Thứ hai đầu tuần, Từ Dịch Nhiên từ sáng sớm đã thu thập tốt sách vở để cần học. Vừa bước chân vào lớp, cậu đã nghe thấy mấy nữ sinh đang thì thầm to nhỏ. “Ai, lúc tớ đến văn phòng đã gặp một thầy giáo siêu đẹp trai, có vẻ như là dạy lớp ta học kỳ này. Nhìn qua thì siêu cấp trẻ tuổi, siêu cấp đẹp trai ~~” “Cậu sẽ không nhìn lầm đi, không chừng là học trưởng, học đệ nào đó chẳng hạn …” “Sẽ không đâu. Tớ còn nghe được hướng đạo viên cùng hắn nói chuyện phiếm, chắc chắn gọi là Thầy Diệp mà. Không sai được.” “Vậy cậu chắc là dạy lớp mình sao ?” “Hi vọng một chút cũng không xấu mà.” Tiếng chuông vào giờ học ngân vang, cả lớp học cũng được bao phủ bởi bầu không khí trầm lặng. Đến trường học kỳ này cũng chỉ biết do chương trình học mà nhà trường sẽ đổi giáo viên. Một số người vì hiếu kỳ đã duỗi dài cổ hướng về phía cửa nhìn trộm. Chốc lát sau, chỉ thấy một người đàn ông đi đến, từ xa cũng nhìn ra được tuổi còn rất trẻ, còn về tướng mạo ….. Từ Dịch Nhiên bị cận thị nặng, hơn nữa bình thường lại chẳng bao giờ mang kính mắt, nên căn bản là không thấy được gì. Chỉ có thể nhìn dáng người mà ước chừng. Ừm, rất cao, đúng là thanh niên trai tráng. “Xem đi, xem đi, tớ đã nói là thầy dạy lớp mình mà. A Ha ha ~” “Thầy giáo mới thật đẹp trai a ~” Chỉ thấy người đàn ông kia đi lên bục giảng, cầm bút viết hai chữ lên bảng đen. “Chào cả lớp, tôi là giáo viên môn tiếng Anh của mọi người học kỳ này. Tôi họ Diệp, gọi là Diệp Lạc.” Thanh âm này …. Tựa hồ có chút quen tai. Từ Dịch Nhiên cố gắng suy nghĩ xem có phải bản thân đã từng gặp qua người này. “Bởi vì hôm nay là buổi đâu tiên, nên chúng ta không nói đến bài vở vội, mọi người giới thiệu về bản thân đi.” “Được.” “Thầy Diệp, chúng em có thể đặt câu hỏi cho thầy không ạ ?” “Đương nhiên là có thể, thế nhưng không được phép hỏi vấn đề riêng tư.” Người đàn ông trên bục giảng khẽ mỉm cười. “Thầy Diệp, thầy năm nay bao nhiêu tuổi rồi.” Thanh âm một nữ sinh vang lên, cũng có thể nghe ra được biết bao kích động, hiển nhiên lực sát thương của thấy giáo mới đối với các nàng không phải chỉ lớn bình thường. Ngay sau đó, một loạt các câu hỏi cứ tầng tầng lớp lớp xuất hiện. Tỷ như : “Thầy có bạn gái chưa?” “Thầy đã kết hôn chưa ?” “Thầy thích môn học nào nhất ?” ..vân vân…. “A, các em không phải là muốn điều tra luôn hộ khẩu đấy chứ. Để tôi trả lời từng câu là được rồi. Tôi năm nay 24 tuổi, độc thân, chưa lập gia đình, môn học thích nhất là môn thể dục,…” Từ Dịch Nhiên nhìn theo người đàn ông đang đứng trên bục giảng tự giới thiệu, trong đầu lại không sao nhớ ra cậu đã gặp người này ở đâu. Chính là cảm thấy thanh âm hay ngữ điệu trò chuyện của hắn không hiểu sao đều rất quen thuộc. “Được rồi, giờ đến lượt các em tự giới thiệu đi chứ. Từng người một là được rồi. Bắt đầu từ bạn này đi.” Hắn đưa tay ra chỉ vào sinh viên ngồi bàn đầu tiên. Cứ như vậy, từng người, từng người một tự giới thiệu về bản thân, còn người kia lại đứng trên bục giảng, chăm chú lắng nghe, trên mặt vẫn luôn mỉm cười. Mãi cho đến lúc tan học cũng không giới thiệu xong tất cả, Từ Dịch Nhiên cũng vì thế mà tự nhiên không hề giới thiệu qua. Ai kêu cậu mỗi lần đi học đều chui vào cái góc hẻo lánh mà ngồi. “Vậy buổi học hôm nay kết thúc tại đây, mọi người, ngày mai gặp.” “Thầy Diệp, tạm biệt.” Các sinh viên nhiệt tình theo sát nói tạm biệt. Quả nhiên nụ cười của anh đã giúp anh chiếm được không ít thiện cảm. Học một mạch đến giữa trưa, đầu óc Từ Dịch Nhiên đã vô cùng choáng váng, vừa trở lại ký túc xá liền ngủ gục. Thành ra đến cả bữa trưa cũng bỏ qua. Ngủ thẳng đến ba giờ chiều mới tỉnh, cậu dùng nước lạnh vỗ vào mặt, rồi lập tức mở máy tính, lên QQ. Lần lượt xem qua các tin offline. Ta Tỏ Vẻ Thực Vô Tội : Tiểu Nhiên nhi, trưa có rảnh không, cùng nhau ăn cơm nha. Thời điểm gửi tin là từ mười giờ sáng. XXOO : …… Ta Tỏ Vẻ Thực Vô Tội : (#‵′)凸 Ông chết ở xó nào vậy !! Gọi điện thoại cũng không tiếp !! XXOO : Lên lớp nên để rung rồi, không có nghe thấy. Ta Tỏ Vẻ Thực Vô Tội : Buổi tối ra đây cho tôi, nghe chưa ! Nhất định phải có mặt !! XXOO : Để làm gì ? Ta Tỏ Vẻ Thực Vô Tội : Tôi muốn thế. Bằng không ông nghĩ là vì sao. XXOO : Tạm biệt. Ta Tỏ Vẻ Thực Vô Tội : Này này, tôi mặc kệ, bất luận thế nào tối nay ông cũng phải ra đây cho tôi, đến lúc đấy tôi sẽ gọi cho ông. Đừng có giả chết đấy ! Từ Dịch Nhiên cười cười, tắt đi khung chat, mở trang Weibo, viết một cái status mới. Tên Của Ta Rất Hài Hòa : Nghe nói thầy giáo tiếng Anh hôm nay rất tuấn tú, thực tiếc là nhìn không rõ ! Hơn nữa hình như là còn rất trẻ à. Ngày mai nhất định phải mang kính theo !! Trong chốc lát đã có người bình luận. XXX : XX-sama, cậu một mình tịnh mịch à ~ XXXXX : Vì sao không thấy rõ ? Cậu vừa vào lớp liền không tập trung sao ? XX : Vuốt vuốt …… Ta Tỏ Vẻ Thực Vô Tội : Tiểu Nhiên nhi , nguyên lai ông mải ngắm soái ca đi. Thảo nào không tiếp điện thoại của tôi, hu hu hu hu ~ XXXXXXX : XX –sama quyết tâm dụ dỗ về đây đi !! Đến lúc đó bắt hắn đứng trước mặt cậu cho cậu ngắm bù ! o(≧v≦)o~~ Diệp Lạc Vô Thanh : …………….. Tên Của Ta Rất Hài Hòa : Hồi đáp @Ta Tỏ Vẻ Thực Vô Tội : Bình tĩnh ! Tôi là lên lớp học !! Từ Dịch Nhiên tắt trang mạng, tính toán đi làm âm thô cho vở kịch kia của Lục Nhất Minh. Dù sao cũng là kịch mới làm không bao lâu, có chút quen thuộc nên ghi âm cũng dễ dàng hơn nhiều. Ghi âm một lát là xong, liền đem âm thô gửi đến email của Lục Nhất Minh. Vừa mới nhấp gửi, tiếng điện thoại di động liền vang lên. “ Alo .” “Tiểu Nhiên nhi, mau xuống lầu, tôi ở dưới này chờ ông.” Tắt máy, Từ Dịch Nhiên thay quần áo xong liền đi xuống. Mới đến của ký túc xá đã nhìn thấy hai dáng người từ xa, một người hơi cao, trên mặt mang nụ cười sủng nịnh hướng về nam sinh đang đứng giương nanh múa vuốt trước mặt, mà cái tên nam sinh đó chính là Lục Nhất Minh. Từ Dịch Nhiên là bạn từ bé của tên đó. Cái thói quen kích động một chút liền đứng khoa tay múa chân không sao sửa được. “Tôi đến rồi đây. Hai người không phải là kéo tôi tới làm bóng đèn chứ ?” “Thiết, ông cầm tinh con ốc sên à mà chậm như vậy. Nhanh lên một chút .” Lục Nhất Minh thấy cậu đi xuống liền lập tức chạy đến túm đi. “Đi đâu ?” Từ Dịch Nhiên mù mù mờ mờ đi theo. “Tới rồi nói, nhanh một chút.” Nhìn hai người đằng trước, Đỗ Dĩnh Phàm đi phía sau, bất đắc dĩ mỉm cười. Hoàn chương 4.