Hai người đi đến trước của quán ăn Tứ Xuyên. “Vẫn ăn các món lần trước sao .” “Dạ, được.” Diệp Lạc thuần thục gọi tên mấy món, Từ Dịch Nhiên không nghĩ tới trí nhớ anh ta tốt như vậy. “Xin chờ một chút.” Nhân viên phục vụ sau khi ghi lại liền chuẩn bị rời đi. “Chờ một chút.” “Xin hỏi còn cần thêm gì ạ.” Từ Dịch Nhiên nhìn nhìn Diệp Lạc một chút, “Các người ở đây có món nào không cay không ?” “Dạ, có. Xin hỏi cậu muốn gọi món nào ?” “Vậy tùy tiện mang hai món không cay lên .” “Được. Xin chờ chút.” “Chúng ta có hai người, có thể ăn hết nhiều vậy sao ?” “Anh không phải là không quen ăn cay sao, chẳng lẽ lại muốn bị tiêu chảy ?” Biết Diệp Lạc chính là Diệp Lạc Vô Thanh rồi, cậu chợt hồi tưởng lại ngày cậu cùng anh ăn cơm, tối đó anh tựa hồ là bị tiêu chảy đi. “Ha ha, cậu nhớ kỹ thật.” Diệp Lạc mỉm cười nhìn cậu. “Tôi trí nhớ rất tốt mà.” Một mảnh trầm lặng kéo dài, tận đến khi từng món ăn được đưa lên. “Thầy Diệp, anh vì cái gì lại đến trường đại học làm giáo viên a ? Trông anh cùng lắm chỉ hơn tôi vài tuổi thôi.” “Tôi học nhảy cấp, trường này là trường cũ của tôi, tốt nghiệp xong liền ở lại công tác.” “Nga, vậy anh cũng là hệ Tiếng Anh ?” “Không phải, tôi là hệ Công nghệ thông tin.” Hệ Công nghệ thông tin dạy tiếng Anh …… Thật lợi hại. “Kỳ thật làm giáo viên không phải nguyện vọng của tôi, tôi là nghĩ muốn chính mình làm nên sự nghiệp, thế nhưng lệnh cha khó trái. Cho nên tôi mới đáp ứng cha ở trường này dạy hai năn mới có thể tự lập sáng dựng nên sự nghiệp của chính mình.” Con nhà có tiền a…. Tuy là tình tiết yêu ghét bình thường. “Nghĩ cái gì đấy ?” Diệp Lạc thấy Từ Dịch Nhiên ở một bên ngây người, đưa tay đến trước mặt cậu huơ huơ. “Hả. Không có gì, chỉ cảm thấy anh rất lợi hại.” “Ha ha, về sau máy tính của cậu có chuyện gì có thể tìm tôi, tôi giúp cậu sửa miễn phí, yêu .” “Ừ, được.” Từ Dịch Nhiên thuận miệng đồng ý, đôi đũa trên tay cũng không ngừng gắp. Hai người cơm nước xong xuôi cũng đã tám giờ, bắt đầu chầm chậm quay về ký túc xá. “Tôi lên trước đây, thầy Diệp, tạm biệt.” “Ừ, tạm biệt .” Phất phất tay, Từ Dịch Nhiên chạy về phòng. Cậu cũng giống như thường mở máy vi tính …………. Đen xì …… Vẫn là đen xì ……. “A !! Diệp Lạc, anh đúng là đồ miệng quạ đen !!! Có cần chuẩn như vậy không !!!!” Từ Dịch Nhiên liền cầm lấy điện thoại gọi qua. “Thầy Diệp .” “Ân ? Làm sao vậy .” “Thực sự bị anh nói trúng !! Máy tính của tôi bật không lên !!” “A, vậy cậu chờ một chút a, tôi đến sửa cho cậu.” Diệp Lạc nói rồi, trong chốc lát liền xuất hiện ở ký túc xá của Từ Dịch Nhiên. “Làm sao vậy ?” “Máy tính bật không lên.” “Cậu cắm dây điện vào chưa .” “Anh cho rằng tôi ngu ngốc như vậy sao !!” Diệp Lạc cười cười khiến Từ Dịch Nhiên càng thêm buồn bực. Từ lần trước quên ghi âm, liền bị người này coi là một đứa trẻ ngu ngốc mà đối xử. Diệp Lạc xem xét cái máy, ngồi xuống sờ sờ, chạm chạm vài cái, chỉ lát sau, máy tính liền thuận lợi khởi động. Từ Dịch Nhiên rót chén nước đưa cho Diệp Lạc. “Cậu đăng nhập QQ xem được chưa.” Diệp Lạc đứng lên nhường chỗ cho Từ Dịch Nhiên ngồi trước máy tính. Cậu nhấp mở biểu tượng QQ. “Ân, lên được rồi.” Từ Dịch Nhiên nhấp vào biểu tượng QQ đang nhún nhảy. XXXXX : Lão đại nói có ca hội mà !! Không phải là tám giờ sao ! Từ Dịch Nhiên đọc được mấy lời này, trong nháy mắt liền hỗn độn ! Cậu sao lại quên việc này chứ. Tối qua các nàng đã bắt cậu phải lên YY tổ chức ca hội, còn uy hiếp nói phải kêu hậu kỳ đại nhân lên …….. Ngày hôm qua bắt được chân tướng đã nhất thời kích động mà đem chuyện này vứt ra sau đầu. Từ Dịch Nhiên xoay qua nhìn người đằng sau. “Ách, làm sao vậy ?” Diệp Lạc nhìn biểu tình của Từ Dịch Nhiên, ngờ vực hỏi. “Khụ khụ, cái này, tôi quên nói cho anh. Đám em gái muốn tôi mang anh đến ca hội. Anh có tiện không ?” “Ừ, được a.” Từ Dịch Nhiên vừa nói chuyện với Diệp Lạc vừa lên YY, đã đến muộn rồi …… Phải tiết kiệm thời gian a ! “Ừm, số YY của anh là bao nhiêu .” “Chúng ta không phải đều cùng ở đây sao, hai ta dùng chung một cái là được.” Từ Dịch Nhiên mở kênh, biểu tượng hiển thị đang load, vì thế liền quay ra nói, “ Không được, phải tránh bị nghi ngờ, một lát nữa lên YY của anh đi, anh dùng của anh, tôi dùng của tôi.” “Rất phiền toái đi.” “Thế không phải là để tránh bị nghi ngờ sao ! Nhanh lên, tới đăng nhập số của anh đi.” Từ Dịch Nhiên xoay người mở thêm một cái YY, thế nhưng khi nhìn thấy khung bình luận, cậu liền kinh hãi. [Lão đại không cần phải tránh bị nghi ngờ, chúng tôi đều nghe được.] [Quả nhiên chỉ số IQ thấp đến đáng thương ….. Lão đại, chúng tôi không cứu được cậu nữa.] [Lão đại, các người cô nam quả nam , buổi tối chung phòng có thật là tốt không ??] [Lão đại quyết hạ gục hậu kỳ đại nhân đi !] [JQ tràn đầy a !! Nhập học không giải thích !] [Cái này là quyết tâm đùa giả thành thật sao ! Hu hu hu hu ~~ vô cùng vừa lòng đẹp ý. ] Kế tiếp là đủ mọi loại lời bình . [Lão đại, hậu kỳ đại nhân, các người nhất định phải hạnh phúc !] Một câu bình này mà phát đầy cả màn hình. Từ Dich Nhiên 囧, cậu lần trước rời phòng thì để mở tự do mở mạch , lúc đi vào đã quên mất ! “Các người nói mò cái gì đấy ! Anh ta là đến giúp tôi sửa máy tính !” [Nga ~ nguyên lai là buổi tối đến sửa máy tính a.] [Chúng tôi là u mê, u mê ~] [Khụ khụ, gió lớn quá, tôi cái gì cũng không nghe được ! ] Từ Dịch Nhiên nhìn chằm chằm nhân số trong phòng tăng mạnh, từng giọt mồ hôi lạnh rớt xuống, sức mạnh của bát quái thật đúng là cường đại ……. Từ Dịch Nhiên xoay người nhìn Diệp Lạc vẫn đang mỉm cười như trước. “Anh vừa nãy có thấy kênh bình luận nhắc đến chúng ta không !” Diệp Lạc đỡ trán, chỉ chỉ phía sau cậu. Từ Dịch Nhiên quay lại nhìn. [Lão đại khởi binh vấn tội sao ……] [Lão đại thẹn thùng …… Hỏa manh ! Chấm nước mắt ] [Hậu kỳ đại nhân hảo sủng tiểu thụ ~] [Hậu kỳ đại nhân quyết đoán đem lão đại áp đảo TJ (1) đi !] A A A ! Trong đầu Từ Dịch Nhiên hiện tại chỉ hiện lên một câu : Quả đúng là chỉ số IQ thấp đến đáng thương ! Cậu lại quên đóng mạch rồi ! “Tình trạng hôm nay không tốt, hôm khác tiếp tục, tôi xuống trước, mọi người ngủ ngon.” Từ Dịch Nhiên nói liền một hơi, sau đó không xem mọi người phản ứng, quả quyết tắt YY. Không còn mặt mũi gặp người nữa !! “Ha ha ha ha . Cậu có cần phải manh đến thế này không …….” “Anh mới manh ! Cả nhà anh đều manh !!”Từ Dịch Nhiên uể oải a uể oải ! Hôm nay đúng là trúng tà rồi ! Diệp Lạc đứng dậy đặt chiếc cốc lên bàn, không cẩn thận nhìn thấy một cái thiếp mời đám cưới ở góc bàn. Anh cầm lên nhìn lại bị Từ Dịch Nhiên ở phía sau đoạt lại. “Ách, thật ngại quá a.” Nhìn biểu cảm cứng ngắt trên mặt Từ Dịch Nhiên, Diệp Lạc áy náy lên tiếng. “Không có gì .” Từ Dịch Nhiên diên vô biểu tình, đem cái thiếp kẹp vào giữa đám sách trên giá. Bầu không khí có phần kỳ quái …… “Tôi về trước đây.” “Ân, tạm biệt.” Ba ngày sau Nghiêm Uyên kết hôn, mà tức cười nhất là ngày đó vừa vặn là sinh nhật Tử Dịch Nhiên. Từ Dịch Nhiên hiển nhiên sẽ không tự mình đa tình đem hai chuyện này gắn với nhau. Cậu suy nghĩ một chút về cú điện thoại kỳ lạ ban ngày, cô gái kia tại sao lại nói dối. Có chút mạc danh kỳ diệu (2) lấy cái thiệp cưới ra, cậu rốt cuộc là có muốn đến lễ cưới của Nghiêm Uyên hay không ? Nếu như nói với Lục Nhất Minh, không cần nghi ngờ, cậu ta chắc chắn sẽ nói để mình đi, còn có thể kèm theo ân cần đem mười tám đời tổ tông của Nghiêm Uyên ra hỏi thăm một lượt. Chính cậu đi ? Đang trong lúc nghĩ ngợi thì có âm báo tin mới của QQ. Diệp Lạc Vô Thanh : Còn chưa ngủ sao. XXOO : Ừ, đang nghĩ vài chuyện. Diệp Lạc Vô Thanh : Ừ, vậy hả. Là như thế nào ? XXOO : Cùng tôi đi tham dự một cái lễ cưới được không. Tuy rằng cậu và Diệp Lạc cũng không phải là rất quen thuộc, thế nhưng hiện tại mà nói, Diệp Lạc chính là lựa chọn tốt nhất đi. Ở máy tính bên kia, Diệp Lạc nhìn những lời này, nghĩ đến cái thiếp cưới đó, có thể hiểu được đại khái chuyện gì đang xảy ra. Diệp Lạc Vô Thanh : Ừ , được. XXOO : Cảm ơn. Hai người đang trò chuyện thì diễn đàn thông báo tin. XXOO – số 1 : Lão đại không phúc hậu ! Ném hai, ba nghìn người lại mà chạy ! Các GN(3) rất oán niệm ! XXOO – số 2 : Cầu lão đại và hậu kỳ đại nhân tăng thêm một màn ! Ngày mai, ngày mốt phải hai màn mới được ! XXOO – số 3 : Các người muốn chúng ta mỗi ngày không chú ý chứ gì ! Không cần suốt ngày ân ái thân thiết thế ! Làm cho toàn thể độc thân như chúng ta đố kị ! XXOO : (﹁﹁) Diệp Lạc Vô Thanh : Ha ha. XXOO – số 4 : Aiya, quả nhiên là CP ! Xuất hiện cũng đồng bộ như vậy ! Rất ăn ý ! XXOO – số 5 : Hảo đáng yêu ~~ XXOO : Ca hội hoãn vô thời hạn . XXOO – số 1 : A A A A A! Lão đại không thể như thế ! XXOO – số 2 : Hậu kỳ đại nhân nhanh lên xoa dịu, xoa dịu lão đại đi ! XXOO – số 3 : Mau vuốt lông !! Diệp Lạc Vô Thanh : Tôi cảm thấy lão đại các người khi xù lông rất manh ^-^ XXOO – số 1 : ………….. XXOO – số 2 : ………….. XXOO – số 3 : …………… XXOO – số 4 : Tôi nhịn không được nữa rồi ! Hậu kỳ đại nhân quá manh, ngượng ngùng !! XXOO – số 5 : Như lầu trên. Diệp Lạc Vô Thanh : ^-^ XXOO : (﹁﹁) XXOO – số 1 : Vì sao tôi lại có cảm giác nghịch CP. XXOO – số 2 : Như trên. XXOO – số 3 : Đó là nụ cười phúc hắc …….. Các người không hiểu ~~ XXOO – số 4 : Lão đại khẳng định đang bối rối . XXOO – số 5 : Cầu lão đại nói rõ nguyên nhân. Hoàn chương 22 . (1)TJ = 太监 (Tai4jian4) = Thái giám. Không phải là như các bạn đang nghĩ đâu :”> TJ ở đây là để chỉ anh công khiến anh thụ bó tay, không làm gì được như thái giám bất lực ý. (2)”Mạc danh kỳ diệu” = Không hiểu gì cả. (3)GN = 姑娘 (Gu1niang) = cô nương.