"Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả," Anthony đang nói khi chiếc xe ngựa chật vật len qua dòng xe cộ chiều muộn ngày hôm sau. "Nhìn ra ngay từ khung người cô bé." Jame khịt mũi với em trai. "Cậu chẳng nhìn thấy cái quái gì cả." "Xin lỗi anh đi, ông già. Chỉ vì anh không nhìn thấy không có nghĩa là ai đó với đôi mắt tinh tường hơn sẽ không. Có lẽ anh cần một cặp kính cho tuổi già đang đến rồi chăng?" "Có lẽ cậu cần một lời mời đến Kingston sau khi chúng ta giải quyết đống lộn xộn này chăng?" Anthony cười lục cục. Sảnh Kingston là một địa điểm tập thể thao đặc biệt là các môn bạo lực. Cả hai anh em đều được biết đến là đã dành nhiều giờ ở đó để trau dồi đến hoàn hảo kĩ năng của họ. "Rất vui được tiếp anh bất cứ lúc nào," Anthony đáp. "Nhưng chấp nhận đi. Anh chỉ đang khó chịu vì đã không nhìn thấy việc này sẽ xảy ra từ trước." "Vậy thì ở đâu ra cái khả năng gần như là không thể khi Jason có thể nhớ ra một cuộc gặp gỡ thoáng qua cách đây hơn hai mươi năm? Anh ấy chỉ gặp cô gái có một lần." Anthony cười . "Bởi vì nó làm anh ấy khó chịu. Anh ấy cảm thấy mình nên biết cô gái, vậy nên anh ấy chắc chắn như quỷ là đã không ngừng nghĩ ngợi cho đến khi nhớ ra tại sao cô ấy trong quen thuộc như vậy với anh ấy. Em không hề ngạc nhiên khi anh ấy đích thân lên tận London để lấp đầy tai anh về chuyện ấy." "Anh ấy không định hành hạ lỗ tai tôi. Anh ấy đi thẳng đến nhà Jeremy, nhưng thằng bé của tôi không có ở nhà. Và vì ông anh của chúng ta vốn thiếu kiên nhẫn, tôi trở thành mục tiêu thứ hai." "Em không ngưỡng mộ anh đâu. Không muốn phải nói với con trai em rằng nó phải từ bỏ một món hời." James khụt khịt. "Cậu không có con trai. Và tôi sẽ không nói với con trai tôi như vậy. Thằng bé đã là một người đàn ông trưởng thành, nó có thể tự quyết định sẽ làm gì trong trường hợp này. Hơn nữa, chỉ vì Jason đã nói thế á? Còn lâu nhé." Anthony cười nhăn nhở. "Gần đây phải nói là em may mắn như quỷ ý, có mặt để chứng kiến bài diễn văn của anh ấy. Em biết chắc chắn anh sẽ không bao giờ kể lại với em đâu mà." "Dĩ nhiên là có rồi. Những gười bất hạnh luôn yêu thích có bạn đồng hành, cậu không biết à?" Họ cũng đã không tìm thấy Jeremy ở nhà, nhưng không giống Jason, James biết nên hỏi ai. "Cậu ấy đi tìm con bé rồi," Artie thống báo cho James. "Con bé bỏ tàu." "Chúng cãi nhau à?" "Không nghĩ thế. Con nhỏ trong nhà bếp nói con bé bỏ đi kiếm việc mới." "Ông chỉ thằng bé đi theo hướng nào?" James hỏi hòa nhã. "Tôi không. Nhưng con bé trong nhà bếp thì có. Nó nói với cậu ấy con bé sẽ về nhà trước tiên, trước khi kiếm một việc làm mới." "Và ông đanh chỉ tôi theo hướng nào thế?" "Không," Artie làm họ ngạc nhiên khi bướng bỉnh trả lời. "Trừ khi hai người mang tôi theo để trông chừng cho hai người." "Dĩ nhiên rồi. Tôi sẽ không làm khác đi. Giờ thì thằng bé đi đâu để tìm cô gái?" "Khu vực tồi tệ nhất trong thành phố các anh có thể hình dung ra. Ổ chuột của các ổ chuột." "Anh đã bao giờ nghĩ đến một cô nhi viên chưa, Dagger?" "Chưa," anh ta lẩm bẩm. "Mày đã suy nghĩ thấu suốt chưa đấy? Điều gì sẽ xảy ra thếu kế hoạch thất bại, hả? Mày cho những đứa trẻ hi vọng về một cuộc sống tốt đẹp hơn rồi tước đoạt đi hi vọng đó của chúng khi chúng ta không thể chi trả tất cả phí tổn. Rồi mày sẽ có trong tay một đám trẻ thất vọng và tồi tệ còn hơn cả trước kia. Ít nhất bây giờ chúng không mong ước điều tốt đẹp hơn nên chúng vui vẻ với những gì chúng có." Vậy là anh ta đã từng nghĩ đến ý tưởng đó. Và cô đã không hề tính đến khả năng thất bại. Nhưng anh ta quá bi quan. Với thái độ đó, dĩ nhiên họ sẽ thất bại. "Sáng nay tôi đã kiếm được một công việc khá, cũng là lần thử đầu tiên luôn nữa," "Ý mày là gì?" "Trên phố họ trả lương cao hơn. Nếu anh cũng kiếm được một công việc trên khu đó, chúng ta có thể bắt đầu cô nhi viện ở đấy. Đó là một khu tương đối tốt, không quý tộc, chỉ chủ yếu là thương nhân." "Quên nó đi," giờ anh ta đã trở nên giận dữ. "Tao chưa bao giờ giữ được một công việc tử tế đâu." "Được mà. Anh là một người tổ chức, người quản lý, quản đốc, và là người điều hành tất cả những công việc anh đang làm ở đây trong nhiều năm rồi." "Tao biết những gì tao biết và không cố gắng với tới những điều không thể. Không có gì để nói nữa. Những mục tiêu của mày quá viển vông với chỗ này. Cách duy nhất để lập mooth cô nhi viên là với sự hỗ trợ của chính phủ hoặc tư nhân." "Nếu tôi kiếm được nguồn tài trợ tư nhân, anh có sẵn sàng điều hành cô nhi viện không?" "Chắc chắn rồi, nếu mày thành lập được, tao sẽ điều hành cho mày." Nhưng rồi anh ta thêm vào với giọng mỉa mai, "Vậy là giờ mày có những người bạn giàu có rồi hả?" Anh ta nói thể chỉ vì anh ta nghĩ cô đời nào cô có cơ hội thành công. Và có lẽ cô không có. Nhưng đó không phải là điều cô sẽ dễ dàng từ bỏ. "Thật ra thì, cô ấy có đấy." Danny quay phắt lại và há hốc miệng khi nhìn thấy Jeremy đứng giữ khung cửa. Anh đang nhìn cô chăm chú như thể muốn tóm lấy và lắc cô - hoặc ôm cô. Trên thực tế, trong mắt anh có quá nhiều cảm xúc đến mức cô không thể quyết định chính xác anh đang cảm thấy gì. Nhưng cuối cùng ánh mắt anh dứt ra khỏi cô khi anh liếc về phía đám trẻ đang tụ tập sau lưng anh, trố mắt nhìn nhân vật nhà giàu xuất hiện trong khu vực này của chúng. Anh quẳng một đồng xu cho một đứa, nói, "Hãy là một đứa bé ngoan và trông hộ ta chiếc xe ngựa. Nếu nó vẫn còn ở đó khi ta ra ngoài, cậu sẽ có một đồng nữa. Nếu không, ta sẽ giúp cậu đào huyệt cho chính cậu trước khi đặt cậu vào đó." Câu nói khiến Danny tỉnh hẳn khỏi cơn bàng hoàng. Cô chạy vội lại chỗ cánh cửa. "Anh ấy không có ý đó đâu," cô nói với cậu bé, người đang đứng đó với cái miệng há hốc. "Cứ ngồi trong xe và hét lên nếu có ai đó định cướp nó." Rồi cô lại dịch chuyển ra xa khỏi Jeremy trước khi quay người lại để hỏi nhanh, "Làm thế nào anh tìm được em?" "Anh đã phải đập tên chủ quán trọ khổng lồ bẹp dúm dưới đất rồi dọa sẽ vặt đầu hắn trước khi hắn nối cho anh biết nơi ở của mấy tên đồng phạm của em." "Anh đánh lộn với ông ta?" "À, không, tuy nhiên nghe hay đấy chứ, phải không?" Jeremy nói với một nụ cười không biết xấu hổ. Danny không thấy có gì thú vị cả nhưng Dagger dĩ nhiên là có. Anh ta phá lên cười, Jeremy tiếp tục, "Trên thực tế, tiền khiến lưỡi hắn dẻo ra chẳng khó khăn gì. Thật là một đám bạn trung thành em có quanh đây đấy," anh thêm vào tỉnh khô. Tiếng cười của Dagger đã kéo Lucy ra khỏi phòng. Cô nhìn chằm chằm vào Jeremy, miệng há hốc, trước quay lại chiếu cái nhìn thậm chí còn sửng sốt hơn đến Danny. "Em bỏ anh ấy? Trồi, Danny, em mất trí rồi hả?" Danny bắt đầu đỏ mặt, nhưng Jeremy tặng Lucy một nụ cười và nói, "Chị chắc phải là Lucy, Tôi nợ chị một món nợ ân tình, thực đấy." Lucy chớp mắt. "Thật á, vì cái gì?" "Vì đã bảo vệ cô gái trong suốt những năm qua cho đến khi tôi có thể tìm thấy cô ấy. Cảm ơn. Và cả anh nữa," anh nói thêm với Dagger. "Vì đã đá cô ấy ra khỏi đây để cô ấy có thể đến tìm tôi." Danny đảo mắt. Dagger ho, Lucy nói, "Dagger, hãy ra ngoài chiêm ngưỡng cỗ xe của anh chàng một lúc đi, ờ, và cho hai người họ một chút thòi gian một mình." "Một lúc thôi nhé," Danny nài nỉ, nhưng họ đã hướng ra phía cửa rồi. Cô liền lườm Jeremy. "Anh ở đây làm gì?" "Anh đến vì chiếc mũ của anh, dĩ nhiên rồi. Cảnh cáo là em đừng có trộm nó rồi mà." Đó không phải điều cô mong đợi được nghe, và ngay cả khi cô nhận ra anh đang trêu chọc cô, cô giận dữ đi vào phòng của Lucy, lôi chiếc mũ ra khỏi chiếc túi, và quay lại để ném nó vào anh. anh nhặt nó lên, tiến đến gần cô và đưa nó lại cho cô. "Đây. Giờ anh đưa nó cho em và lần này em có thể giữ nó," cùng lúc đó anh kéo cô vào vòng tay, thì thầm, "Nhưng anh sẽ giữ em. Chúa ơi, Danny, đừng bao giờ bắt anh đi qua địa ngục như thế này một lần nữa." Anh đang siết cô chặt đến nỗi cô không thể thở, nhưng trong một lúc, cô không quan tâm, chỉ hưởng thụ cảm giác lại được anh bao bọc. Nhưng rồi lý trí trở lại và cô đẩy anh ra xa. Anh buông ra, nhưng không để cô dịch chuyển ra xa đến mức không thể ngay lập tức tóm cô lại. "Anh không nên đến đây," cô bảo anh. "Anh đáng nhẽ không cần phải. Và đáng nhẽ đã đến sớm hơn, nhưng những người oqr quanh đây cho rằng thật thú vị khi dẫn anh đi sai đường cả nửa ngày." "Đằng nào thì anh cũng không nên ở đây. Em chỉ quay lại để lấy đồ và mang đến chỗ làm mới thôi." "Em có thể quên đi bất cứ công việc mới nào được rồi đây. Em về nhà với anh, nơi em thuộc về." Danny rên thầm trong lòng. Cô chưa bao giờ nghe điều gì tốt đẹp thế. Nơi em thuộc về. Chúa nhân từ, lẽ ra cô phải biết nó sẽ khó khắn thế nào nếu anh cố gắng thuyết phục cô chứ. Cô quay người lại, nói khó khăn, "Em không đổi ý đâu, Jeremy. Những gì em muốn cho bản thân mình nhiều hơn những gì anh sẵn sàng cho em." "Nếu em đã không chạy trốn nhanh đến thế-" Cô thở hổn hển, quay phắt người lại để ngắt lời, "Em không chạy trốn. Em đã nói với anh điều gì sẽ giữ em ở lại, nhưng anh đã lờ đi. Anh đã để em đi!" Anh tặc lưỡi với cô. "Khiến anh ngạc nhiên đến nhã ngửa, em thân yêu, là điều em đã làm, cầu hôn theo kiểu đó. Em thật sự cần phải nhớ rằng em không còn mặc quần nữa. Anh đã bị sốc đến chết đứng, nếu em phải biết." "Anh mà sốc cái quái quỷ gì. Anh biết việc đó rồi sẽ đến. Có phải là em đã không cảnh báo anh trước đâu về những mục tiêu của em và rằng em sẽ sơm rời đi để thực hiện chúng đâu." "Nhưng "sớm" của em là nhiều năm nữa trong suy nghĩ của anh." Cô khụt khịt. "Vậy thì có thể anh cần một cuốn từ điển." "Có thể, nhưng tất cả những gì anh thực sự cần là em. Về nhà đi-" "Đừng!" Cô nghẹn lời, nước mắt dâng lên ngập khóe mắt. "Anh đi đi, Jeremy. Anh không bỏ lỡ một cơ hội thuyết phục em ở lại đâu, nếu đấy là mục đích anh đến đây. Nó đã không và sẽ không xảy ra đâu. Vậy nên hãy đi đi." "Anh ở đây để xin lỗi và bàn chuyện hôn nhân." "Với ai?" "Với anh, dĩ nhiên rồi, cô gái ngốc ngếch." Cô vung tay vào anh, nhắm vào mắt. Cô giận điên lên. Nhưng anh tránh được, kêu lên, "Chết tiệt, em làm thế để làm gì?" "Đấy không phải chuyện để đem ra đùa, Jeremy Malory. Thế là tàn nhẫn, em không thể tin anh đã nói thế. Ra khỏi đây. Và đừng quay lại tìm em nữa." Thay vì làm theo lời cô, anh kéo cô lại với anh, mạnh. Và đôi tay anh quấn quanh cô trọn vẹn để cô không thể vung tay làm gì được nữa, tên xấu xa. Anh cũng chả có chút gì là hối lỗi cả. Anh nói bằng giọng tự mãn, "Đấy có phải câu trả lời có không?" Cô dãy dụa để nhắm tới mắt anh lần nữa. Anh cười khùng khục. "Chịu đựng anh đi, cưng. Anh vốn không hề định cầu hôn bất cứ ai, vậy nên dĩ nhiên anh sẽ phải làm nó lộn xộn hết cả lên. Nhưng em nên biết anh đủ rõ để biết đây là chủ đề anh sẽ không bao giờ đem ra đùa cợt." Cô trở nên rất tĩnh lặng. Anh nói đúng, anh sẽ không bao giờ đùa cợt về chuyện đó. Nhưng cô vẫn không thể tin anh đang nghiêm túc, nên buộc phải hỏi, "Tại sao? Em biết anh không muốn kết hôn, không bao giờ. Anh đã nói rất rõ rồi. Vậy tại sao giờ anh lại cân nhắc việc đó?" "Bởi vì em bướng bỉnh. Bởi vì đấy là điều em muốn và anh muốn làm em hạnh phúc. Bởi vì anh yêu em. Bởi vì ý nghĩa sống tiếp mà không có em xé anh ra thành từng mảnh và anh thà là không trải qua nó một lần nữa, cám ơn. Bởi vì anh muốn thức dậy cùng em hàng sáng, không phải chỉ khi nào anh may mắn. Bởi vì em là tất cả những gì anh có thể muốn ở một người phụ nữ, Danny, vậy thì tại sao anh lại không muốn cưới em? Đấy cũng chính là điều anh đã tự hỏi mình, và giờ cả hai chúng ta đều có câu trả lời. Anh đã không biết anh yêu em cho đến khi anh nghĩ anh đã mất em. Chắc rồi thể nào anh cũng nhận ra, nhưng anh mừng vì đã nhận ra bây giờ hơn là sau này. Vậy nên em có vui lòng cưới anh và để anh trở thành gia đình của em không?" Cô ngả người ra sau, nhìn anh chắm chú trong sự kinh ngạc. "Anh thật sự có ý đó chứ? Anh yêu em?" "Nhiều hơn anh có thể thể hiện chỉ bằng từ ngữ." Giọng Anthony cắt ngang họ khi anh cùng James bước qua khung cửa. "Họ bảo anh đừng có làm phiền chúng. Phải nghe mấy câu ủy mị thế này xấu hổ chết đi được." Jeremy quay lại, cười nhăn nhở với cha và chú anh. "Chúc mừng con đi. Cô ấy bằng lòng lấy con rồi." Nhưng anh thì thầm với Danny. "Em sẽ đồng ý chứ, phải không?" "Vâng," cô thì thầm lại, gần như nổ tung vì niềm hạnh phúc sâu thẳm nhất. "Chắc chắn rồi." "Tốt, ta sẽ bị nguyền rủa mất," James nói. "Không hề nghĩ chút nào đến việc này khi chịu đựng bài diễn văn của Jason. Nhưng dù sao nó cũng giải quyết tình thế khó xử rồi." "Tình thế khó xử nào?" "Jason biết cô bé là ai, nhóc." "Rằng cô ấy xuất thân từ đây?" "Không, cô ấy thực sự là ai cơ."