(tfboys) tìm em giữa thế gian rộng lớn

Chương 13 : Ôn thi học sinh giỏi

Một tháng sau.... Bầu trời trong xanh, vẫn như ngày nào lơ lửng như những chiếc kẹo bông gòn cùng với đám mây trắng bồng bềnh nhẹ tênh. Trời hôm nay đẹp hơn hẳn, không gì là tuyệt hơn một kỳ vui chơi sảng khoái. Nhưng áp lực vẫn luôn đến với trường Khánh Giang, không được đi chơi mà phải lao đầu vào thi học sinh giỏi, nhưng đó cũng chỉ dành cho một vài bạn, còn lại thì khỏe chỉ học xong rồi về. Linh San, Thường An, Tử Đan và TFBoys học từ sáu giờ đến mười một giờ, nhưng tất cả chỉ được nghỉ ngơi từ hai giờ đến ba giờ, sau đó ba giờ mười lăm phải đến trường ôn thi tới sáu giờ ba mươi. TFBoys luôn luôn có lịch trình dày đặc nhưng đôi lúc cũng phải trì hoảng vì việc học trên trường quá nhiều, không có thời gian học bù nên đành lùi ngày diễn lại. Thường An và Linh San không biết vì lý do gì lại từ khoa thiết kế bị chuyển qua khoa quản trị kinh doanh. Thật ra là chỉ có mình Linh San, nhưng vài ngày sau đó Thường An cũng làm đơn xin chuyển đi. Cô cũng đã có lần hỏi tại sao anh lại làm vậy? Thường An chỉ cười và đáp, chỉ là nổi hứng muốn học quản trị kinh doanh thôi. Linh San cũng đã lên gặp hiểu trưởng để bàn về vẫn đề này, nhưng thầy chỉ cau có bát bỏ ý kiến của cô. Y như rằng cô là người không có quyền lên tiếng ở đây. Cô biết mình không làm được gì nên đành thôi, quản trị kinh doanh đã từng có lần đã ám ảnh cô trong suốt quá trình học cấp 3. Nơi cô ở trước kia, luôn lấy một vài câu trong quản trị kinh doanh ra làm đề thi cuối cấp lớp 12. Như vậy, khác nào là đang làm khó học sinh. Cho đến tận bây giờ Linh San vẫn chưa hiểu, quản trị kinh doanh thì cần gì thi học sinh giỏi, và chuyên môn của cô vẫn là thiết kế thời trang mà. Thời gian bây giờ là dành cho các bạn ôn thi. Lớp của cô Vân Phi cũng chỉ có mọi người, vì cô đặc quyền ôn cho lớp này. Trường Khánh Giang có một dãy phòng học dành riêng cho các học sinh ôn thi, hằng năm đều thay ổ và giao chìa khóa cho giáo viên ôn thi lớp đó giữ. Trong suốt quá trình học, Linh San cứ luôn cúi mặt nhìn tờ đề, không dám ngước mặt lên. Vì ánh mắt cô Vân Phi lúc nào cũng đang nhìn cô chằm chằm làm cô cảm thấy lúng túng. "Cô giảng lại cho em bài này được không cô?" Giọng nói của Tuấn Khải may thay đã làm ánh mắt cô Vân Phi rời đi khỏi Linh San. Có thể là anh đang giúp cô chăng? Linh San thầm nhìn khuôn mặt Tuấn Khải chăm chú nghe giảng, sau đó liền quay đi chỗ khác, cô khẽ thở dài. Cô Vân Phi của ngày hôm nay thật kỳ lạ, liên tục nhìn cô. Thường An ngồi bên cạnh khẽ cốc vào đầu Linh San làm cô "a" lên một tiếng thu hút ánh mắt của mọi người. Cô lấy tay xoa vào chỗ vừa bị cốc, ánh mắt không can tâm nhìn Thường An. Nhưng anh chỉ cười phá lên rồi bỗng xoa đầu cô một cách ôn nhu. Trong một tháng vừa qua, dường như mọi thứ trở nên rất kỳ lạ. Tháng trước, Linh San và Tử Đan đã có dịp cùng học tập và nói chuyện với TFBoys rất nhiều. Như vậy, cũng không tránh khỏi ánh mắt của mọi người nhìn mình. Nhất là Hiểu Lam và Huyền Anh. Kể từ khi Tử Đan xuất viện, Huyền Anh đã không còn nói chuyện với cô như trước. Tử Đan đoán là vì TFBoys. Lần mà Linh San đã nghe được tiếng hát của Vương Tuấn Khải, khi ấy là sinh nhật của anh cũng là lần đầu tiên cô nghe Tuấn Khải hát. Không phải nghe trực tiếp ở ngoài mà là vô tình cô bật TV lên xem và đã nghe được. Giọng nói trầm ấm ấy đã vô tình đưa cô đi vào một thế giới khác, như đã đánh trúng tâm lý của cô, nhẹ nhàng và tình cảm. Cô và Vương Tuấn Khải chỉ gặp nhau vài lần khi ở trạm xe buýt, rồi ở trường sau đó là vào một ngày mưa ở tiệm bánh CakeS. Rất mờ nhạt và cũng chẳng để lại dấu ấn của người trong lòng mình. Nhưng khi nghe tiếng hát ấy, tim cô bỗng trở nên ấm hơn, thất thần khi nghe Tuấn Khải hát một bài về mẹ, lúc ấy cô chẳng biết bài đó tên gì, cô chỉ biết nó thật sự đã làm cô... bật khóc. Không biết từ bao giờ mà mục đích tìm mẹ của Linh San đã không tồn tại nữa, phải chăng là cô quá vô tâm hay là một chút hy vọng cũng không có. Dạo gần ấy, cô cảm thấy Vương Tuấn Khải rất kỳ lạ, tâm tư lúc nào cũng bay bổng nơi đâu, nghe cô Vân Phi nói trong giờ học Tuấn Khải thường không tập trung lắm. Vẻ mặt rất mệt mỏi và bơ phờ. Ngay cả Vương Nguyên và Thiên Tỉ cũng thế. Làm người nổi tiếng thật khổ, nhất là ở lứa tuổi 16, 17 như thế này thì quả thật rất mệt. Ở lứa tuổi 16, 17 đang là tuổi học, tuổi chơi, là những thử thách lần đầu tiên bước vào đời. Nó đẹp và yên bình lắm. Nhưng đối với TFBoys, sự vui tươi và hồn nhiên trước kia vẫn còn chứ. Nỗ lực hết mình vì tương lai, đứng vững trên con đường ca hát, là một chuyện rất khó. Phải trải qua rất nhiều thử thách họ mới được như hôm nay. Vừa học tập, vừa phải đi biểu diễn, sự mệt mỏi lại tăng lên gấp bội, nhưng vì lời hứa với fan cho dù có mệt mỏi đến đâu họ cũng cố gắng. Vì tiếng cười và niềm hạnh phúc của fan cũng chính là tiếng cười và niềm hạnh phúc của họ. Linh San và Tử Đan mới quen được cô bé Minh Anh, chính là cô bé đã để mèo của mình chạy lung để rồi Tử Đan phải nằm viện trong một tuần. Mọi người không biết cô bé tên đầy đủ là gì,và gia thế ra sao. Chỉ biết cô bé tên Minh Anh, học lớp 10a5. Mái tóc tím của cô bé thật lạ, ít nhiều gì cũng làm trò đùa cho mọi người. Linh San nhớ có lần cô đi dạo quanh sân trường, đã bắt gặp hình ảnh Minh Anh được một đám nữ sinh bao quanh, vì đứng khá xa nên cô không nghe rõ cuộc trò chuyện của họ. Cô chỉ thấy Minh Anh khóc, vẻ ngoại sợ sệt ôm chặt ba lô, còn đám nữ sinh tóc nhuộm nhiều màu thì giành dựt ba lô của cô bé. Linh San tính bước ra giúp thì chợt dừng lại, núp người phía sau thân cây lớn. Khuôn miệng vẽ lên một nụ cười, Linh San cần gì làm người nghĩa hiệp. Bởi vì đã có ai đó giúp cô bé rồi. Qua ngày hôm đó, cô luôn chọc người cứu Minh Anh, nhưng đổi lại là trận cãi nhau giữa cô và người đó. Vương Nguyên, đúng chính là Vương Nguyên. Thật ra, hôm đó là Vương Nguyên cũng đi dạo quanh trường để giải khoay, tình cờ thấy Minh Anh bị bắt nạt nên cậu mới giúp thôi. Nhưng không ngờ lại bị người chị lớn tuổi kia chọc cho tức chết, cứ thích ghép đôi lung tung làm gì không biết. Có mấy tháng thôi mà Linh San đã ngập tràng tiếng cười cùng với những người bạn. Dường như trong mắt cô TFBoys không còn là những cậu nhóc mà người người thần tượng nữa, mà nói đúng hơn ba cậu nhóc này trong mắt cô giống như những cậu em trai đang từng ngày từng ngày nỗ lực hết mình trên con đường ca hát thôi. Cho dù không thích bị gọi là"người chị lớn tuổi" nhưng Linh San vẫn thấy vui vì có thể thỏa thích trêu chọc ba cậu nhóc này. Điểm kỳ lạ chỉ có thể là sự thân thiết của cô, Tử Đan và TFBoys ngày càng thân thôi. Còn Ngô Thường An, anh ta chính là kỳ lạ nhất trong đám. Linh San nghe TFBoys kể là, trước kia Thường An có quan hệ rất tốt với TFBoys, nhưng hình như vì chức vụ chủ tịch hội học sinh gì đó nên tình bạn đã tan rã, ngay khi rời đi anh ta cũng không để lại một lời chào tạm biệt. Nhưng giờ mọi chuyện đều đã làm rõ, Thường An vì do quá vội nên không kịp nói pời từ biệt với TFBoys, chức vụ chủ tịch hội học sinh, Thường An cũng không cần, do trước kia anh ta quá tham lam thôi. Không biết do nắng gắt nên ấm đầu hay sao mà cứ hễ gặp cô, anh ta không chọc thì kiếm chuyện cãi nhau với cô. Cãi với anh ta Linh San thấy thật phí lời, càng làm tốn thời gian của cô thôi. Cốc! "Mơ mộng vừa thôi." Giọng nói thô lỗ kèm theo bạo lực đã kéo Linh San về thực tại. Một lần nữa, cô lấy tay xoa đầu mình, không nhân nhượn lấy cuốn sách quản trị kinh doanh đánh Thường An, sức con gái có hạn, nên khi cô ra tay đương nhiên là sẽ rất nhẹ, nhưng Thường An vẫn cứ thích làm trò, giả vờ như đau lắm ngồi ôm người than đau. Linh San lấy một tay kéo một bên má Thường An ra, nheo một mắt lại nhìn, tên này ăn gì mà da mặt dày thế không biết. "Aaa Hạ Thiên Mỹ, đau đấy." "Tôi chỉ là muốn kiểm tra xem da mặt anh dày cỡ nào thôi. Đồ mặt dày." Linh San lè lưỡi trêu chọc Thường An, nhìn một bên má đã đỏ của anh ta, cô không thương xót ngược lại còn thấy vui sướng như đã trả được thù. Mọi người nhìn Linh San và Thường An mà lắc đầu, hai con người lớn tuổi này cứ thích cãi nhau, những lần nhìn hai người như vậy, Tử Đan có chút nghi ngờ. Tuấn Khải cảm thấy trong lòng hơi khó chịu một chút, cảm giác không mấy thoải mái khi ở đây. Anh chỉ muốn cố gắng tập trung vào vở chứ không phải vì tiếng cười của mọi người phá tan, càng không phải là ngồi đây nhìn... Thường An và Thiên Mỹ đùa giỡn. Hạ Thiên Mỹ, sao chị không thể im lặng một chút được sao?? "Thiên Mỹ, chị đánh nhẹ quá rồi, cần mạnh thêm chút nữa." Vương Nguyên thích thú tiếp tay cho giặc, mặc dù nạn nhân chính là người anh trai mà cậu luôn ngưỡng mộ. "Học thôi, giỡn nhiêu đó đủ rồi." Thiên Tỉ tưởng chừng như rất nghiêm túc nhưng nói xong đã tiện tay đánh Thường An một cái làm anh chàng khóc không ra nước mắt, ôm đầu oan ức nhìn Thiên Tỉ. "Em hiểu câu này rồi chứ?" "À vâng!" Tuấn Khải nhanh chóng tập trung vào bài, nhưng tâm trí vẫn đang nơi đâu. Vân Phi ngồi xuống ghế xem tài liệu. Đôi lúc ngước lên nhìn Linh San, không thể không nào lại trùng hợp như vậy, chẳng lẽ là người giống người. Không đúng, cũng không phải, rốt cuộc là sao? Hay do cô đã nhìn lầm. Thời gian dần trôi nhanh, ôn thi trong suốt mấy tiếng đồng hồ cũng tăng thêm gánh nặng cho mỗi người. Việc ôn thi cũng đôi phần có ích, ôn tập và tổng kết lại tất cả kiến thức, như vậy, sẽ dễ dàng hơn. Cuộc thi học sinh giỏi này là nhằm để học sinh trường Khánh Giang đối đầu với học sinh trường khác, nói thẳng ra cũng chỉ là lợi dụng học lực của học sinh để tân bốc ngôi trường thôi. Nếu học sinh trường Khánh Giang thắng cũng đồng nghĩa với việc, Khánh Giang đào tạo ra nhân tài là đúng. Nhưng nói vẫn là nói, nhân tài chưa chắc gì là có, ngược lại câu nói ấy lại là quá phô trương cho sự thật. Không đúng cũng không sai, nó như một sợi dây xích có thể ràng buộc học sinh cũng có thể hạ ngục học sinh bất cứ lúc nào. Từ xưa đến nay, trường Khánh Giang và trường Hoa Huệ Tây đã liên tiếp đối đầu trong nhiều năm qua, không chỉ về học sinh mà ngay cả các giáo viên giỏi, hai trường cũng cố gắng lôi kéo về phía mình. Điểm quan trọng là nếu một trong hai trường thắng thì điều đương nhiên, tập đoàn R.B sẽ xem xét và cẩn trọng nên để Al về bên trường nào. Mục đích chính chính là cả hai trường đều mong muốn có được Al, bởi vì có trí tuệ nhân đạo trong tay, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng và thuận lợi hơn. Không chỉ vậy, nó còn giúp cho trường phát triển lớn mạnh. Không chỉ Khánh Giang và Hoa Huệ Tây mà ngay cả những người khác cũng mong muốn sở hữu cho mình một Al thật sự. Thật ra, Al mà họ muốn chính là 003, một Al đã trốn thoát cách đây không lâu. Đây là thí nghiệm thành công nhất của tập đoàn R.B, nhưng đáng tiếc nó đã trốn thoát. Con người vốn có lòng tham vô đấy, thử nghĩ mà xem, nếu bạn có trong tay một trí tuệ nhân tạo có thể giúp bạn trong mọi thứ, nó còn giúp bạn từ hai bàn tay trắng trở nên giàu có, như vậy ai mà không thích. Nắm trong tay quyền lực thống trị cả thế giới, đó là điều mà các thương nhân giàu có luôn muốn chiếm hữu. Lợi ích không chỉ dễ dàng đạt lấy, mà bạn từ con số không, ăn không ngồi rồi cũng có một số tiền lớn vào tài khoản, dùng mãi không hết. Vậy, có phải trí tuệ nhân tạo Al rất có giá trị trong mắt mọi người không? "Năm giờ ba mươi rồi, các em về nghỉ sớm đi. Hôm nay chúng ta kết thúc bài học sớm ở đây." Vân Phi thu dọn tài liệu mỉm cười nhìn học trò của mình. "Vào đây, cầm giúp tôi tập tài liệu này nhé." Mọi người quay ra sau cánh cửa, nhìn người vừa bước vào. Đó là một Al hiện đại, bởi, đôi mắt đỏ ánh lên của cậu ta. Al ở ngoài rất nhiều, việc phục vụ cho con người cũng là chuyện bình thường. Quan sát cách cầm đồ của Al, hình ảnh Mộc Nhiên hiện lên trong đầu Linh San. Cô phủ nhận, có thể do lâu rồi không gặp Mộc Nhiên nên hình ảnh cô bé đột nhiên xuất hiện trong đầu mình thôi. Tử Đan quan sát Al thật kỹ, vì cô có hứng thú với robot, nên thường tìm hiểu về chúng. Thiên Tỉ nhìn Tử Đan nói, cậu thấy Al này có gì đặc biệt. Trầm ngâm một lúc, cô đáp, đôi mắt màu đỏ của cậu ta khác với những Al khác. Thiên Tỉ gật đầu. "Em cảm thấy Al cũng rất có ích cho con người." Vương Nguyên xoa cầm ngắm nhìn Al, cũng như con người thôi chỉ có điều đôi mắt chính là điểm khác biệt giữa Al và con người. "Cậu nhóc này đã giúp được cho cô rất nhiều vẫn đề, không chỉ thông minh lại còn tốt bụng." Vân Phi xoa đầu Al, mỉm cười.