khoảng cách rất gần, cô chưa bao giờ gần gũi với người khác phái đến vậy. Bạn có còn nhớ cảm giác khi hôn lần đầu không? Bánh bao không thể diễn tả rõ ràng, cảm giác kia ngọt ngào khiến tim cô rộn rã, cô chỉ cảm thấy hồn phách như rời khỏi thân thể, thế giới không còn trọng lượng, cả người bồng bềnh đung đưa. Nụ hôn của người đàn ông trưởng thành không giống với các bạn nam ngây ngô, nụ hôn lúc đó của Thánh Kỵ Sĩ mang theo tính xâm lược rất mạnh, lúc này mỗi động tác của anh đều chỉ có một mục đích —— anh kéo tay Bánh bao đi xuống vị trí mấu chốt, mà Bánh bao bị hôn đến đầu óc choáng váng, tay cô ở giữa hai chân anh cách quần cầm lấy một cây gì đó nóng như lửa, cả buổi sau cô mới giật mình nghĩ ra thứ kia là cái gì! Sau đó Bánh bao liền cảm thấy máu huyết toàn thân đều vọt lên mặt, cô xoay người một cái, ngã từ trên người anh xuống đất, sô pha cũng không cao, nhưng Bánh bao vẫn ngã chổng vó lên ngời. Trên sô pha anh nhẹ giọng thở dốc, Bánh bao cảm thấy tư duy hỗn loạn, sau đó mới nhớ đến đạo cụ không thể thiếu trong hầu hết các tiểu thuyết H—— xuân dược. “Sư phụ?” Cô thử kêu một tiếng, nhưng anh không trả lời, Bánh bao đi vào phòng ngủ bưng chăn ra, cũng không dám đến gần anh nữa, đứng đằng xa quăng lên người anh. Mặt cô còn đỏ hồng, tim vẫn đập dồn dập như cũ, trên môi tựa hồ vẫn còn vương vấn hương vị của anh. Cô không biết loại thuốc kia có cả thành phần khiến người ta mê man—— may mà loại thành phần này đã làm cho toàn thân Thánh Kỵ Sĩ mất hết sức lực, ý thức không rõ. Bằng không Bánh bao muốn giãy ra, đúng là nói dễ hơn làm. Hiệu quả của thuốc giằng co đến gần bốn tiếng đồng hồ, Bánh bao vẫn không dám tới gần anh, cũng không dámbỏ đi. Cũng may sau đó anh cũng chậm rãi thiếp đi, nhiệt độ trên người cũng giảm bớt, sắc mặt cũng không đỏ như vậy nữa. Bánh bao an tâm hơn, tựa vào bàn ngủ. Đến rạng sáng khoảng hai giờ cô bị người nào đó lay tỉnh: “Tại sao lại ngủ ở đây?” Bánh bao còn tưởng rằng mình đang ở ký túc, hất cái tay trên vai ra: “Để mình ngủ tiếp một lát, giúp mình điểm danh nha.” Cô nói. = = Người nào đó hết cách với cô: “Ngủ ở đây sẽ cảm lạnh , lên giường ngủ đi.” Người nằm trên bàn không phản ứng, anh có chút bất đắc dĩ: “Vô ý như vậy, không sợ bị người ta đem bán à…” Sau đó xoay người bế Bánh bao lên, đi vào phòng ngủ nhẹ nhàng đặt cô lên giường, sợ khiến cô tỉnh giấc, anh chỉ mở đèn đầu giường, sau đó kéo chăn đắp cho cô. Khi đóng cửa quay đầu lại nhìn cô, cô giống như con mèo cuộn mình trong chăn, dưới ánh sáng mờ ảo, lộ ra hàng mi thật dài, cô cũng không gầy, hơi mũm mĩm kiểu trẻ thơ, khuôn mặt hồng hồng, tươi mới như quả táo. Lúc ấy Thánh Kỵ Sĩ liền đau thương vô hạn—— anh cảm thấy mình thật sự đã già rồi. = = Đến phòng khách anh bắt đầu gọi điện thoại cho tay đua môtô kia, đối phương nhận được điện thoại vô cùng hưng phấn: “Anh Hán, thế nào thế nào rồi?” Giọng nói của người nào đó rất lạnh: “Tốt lắm, anh mày ‘một cột chống trời’ cả đêm.” =_=|||| Tay đua môtô 囧: “Anh Hán… Anh định làm Ninja rùa sao?” “Bớt nói nhảm đi, chỗ cậu còn con nhỏ nào xinh xắn sạch sẽ chút không?” “A?” Ngữ khí của tay đua môtô lại hưng phấn lên: “Có! Khi nào thì anh qua? Thằng em dám cam đoan sẽ chuẩn bị một đứa sạch sẽ xinh đẹp để lấy công chuộc tội!” Người nào đó vội vàng rửa mặt xuống lầu —— con nhỏ sạch sẽ xinh đẹp kia ơi, anh đến đây, muốn làm gì thì làm, thể hiện oai phong ! =_=||||| Lúc Bánh bao tỉnh lại sư phụ cô đã đi rồi, Bánh bao nhức đầu hoang mang —— mình chạy lên giường từ khi nào? Cô đứng lên đi lòng vòng chung quanh, xác định trong phòng quả thật không còn ai khác, trong lòng hơi hơi mất mát, sau đó lại nghĩ tới chuyện tối hôm qua, mặt Bánh bao đỏ như đít khỉ. Cô gấp chăn, trong phòng không có lược, cô quấn tóc lung tung, rối bù chạy về trường học, ông trời phù hộ, chỉ mong tới kịp giờ đi học, cô lấy điện thoại cầm tay gọi cho Kham Dương Lôi Lôi, nhờ cô ấy điểm danh hộ… Kết quả ngày đó, khi bà mẹ mìn trên bục giảng điểm danh, cô vừa chạy vào phòng học và Kham Dương Lôi Lôi đồng thời đứng lên trả lời, mẹ mìn giận dữ, phạt hai người viết kiểm điểm và tự chép tên mình một ngàn lần… >_< Học đến trưa mà Bánh bao vẫn không tập trung nổi, giữa trưa cùng Kham Dương Lôi Lôi đi căn tin còn quên mang phiếu cơm. Kham Dương Lôi Lôi cảm thấy rất khả nghi: “Tối hôm qua bà đi đâu ?” Bánh bao thản nhiên, chém đinh chặt sắt nói: “Lên mạng!” —— cô sớm đã tính sẵn đường lui. Kham Dương Lôi Lôi vẫn cảm thấy rất khả nghi như cũ: “Hôm nay tinh thần hoảng hốt, thỉnh thoảng còn lộ ra nụ cười dâm tà mê say, không chịu khai thật hả? !” Bánh bao bưng mâm thức ăn đến bàn, di động kếu vang, tiếng chuông kỳ thật cũng không lớn, nhưng Bánh bao lại giống như bị kim đâm, vội vàng moi di động ra, mắt Kham Dương Lôi Lôi lóe sáng —— “Có JQ!” Cô nhào lên, Bánh bao ôm điện thoại Nokia đau khổ cầu xin, cuối cùng Lôi Lôi đại nhân cũng rộng lượng bỏ qua —— điều kiện là giúp cô ấy chép tên và viết kiểm điểm! >_< Bánh bao mở tin nhắn ra, dĩ nhiên là Bang chủ đại nhân muốn làm gì thì làm, thể hiện oai phong xong xuôi trở về nhà, phát hiện đồ nhi kém cỏi đi đâu mất, vì thế hỏi han hành tung một chút. Tin nhắn kia chỉ có hai chữ —— ở đâu? Không hiểu sao, Bánh bao lại cảm thấy rất là ngọt ngào, tim đập rộn rã.