Lục Nhất Minh đi rồi, Từ Dịch Nhiên vừa định cầm điện thoại lên xem thời gian, nhìn màn hình hiên thị hai chữ “Diệp Lạc”, đang kết nối. Là không cẩn thận gọi qua sao? “Alo ? Diệp Lạc ?” Từ Dịch Nhiên đợi nửa ngày cũng không nghe thấy hồi đáp, còn nghĩ là do điện thoại vô tình kết nối, liền cúp máy. Tiết tiếng Anh ngày hôm sau, Từ Dịch Nhiên đến lớp sớm, ngồi vào chỗ quen thuộc. Chuông báo vang lên cũng là lúc Diệp Lạc bước vào lớp. Tù Dịch Nhiên nhìn người trên bục giảng, bất giác mỉm cười. Thanh âm này, cùng thanh âm của Diệp Lạc Vô Thanh rõ ràng giống nhau như đúc a, chính mình lúc đầu sao lại không nhận ra chứ. Rốt cuộc cũng chờ đến hết giờ, Từ Dịch Nhiên liền đi đến chỗ Diệp Lạc, nhưng bên người anh lại vây bởi một đám nữ sinh như mọi khi. Cậu đành đứng một bên bục giảng, chờ đám nữ sinh ấy tản ra, Diệp Lạc nhìn Từ Dịch Nhiên khẽ cười bất lực. Anh thực kiên nhẫn giảng từng vấn đề của các nữ sinh dù là phần lớn đều là những câu hỏi chẳng có gì khó khăn . Hơn mười phút sau, đám nữ sinh cuối cùng cũng giải tán, trong phòng học để lại Từ Dịch Nhiên và Diệp Lạc. “Cho em.” Diệp Lạc lấy ra trong túi bánh mì và sữa. “Cái gì đây ?” Từ Dịch Nhiên đi qua đón lấy. “Biết em sáng nay chắc chắn không ăn sáng, nhất định sẽ đói bụng, ăn trước một chút, lát ăn bữa trưa.” “Ừ ! Anh thì sao ? Ăn sáng chưa?” “Anh đời sống sinh hoạt rất quy luật. Nếu không em chuyển đến ở với anh đi, bằng không mỗi ngày em đều bỏ bữa sáng thay cho phương pháp ăn kiêng hả. Mỗi sáng sau này anh đều làm bữa sáng cho em.” Ngữ khí của Diệp Lạc ngập tràn cám dỗ. “Ân …….. Để em suy nghĩ đã.” Từ Dịch Nhiên bóc vỏ bánh, “Chúng ta đi đâu ăn trưa ?” “Em quyết định đi.” Diệp Lạc thu dọn tư liệu trên bục giảng, đeo túi lên vai, “Đi thôi.” “Đúng rồi, ngày mai là sinh nhật Dĩnh Phàm ca, tối nay trên YY sẽ mở ca hội, anh nhớ kỹ còn đến nha.” “Được.” Buổi tối, Từ Dịch Nhiên theo số kênh Lục Nhất Minh đưa cho vào phòng, cũng thuận tiện đem dãy số cho Diệp Lạc. Lúc Từ Dịch Nhiên đi vào, Đỗ Dĩnh Phàm đã bị vùi trong hàng loạt lời chúc, cậu tìm số của Diệp Lạc, đổi anh thành áo hồng. Chỉ chốc lát sau, Diệp Lạc áo hồng đã bị Lục Nhất Minh đổi thành áo vàng. Ta Tỏ Vẻ Thực Vô Tội : O(∩_∩)O~ Như vậy mới xứng đôi. XXOO : (﹁﹁) Được rồi. Bắt đầu đã lâu chưa ? Ta Tỏ Vẻ Thực Vô Tội : Cũng không có lâu lắm, vừa mới bắt đầu, có chút vấn đề. XXOO : Tôi còn nghĩ là mình đến muộn …… Ta Tỏ Vẻ Thực Vô Tội : Thật không có nhưng ông đến cũng không phải là sớm, đến làm theo trình tự đi. XXOO : Được, sáng mai tôi cũng không có tiết. Ta Tỏ Vẻ Thực Vô Tội : O(∩_∩)O~ Trưa mai chúng ta ra ngoài ăn cơm đi. XXOO : Ừ. Ta Tỏ Vẻ Thực Vô Tội : Ông nhớ gọi thầy Diệp a. XXOO : Ừ, được. Ca hội trên YY liền bắt đầu bằng một màn kịch ngắn. Đợi cho đến khi hầu hết các CV đều chúc mừng sinh nhật xong, Từ Dịch Nhiên mới lên mạch. “Khụ, học trưởng, sinh nhật vui vẻ ~” “Cảm ơn.” Ngay sau đó, Từ Dịch Nhiên mở nhạc đệm, hát bài đã được chuẩn sẵn. Ca đến gần mười hai giờ mà kênh vẫn còn đến hơn một nghìn người. Từ Dịch Nhiên trên khung bình luận phát một câu. [Cầu Thanh Nguyệt – sama và Vô Tội Quân hợp thể ] Nhất thời được mọt người hưởng ứng. “Được rồi, Minh nhi, đến đây một chút.” Đỗ Dĩnh Phàm hướng về phòng bên ngoài, hô một tiếng. “A? Để làm gì ?” Thanh âm Lục Nhất Minh cũng từ trên mạch vang lên. “Có người ồn ào đòi hai chúng ta song ca.” Một lát sau,QQ của Từ Dịch Nhiên báo tin. Ta Tỏ Vẻ Thực Vô Tội : Ông nha , làm cái gì đấy ! XXOO : [Tự động trả lời] Chào bạn, tôi hiện tại có việc, đang vắng mặt, lát nữa sẽ liên lạc với bạn sau. Ta Tỏ Vẻ Thực Vô Tội : ! XXOO : [Tự động trả lời] Chào bạn, tôi hiện tại có việc, đang vắng mặt, lát nữa sẽ liên lạc với bạn sau. Từ Dịch Nhiên tưởng tượng bộ dạng Lục Nhất Minh ở trước máy tính tức giận đến giơ tay dậm chân, liền che miệng cười. Lục Nhất Minh không phải không muốn song ca, chẳng qua là trước nhiều người như vậy, cậu ta nhất định sẽ khẩn trương, mà khi cậu ta căng thẳng thì đến cả đâu là Tổ Quốc cũng không nói ra được. “Chúng ta hát đi.” Đỗ Dĩnh Phàm mở nhạc đệm, nhìn vẻ cau mày của Lục Nhất Minh khẽ cười, “Không việc gì, anh sẽ dẫn cho em.” Trên khung bình luận đối với giọng điệu hết sức sủng nịnh của Đỗ Dĩnh Phàm hô manh không ngừng. Lục Nhất Minh nhìn nhân số trong kênh, lại liếc nhanh qua khung bình luận, cũng không biết nên mở miệng thế nào. Đoạn mở đầu đã qua, Đỗ Dĩnh Phàm cất tiếng hát trước. Bài này là bài đầu tiên bọn họ song ca. [A A Máu của ta phun trào !] [Muốn biết Thanh Nguyệt – sama và Vô Tội Quân đang là tư thế gì ! Rất muốn đến trước máy tính nhìn xem a !] [Dứt khoát là ngồi trên đùi !!] [Quá manh !] Từ Dịch Nhiên nghe hai người song ca, ở bên máy tính mỉm cười. Cậu biết rõ tật xấu khi căng thẳng sẽ chạy trốn của Lục Nhất Minh, nhưng lạ là lần này làm sao lại không chạy. Mà ở đầu bên kia ….. Tư thế của Đỗ Dĩnh Phàm và Lục Nhất Minh ….. Ách ….. Lục Nhất Minh đích thực là không có ngồi trên đùi Đỗ Dĩnh Phàm, mà là mở hai cái ghế dựa, mỗi người một nên. Còn Đỗ Dĩnh Phàm lúc này lại nhẹ nhàng lấy tay che mắt Lục Nhất Minh. “Không cần nhìn khung bình luận.” Đỗ Dĩnh Phàm nhỏ giọng thì thầm bên tai Lục Nhất Minh như vậy. Hoàn chương 32.