Tên Khốn Đó Thật Mê Người

Chương 3 : Tôi là người xấu

🦉 Editor: Notanis 🦉 ————— "Anh khoan đi đã." Hà Niệm không dám thả chân vừa mới ổn lại xuống, đành phải để một tay ở trên người anh để giữ thăng bằng, một tay duỗi ở trước mặt anh. Từ Mục Viễn nhìn thoáng qua bả vai, không nói chuyện. Hà Niệm cho rằng anh không thích, đành phải nhẹ nhàng buông ra, thân thể lại đứng không vững lắc lư liên tục. "Đừng nhúc nhích." Anh ấn tay cô ấn lên bả vai mình, "Có chuyện gì nói nhanh." "Anh tìm cái này phải không?" Hà Niệm mở bàn tay ra. Một chiếc nhẫn sáng lấp lánh yên lặng nằm ở trong, phía trên treo một sợi dây màu đỏ bị cắt đứt. Từ Mục Viễn cúi mắt, tiếp nhận: "Tại sao em có?" "Biểu tình kỳ quái của anh là thế nào?" Hà Niệm thật cẩn thận hỏi, "Cái này không phải của anh sao? Tôi lấy được ở đầu tường." Anh hồi nãy hình như liếc nhìn qua phía đầu tường, cho nên cô đoán anh chắc là tìm thứ này. "Là của tôi," Từ Mục Viễn nói, "Nhưng không nghĩ nó sẽ trở lại." "Anh không phải nên vui vẻ sao." Bình thường, đồ bị mất mà tìm lại được thì không phải nên có loại cảm giác mừng rỡ như điên sao? "Lòng hiếu kỳ đừng nặng như vậy," Ánh mắt Từ Mục Viễn rất sâu, "Biết được càng nhiều càng nguy hiểm, hiểu không?" Hà Niệm cúi đầu: "Ừ." Từ Mục Viễn nhìn cômột cái, lại nhìn nhìn chân cô, bỗng nhiên môi mỏng câu lên, cười. "Tuy nhiên em nói rất đúng, tâm tình của tôi quả thật không tốt." Anh kéo bàn tay đang đặt trên vai của cô ngược về phía sau, Hà Niệm không phản ứng kịp, sợ hãi kêu "A" một tiếng, lập tức mất đi chỗ dựa ngã thẳng về phía trước! Anh vững vàng tiếp được. "Anh trai mang em đi một nơi rất thú vị, thế nào?" Hà Niệm muốn đẩy anh ra, nhưng sức lực quá nhỏ, chỉ có thể để cánh tay Từ Mục Viễn bá đạo ôm eo của mình. "Anh, anh trước tiên buông tôi ra......" Mặt Hà Niệm nóng lên. Anh lắc đầu, ái muội gần sát lỗ tai cô: "Nếu tôi không bỏ?" "Này, như vậy không tốt." "Như thế nào?" "Chính là ——" "Nhưng em không phải là biết rồi sao?" Từ Mục Viễn thổi ở bên tai cô, "Tôi vốn dĩ chính là người xấu nha." Người Hà Niệm dùng sức lùi về phía sau. Từ Mục Viễn cười nhẹ, thu hết bộ dáng hoảng loạn của cô vào đáy mắt, không chờ cô nói xong, quả thực buông tay đang giữ trên eo cô, một lúc sau lại để lên vai cô. "Thử đi xem." Từ Mục Viễn nói. "Bây giờ không được." "Tôi đỡ em." Hà Niệm đành phải thật cẩn thận để chân kia xuống mặt đất, dẫm nhẹ hai cái trên mặt đất. Lại dẫm thêm hai cái nữa. Từ Mục Viễn thấy thế, chậm rì rì thu hồi cánh tay, đôi tay đút ở trong túi, đưa cằm hỏi: "Có đi hay không?" "Đi đâu?" "Em chỉ có hai lựa chọn, đi hay không." Hà Niệm mấp máy môi. Tuy rằng đây là một cơ hội, nhưng mà..... Hà Niệm tránh khỏi ánh mắt vui vẻ của anh, cúi đầu mềm mại nói: "Tôi đi." Từ Mục Viễn nhấc mi: "Thật sự đi?" Giọng anh bình tĩnh, "Không sợ tôi như vậy như vậy với em?" Người này đang nói cái gì? Cái gì như vậy như vậy?! Hà Niệm đỏ mặt cắn môi, lắc đầu. "Chân không đau?" "Không đau." Lỗ tai Hà Niệm nóng lên, nhưng nếu cô không bắt lấy cơ hội lần này, đừng nói làm phóng viên đại bài, có khả năng bát cơm cũng không lấy được. Từ Mục Viễn nhíu mi, nhỏ đến nổi rất khó phát hiện, ngay sau đó lại giãn ra. Anh lại ôm bả vai cô một lần nữa, chậm rì rì đi tới phía trước. Hà Niệm không thoát ra được, đành phải nhỏ giọng oán giận: "...... Anh người này như thế nào lại......" Từ Mục Viễn vừa đi vừa huýt sáo. **** Đây là nơi mà anh ta nói là chơi rất vui sao? Hà Niệm không thể tin chỉ đằng trước, cứng họng: "Cái này ——" Quả nhiên anh là cố ý chỉnh cô! Ở trước mặt hai người là một cái sạp ngoài trời được che lại, phía trên được một tấm vải thô lớn màu nâu bao phủ, bề mặt cũ nát, đầy những cái lỗ lớn bé, từng tia ánh mặt trời từ khe hở chui vào, tinh tinh điểm điểm chiếu vào bên trong người trên người, trên bàn, bát cơm. "Đi vào đi." Hà Niệm: "Nhưng mà......" Người đang ăn cơm hoặc là có hình xăm trên vai trần, hoặc là la hét lớn tiếng, đánh nhau uống rượu. Cô rụt rụt cổ, không dám động đậy. Má ơi, Hà Niệm run run rẩy rẩy nghĩ, chẳng lẽ đây là nơi tụ tập của xã hội đen sao? "Sợ cái gì?" Từ Mục Viễn đẩy cô vào, la lớn với chủ tiệm cách đó không xa, "Hai chén mì thịt bò." Hà Niệm bị ấn ngồi lên ghế, muốn khóc. Chủ quán là một tên đầu trọc, trên má phải có vết sẹo của đao, lúc cười rộ lên càng thêm dữ tợn, Hà Niệm cuộn ngón chân, mấp máy môi không nói chuyện. Ông bác dùng khăn lông màu xám để trên vai lau mồ hôi, hỏi: "Vẫn như cũ?" Từ Mục Viễn gật đầu. Chủ quán nhìn số trên bàn, ghi chép vào cuốn sổ. Qua một lúc, sau khi chủ quán viết xong cũng không định rời đi, liếc mắt nhìn Hà Niệm một cái, mang vẻ mặt bát quái cười: "Bạn gái?" Từ Mục Viễn không chút chần chờ ngồi đối diện Hà Niệm, thưởng thức chiếc nhẫn tơ hồng trong tay, chưa nói phải hay không phải. "Thật đúng là bạn gái!" Giọng chủ quán hưng phấn lên. Tại sao còn chưa phủ nhận? Hà Niệm dùng chân nhẹ nhàng đá đá giày anh, Từ Mục Viễn lại một chút đều không có ý tứ muốn phản ứng với cô, mặt không đổi dịch chuyển chân. Này! Đôi mắt chủ quán lóe sáng, vết sẹo trên mặt vì thế cũng trở nên nhu hòa hơn: "Hảo tiểu tử, cậu thế mà có thể thông suốt." Ông bác vỗ vỗ bả vai Từ Mục Viễn, còn định nói cái gì, Hà Niệm run run rẩy rẩy mở miệng: "Cái kia......" Từ Mục Viễn cùng chủ quán đầu trọc đồng thời ngước mắt lên nhìn cô. "Không phải bạn gái." Hà Niệm đành phải nhỏ giọng giải thích. Từ Mục Viễn tựa hồ cười một cái, lại cúi mắt, buồn chán lấy sợi dây đỏ quấn quanh ngón trỏ, kế tiếp, lại quấn lên, không cảm thấy phiền. Hà Niệm lại nói: "Là bạn bè bình thường." Động tác của Từ Mục Viễn dừng lại. "Bạn bè cũng tốt a, bạn bè!" Đôi mắt của chủ quán như phát sáng, không ngừng gật đầu. Hà Niệm chớp chớp mắt, người này tại sao lại kỳ quái như vậy? Bác ấy hưng phấn cái gì? Chủ quán đầu trọc nói chuyện cực nhanh: "Bác nói cho con biết, thằng nhóc này tuy rằng thoạt nhìn là hơi bất nhân chút, nhưng ——" "Đừng nghe cô ấy nói bậy," Từ Mục Viễn đánh gãy lời ông bác, nhẹ giọng nói, "Thấy cô ấy đáng thương, nhặt ở ven đường mà thôi." Hà Niệm: "......" Cô rõ ràng là bị kéo tới, lúc đầu cô còn tưởng rằng là căn cứ bí mật gì. "Thằng nhóc này nói cái gì vậy," chủ quán đầu trọc vỗ vỗ vai anh, lại nói với Hà Niệm, "Cô gái nhỏ, thằng nhóc này ngoài lạnh trong nóng, con đừng để trong lòng." "Con biết," Hà Niệm nghiêm túc gật đầu, "Anh ấy cứu con rất nhiều lần." Chủ quán há to miệng, ấn bả vai Từ Mục Viễn mạnh hơn nữa. Hà Niệm nuốt nước bọt, như thế có thể sẽ gãy xương bả vai của anh ta đúng không? Từ Mục Viễn mày cũng chưa nhăn một cái, dùng một cánh tay khác chuẩn xác bắt được cổ tay của ông chủ, nói: "Bác có chắc là không bán hàng nữa không? Vị kia nhà bác sẽ rất tức giận đó." "Đúng đúng đúng," chủ quán đầu trọc không ngừng gật đầu, "Cháu xem bác sắp quên mất." Nói xong bác ấy chạy nhanh một đường tới nhà bếp. Hà Niệm nhìn bóng dáng của ông bác, lại nhìn Từ Mục Viễn đã quen với tình huống như vậy, yên lặng hỏi một câu: "Bác ấy như vậy thật sự có thể kiếm được tiền không?" "Em vừa mới nói cái gì?" Từ Mục Viễn nắm đồ vật trong tay vào lòng bàn tay, ngước mắt nhìn cô. "Tôi hỏi anh ——" "Câu trước đó." Hai người nhìn nhau ước chừng năm giây, Hà Niệm lúc này mới ý thức được anh ta nói chính là cái gì. Tay cô đặt ở trên bàn, vô thức đụng vào nhau, ấp úng nói: "Bác ấy vừa mới hỏi tôi, tôi có phải là......" Hà Niệm từ kẽ răng nhả ra hai chữ, "Bạn gái." Từ Mục Viễn: "Sau đó." Đâu còn sau đó gì nữa? Từ Mục Viễn: "Tôi khi nào là bạn bè với em?" Hà Niệm: "Không, không phải sao?" Anh khoanh tay trước ngực, dựa vào ghế, híp mắt đánh giá cô từ đầu tới chân. "Anh làm gì?" Hà Niệm rụt rụt bả vai, ánh mắt anh sắc bén, giống như nhìn thấu hết cả người cô. "Tôi cảnh cáo em như thế nào em cũng bỏ ngoài tai sao?" Từ Mục Viễn dùng gót chân "Bang bang" đập hai cái xuống đất, ánh mắt lạnh lẽo, "Ở cùng với loại người như tôi, không sợ bị đánh?" "Anh đã nói anh không đánh phụ nữ." "Nhưng tôi nói tôi sẽ làm việc khác." "Anh sẽ không." Từ Mục Viễn cười thanh: "Tại sao em nghĩ là sẽ không?" "Cảm giác." Hà Niệm thật sự có cảm giác như vậy. Từ Mục Viễn bắt gặp ánh mắt của cô nhìn qua, không trốn tránh nhìn lại. "Mẹ em không dạy em không được chơi với người xấu?" Anh hỏi "Anh đã cứu tôi." Hà Niệm nói. "Cứu em." Từ Mục Viễn vừa lặp lại câu nói vừa cười. Anh đứng lên, chậm rì rì đi ra ngoài, "Được rồi, em cứ ngồi ở đó, tôi đi hút thuốc." Hà Niệm gật đầu, biểu tình ngoan ngoãn. Anh cúi đầu liếc mắt nhìn cô một cái, lại cười. Hà Niệm: "......" Cô nhìn rất buồn cười sao? Từ Mục Viễn không nhanh không chậm đi tới hai bước, đưa lưng về phía quầy bán cơm, móc ra điếu thuốc từ trong túi rồi dùng rằng cắn, lại từ trong túi lấy ra cái bật lửa, một tay bật lửa, một tay chắn gió. Không cháy. Lại ấn lần nữa, vẫn không cháy. Chậc. Từ Mục Viễn bực bội nhíu mày, bỗng nhiên một cái bật lửa màu đỏ đưa tới trước mặt anh. "Dùng của tôi này." Từ Mục Viễn theo cánh tay nhìn lại, nhận lấy: "Cậu tại sao lại ở đây?" "Cậu vẫn luôn trầm mê trong sắc đẹp, không thấy tôi." "Sắc đẹp gì chứ?" Từ Mục Viễn hừ lạnh một tiếng, "Đó chính là một con nhóc trong nhà trẻ." Ngu xuẩn, nói cái gì cũng không nghe. Người đàn ông trước mặt nhuộm một đầu tóc màu đỏ lửa, cậu ta nhai kẹo cao su, liếc mắt nhìn qua chỗ Hà Niệm một cái: "Thì ra cậu thích khẩu vị kiểu này?" Khói trắng từ từ tỏa ra, Từ Mục Viễn ném bật lửa màu đỏ vào trong lòng ngực của cậu ta, nói: "Nhan sắc vẫn rất kiêu ngạo." "Thanh Hàm thích màu đỏ." Tóc đỏ ái muội cười, "Cho nên tôi cũng thích." Từ Mục Viễn hút điếu thuốc, không nói tiếp. Sau một lúc lâu, giọng tóc đỏ nhẹ dần, nói tiếp: "Vì cô ấy tôi cái gì cũng có thể làm." Từ Mục Viễn liếc mắt nhìn cậu ta một cái, phun ra một chữ: "Ngốc." Hai người ăn ý không nói nhiều về cái này đề tài này, tóc đỏ ăn không ngồi rồi dùng mũi chân cọ cọ tàn thuốc: "Cậu còn chưa nói xong đâu," hắn hỏi, "Cô gái kia là sao đây? Còn chưa có thấy cậu dẫn theo cô gái nào đi ăn cơm đâu." Từ Mục Viễn "Ừ" một tiếng: "Là một con nhóc phiền toái." "Nếu không tôi giúp cậu giải quyết?" Tóc đỏ một bộ dáng bất cần đời. Từ Mục Viễn trừng mắt, cảnh cáo: "Đừng đụng tới cô ấy." Tóc đỏ lập tức cười với vẻ mặt thiếu đòn. Từ Mục Viễn kêu một tiếng, giơ chân đá qua, tóc đỏ phản ứng cực nhanh, nhanh chóng né tránh. "Ta nói Nguyễn Hướng Dương ——" Từ Mục Viễn kéo dài giọng, nhăn mày, không nói tiếp. "Lúc cậu kêu tên đầy đủ của tôi nhất định không phải chuyện tốt gì." "Dàn nhạc của tôi luôn luôn chào đón cậu," anh nhẹ nhàng phun ra khói trắng, nói, "Chỉ cần cậu muốn trở về." Nguyễn Hướng Dương cười nhẹ: "Được rồi được rồi, tôi biết." Cậu uốn éo đầu qua bên cạnh, "Đồ ăn của cậu đến rồi, đi thôi, đừng khiến cho cô gái nhỏ kia đợi lâu," cậu đấm vào vai Từ Mục Viễn "Cô gái này nhìn rất sạch sẽ, cậu kiềm chế chút, đừng làm người ta bị thương." Từ Mục Viễn liếc mắt nhìn qua bên kia một cái, Hà Niệm cũng nhìn qua phía anh, ánh mắt hai người chạm nhau. "Chậc, hôm nay tại sao đồ ăn lên nhanh như vậy?" Từ Mục Viễn gạt gạt tàn thuốc, "Tôi còn chưa có hút xong." "Còn không mau đi." Nguyễn Hướng Dương thúc giục đẩy anh lên phía trước, "Người ta đang sốt ruột chờ." Từ Mục Viễn bóp tắt điếu thuốc, chân dài một bước, đi qua. Hà Niệm nhìn anh ngồi xuống, hòn đá lớn trong lòng mới rơi xuống đất. Cô nhìn thoáng qua Nguyễn Hướng Dương bên kia, nhịn không được cảm thán: "Kiểu tóc thật có cá tính." Nguyễn Hướng Dương thấy ánh mắt của Hà Niệm, khoa trương vẫy vẫy tay. Người này đẹp thì đẹp thật, nhưng có chút ngốc. Từ Mục Viễn nâng mắt, nhìn Hà Niệm rồi nhìn qua phía Nguyễn Hướng Dương, sau đó nhàn nhạt thu lại ánh mắt: "Ăn cơm." Hà Niệm "A" một tiếng, nghe lời quay đầu, cầm lấy đũa trong bát mì, quấn hai cái, không ăn. Từ Mục Viễn bắt đầu bằng một đũa mì lớn, nhét ở trong miệng, nhai. Lại một thêm một đũa mì. Hà Niệm nắm chiếc đũa thật chặt, thật cẩn thận nhìn anh: "Không cay sao?" Đỏ như vậy, hình như bỏ rất nhiều ớt cay a. Từ Mục Viễn lắc đầu: "Mau ăn." Anh nhai nhanh chóng. Xem dáng vẻ của anh ta kia, thật sự không cay sao? Hà Niệm cũng ăn một đũa mì, bỏ vào trong miệng. Từ Mục Viễn dừng lại, nhai nuốt hết mì sợi trong miệng, ánh mắt đầy ý cười. Má ơi! Hà Niệm cay đến nỗi nước mắt đều chảy ra, ngậm trong miệng lại không muốn nhổ ra trước mặt Từ Mục Viễn, đành phải gian nan nuốt xuống. "Nước!" Cô thè lưỡi ra, há miệng to hô hấp không khí. Từ Mục Viễn không nhúc nhích. Cái lưỡi như bị thiêu cháy, sắc mặt Hà Niệm đỏ bừng, đáy mắt chứa toàn là nước mắt, hoảng loạn nhìn xung quanh tìm nước uống. Ánh mắt Từ Mục Viễn dừng lại trên đôi môi tuyệt đẹp của cô. "Cái kia ——" Hà Niệm đứng lên muốn đi tìm chủ quán đầu trọc mua nước, chỉ nghe "Phanh" một tiếng, bàn tay có khớp xương rõ ràng của Từ Mục Viễn đang cầm cái chai, đập thật mạnh ở trên bàn, thấp giọng phun ra một chữ: "Uống." Xung quanh có không ít ánh mắt của người khác bị anh hấp dẫn. "Cảm, cảm ơn." Đầu lưỡi Hà Niệm sắp không thẳng, "Ừng ực ừng ực" uống hết hơn phân nửa chai. Hầu kết Từ Mục Viễn giật giật, đôi đũa đặt ở bên mép tô, gắt gao nhìn chằm chằm cô. Hà Niệm dùng tay quạt quạt gió, đầu lưỡi nhô ra, vành mắt và gương mặt đều đỏ lên: "Cái này cũng quá cay, anh ăn được như thế nào vậy?" Quá khủng bố! Từ Mục Viễn nâng cằm: "Này." "Ừ?" Hà Niệm hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn anh. Trong đôi mắt đen nhánh của Từ Mục Viễn giống như bao vây lấy thứ gì, duỗi tay qua: "Từ Mục Viễn." Cô biết a, cô biết. Tính lễ phép của Hà Niệm nhanh chóng nắm lấy tay anh, lại chạy chóng buông ra rồi tiếp tục quạt gió cho bản thân, giống như là làm như vậy thì vị cay trên đầu lưỡi sẽ bớt hơn một chút. Từ Mục Viễn cúi đầu nhìn chằm chằm nơi vừa mới bị cô nắm tay, nhấp nhấp môi. Thật là một kẻ lập dị. Hà Niệm không biết anh ta suy nghĩ cái gì, cô nâng cằm chỉ chỉ cái chén đã sớm cạn sạch trước mặt anh, hỏi: "Anh không cay sao?" Từ Mục Viễn: "Còn tốt lắm." Cái gì kêu còn tốt, đây là vị cay biến thái trong truyền thuyết phải không! Cô cảm thấy nước bọt trong miệng nhanh chóng trào ra, đầu lưỡi bị kích thích tê dại. "Còn ăn không?" Hà Niệm lắc đầu như trống bỏi. Đùa cái gì vậy, cái này thì cô nuốt trôi như thế nào? "Vậy đi thôi." Từ Mục Viễn đứng lên, anh rất cao, bóng đen đổ xuống bao phủ hoàn toàn Hà Niệm. "Lại đi đâu?" Cô chống đầu lưỡi hỏi. Từ Mục Viễn không trả lời, tiếp tục đi phía trước. Hà Niệm đành phải đuổi theo. Cô đi theo phía sau anh, bởi vì cô vừa mới bị ngã, mắt cá chân đau nhức, bước chân không thể ổn định. "Này, anh tại sao lại đi nhanh như vậy?" Từ Mục Viễn giống như không nghe thấy, tiếp tục cất bước về phía trước. Hai người một trước một sau đi được một lúc, di động Hà Niệm bỗng nhiên phát ra một tiếng bíp. Cô vừa đi theo anh vừa móc ra xem, trên màn hình biểu hiện một tin nhắn chưa đọc. Click mở. Dương Sở Mông: Ông chủ kêu tớ nói cho cậu, cậu chỉ có một thời gian một tháng. Hà Niệm: "......" Cô biết ngay là không có chuyện tốt. Cô vừa định cất di động, còn chưa kịp làm, "Phanh" một cái đâm sầm vào một thứ cứng rắn. "Này," Hà Niệm ôm đầu đột nhiên lui ra phía sau hai bước, "Anh tại sao tự nhiên lại dừng ——" chưa kịp nói xong âm cuối, bả vai chịu lực, cả người bị áp vào vách tường! Hà Niệm kinh hô một tiếng, di động "Bịch" rơi xuống đất. Từ Mục Viễn đường kính vọng nhìn vào trong mắt cô. "Anh, anh làm gì?" Hà Niệm run run nhẹ. "Nơi này không có ai." Giọng anh khàn khàn nói. Hà Niệm chậm rãi dịch qua bên cạnh di động: "Anh đứng ngay lại đi." Đừng gần cô như vậy. Từ Mục Viễn giơ tay chặn đường của cô. Làm sao bây giờ? Từ Mục Viễn đến gần một chút, cô theo bản năng che miệng lại, một tay khác che ở trước ngực, phòng ngừa anh càng thêm tới gần. "Hà Niệm đúng không?" Cô gật đầu, thanh âm từ giữa các khe hở ngón tay mơ mơ hồ hồ phát ra: "Anh trước tiên có thể ——" "Không thể." Anh đánh gãy lời nói của cô, không chút để ý nghiêng mặt nói nhỏ bên tai cô. "Anh rốt cuộc muốn làm gì?" Hà Niệm vô thố nói. "Tôi là người xấu," Từ Mục Viễn tiến đến bên tai cô, bất cần đời cười nhẹ, "Em nói tôi có thể làm gì?" Giọng Hà Niệm phát run: "Anh, anh......" Bây giờ chính là ban ngày! Tay anh chế trụ sau cổ cô, một chân đầu gối cong lên, chặn ở trên vách tường, phòng ngừa cô chạy trốn. "Tôi cái gì?" Hà Niệm xoay đầu, cố gắng không nhìn anh. Từ Mục Viễn lại cười khẽ, gỡ cái tay đang che miệng cô ra. Đôi môi bởi vì vừa mới ăn ớt cay trở nên đỏ bừng, Từ Mục Viễn ánh mắt hơi tối, chậm rãi cúi đầu, Hà Niệm mở to hai mắt, thân mình cứng đờ. Từ Mục Viễn vào lúc sắp hôn lên môi cô thì dừng lại, đôi mắt đen nhánh loáng thoáng một cây huyền, Hà Niệm nhìn kinh hãi. "Hiện tại biết tôi là người như thế nào chưa?" Hà Niệm hai chân nhũn ra, chỉ cảm thấy cái tay đang để trên eo mình dùng lực rất mạnh, cô một câu cũng nói không nên lời. "Em hình như rất sợ đám người ở chỗ vừa nãy," Từ Mục Viễn thong thả ung dung thấp giọng hỏi, "Thế vì cái gì không sợ tôi?" Người Hà Niệm phát run. "Tôi với bọn họ bản chất giống nhau." Anh cười khẽ, "Vẫn là nói, tôi lớn lên đẹp trai, cho nên cho dù giống nhau cũng không quan trọng, làm chuyện gì với em đều có thể?" Hà Niệm: "Không, không phải......" "Vậy là cái gì?" Bàn tay của Hà Niệm chống lên ngực anh, hormone nam tính vây khóa lại bên người cô, cô cắn môi, ánh mắt hoảng loạn. "Bây giờ hiểu ý tứ của tôi không?" "Hiểu, hiểu." "Nhớ kỹ, đừng lại đến trêu chọc tôi." Anh gằn từng chữ, "Lần này buông tha em, lần sau có lẽ sẽ không." "Hơn nữa," Từ Mục Viễn khẽ cắn vành tai cô, "Tôi sẽ làm việc còn quá đáng hơn nữa, biết không?" Hà Niệm run run môi. Từ Mục Viễn cúi mắt, nhìn thẳng vào cô, ngón tay có khớp xương rõ ràng áp sát vào tóc cô, giống đang chờ đợi cái gì. Sau một lúc lâu, thấy Hà Niệm không phản ứng, tay bỗng nhiên nâng cằm cô lên: "Nói chuyện." "Biết, biết." Cô theo phản xạ trả lời. Đôi mắt anh đen thẳm, giống một cái đầm lầy sâu không thấy đáy, Hà Niệm sửng sốt, ngay sau đó không thể chống cự mà rơi vào đó. Hai người nhìn nhau ước chừng năm giây, Từ Mục Viễn môi mỏng câu lên, bàn tay ái muội cọ qua eo Hà Niệm. Cô lập tức tỉnh lại. "Em biết dùng loại ánh mắt này nhìn một người đàn ông sẽ có chuyện gì không?" Anh ngữ điệu bình tĩnh, dưới ánh mặt trời, mỗi một ánh mắt đều phá lệ rõ ràng. Hà Niệm lập tức rũ mắt xuống. Nóng. Cô dùng đầu lưỡi hung hăng mà chống hàm, vừa rồi trong nháy mắt, ánh mắt của anh thiêu đến cả người cô nóng lên. Ánh mắt Từ Mục Viễn dừng lại trên đỉnh đầu Hà Niệm, ngay sau đó, một cái kẹp tóc màu hồng nhạt bị lấy xuống: "Cái này tôi sẽ cầm đi." Từ Mục Viễn nhìn chằm chằm cô, qua một lúc lâu sau, mới buông ra cái tay đang xiềng xích ở trên người cô. "Tôi vừa nãy không phải nói giỡn." Tựa hồ chỉ có tường mới là chỗ dựa của Hà Niệm, cô cắn môi dưới, vẫn như cũ không dám ngẩng đầu nhìn anh. "Lúc này mới nghe lời." Từ Mục Viễn nhẹ nhàng cười nhẹ, duỗi tay sờ sờ đỉnh đầu mềm mại của cô rồi rời đi. Một lát sau, Hà Niệm mới dám trộm nghiêng mặt qua, Từ Mục Viễn đã đi rất xa, cô nhìn nửa con mắt, chỉ có thể nhìn tới một cái bóng dáng của anh. Thình thịch. Thình thịch. Hà Niệm hô hấp dồn dập, chậm rãi ngồi xổm xuống, tay che mặt. Thật là hù chết cô! _____ Lời editor: Edit hơi vội, ai thấy có lỗi sai thì hú tôi một tiếng.