Tế Thế

Chương 88 : Buổi gặp gỡ cách một đời 3

Hôm sau tỉnh dậy, Ngụy Thiên Thành thấy sau gáy đau nhức, chóng mặt hoa mắt. Tuổi này rất dễ sinh bệnh, lại thêm kết quả kiểm tra sức khỏe gần đây không tốt, nên hắn cũng không để ý, vẫn ăn bữa sáng quản gia chuẩn bị, sau đó ra vườn hoa tản bộ. Trong vườn có một nhà kính trồng hoa được bày trí vô cùng xinh đẹp. Trọng Thế Hoàng và Ôn Cố tàng hình đi theo hắn, Ôn Cố thấy sắc mặt Trọng Thế Hoàng khẽ biến, nhỏ giọng nói: "Sao thế?" Trọng Thế Hoàng chỉ vào bức họa trong nhà kính: "Đó là dì út." Ôn Cố đến gần xem. Người trong tranh quả thực không lộng lẫy tự tin bằng Lưu Hiểu Linh, nhưng dáng vẻ thanh tú đoan trang, phong thái uyển chuyển rất gây dễ thiện cảm cho người khác. "Cậu nhìn kĩ thế làm gì? Dì là trưởng bối của cậu đấy." Trọng Thế Hoàng đè lên trán Ôn Cố, đẩy cậu ra sau. Ôn Cố quay sang thấy Ngụy Thiên Thành đang ngồi xổm trên đất, quay lưng với họ, hỏi khẽ: "Ông ta đang làm gì vậy?" "Đốt vàng mã." Trọng Thế Hoàng hàm ý không tốt. Ngụy Thiên Thành vừa bỏ tiền giấy vào chậu than, vừa lải nhải: "Hôm qua tôi mơ thấy Hán Tư. Nó thay đổi rồi, giờ đã hiểu chuyện hơn nhiều. Mình ở dưới có nhìn thấy không? Aiz, có mẹ con nào mà giận nhau qua một đêm, cũng bao nhiêu năm rồi, nếu mình dưới đó có gặp thì hãy tha thứ cho nó đi. Có nó bên cạnh mình, tôi cũng yên tâm hơn chút." "Tôi biết mình thích may quần áo, để mai tôi sai người làm quần áo giấy dựa theo kiểu dáng thịnh hành nhất hiện nay, rồi đốt xuống cho mình. Mình muốn cái gì thì cứ báo mộng cho tôi." "Nhiều năm như vậy mà mình chẳng về báo mộng lần nào, có phải vẫn còn trách tôi không?" Ngụy Thiên Thành nâng tay chùi nước mắt, "Có gặp chị với anh rể thì thay tôi xin lỗi họ. Tôi thiếu nợ họ nhiều lắm, đời này chưa trả hết thì nếu có kiếp sau, cứ bắt tôi làm trâu làm ngựa đi." "Tháng này tôi lại quyên góp xây dựng thêm hai trường học nữa. Nếu đứa con kia của chúng ta không bị sảy, năm nay đã có thể thi đại học rồi." "Hiểu Tuệ." Giọng hắn đột nhiên trầm xuống, ngây ngốc nhìn chậu than một lát, chợt thả hai đầu gối xuống, quỳ trên đất khóc rống: "Mình hãy tới gặp tôi đi, gặp tôi đi. Tôi rất nhớ mình, tôi biết sai rồi. Mình đừng trừng phạt tôi như thế nữa, tôi không chịu đựng nổi, thật sự không chịu được nữa. Tôi nhớ mình lắm." Từng câu từng chữ nghẹn ngào đứt quãng trong tiếng khóc nức nở, Ôn Cố ngoảnh mặt đi, có chút không đành lòng nghe tiếp. Trọng Thế Hoàng lại nghe được mùi ngon, hai mắt sáng lên, khóe miệng cong thành nụ cười, "Tôi biết nguyện vọng của hắn là gì rồi." Ôn Cố hỏi: "Anh muốn giả trang thành dì anh hả?" Trọng Thế Hoàng cười xấu xa, bảo: "Không phải hắn muốn gặp dì tôi sao? Vậy cứ cho hắn gặp, nhân tiện tôi cũng muốn biết tại sao dì lại chết!" Ôn Cố nắm cánh tay hắn: "Anh yên tâm, người tốt sẽ gặp lành, kẻ ác có ác báo, nhiệm vụ của chúng ta là giúp hắn hoàn thành tâm nguyện." Trọng Thế Hoàng không kiên nhẫn tránh khỏi tay cậu: "Cậu đừng lo, tôi có chừng mực." Ôn Cố thấy thế cũng biết không nên nói nữa. Sau khi nhận được nhiệm vụ, Trọng Thế Hoàng liền đứng bên cạnh xắn tay xắn áo hằm hè, mắt nhìn chằm chằm mặt trời, mặt trời xuống núi thì chuyển sang nhìn Ngụy Thiên Thành. Ôn Cố nghĩ, nếu trong tay hắn có thuốc mê, có khi đã chuốc mê Ngụy Thiên Thành rồi đưa lên giường rồi ấy chứ. Vất vả lắm mới chờ được tới lúc Ngụy Thiên Thành thật sự lên giường, Trọng Thế Hoàng đưa lư hương được bỏ gấp bốn lần hương liệu lên sân khấu. Ôn Cố đứng ngoài quan sát, nhìn Trọng Thế Hoàng biến thành Lưu Hiểu Tuệ ngồi bên giường. Ngụy Thiên Thành ngủ rất nông, hắn nhanh chóng bừng tỉnh khỏi cơn mơ, trông thấy Lưu Hiểu Tuệ còn không dám tin vào mắt mình, ngẩn ngơ một lúc mới thì thào lên tiếng: "Hiểu Tuệ?" Trọng Thế Hoàng nắm chặt tay, cố nén xúc động muốn xông lên bóp chết hắn, trả lời: "Ừ, là tôi." Ngụy Thiên Thành ngồi dậy, hơi nghiêng người về phía trước, muốn lao qua nhưng nhịn xuống, "Mình khỏe không?" Trọng Thế Hoàng hỏi: "Mình thấy sao?" Ngụy Thiên Thành đáp: "Ngày nào tôi cũng thắp nhang, còn đốt rất nhiều đồ vật cho mình, mình có nhận được không? Hay là không đủ? Không đủ tôi lại đốt thêm." Trọng Thế Hoàng nói: "Nhớ tôi chết thế nào không? Mình cảm thấy chết sẽ khỏe sao?" Hắn thiết lập cạm bẫy, Ngụy Thiên Thành ngốc nghếch nhảy vào không chút phòng bị: "Tôi sai rồi! Tôi vô sỉ, tôi hèn hạ, tôi ghen tị với Trọng Quốc Cường! Nhưng tôi không yêu Lưu Hiểu Linh, tôi thích mình, người tôi thích là mình. Mình bảo tự sát liền tự sát, ra đi dứt khoát không chút lưu luyến nào như vậy. Vì sao không nghĩ đến tôi, đến con của chúng ta, mình có biết sau khi mình đi rồi, nó cũng đi luôn. Có biết tôi chỉ còn một mình khổ sở tới mức nào không." Trọng Thế Hoàng nghe Lưu Hiểu Tuệ tự sát thì đờ ra, trong lòng trào dâng nỗi bi thương vô hạn, nhưng cũng có chút thoải mái. Dì út cuối cùng vẫn là người nhà họ Lưu, không có quan hệ gì với tên điên Ngụy Thiên Thành! Hắn dùng âm thanh mà Ngụy Thiên Thành không nghe được nói với Ôn Cố: "Cậu ra ngoài đi, tôi muốn một mình nói chuyện với hắn." Ôn Cố nhíu mày, lại nghe hắn nói tiếp: "Tôi sẽ không giết hắn." Ôn Cố nhìn hắn một cái thật sâu, rồi yên lặng rời khỏi phòng. Bên ngoài, Hắc Bạch Vô Thường đang đứng ở đầu kia hành lang cảnh giác nhìn cậu. Ôn Cố hơi kinh ngạc, lập tức thở dài. Trong phòng, Ngụy Thiên Thành run rẩy vươn tay ra, muốn chạm vào bóng dáng mình luôn khát vọng. Trọng Thế Hoàng giơ tay nâng khuỷu tay hắn. Nhận được khích lệ, Ngụy Thiên Thành nhào qua, muốn ôm người vào lòng, lại chợt thấy bả vai đau nhói, hai cánh tay bị tháo khớp. Thấy Ngụy Thiên Thành đau đến toát mồ hôi ngã xuống giường, Trọng Thế Hoàng cười tủm tỉm cúi người: "Cảm giác thế nào?" Ngụy Thiên Thành đổ mồ hôi đầm đìa, nhìn hắn bằng đôi mắt đẫm lệ: "Mình hận tôi đến thế sao?" Trọng Thế Hoàng nói: "Mình tự ngẫm lại mấy chuyện mình từng làm xem, bắt đầu từ chuyện mình hãm hại Trọng gia, cẩn thận suy nghĩ cho kĩ, rồi nghĩ đến tâm tư xấu xa mình dành cho... chị tôi, mình cảm thấy tôi không nên hận mình sao?" Ngụy Thiên Thành ngửa đầu nhìn trần nhà, giống như đang hưởng thụ đau đớn "người yêu" mang tới: "Tôi, người tôi thích là mình. Tôi chỉ không cam lòng. Những năm gần đây, người bên cạnh tôi vẫn luôn là mình, vẫn luôn là mình hỏi han ân cần, đối xử chu đáo với tôi, sao tôi có thể không cảm động, không động lòng?" "Mình rất cảm động, cảm động nên mới giết chị và anh rể tôi, cảm động nên mới định giết cháu tôi. Mình thật sự rất cảm động, cảm động đến mức tôi muốn rớt nước mắt." "Ta biết sai rồi." Hắn rũ mắt, "Mình tha thứ cho tôi có được không? Kiếp sau, kiếp sau chúng ta bắt đầu lại lần nữa." Trọng Thế Hoàng: "Đáng tiếc, đã quá muộn rồi." "Không muộn." Hắn giãy giụa muốn ngồi dậy, "Tôi, chúng ta có thể bắt đầu, tôi sẽ tìm cao tăng đắc đạo giúp đỡ, chúng ta nhất định có thể ở bên nhau." "Kiếp sau mình muốn làm trâu làm ngựa cơ mà? Nhưng tôi không muốn đâu." "Mình, hóa ra mình nghe được." "Hơn nữa, tôi đã tìm được người tôi thích thật sự. Kiếp sau tôi sẽ không gặp lại mình. Không có mình, tôi sẽ sống rất hạnh phúc, rất hạnh phúc." Ngụy Thiên Thành đột nhiên trừng to mình, nhìn chằm chặp vào Trọng Thế Hoàng, không quan tâm đến đau đớn trên hai vai, giận giữ nói: "Nói hưu nói vượn! Mình chỉ thích tôi! Thích tôi! Mình là của tôi, của tôi, mình sẽ không thích ai khác, không thể nào!" Hắn càng nói sắc mặt càng hồng, toàn thân bỗng run lên, gần như không thở nổi. Hắc Bạch Vô Thường xuất hiện trong phòng, căng thẳng quan sát nhất cử nhất động của Trọng Thế Hoàng, từ khi bị Ôn Cố tiệt hồ*, bọn họ không dám phớt lờ những tiên nhân du đãng thế gian nữa, ai biết mấy vị này lúc nào sẽ phát thần kinh, rồi lại chạy tới gây trở ngại công vụ của người ta nữa. *ý nói cắt đứt đường tài lộ hay đoạt mất thắng lợi của người khác ngay thời điểm gần thành công Trọng Thế Hoàng liếc mắt nhìn bọn họ, chậm rãi xoay người ra ban công, quay lưng với họ. Hắc Bạch Vô Thường thở phào nhẹ nhõm, xách hồn phách Ngụy Thiên Thành đi ngay. Ngụy Thiên Thành bất ngờ hét lớn: "Hiểu Tuệ!" Trọng Thế Hoàng không đáp lại. Lúc này, tâm trạng hắn nhấp nhô, hỗn loạn ngoài dự kiến. Nhìn gương mặt vặn vẻ đau khổ của Ngụy Thiên Thành, hắn không cảm nhận được chút thành tựu báo thù nào. Một chút đau khổ như thế làm sao đủ?! Ba hắn, mẹ hắn, chết thảm oan uổng chỉ vì ghen tị trong miệng hắn ta. Trọng Thế Hoàng bóp chặt hai nắm đấm, phóng mạnh ra ngoài. Hàng rào chắn ban công bị một luồng khí làm nổ tung, ầm ầm sập xuống. Ôn Cố nhẹ nhàng ôm lấy hắn từ sau lưng. "Ông ta sẽ gặp báo ứng." Ôn Cố thì thầm. Trọng Thế Hoàng ngửa đầu, cố gắng kiềm nén dòng lệ cuộn trào trong hốc mắt: "Hắn căn bản không có tư cách sám hối!" "Không có tư cách." Ôn Cố nói, "Ông ta chỉ quan tâm đến không chiếm được và mất đi. Loại người này vĩnh viễn sẽ không hài lòng với người đáng được quý trọng trước mắt, trong mắt hắn mãi mãi chỉ có đau khổ và ghen tuông." Trọng Thế Hoàng quay lại ôm cậu, đầu chôn vào hõm vai Ôn Cố. Hắn vô cùng yêu thích động tác này, cảm giác như người trong lòng đã hoàn toàn thuộc về mình, hai người gắn bó chặt chẽ, không gì phá nổi. Khi Bạch Tu Đại Tiên xuất hiện, liền trông thấy vạn vật đều tối đen, chỉ duy nhất hai người đang ôm nhau ở ban công tự tỏa sáng. "Khụ khụ, khụ khụ khụ!" Ôn Cố ngẩng đầu nhìn ông. Bạch Tu Đại Tiên hỏi: "Các ngươi hoàn thành nhiệm vụ chưa?" Ôn Cố bấy giờ mới nhớ cầm thanh khuê ra xem. Không thấy cuộc đời và sấm ngôn về Ngụy Thiên Thành nữa, mười chữ "Nhập luân hồi làm ngựa, trả nghiệt trái kiếp trước" thoáng hiện lên rồi biến mất. Ôn Cố: "A, hoàn thành rồi." Bạch Tu Đại Tiên thầm hừ lạnh: Nếu không nhờ mình bảo quỷ sai dẫn hồn phách Ngụy Thiên Thành đi gặp Lưu Hiểu Tuệ, tâm nguyện hoàn thành thế nào được? Bạch Tu Đại Tiên làm việc thiện không muốn người biết càng chướng mắt hai tên ngốc trước mặt, phất tay áo bảo: "Nhiệm vụ hoàn thành rồi, các ngươi muốn làm gì thì làm đi." Ôn Cố đột nhiên buông Trọng Thế Hoàng ra, đuổi theo: "Xin đại tiên dừng bước." "Lại chuyện gì nữa?" "Ta muốn hỏi đại tiên về một người." "Lữ Hằng? Ta đã bảo hắn có duyên pháp của hắn mà." "Không phải, là sư đệ không nên thân của ta, Triệu Minh." Bạch Tu Đại Tiên quay lại liếc cậu: "Sư đệ ngươi nhập môn bao lâu rồi?" "Nhập môn? Chắc gần... một ngàn năm?" Ôn Cố giật mình, "Ý ông là lôi kiếp của hắn sắp giáng xuống?" Bạch Tu Đại Tiên đáp: "Đắm mình trong ma đạo, còn tu dục hạ đẳng. Có kết cục gì cũng là tự làm tự chịu!" Bởi vì xuất phát từ Ôn Cố, ông cũng từng tìm hiểu qua những người bên cạnh cậu, kết cục của Triệu Minh ông đã sớm đoán trước, chung quy không để tâm nhiều. Trọng Thế Hoàng xuống khỏi ban công, bắt gặp Ôn Cố đang ngẩn người nhìn hướng Bạch Tu Đại Tiên rời đi, ghen ghét hỏi: "Hai người vừa nói gì mà đến xa nhau cũng không nỡ vậy hả?" Ôn Cố hoàn hồn: "Không có gì, chỉ là ít chuyện... quá khứ." Triệu Minh ba lần bốn lượt hại cậu, nhưng hắn gieo gió gặt bão, oán hận và tình nghĩa ngày xưa xem như xóa bỏ đi. Sự kiện Ngụy Thiên Thành khiến Trọng Thế Hoàng sa sút tinh thần mất hai ngày, nhưng hắn tỉnh táo lại rất nhanh, muốn tổ chức tiệc cưới để tuyên bố quan hệ giữa mình và Ôn Cố, bị Ôn Cố mạnh mẽ trấn áp. Toàn thân Trọng Thế Hoàng đều không khỏe, ngày nào cùng ghé tai cậu thủ thỉ: "Cậu với Trương Kỳ còn từng thành thân đấy thôi?" "Còn nhập động phòng đúng không?" "Bái thiên địa đúng không?" "Rượu giao bôi cũng uống luôn rồi chứ gì?" "... Làm nhỏ thôi." Ôn Cố bại lui. Thực ra cho dù Trọng Thế Hoàng muốn tổ chức lớn, cũng không mời được nhiều người, cuối cùng chỉ là mấy người bạn tụ tập cùng nhau ăn một bữa. Mạnh Cẩn, Trịnh Thịnh Vũ từ xa chạy về, các tiên nhân như Đồ Đao, Thanh Tiêu, Đổng Hi cũng được mời đến. Rõ ràng một bên là tiên, một bên là người, lại ngồi chung rất hòa hợp. Ôn Cố và Trọng Thế Hoàng thay hỉ phụ đỏ, để tóc dài, mang dáng dấp cổ nhân thành thân. Mạnh Cẩn không hiểu lắm, cười nói: "Kết hôn lại đội tóc giả cũng lạ hen." Trọng Thế Hoàng cùng Ôn Cố nghiêm túc bái đường, sau đó vào phòng thay quần áo. Cảnh Tụng Bình và Mạnh Cẩn đã thương lượng rất nhiều kế sách nháo động phòng, nhưng ngó trái ngó phải chẳng thấy ai, nhóm Đồ Đao ai nấy đều chỉ lo ăn phần mình. Cảnh Tụng Bình: "Bọn họ đâu rồi?" Vẫn là Thanh Tiêu tốt bụng, "Bọn họ đi động phòng rồi, chúng ta ăn trước đi." Mấy người phàm trợn mắt há hốc mồm: "..." Cần gì gấp dữ vậy trời?! Bồng Lai, trước cổng động phủ Hoàng Lăng, cách âm, phòng nổ, phòng lửa, phòng nước, phòng... khoảng ba mươi tầng cấm chế. Trong động, chăn gấm lay động, hồi lâu không ngơi nghỉ. Ôn Cố mệt tới mức không cử động nổi, Trọng Thế Hoàng âu yếm hôn lên trán cậu, cất giọng khàn khàn: "Còn nợ tôi mười hai năm lẻ chín ngày, chúng ta từ từ tính." —– Lời tác giả: Xin thông báo, chính văn kết thúc rồi! Dài hơn Long Quyến rồi nhé, hơn ba mươi vạn lận. Hắc hắc. Cảm tạ các bạn đã ủng hộ tới tận bây giờ, moah moah! Kế tiếp chắc vẫn còn một phiên ngoại nhỏ nữa. o(∩_∩)o~