Choáng toàn tập, bộ hắn và bạn bè hắn đều có bệnh sàm sỡ sao? Nhưng nếu ai đó mà không phải hắn chạm vào mình, cậu hoàn toàn thấy bình thường, không cảm giác, không bối rối. Cậu chỉ thấy hành động của Doojoon tếu quá, bất ngờ một tí rồi cậu cười rạng rỡ, khoe cả lúm đồng tiền cực đáng yêu, vỗ nhẹ lên vai Doojoon: "Huyng đừng đùa nữa, mau buông em ra,ha ha!" "..." khoan đã, sao không khí chợt lạnh quá vậy? Bầu không khí yên lặng biến thái làm cậu sợ cương cứng cả người, nuốt khan nước miếng chầm chậm quay sang người bên cạnh. Khuôn mặt anh tuấn nổi đầy hắc tuyến, sắc mặt hắn trầm xuống, ánh mắt loé tia lửa rồi gầm lên như con bạo long phun hoả: "YOON-DOO-JOON! Cậu..." "A A a được rồi, tôi trả thằng nhóc cho cậu này!" Doojoon sợ hãi ấn Yoseob vào lòng hắn rồi cụp đuôi chạy về núp sau HuynSeung mếu máo: "Seungie, cậu ta hung tôi, hức..." Jang đại công tử điềm tĩnh cười nhớ lại quá khứ: "ha ha không phải khi lần đầu Kwangie mang Woonie đến cậu còn nhào vào cắn má thằng bé sao? Phản ứng của Kikwang còn kinh khủng hơn JunHuyng bây giờ! Thật may là cậu chỉ ôm và lay Yoseob, ha ha!" "Thôi không đùa nữa, chúng ta bơi tí đi rồi vào ăn trưa" Kikwang cười đề nghị *** Sau khi thay đồ, cậu chậm rãi tản bộ về phía hồ bơj trên lối đi nhỏ trải đầy sỏi trắng và dãi cỏ xanh được cắt tỉa thật đều. Vạt nắng vàng nhẹ tung tăng lướt trên mặt hồ lấp loáng... 5người đã ở sẵn đó, tất cả đều mặc quần đùi bằng chất liệu nỉ hoặc dù, nhẹ và dễ hoạt động. Hắn và DongWoon đang bơi, đùa rất vui vẻ. Cậu tiến lại dãy ghế dựa ven hồ, Doojoon trò chuyện huyên náo với HuynSeung trong khi Kikwang si mê nhìn "ai đó" dưới hồ. Cậu ngồi xuống ghế bên cạnh, mỉm cười: "Woonie rất đẹp!" "Hở! À, cậu ra rồi à?" KK quay sang ngây ra vài giây rồi cười híp mắt "A, yoseob, em có chị gái chứ, giới thiệu cho huyng đi, ha ha" Doojoon chạy sang khoác vai cậu hỉ hả hỏi han. "À có, chị ấy là người con gái tốt nhất thế giới" nét dịu dàng yêu thương tràn đầy nơi đáy mắt khi nhắc về chị, cậu đăm chiêu cười khẽ. "JunHuyng...cũng có một người chị gái... Chị ấy mất trong một tai nạn khi đang trên đường bỏ trốn cùng người yêu..." giọng Doojoon trở nên nghiêm túc, đượm buồn, anh tiếp: "Chị ấy cũng bị ép vào 1cuộc hôn nhân chính trị, lúc đó JunHuyng mới 15tuổi, cậu ta đã giúp chị mình trốn chạy..." "Vậy...tai nạn đó..." cậu thấy tim mình đập mạnh, hồi hộp và giọng nói run rẩy. Một bàn tay nhẹ đặt lên vai Yoseob, giọng HuynSeung đầy chua xót: "JunHuyng là người cầm lái, dù tai nạn là do bên kia say rượu, cậu ta vẫn luôn nghĩ mình đã giết chị ấy. Sau 1năm điều trị tâm lý, cậu ta đã ra ở riêng." Cậu lặng đi trong từng lời kể, ánh mắt dán chặt vào thân ảnh thon dài tuấn tú phía xa xa, nụ cười tuyệt đẹp đó, là thật sao... Sống xa cha mẹ và tự nguyền rủa bản thân đã giết chết chị mình... Bao đêm an giấc bên cạnh, đã bao giờ cậu nghĩ hắn đau đớn, vật vã trong cơn mê... Nước mắt đáng ghét có khi nào trào nơi đôi mắt đen sâu thẳm ấy... Nắm tay siết chặt trong vô thức, cậu thấy tim mình tê buốt. Đã không biết gì cả, sao hắn không nói ra lý do muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân này là thế. Khoé mắt hoen đỏ, hốc mũi cay cay. Cậu chầm chậm đến sát mép hồ bơi, hắn ngoi lên mặt nước, vuốt ngược mớ tóc nâu đỏ sũng nước, ánh mắt sáng lên khi thấy cậu tiến về phía mình. "Nhớ tôi sao?" hắn vươn nửa người chống 1tay lên thành hồ,vuốt khẽ má cậu rồi lướt qua đôi môi hồng căng mọng. Nhưng đối với hành động quen thuộc, cậu không còn tâm trí để bối rối xấu hổ như mọi khi, ngược lại tim có chút đau xót, ánh mắt mê mông, nhất thời muốn khóc, chẳng qua cố nén lại. Khuôn mặt dần trắng bệch, cơ hồ một lúc lâu, cậu rốt cuộc mở miệng: "Tại sao không nói? Chị gái anh..." "Câm ngay!" mặt hắn chợt biến sắc, ánh mắt tối sẫm đanh lại đầy đau đớn giận dữ, bàn tay siết chặt chiếc cằm nhỏ. Cậu bị đau nhíu mày nhưng vẫn bất chấp: "Nhưng..." ÙM!!! Hắn giật mạnh tay kéo cậu xuống nước, đè nghiến xuống đáy hồ và cuồng dã cắn lấy môi cậu như trừng phạt. Trời ơi, hắn điên rồi sao, cả 2sẽ mất dưỡng khí mà chết, tay cậu siết lấy vai hắn... Cố thức tỉnh lí trí hắn...nhưng vô ích... Trước khi hoàn toàn ngất đi, qua làn nước trong suốt, mơ hồ cậu nhìn thấy đôi mắt mê mông đầy đau đớn dằn vặt, là nước hồ, hay nước mắt hắn đang vây lấy cậu.Xung quanh dần tối xầm, bàn tay siết chặt vai hắn buông lỏng,trượt lên mặt,cậu mơn lên má,lau nhẹ khoé mắt hắn rồi hoàn toàn mê man bất tỉnh.