Tên Kia Tôi Yêu Anh Được Chứ?
Chương 25 : Nữ Hiệp
May mà cô phản ứng nhanh. Nếu không thì cũng chung số phận với tên anh trai ngốc của cô.
- Ể... cô.. là...- Tiểu Tuyết chỉ cô rồi cố gắng lục lọi kí ức.
- Hai đứa quen nhau à. - Bà bỏ tay ra chỉ tay vào từng người. Còn cậu ta lo ôm tai xoa xoa, bên tai đeo bông của anh ta có vẻ như muốn rớt xuống vì bị chính mẹ của anh kéo nhiều.
- Dạ... Có vẻ như là vậy..- Tiểu Tuyết nói trong nghi hoặc, chưa khẳng định.
- Haizzz sao mà ngốc thế... Não cá vàng nhà em. Cô ấy từng cứu em chứ gì.. Còn một tỷ tỷ hai tỷ tỷ... tay không buông đấy. - Cậu ta chú ý nãy giờ nhưng bây giờ mới lên tiếng, tay vẫn còn xoa xoa tai.
- À... - Tiểu Tuyết hướng mắt nhìn anh rồi nhớ ra.
- Sao cậu lại biết chuyện này? - Cô nhìn anh hỏi với giọng điệu bắt được kẻ gian.
- Thì hôm ấy nguyên con phố rạo rực nhờ hai người ai cũng nói, hở một tý gì mà nữ hiệp, nữ anh hùng, mỹ nữ trần gian,... nói cô toàn là thứ đẹp đẽ còn cô em đáng thương của tôi thì gì mà.. con ngốc, cô nàng bám đuôi, tiểu thư ngơ ngác, người không phản ứng... vân vân và mây mây.. - Cậu ta khoanh 2 tay trước ngực dựa vào cầu thang nói.
- Hả cái gì mà... con ngốc rồi tiểu thư ngơ ngác, người không phản ứng... - Tiểu Tuyết ngơ ngác nhìn không hiểu tại sao mình có những biệt hiệu kì lạ như vậy.
- Mỹ nữ? Khoa trương quá rồi... - Cô khoanh tay trước ngực lắc đầu.. - Rồi sao nữa. Sao anh biết cô ấy gọi tôi là tỷ tỷ... Không lẽ cậu theo dõi chúng tôi sao?..
- Đừng có mơ... con đường to như thế với lại giọng hai người cũng có phải là thiếu nữ nhỏ nhẹ đâu. Ai đi qua cũng nhìn, chỉ chỉ chỏ chỏ, nói kìa nữ hiệp đó. Tôi chỉ là một trong những người ấy thôi.-Cậu ta nói với vẻ đương nhiên.
- Oh.. nhưng hình tượng của em.. Em chỉ mới về nước mới có mấy ngày mà hình tượng mỹ nữ không dao đã mất rồi sao? - Tiểu Tuyết ôm khuôn mặt xinh đẹp ấy mà tự mình đau khổ.
*( mỹ nữ không dao ý nói Tiểu Tuyết không cần dao mà người đó cũng tự mình dâng hiến tính mạng của mình cho cô giống kiểu chết vì mỹ nữ là cái chết mỹ mãn nhất)*
- Ơ... cái này cũng quá trùng hợp rồi đó. - Cô nhìn Tiểu Tuyết. Rõ ràng muốn trốn cô nàng phiền phức này ai mà ngờ cơ chứ? Haizzz nguyên cái nhà này, mình có duyên dữ zậy, có lẽ mình chạy không thoát rồi. 3 năm khi nào mới qua đây.
- Ân nhân.. ân nhân ... cô đang nghĩ gì vậy? - Tiểu Tuyết thấy cô ngây người ra nên hỏi chuyện.
- Ân nhân? Hình như Tuyết tiểu thư biết tên tôi mà nhỉ? Với lại tôi giúp cô chỉ vì muốn giúp đỡ chút thôi chứ không muốn cô gọi tôi hai tiếng Ân nhân này. Sau này cứ gọi tôi là Vi Vi đi. - Cô quay sang phiền não nhìn cô nói nhưng khuôn mặt vẫn nở một nụ cười rất đỗi hiền hậu.
- Được Vi Vi ân nhân, sau này tôi sẽ gọi cô như vậy. - Tiểu Tuyết chơi nhây nói nhiều càng khiến cô đơ mặt nhìn ý muốn nói what the ...? Muốn chết à, bà đây không có thời gian chơi với cô nhá? Sao mà phiền thế nhỉ? 3 năm trời tôi phải ở đây sao, ở với 1 tên điên và 1 tên phiền phức sao?
- Mệt quá, con đi gặp Tiểu Kỳ của con đây? Tạm biệt mẹ.. - Cậu ta sải bước đi nhìn ngầu soái ai mà ngờ...
- Con định mặc thế đi luôn sao? - Bà chỉ tay vào anh hỏi.
- Rất đẹp trai... AAAAAAAA- Ai tự luyến chưa được ba giây mà nhìn lại bản thân mình. Cậu ta là một người khá sĩ diện nên anh ta muốn trong mắt các cô gái anh là một anh chàng tiêu soái, gọn gàng, sạch sẽ chứ không phải bây giờ tóc thì rối mù, đồ ngủ in hình siêu nhân vẫn còn mặc trên người bảo sao cô cứ nhìn anh mà cười mỉm.
- Đa tạ mẫu thân đại nhân con lui vào trước. - Bà nhìn cậu ta phiền não lắc đầu. Rồi quay sang nhìn cô, khuôn mặt chuyển đổi nhanh như lật sách. Nếu có giải lật mặt thì bà không thể nào đứng thứ 2 được.
- Aizz Vi Vi không ngờ con lại tốt bụng mà dũng cảm đến vậy. Đứa con gái này của ta cũng không bằng một góc của con. Giá như ta có đứa con gái như con thì tốt biết mấy. - Bà nắm tay cô vỗ vỗ như gặp được tâm phúc thì con gái bà đang đau lòng mà chết đứng.
Haizz thiệt là hết nói nổi. Ai hiểu được lòng hai anh em nhà họ, con ruột không thương lại thương người ngoài thật là... muốn tức chết hai anh em nhà họ. Anh trai thì bị kéo tai đỏ như lửa, còn cô em gái thì bị xỉ vả một cách không thương tiếc. Còn người ngoài thì hết sức yêu thương hơn cả con ruột. Thật là trời không có thiên lý mà.
*( Hè đến rồi m.n coi phim gì vậy?) *
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
13 chương
60 chương
69 chương
78 chương