Tên ngốc! em yêu anh
Chương 14
-Thôi..Đ..Được rồi! - Nó nói không ra hơi thở hồng hộc khi bị Phong kéo chạy như điên
-Xin lỗi..Nhi không sao chứ? - Phong quay sang hỏi Nhi
-Không sao? mà.. sao chạy zữ vậy? - Nó thở hổn hển.
-Tại lo cho Nhi thôi - Phong gãi đầu
-Hi! co gì đâu? mà Phong giỏi ghê - Nó cười giơ ngón tay cái lên
-Phong bình thường thôi. không giỏi bằng - Nói đến đây Phong mới sực nhớ
-Nam? Nam đâu? - Phong hốt hoảng. Nó cũng sực nhớ ra. chết! hai người chạy mà bỏ quên hắn ở đó rồi^^
-Có.. có khi nào.. vẫn còn.. - NÓ và Phong nhìn nhau rồi chạy lại chỗ đó... Nhưng hắn đã không còn ở đó nữa..
-Chết tiệt! Vậy mà cũng quên được - Phong đấm mạnh vào tường rồi những hàng máu đỏ tương chảy ra. Nó không chưa từng thấy Phong mất bình tĩnh vậy đâm ra sợ. Nó hốt hoảng chạy lại nắm tay Phong. không cho Phong làm gì nữa và nói
-Tên đó quái đản lắm. có thể hắn đã về nhà rồi thì nên - Nó chấn tĩnh Phong.
-Mong là vậy - Phong thở dài. nó cũng thở phào nhẹ nhõm rồi bắt đầu lo cho Nam, không biết có sao không nữa. và hai người họ về nhà..
...Nhà Nó...
Nó gọi rất nhiều, rất nhiều. nhưng không ai bắt máy. nó cảm giác có điều gì đó bất ab trong lòng. nó bồn chồn không yên. cứ thấp tha thấp thỏm. và cuối cùng cũng nhấc máy. nó vui mừng rồi sau đó..
-Ông làm gì mà không bắt máy vậy hả? biết tui lo lắm lắm không? về mà không báo tiếng nào hết (t.g: ơ hay! chứ k phải 2 đứa mi bỏ hắn à?) - Nó mắng nhưng cảm thấy vui hơn. nhưng nó đã vụt tắt khi đầu bên kia cất lên một giọng nữ mà nó nghe rất quen.
-Nhi hả? - giọng nói có vẻ cười cợt
-AI..ai z? - nó muốn khẵng định mòng là không phải nhỏ đó.
-Không nhớ mình à? CN gặp nhau rồi mà - Di cười
-Sao lại cầm máy của Nam vậy? - Nó bức xúc. sao hắn lại để nhỏ đó cầm máy. đã thế giờ cũng rất muộn rồi
-Mình mới cần phải nói. Nam là bạn trai mình. bây giờ đã muộn rồi mà bạn gọi cho ban trai người khác vậy là không được đâu. Nam đang ngủ. có gì gọi sau đi - nói xong nhỏ di cúp máy. Nó như không giám tin vào tai mình nữa.
-Cái gì? Nam đang ngủ á? - Nó không biết là họ đang làm cái quái gì nữa
-Được lắm! mất công tui và Phong lo cho ông mà đi qua nhà gái vậy đó - Nó quăng điện thoại một góc trèo lên giường ngủ mà cảm giác khó chịu. bực tức cứ kéo mãi đến khi ngủ không thôi...
Một ngày mới lại bắt đầu. một ngày trời nắng âm chiếu sáng vào từng khe cửa sổ hắt vào giường hắn đang ngủ. Hắn nhíu mày ngồi dậy
-Ưm..đau đầu quá! - hắn ôm đầu
-Dậy rồi hả? ngủ thêm chút nữa đi a - Nhỏ Di ngồi trên ghế ún trà..
-Ơ! Sao cô lại vào phòng tôi - hắn ôm chăn che người ( làm như con gái á ông)
-Anh nói gì vậy? đây là phòng e mà? hôm qua a ngất lên e đưa a về đây - Di khoanh tay nhìn hắn
-Tại sao tôi ngất? - hắn hỏi tỉnh bơ (đừng nói bị đánh mất trí lun nhá pa)
-Hôm qua anh bị côn đồ..-Di ngừng lại ún trà
-Cái gì? tôi bị chôm đồ á? - Hắn ngạc nhiên ( Đi khám tai đi ông nội)
-Anh bị côn đồ đánh. - Nhỏ Di cũng bó tay với hắn luôn
-Vậy thì cảm ơn. tôi đi đây - Hắn nói xong đứng dậy lấy áo khoác mặc vô
-Ơ.. anh.. ở lại nghỉ đi chứ? - Di đứng dậy
-Khỏi đi. tôi còn phải đi học nữa - NÓi xong hắn bỏ đi luôn. Di không biết nói gì chỉ biết tức giận mà thôi ^^
......Tại ngôi trường xinh đẹp mà hắn không nhớ nổi cái tên >.
-Oáp! cà người đâu nhức quá - hắn vươn tay (đã về nhà thay đồ rồi đi học)
-Nam!..-Nó gọi khi trông thấy hắn và chạy lại
-Hôm qua đi đâu v? sao không thấy - Nó nhíu mày dò xét hắn
-Chứ không phải 2 người đi trước à? - hắn gãi đầu
-Ơ..! Thì.. tại quên. nhưng tui cũng quay lại rồi mà không thấy ông - Nó lườm hắn
-Chẳng biết tại sao sáng dậy lại ở nhà Di (thật ra là khách sạn). nhỏ kêu là tui bị đánh
-"HỪ! chính là người của nhỏ chứ ai. đáng ghét" - Nó càng nghĩ càng tức
-Um..xin lỗi. vì đã quên mất ông.Nó cúi đầu
-Mà nè.. - hắn gọi nó
-Nhưng..ông không được gặp nhỏ đó nữa - nó không nghe thấy hắn gọi cứ nói thôi
-Nè - hắn vẫy vẫy
-Tại vì.. k phải tui thích ông đâu.. tại k thích vậy thơi (t.g: có ai hỏi tại sao đâu pà) - Nó nắm gấu áo vò vò.
-Nhưng tui.. - hắn khều khều vai nó
-Gì vậy - Nó ngước lên nhìn hắn. tự nhiên làm mất hứng người ta à
-Đầu tui chảy máu - Hắn đưa bàn tay nãy sờ lên đầu ra toàn là máu. mặt nó tai mét nhìn tay hắn hốt hoảng la
-M..Máu - mặt nó xanh đét - ĐẾN PHÒNG Y TẾ MAU?- Thế là nó lôi xềnh xệch hắn lao thẳng tới phòng y tế.
-Bị lúc nào vậy? - nó vừa băng đầu cho hắn vừa mắng
-Chắc tối qua á? - hắn ngoan ngoãn như một con mèo
-Sao không chịu băng bó hả?
-Ai biết đâu? tui còn k biết bị đánh từ lúc nào nữa chứ? - hắn cười tươi nhìn nó. nhìn rất là đáng yêu như một đứa trẻ con vậy. . 1 Phút trôi qua.. không khí bỗng nhiên im lặng và căng thẳng.. đột nhiên nó lí nhí
-C..cám ơn - nó cúi đầu. hắn ngẩng lên nhìn nó tròn mắt ngạc nhiên..
-Phải pà không v? - hắn nhíu mày
-Gì chứ? - nó nhăn mặt
-Sao hum nay sướt mướt quá vậy? - hắn móc xéo
-Hừm.. mãi mới nói được câu đó thế mà phá mất tiêu cả hứng rồi. vô lớp đây - nó quay tính bỏ đi thì hắn kéo lại. vì lực kéo khá mạnh lên nó quay ngược lại và lao thẵng vô hắn. hắn lấy thế vòng tay qua eo ôm nó. ôm thật chặt..
-Ơ..ông..l..làm gì v? - nó đỏ mặt ấp úng
-Coi như lới cảm ơn đi - hắn nói nhỏ nhẹ và dịu dàng. lời nói vang vẳng bên tai làm cả người nó cứ như tan chảy ra tim muốn ngừng đập và cảm giác hồi hộp kéo dài.. không theo trật tự gì cả.. khung cảnh này đáng ra là sẽ có hồi kết rất cảm động nếu như hắn không ngứa mỏ nói ..
-Sao bụng pà nhiều mỡ quá vậy? - hắn nói với nó rồi sờ eo nó. khuôn mặt nó tối sầm.. hai mắt đỏ lên rực lửa..rồi hét lên
-Tự tiện ôm người ta rồi còn sờ eo mà giám chê vậy hả? eo tui có 65 chứ nhiêu? Tên cơ hội. tên sở khanh, đồ lưu manh - Nhìn nó bây giờ cứ như là " khủng long bạo chúa" á. đi hắn chạy khắp phòng y tế.. nhưng lại có cảm giác vui và thoải mái trong lòng..
........Tại ngôi biệt thự nhà Nam.. hắn đang ngồi nghe nhạc thì có một cuộc điện thoại gọi tới. bỗng khuôn mặt hắn tái mét.. chạy thật nhanh, bắt một chiếc taxi.. 15p sau dừng ở một ngôi nhà khá to. có rất nhiều người ở đó. hắn bước từng bước đi vô. bước chân nặng nề, không khí u ám và căng thẳng.. quỳ xuống một cái bàn có một bức chân dung với toàn là mùi nhang.
-Dì - Hắn nhìn thẳng và nói.. hắn cứ quỳ ở đó. không nói lời nào hết. đôi mắt trong veo thường ngày giờ thì trở thành một đôi mắt vô hồn.. khóc cũng không được.. chỉ biết quỳ.. rất lâu.. lâu lắm....
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
122 chương
100 chương
53 chương
8 chương
30 chương