Họp lớp là một đám người tụ lại một chỗ, tìm cớ ăn uống vui chơi giải trí, nói chuyện đánh rắm cốt để giữ liên lạc với nhau. Bạn học của Lam Thiếu Bằng giàu nghèo đủ kiểu, nhưng thể loại đại gia thì hơi hiếm, đương nhiên không tính Chu Nghệ Thông, hắn là trường hợp đặc biệt cần được đối xử ưu tiên. Đào Nguyên vừa tối vừa ồn ào huyên náo, trong bãi đỗ đủ loại xe, trong bar đủ loại người. Ông và Lam Thiếu Bằng vừa xuống xe thì bảo vệ liền đến chào: “Chào Hùng ca.” “Chào.” Sau khi chào hỏi vài câu, ông dẫn Lam Thiếu Bằng lên lầu hai. Lầu hai Đào Nguyên phân thành nhiều phòng với đủ mọi kích thước, chuyên dùng để tổ chức sự kiện. Nhân viên phục vụ vừa thấy ông bèn đến mời vào: “Hùng ca đến chơi phòng nào ha?” “Ừ, phòng 518.” “Vậy mời đi bên này.” Nhân viên phục vụ dẫn ông và Lam Thiếu Bằng đến cửa phòng 518 rồi đẩy cửa mời bọn ông vào phòng. Trong phòng rất náo nhiệt, bên trong có hơn hai mươi mấy người. Lúc ông và Lam Thiếu Bằng xuất hiện, mọi người bèn đổ dồn mắt vào bọn ông. Lúc ấy bạn bè của Lam Thiếu Bằng nom có vẻ giật mình. Một cô bạn không e dè nói một câu: “Lam Thiếu Bằng nay có tay chân đi theo luôn nha!” Ặc, ông đây đường đường chính chính là dân làm ăn đàng hoàng, nhìn sao ra tay chân vậy má? “Hiểu lầm rồi hiểu lầm rồi, Hùng ca là người làm ăn đứng đắn, mặt ác tâm thiện.” Lam Thiếu Bằng cười ha hả giải thích. Ông cảm thấy dường như nhiều người cũng biết tính hướng của Lam Thiếu Bằng, hơn nữa cũng không có kinh ngạc khi thấy ông. Đã như vầy thì ông đây cũng nên vì sĩ diện của Lam Thiếu Bằng, giả bộ nhã nhặn một điểm cũng tốt. Thế nhưng rồi ông lại không biết phải giả bộ như nào nữa, trời ơi, làm sao để diễn sâu bây giờ… Mấy cô bạn của Lam Thiếu Bằng xì xầm bàn tán về ông. Cô A tỏ vẻ tiếc nuối, “Không phải Lam Thiếu Bằng cùng với Chu Nghệ Thông ư? Sao đổi hướng mất rồi?” “Chu Nghệ Thông không đáng tin cậy. Lam Thiếu Bằng có quyền tìm người đáng tin hơn cho mình mà.” Cô B đáp. “Tên tay chân đó đáng tin lắm sao?” Cô G nói. Ông giống tay chân hồi nào? Cùng lắm cũng là “nhà quê mới nổi” thôi chứ! Coi chừng tôi đánh bầm con mắt mù lòa của cô đó nha cô! “Ba người đẹp à, phải sửa lại một chút, tôi là người làm ăn chân chính đó. Tôi có mở cửa hàng bán quần áo và nhận thầu vài công trình kiếm thêm ít tiền đấy chứ.” Ông cười ha hả biện giải cho mình. “Thì ra là làm thầu.” Cô A nói. “Làm thầu kiếm nhiều tiền lắm đó nha. Lam Thiếu Bằng tốt số ghê, vì sao tôi độc thân đến bây giờ mà không gặp được ai như vậy cả?” Cô B nói. “…” Ông bó tay rồi. Hầy, mắt cô chỉ nhìn thấy tiền, đương nhiên không gặp được đối tượng tốt rồi. Cô độc thân cả đời luôn đi. Căn phòng này nói ra cũng khá ổn, có một sàn nhảy nho nhỏ, còn có mấy bàn lớn, trên mặt bàn sắp xếp đồ ăn cùng đồ uống cho mọi người dùng, bên cạnh có mấy nhóm ghế sô pha để khách ngồi nghỉ ngơi nói chuyện với nhau. Trên sàn nhảy có sẵn âm nhạc, hiện vài người cũng đang khiêu vũ ở đó. Ông chẳng quen ai ở đây cả. Lam Thiếu Bằng và bạn học của hắn đang tâm sự những chuyện như sau khi tốt nghiệp thì làm ở đâu, vân vân và mây mây. Ông bèn đến lấy đồ uống. Không có ai đón tiếp ông thì ông tự tiếp đãi chính mình. Đồ uống điểm tâm trên bàn cứ ăn uống tùy thích. Nhập gia tùy tục, ông đương nhiên cũng muốn ăn uống cho thỏa thuê. Ồ, ông bắt gặp một người đang chán nản tự rót uống một mình, không có ai tiếp chuyện cùng hắn cả, xem chừng là kẻ có cuộc sống bấp bênh. Ông đi qua bắt chuyện với người này, kết quả hắn ta là một kẻ lắm lời. Hắn thao thao bất tuyệt chuyện mình hồi bé như nào, rồi dụng công đèn sách thi đại học như nào, rồi ở đại học cá gặp nước như nào, nói liên tù tì cho đến tình trạng lúc này của mình, “Vợ tôi bỏ của chạy lấy người rồi. Mấy năm trời tìm việc không xong, bây giờ tôi sống một ngày bằng một năm, có tài nhưng không gặp thời.” Cao không tới, thấp không xong, không có việc thì ở nhà ăn bám, bảo sao vợ bỏ, tại chịu không nổi anh nữa chứ sao. Nhưng sau đó hắn chợt đổi hướng hỏi sang ông: “Anh với Lam Thiếu Bằng biết nhau như thế nào?” “Tôi mua nhà ở công ty Lam Thiếu Bằng nên quen cậu ấy luôn.” Ông ăn ngay nói thật. “Tôi nói cho anh biết, Lam Thiếu Bằng là thứ phong lưu, lên cấp ba có người yêu hắn chết đi sống lại, lên đại học hắn và Chu Nghệ Thông yêu chết đi sống lại, nhưng hôm nay hắn lại đi cùng với anh. Anh không biết là Lam Thiếu Bằng chả có lấy một chút tiết tháo nào sao?” Tên ăn bám nói. Ghen tị vì Lam Thiếu Bằng sống tốt chứ gì? Ông ngửi thấy một mùi ghen ăn tức ở. “Tôi thích cậu ấy ở chỗ phong lưu không tiết tháo đó đó. Lam Thiếu Bằng dù sao cũng tốt hơn cái thể loại ở nhà ăn bám mệt thân.” Ông móc lại người kia khiến hắn cứng họng không nói được một lời. Bỗng nhiên ông buồn tè, bèn đi qua nói với Lam Thiếu Bằng một tiếng rồi đẩy cửa đi ra ngoài. Ngang qua một căn phòng khác, nghe tiếng ầm ầm bên trong, ông thấy nhức hết cả đầu, liền vô toilet trút bầu tâm sự một phát rồi quay về. Lúc đi đến đầu cầu thang, ông nhìn thấy tên tinh anh mắt kính đang vịn thằng đệ nhà ông lên lầu, nhân viên phục vụ nháy mắt với bảo vệ, bảo vệ liền gật đầu đi ngay. Chỉ một khắc sau Hồng Đào vội vã chạy lên lầu, ngang qua ông mà đếch thèm chào ông một câu luôn. Ông cố ý đợi vài phút, trong chốc lát, tên tinh anh mặt mũi bầm dập bị bảo vệ đẩy ra ngoài. Bảo vệ trông thấy ông bèn gật đầu nói: “A Triết không sao cả, cậu ấy đang ở với Đào ca đấy.” Ặc, A Triết ở với Đào ca thì có sao đâu? Ông là ông đang lo lắng cho tên tinh anh cũng như cho Hồng Thái Lang kia kìa. Thế là ông quyết định chạy lên lầu, bắt gặp ngay một màn đam mẽo hường phấn. Một người là em trai ông, một người là Hồng Đào, địa điểm là bên trong một căn phòng ở lầu ba. Cửa phòng chỉ khép hờ nên đừng đứa nào trách ông rình trộm à nha. A Triết đỏ mặt tía tai vì say, nhưng xem chừng vẫn chưa hoàn toàn mất đi lý trí. Hồng Đào không có uống rượu, nhưng đỏ mặt tía tai là do bị tên tinh anh chọc tức. “A Triết, em tùy tiện quá. Sao em để mặc thằng đàn anh gì đó nổi hứng quấy rối em?” Hồng Đào kích động nói. “Anh ta có ý quấy rối em thì sao? Cũng như anh thôi mà! Kẻ tám lạng người nửa cân.” A Triết ngồi trên ghế sa lon khẽ nheo mắt quan sát Hồng Đào. “Anh đã tỏ tình với em nhiều lần, lần nào em cũng từ chối anh. Ấy vậy mà em lại yên tâm đi với thằng đó vào phòng riêng nghỉ ngơi.” Hồng Đào phiền muộn, “Em làm anh thất vọng quá.” “Anh bảo anh yêu em, vậy thành ý của anh đâu?” A Triết hỏi lại Hồng Đào. Hồng Đào bị A Triết hỏi ngược bèn kích động hơn. Hắn đi đến trước mặt A Triết, rút ra một khẩu súng đưa cho A Triết rồi nói: “Anh yêu em. Anh có thể giao cả mạng sống của anh cho em! Nếu anh phản bội em thì em cứ việc bắn anh bất cứ lúc nào.” A Triết cầm súng của Hồng Đào nhìn tới nhìn lui, cảm thấy rất mất mặt, bèn ném qua một bên nói: “Bên cạnh anh có bao nhiêu người tới lui, hẳn em cũng chỉ là một trong số họ thôi nhỉ?” “Anh không yêu họ, chỉ là tình một đêm mà thôi. A Triết, xin em hãy tin anh, anh sẽ không lừa gạt em, cũng sẽ không đùa giỡn tình cảm của em.” Hồng Đào đi đến trước mặt A Triết, thắm thiết cúi người hôn lên tay A Triết, “Tin tưởng anh được không?” A Triết mỉm cười, cũng không biết là thương cảm hay vẫn là đau lòng, “Mỗi khi em tin rằng anh yêu em thì anh lại mang về một tình nhân xinh đẹp khác. Chẳng lẽ anh muốn em vừa chấp nhận yêu anh vừa chấp nhận sự phản bội của anh?” “Anh không có phản bội em, trong lòng anh em vĩnh viễn là người quan trọng nhất.” Hồng Đào ngồi bên cạnh, đặt tay lên vai A Triết, “Chỉ cần em đồng ý ở bên cạnh anh, từ nay về sau bên người anh chỉ có một mình em thôi.” A Triết cười lạnh một tiếng, không tin vào lý do của Hồng Đào, “Đào ca trời sinh tính phong lưu, anh xem, bên anh em sẽ cô đơn lắm. Chúng ta vốn không phải người chung một đường, không nên ở cùng nhau.” “A Triết, em vẫn chưa tin anh sao?” “Em tin anh, nhưng em càng tin rằng giang sơn khó đổi bản tính khó dời.” A Triết đẩy Hồng Đào ra, đứng lên cười nói, “Ban nãy tên đàn anh kia bị em đánh tơi tả, anh định xử lý như thế nào? Hắn sẽ nói là anh đánh hắn đấy.” “Không sao cả, dù sao anh cũng là lưu manh mà, anh còn sợ ai?” Đào ca bắt đầu xem lại hành vi của mình, chẳng lẽ sự lạm tình của mình đã khiến A Triết không còn tin tưởng mình nữa sao? Đào ca mím môi tìm cách khiến A Triết coi trọng mình hơn: “A Triết, nếu từ nay về sau anh vì em mà cấm dục, anh chỉ làm tình với một mình em, em sẽ đồng ý ở với anh chứ?” “Trung Quốc không cho phép kết hôn đồng tính cũng không thừa nhận đồng tính luyến ái, chúng ta tính sao đây?” A Triết hỏi. “Chúng ta ra nước ngoài định cư. Dù sao anh cũng có đầu tư ở nước ngoài, có sản nghiệp của riêng mình, chúng ta ra nước ngoài ở đi.” Hồng Đào nói. Ặc, đậu xanh rau má đã bắt cóc em trai ông không nói, còn định lừa bán em trai ông ra nước ngoài nữa hả? Hồng Đào, mày trượng nghĩa quá ha!! Nhẫn lại nhịn, ông cảm thấy mình vẫn nên tôn trọng quyết định của A Triết. Ôi, A Triết cũng không còn là trẻ con nữa, nó cũng nên có trách nhiệm với chuyện tình cảm của mình thôi. Lúc này nếu ông lao ra thì không phải cho lắm. Vả lại thằng đệ nhà ông lợi hại quá đi mất, thằng tinh anh bốn mắt kia là bị nó quật bầm dập đấy. Thật không ngờ mà, ông còn tưởng rằng A Triết vẫn luôn là một thằng ngốc cơ đấy. “Anh nghiêm túc sao?” A Triết hỏi Hồng Đào. “Dĩ nhiên là nghiêm túc thật lòng rồi, nếu anh phụ em, em cứ lấy súng bắn chết anh đi.” Hồng Đào cầm súng ngắn đưa cho A Triết rồi thề son sắt. A Triết cầm súng ngắn nhắm ngay tim Hồng Đào, lạnh lùng nói: “Nếu anh dám phản bội tôi, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết. Đừng quên tôi là em trai của Tôn Anh Hùng, trên người chúng tôi chảy cùng một dòng máu đấy.” “Mọi người nói Hùng ca không dễ chọc, anh xem phải là em trai của Hùng không dễ chọc mới đúng. Rất hợp khẩu vị của anh!” Hồng Đào như một thằng cuồng ngược. Thằng đệ nhà ông để lộ ra bản tính như thế mà hắn còn dám sáp vào. Quả nhiên, đàn ông khi yêu đều là một lũ não tàn mà. Sau đó A Triết cười, vươn tay tới Hồng Đào: “Đi thôi, em muốn qua nhà của anh, xác định xem lãnh địa của em sẽ lớn đến bao nhiêu.” Hồng Đào khúm núm như một nô bộc, hôn mu bàn tay A Triết rồi đáp: “Tuân mệnh, thưa đức vua.” A Triết à, anh mày xin rút lại nhận xét ban nãy. Sao mày lại khơi khơi đồng ý như vậy hả? Thằng ngốc… Ông vọt nhanh sang một bên, cho nhường đường đôi tình nhân người ta. Lòng ông đang đổ máu đầm đìa. Ông muốn khóc quá, em trai ông bị người ta bắt mất rồi. Đây chính là thằng em ác quỷ đội lốt thiên thần thông minh đẹp trai tài giỏi mà ông dụng tâm dụng sức bỏ ra bao nhiêu tiền tài và mồ hôi nước mắt để bồi dưỡng đấy! Cái định mệnh, chắc ông tức điên quá!! Nói chứ ông cũng sớm nhận ra A Triết cũng có cảm tình với Hồng Đào rồi. Một người là em trai một người là bạn bè. Dù ông có phá hoại thế nào đi nữa thì người ta cũng có biện pháp hỏi ngược lại ông, “Anh cũng đã thông cúc rồi, sao lại còn không cho chúng tôi thông nhau? Chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn.” Ông tựa vào tường buồn đến não ruột. Ông đang ưu thương thì A Triết đi ra, tươi cười đi đến trước mặt ông: “Anh, em nhớ anh đi ô tô đúng không, chìa khóa xe đâu anh?” Ông đưa chìa khóa xe cho A Triết. Nó nói: “Anh, tối nay em qua nhà Đào ca, không cần chờ em về nhe.” Đậu má mài, vậy thì chạy với người ta luôn đi! Ông không cam lòng móc chìa khóa xe giao cho A Triết, rất muốn nói với nó là mày đừng có đi mà, hay là thôi đi mà… A Triết dúi chìa khóa xe gắn máy vào tay ông rồi nhỏ giọng nói: “Anh, em có cất đồ chơi tình thú của anh trong cái rương trong nhà. Hôm nay em muốn xài trên người Đào ca, anh không phản đối chứ?” “Thằng đệ à, mày bất nhân quá, đã không lập gia đình thì thôi, lại còn lấy đồ trong nhà mình đem tặng người ta nữa.” Ông cũng nhỏ giọng nói. “Thì anh coi như đó là quà cưới cho em đê. Anh, chờ em chấp nhận Hồng Đào, em sẽ ra nước ngoài mua hàng xịn tặng cho anh và Lam ca dùng.” “Hắc hắc hắc, chỉ mày hiểu anh. Cứ lấy xài đi. Mà mày đọc giấy hướng dẫn chưa đó?” “Đọc rồi.” Sau khi cùng ông cấu kết với nhau làm việc xấu một hồi, giơ tay OK chào nhau, A Triết cười ngây thơ vô hạn rời đi cùng tên Hồng Đào đang ngơ ngác chưa biết chuyện gì. Ông trở lại phòng, thừa dịp không có người chú ý bèn híp mắt một hồi trên ghế sa lon. Lam Thiếu Bằng cùng bạn học nháo đến mười giờ hơn rồi lấy cớ mai đi làm, cáo về nhà cùng ông. “Vừa rồi A Triết lái xe ô tô đi rồi, để lại xe gắn máy cho anh. Anh chở em về.” Ông nói với Lam Thiếu Bằng. “A Triết thế nào rồi? Không xỉn đấy chứ?” Lam Thiếu Bằng ân cần hỏi. “Không sao, Hồng Đào lái xe, Hồng Đào không có uống rượu, yên tâm đi.” Bọn ông xuống lầu, leo lên cỗ xe thái tử của ông. Ông mở máy mô tô, chở Lam Thiếu Bằng bon bon trên đường. Ban đêm, trên đường xe cộ rất nhiều. Tiết trời nóng bức, đại đa số mọi người đều không ngủ mà nhàn nhã tản bộ trên đường. Cũng may mô tô ông lớn tiếng, người ta nghe thấy tiếng liền tự động nhường đường. Ông chở Lam Thiếu Bằng rẽ vào một con đường. Qua gương chiếu hậu, ông trông thấy có một chiếc Mercedes vô cùng quen thuộc đang bám theo sau bọn ông. Không phải Chu Nghệ Thông đã ra nước ngoài rồi sao? Thế éo nào chiếc Mercedes của hắn lại truy lùng được ông? Lòng ông reo vang hồi chuông báo động, thôi xác con mẹ nó định rồi! Ông nói với Lam Thiếu Bằng: “Có kẻ đang theo dõi chúng ta. Anh phải tăng tốc cắt đuôi nó, ôm chặt anh nha!” “Được.” Lam Thiếu Bằng ôm ông rồi quay đầu lại nhìn một cái. Quả nhiên chiếc xe quen thuộc đó đang đuổi theo bọn ông, Lam Thiếu Bằng cũng cảm giác sự tình không ổn. Ông tăng tốc, rẽ mô tô vào các con phố nhỏ đường hẹp, cũng may trong ngõ hẻm ít người mà tiếng động cơ của ông cũng to nên mọi người nhốn nháo nhường đường cho ông hết. Chiếc Mercedes thấy ông tăng tốc bèn phóng tới như điên. Nó không ngờ ông sẽ quẹo vào phố nhỏ, thế là tông sập các gian hàng trong con phố, rồi mặc kệ đường hẹp mà cứ phóng theo ông. Trong ngõ hẻm có một chiếc xe con đang đỗ, mô tô của ông lách ngược qua không có vấn đề gì. Còn chiếc Mercedes thì không may mắn như vậy, nó sửng sốt tông hư chiếc xe con rồi vẫn không giảm tốc độ mà cứ vù vù đuổi theo bọn ông. Ông vượt lên đầu hẻm phía trước để lên đại lộ. Mercedes đuổi sát theo sau. Lúc này một chiếc xe điện quẹo vào phố nhỏ. Trong tích tắc, từ phố nhỏ tự dưng phóng ra một chiếc Mercedes, xe điện không kịp phanh lại, bị Mercedes đụng vào. Chiếc Mercedes vẫn không dừng lại, vẫn điên cuồng lao về phía trước. Lam Thiếu Bằng lo lắng quay đầu lại xem: “Hùng ca, Chu Nghệ Thông điên rồi, hắn muốn đâm chết chúng ta. Trời ạ, xe hắn còn kéo lê một người nữa kìa!!” “Không cần lo lắng, sẽ có cảnh sát bắt hắn thôi.” Ông đáp. Quả nhiên Mercedes chưa bắt kịp bọn ông thì đã bị mấy chiếc xe cảnh sát chặn đứng, trong đó có một chiếc xe tuần tra rất ư là quen thuộc với ông. Không đâu khác, đó chính là xe của cảnh sát Lý. Ông dám cá rằng Chu Nghệ Thông lần này là xong đời rồi, chắc sẽ liên lụy luôn đến cha hắn nữa. Quả nhiên thằng này điên rồi, tự nhiên trốn về nước làm gì, để tìm đường chết chứ chi. Đúng là chiến đấu trên đường phố mới thích hợp với thường dân nhỏ bé bọn ông mà. Vỗ tayyyy ~ ====== Tác giả: Cuối cùng cũng viết gần xong rồi. Đây là truyện cuối cùng của tui đó, bà ngoại ơi, mỏi tay quá, viết xong quyển này tui ếu viết nữa đâu!! A hu hu, sắp lết gần xong rồi, cố lên nào:(( Mà hông ngờ lão Hồng Đào lại là M:v Cứ tưởng A Triết ngây thơ lắm chớ =))))) Mấy nay Cá bận quá nên sợ edit sót lỗi chính tả, các bạn thông cảm nha TTvTT