Tên Sói Háo Sắc, Tránh Xa Tôi Ra!
Chương 37 : 'Con Dâu ' Không Phật Lòng 'Mẹ Chồng'!
Lục Triêrn Bách lững thững mang va li ra cốp xe. Đây là thứ 7 nên mọi học sinh đều được về nhà, quan trọng lần này chính là được nghỉ một lèo đến thứ 3! Đây chính là niềm vui phấn khởi của các học sinh mỗi khi về nhà!
Tôn Noãn Tịch cũng vậy. Mang ba lô lóc cóc ra cổng đợi ba đón như thứ 7 mọi ngày.
Bỗng chuông điện thoại vang lên bên túi phải của quần.
- Tịch Tịch à con? Ba xin lỗi, hôm nay ba bận việc không lên đón con được, ba xin lỗi. Nhưng ba đã nhờ bác Lục rồi. Con cùng chú Lục về nhé!
Tôn Noãn Tịch vốn rất thông cảm cho ba. Ba là ba cô nên cô biết ba rất bận, bận đến tối tăm mặt mũi sau mấy năm ba thăng chức và được nhiều người tin tưởng nên ba càng bận. Việc ba đi đón cô dù chỉ 1 tiếng cũng là quá đủ rồi!
- Vâng!
Cô cúp máy xong một chiếc xe thể thao đỗ sẵn trước mặt.
Chú Lục vẫy vẫy cô lên xe, cô nhìn đằng sau chính là tên Lục thối tha. Cô lại nhìn ra ghế lái phụ. Cô Tiểu Mạn đang tươi cười niềm nở nhìn cô con gái hàng xóm .
Cô đi lên xe ngồi sát phía cửa sổ, cũng như Lục Triển Bách vậy!
Trong khoảng không cảm tưởng như nín thở Tần Tiểu Mạn vội vã thay đổi không khí.
- Noãn Tịch con đã học ở đây sắp hết học kì 1 rồi nhỉ, đã thích nghi với đời sống ở đây chưa?
Cô cười cười...
- Con đã thích nghi rồi ạ!
Tôn Noãn Tịch cô từ bé đến lớn, quá trình trưởng thành đều nằm trong mắt Tần Tiểu Mạn, cuộc đời dài đằng đẵng như thế mà chưa bao giờ cô làm phật lòng người dì - Tiểu Mạn này, nói cách khác chính là trong mắt Tần Tiểu Mạn chưa bao giờ khiến cô chê lấy một điểm nào!
Quả là sự giáo dục của Tôn Từ Vũ và Mộc Lạc Hiên rất tốt, dù có bận bịu như bào vẫn giám sát con bé rất tốt. Chỉ có nhìn đứa con gái nết na nhà bên, Tần Tiểu Mạn mới thấy con mình thật kém xa... Ngay cả cái tính dịu dàng với con gái cũng không có, tại sao tên con zai thúi kia lại giống cha nó thế? ( thế ngày xưa sao bà lại lấy ông Lục làm gì?)
Tôn Noãn Tịch liếc sang Lục Triển Bách đang ngoái nhìn cửa sổ. Anh ấy thà nhùn quang cảnh còn hơn là nhìn cô sao? Tên này, vuốt mặt phải nể mũi tý chứ! Thích chơi, không chơi thù là không chơi. Tên này, thật vô tâm quá mức!
Tôn Noãn Tịch thôi nhùn tên Lục thúi kia.
Hức, ngươi không nhìn ta, ta cũng không nhìn ngươi làm gù chi đau con mắt của ta!
Tôn Noãn Tịch về đến nhà đã là chuyện của 15 phút sau!
- --------------------------
- Mẹ!
Tôn Noãn Tịch chạy ầm ầm đến ôm lấy Mộc Lạc Hiên. Đây chính là tình mẫu tử!
- -------------------------
Mn ơi, mk buổi chiều mk ik hk nên ki ra chap mn thông cảm a
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
180 chương
135 chương
125 chương