Tế Thế
Chương 37 : Sau khi gặp lại 2
Năm giờ kém mười lăm, ăn tối có hơi sớm.
Ôn Cố bị Trọng Thế Hoàng kéo đi, băng qua hành lang, phòng khách và phòng ăn, đi thẳng vào nhà bếp.
Trọng Thế Hoàng đưa cho cậu một cái tạp dề: "Cậu biết làm gì?"
Ôn Cố cầm lấy tạp dề, so so lên người, sau đó nhanh nhẹn mặc vào, dùng hành động nói với hắn: biết mặc rồi.
Trọng Thế Hoàng nhìn cậu, rồi lại nhìn nhìn tạp dề, vẻ mặt hơi ảo não. Hắn quay đầu ngó chừng cái chảo, nghiêm túc suy nghĩ: "Thích ăn cơm chiên giăm bông hay cơm chiên cà chua (1)?"
Ôn Cố chỉ hắn.
"Tùy tôi?" Trọng Thế Hoàng nói thầm: "Vậy cho cả giăm bông lẫn cà chua. Cà chua trong tủ lạnh, cậu lấy ra cắt nhỏ đi."
Ôn Cố mở tủ lạnh, nhìn chằm chằm đồ ăn tràn ngập, nghi hoặc nghĩ: Cà chua là cái gì?
Trọng Thế Hoàng thấy cậu đứng trước tủ lạnh không nhúc nhích, lo lắng đi tới ôm vai cậu: "Sao thế?"
Hơi thở ấm áp sau lưng đối lưu* với hơi lạnh từ tủ lạnh tỏa ra tạo thành một cái đai hình tam giác quỷ dị, Ôn Cố bị giam ở giữa, tiến cũng dở mà lùi cũng không xong. Người khởi xướng lại không có tí tự giác nào, tay còn hơi ra sức kéo người vào lòng mình.
*sự trao đổi nhiệt bằng các dòng vật chất chuyển động (chất lỏng, chất khí hay plasma), xảy ra khi có chênh lệch nhiệt độ giữa các vùng của chất lưu
Ôn Cố siết chặt tay nắm tủ lạnh, đem bản thân đang đi lệch về quá khứ trở về thực tại, tay quơ đại thứ gì đó trong tủ lạnh.
"Cậu muốn ăn cái gì?" Lực chú ý của Trọng Thế Hoàng cũng hướng qua đó, "Cà? Cảnh Tụng Bình làm cà tím xào (2) ngon lắm, sáng mai bảo cậu ấy tới đây làm, để trưa mình ăn."
Ôn Cố nghi hoặc quay đầu lại. Vì sao không phải trưa làm rồi trưa ăn luôn?
Trọng Thế Hoàng nói xạo mà mặt không đổi sắc: "Cậu ấy bề bộn nhiều việc, sáng ra mới có thời gian. Cà tím xào không thích hợp làm bữa sáng."
Ôn Cố thả cà xuống, đưa mắt tìm tòi loại thức ăn chưa từng thấy qua, sau đó chần chừ cầm lấy cà rốt.
Trọng Thế Hoàng cười khẽ một tiếng.
Ôn Cố mờ mịt nhìn hắn.
Trọng Thế Hoàng hỏi: "Cậu thích loại rau có hình dạng này à?"
Sai rồi hả? Ôn Cố im lặng trả cà rốt về chỗ cũ, sau đó tìm thứ có hình dạng khác.
Trọng Thế Hoàng vui vẻ nhìn cậu thám hiểm tủ lạnh, không hề sốt ruột chút nào.
Ôn Cố ngó nghiêng nửa ngày, rốt cuộc cũng cầm ra được một trái cà chua, kế đó cẩn thận nhìn Trọng Thế Hoàng.
Trọng Thế Hoàng nhận lấy: "Một trái làm sao đủ?"
Ôn Cố lấy sáu trái.
Trọng Thế Hoàng: "..." Cà chua trộn đường (3) rất dễ làm, hương vị cũng ngon.
Trọng Thế Hoàng đưa cho cậu một con dao: "Thái hạt lựu hai trái, cắt lát hai trái, hai trái còn lại rửa sạch được rồi, để làm trái cây tráng miệng."
Ôn Cố: "..." Ăn chi nhiều vậy?
Trọng Thế Hoàng dùng muôi bới cơm mà người giúp việc nấu cho bữa trưa ra, để sẵn đó, "Thái cà chua xong thì cắt hành đi." Nói xong hắn mới phát hiện từ nãy tới giờ không hề nghe tiếng dao cắt, vừa quay lại, Ôn Cố đã thái xong đúng theo yêu cầu, đang phân ra bỏ vào đĩa, sau đó thành thạo đi lấy hành.
"..." Trọng Thế Hoàng vừa đánh trứng gà, vừa quan sát hành động của Ôn Cố.
Dường như Ôn Cố cũng biết, hơi nghiêng người qua, ngăn trở ánh mắt soi xét của đối phương, tay trái nắm hành, tay phải chuyển động theo biên độ nhỏ, thoáng cái đã cắt xong hành.
"Cần thớt gỗ không?" Trọng Thế Hoàng nhịn không được hỏi.
Ôn Cố cầm hành đã cắt xong nhìn hắn.
Trọng Thế Hoàng nói: "... Được rồi, tôi cũng không thích rửa thớt." Hắn cố ý bộc lộ tài năng, bật bếp thật mạnh, lửa từ từ bốc lên, cơm, cà chua, trứng gà, giăm bông cùng lăn tròn trong chảo, mùi thơm bay xa, cuối cùng bỏ hành vào cho đẹp. Trong đỏ điểm thêm sắc vàng, trong vàng nhấn thêm sắc xanh, màu sắc hương vị đều đủ, chỉ chưa biết mùi vị thế nào.
"Nếm thử xem." Hắn lấy muỗng xúc cơm, cà chua, trứng gà, giăm bông đưa tới trước mặt Ôn Cố.
Ôn Cố muốn há miệng, đột nhiên phát hiện...
Trọng Thế Hoàng đang chăm chú nhìn mặt nạ.
"Tháo mặt nạ được không?" Hắn dịu dàng hỏi.
Ôn Cố chỉ mặt mình, rồi lại chỉ vào bếp.
"Không sao, dù biến thành hình dáng gì thì vẫn là người đó." Trọng Thế Hoàng giơ muỗng về phía trước tỏ ý mời.
Ôn Cố vô thức lui về sau nửa bước, do dự một lát, nhanh chóng giành lấy muỗng, nhấc lên một góc mặt nạ, gian nan nhét muỗng vào, sau đó rút ra trả cho Trọng Thế Hoàng.
Trọng Thế Hoàng chú ý tới cả quá trình mà không hề cử động, mãi tới khi muỗng được trả về hắn mới cười cười: "Ngon không?"
Ôn Cố vừa nhai vừa gật đầu. Cơm chiên trứng rất ngon, cơm dẻo rời từng hạt, cà chua tuy mới ăn lần đầu, nhưng lại bất ngờ hợp khẩu vị.
Trọng Thế Hoàng ăn luôn non nửa chỗ cơm còn lại trong muỗng, gật gù nói: "Cũng được đấy."
Ôn Cố: "..." Mặc dù biết lễ giáo giữa nam nữ thời đại này rất phóng khoáng, nhưng cậu vẫn cảm thấy động tác của Trọng Thế Hoàng quá sức mờ ám, nhất là ánh mắt...
Ôn Cố chợt bừng tỉnh.
Lúc này, cậu không phải Triệu Thụ Thanh, cũng không phải Ôn Cố, mà là Cố Tích mới quenTrọng Thế Hoàng chưa đến một canh giờ, tại sao ánh mắt Trọng Thế Hoàng nhìn cậu lại giống hệt như nhìn Triệu Thụ Thanh?
"Cậu bưng cơm ra đi, tôi nấu thêm tô canh nữa." Trọng Thế Hoàng chỉ huy một cách lưu loát, cứ như hai người đã sống cùng nhau ba năm.
Ôn Cố lo sợ nhìn bóng lưng hắn, lặng lẽ bê cơm chiên đến phòng ăn, trong lòng cẩn thận suy nghĩ lại từng chi tiết sau khi hai người gặp lại, càng nghĩ càng sợ, càng nghĩ càng khó hiểu. Cậu xác định mình không để lộ dấu vết, nhưng vì sao Trọng Thế Hoàng lại đối đãi với cậu y như với Triệu Thụ Thanh?
Trọng Thế Hoàng nhanh chóng bưng hai chén canh tảo tía nấu tép khô (4) ra, chờ mong nhìn Ôn Cố.
Trong lòng Ôn Cố có quỷ, lại càng không dám cởi mặt nạ trước mặt hắn, bưng đĩa lên rồi chỉ vào phòng.
Nhất thời, nụ cười của Trọng Thế Hoàng ảm đạm hẳn đi, ánh mắt nhìn mặt nạ lưu luyến không rời, dường như đang suy xét là nên giả ngu nghe không hiểu, hay giả bộ đáng thương để giữ người ta lại.
Ôn Cố bưng đĩa đứng lên.
"Cậu đừng đi, tôi vào nhà bếp ăn." Trọng Thế Hoàng lập tức bưng đĩa và canh lên, trước khi Ôn Cố kịp phản ứng, người đã chui vào bếp.
Ôn Cố: "..." Phòng khách rộng thế mà, vừa có sô pha vừa có ghế dựa, sao cứ cố tình chọn nhà bếp không có ghế dựa làm chi? Câu hơi phân vân, hơi nhấc mặt nạ lên một chút, nhét muỗng vào cực kỳ nhanh.
Trọng Thế Hoàng ăn được hai miếng thì không nuốt nổi nữa, trốn trong nhà bếp nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Tiếng ghế dựa vừa vang lên, hắn tức thì quay người lại, uể oải ăn cơm.
Ôn Cố vừa vào liền trông thấy bóng lưng cô đơn của Trọng Thế Hoàng.
"..."
Ôn Cố nhẹ nhàng chọt lưng hắn.
Trọng Thế Hoàng chấn động cả người, quay lại cầm lấy chén trong tay cậu: "Để tôi rửa cho! Trên bàn có cà chua trộn đường ngon lắm, cậu thử đi."
Ôn Cố lắc đầu, chỉ vào mình.
"Cậu không biết vòi nước ở đâu mà." Trọng Thế Hoàng vừa dứt lời liền bỏ chén vào bồn, mở vòi nước, bắt đầu rửa trong vui vẻ.
Ngắm khuôn mặt nghiêng tươi cười của hắn, miệng Ôn Cố đắng chát, mũi thế mà hơi cay cay.
Vì sao... lại có xúc động muốn khóc?
Cậu sững sờ, kinh hoàng cảm nhận được nước đang đọng trong hốc mắt.
"Cố tiên sinh? Trọng tiểu tiên sinh?" Cảnh Tụng Bình vừa gọi vừa từ bên ngoài đi vào, "Tôi đặt chỗ ở Hải Hoa rồi, chúng ta đến đó ăn mừng đi."
Trọng Thế Hoàng không vui bỏ cái đĩa xuống, lau lau tay rồi ra ngoài. Ôn Cố chớp mắt, nuốt nước mắt vào trong, đoạn đi theo hắn.
"Hai người làm gì mà mặc tạp dề vậy?" Cảnh Tụng Bình nhìn một xanh một hồng, hoa văn giống nhau như đúc bằng vẻ mặt quái gở.
Trọng Thế Hoàng đáp: "Bọn tôi ăn rồi."
"Ăn gì cơ?" Cảnh Tụng Bình ngẩn ra, "Ai nấu?"
Trọng Thế Hoàng kiêu ngạo nói: "Cơm chiên trứng, cà chua, giăm bông và canh tảo tía nấu tép khô."
Cảnh Tụng Bình ngu hết cả người: "Cậu làm?"
"Cậu ăn nói đàng hoàng chút đi, tôi có thể..."
Cảnh Tụng Bình không đợi hắn nói xong, cắt ngang: "Hay là cậu để tới lúc tôi biểu hiện không tốt rồi hẵng trừng phạt tôi được không."
Trọng Thế Hoàng: "..."
Ôn Cố không chen mồm vào đề tài của họ được, kéo nhẹ tay áo Trọng Thế Hoàng, tiếp theo chỉ về hướng phòng.
Trọng Thế Hoàng nhíu mày: "Vừa cơm nước xong đã về phòng rồi sao? Hay ra ngoài đi dạo với tôi đi. Cậu mới tới Hổ Thành nên chắc vẫn còn rất nhiều nơi chưa đến, tôi đưa cậu đi tham quan nhé?"
Ôn Cố lắc đầu.
Trọng Thế Hoàng không hề che giấu vẻ mất mát: "Vậy thôi, cậu nghỉ sớm đi."
Ôn Cố giả vờ không thấy vẻ kinh ngạc và nghiền ngẫm trong mắt Cảnh Tụng Bình với ánh mắt nóng cháy không chút kiêng dè của Trọng Thế Hoàng, không nhanh không chậm đi vào phòng, sau đó nhìn nắng chiều ngoài cửa sổ mà thở phào.
"Vậy là sao?" Cảnh Tụng Bình kéo Trọng Thế Hoàng đến dưới giàn nho trong sân, "Đừng bảo tôi cậu nhất kiến chung tình với cậu ta rồi tính di tình biệt luyến đấy nhá."
Trọng Thế Hoàng cong khóe miệng, cười tủm tỉm ngó Cảnh Tụng Bình đang thở hổn hển.
Mặt Cảnh Tụng Bình càng đen: "Cậu còn cười hả? Lúc trước là ai chỉ vào mũi tôi bảo đừng đưa mấy kẻ vớ vẩn đến, nói chỉ thích Triệu Thụ Thanh thôi? Này, mấy người đó tôi đã đích thân điều tra lý lịch đàng hoàng, vớ vẩn chỗ nào?"
Khoảng thời gian Triệu Thụ Thanh vừa "bỏ đi", Trọng Thế Hoàng trông không khác gì người bình thường, nhưng ban ngày hoảng hốt ban đêm mất ngủ, trí nhớ kém đi, khó tập trung tinh thần, người vô cùng gầy guộc, phải mời bác sĩ tấm lý nổi tiếng từ nước ngoài về chữa trị rất lâu mới có chút chuyển biến. Sau đó, hắn bắt đầu hút thuốc, có ngày thậm chí hút đến ba gói. Trọng Đôn Thiện đứng ngồi không yên, ám chỉ hắn đi tìm vài thanh niên cho Trọng Thế Hoàng. Khi ấy, hắn mới sáng tỏ. Hèn gì Trọng Thế Hoàng đối xử đặc biệt với Triệu Thụ Thanh như vậy, hèn gì sau khi Triệu Thụ Thanh bỏ đi, Trọng Thế Hoàng lại sa sút đến thế.
Nhưng ông mai bất đắc dĩ dù sao cũng chỉ là tay mơ, Trọng Thế Hoàng mới bị hắn lôi kéo đi gặp hai người đã trở mặt, ngay trước mặt người ta bảo đừng tìm mấy kẻ vớ vẩn đến, nói trong lòng mình có người khác rồi.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần thứ hai Cảnh Tụng Bình bị mất mặt như vậy. Lần thứ nhất là trong buổi họp lớp tiểu học, một nữ sinh ngã sấp xuống kéo tuột quần hắn, khiến hắn bị khoe mông trước mặt các bạn học.
"Cậu nghiêm túc với cậu ta hả?" Khiếp sợ ban đầu qua đi, Cảnh Tụng Bình bắt đầu suy nghĩ đến vấn đề trong hiện thực. Ai cần biết Cố Tích lọt vào mắt xanh Trọng Thế Hoàng kiểu gì, nom hắn có tinh thần thế này là tốt rồi. Cảnh Tụng Bình cũng không hi vọng tìm thấy bạn tốt của mình treo cổ chết một cách kỳ lạ trên cây.
Nhưng câu tiếp theo của Trọng Thế Hoàng lại khiến hắn sợ đến nhảy dựng.
"Cậu ấy chính là Thụ Thanh." Trọng Thế Hoàng dừng một chút, dùng giọng điệu khẳng định bổ sung, "Tôi biết mà."
Cảnh Tụng Bình choáng váng, sợ hãi hỏi: "Mấy ngày nay cậu không uống thuốc hả?"
Trọng Thế Hoàng nhìn hắn khó hiểu: "Cậu không nhận ra à?"
Cảnh Tụng Bình cẩn thận nhớ lại ngoại hình của Cố Tích, ngoại trừ gương mặt bị hủy hoại, thân hình hai người quả thực cũng tương tự nhau, cũng cao tầm đó, hình thể không khác lắm, kiểu tóc cũng gần giống nhau, "Chiều cao, dáng người, kiểu tóc như thế nhiều mà, cậu có loại hình ưa thích cố định à, sao không nói sớm!"
Trọng Thế Hoàng nói: "Không chỉ thế, hơi thở, hương vị, xúc cảm, còn có cảm giác... tôi biết chính là cậu ấy."
Cảnh Tụng Bình đáp: "Ý cậu là cậu đã ngửi rồi, sờ rồi, còn nếm thử rồi?"
Mặt Trọng Thế Hoàng đỏ lên.
"Phải không đó? Thật hả?" Nhớ lại cái mặt nạ tường đồng vách sắt của Cố Tích, Cảnh Tụng Bình không thể tưởng tượng Trọng Thế Hoàng phá được bằng cách nào.
Trọng Thế Hoàng bảo: "Tôi sẽ chứng minh."
Kiên định của hắn rơi vào mắt Cảnh Tụng Bình chẳng khác gì tẩu hỏa nhập ma. "Được rồi, chuyện này cứ giao cho tôi, tôi nhất định giúp cậu điều tra ra manh mối. Nhưng trước khi điều tra, cậu ta là trị liệu sư quý giá, là người cực kỳ quan trọng với toàn thể căn cứ Thế Thanh. Để không gây nên rắc rối và xấu hổ về sau, tôi đề nghị trước tiên hãy chuyển cậu ta ra ngoài ở chung với Đồ Đại Thần, vừa có thể trao đổi những tâm đắc trong trị liệu, vừa có thể hỗ trợ lẫn nhau."
"Cậu không tin tôi." Trọng Thế Hoàng bình tĩnh lên tiếng.
Cảnh Tụng Bình nói: "Khi hai bên đều có quan điểm riêng của mình, biện pháp tốt nhất là để sự thật chứng minh tất cả."
"Để cậu điều tra cũng được nhưng cậu ấy phải ở đây." Trước khi Cảnh Tụng Bình kịp phản đối, Trọng Thế Hoàng nói tiếp, "Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì cậu ấy. Tôi suýt nữa đã hại chết cậu ấy, sao cậu ấy có thể dễ dàng tha thứ cho tôi được chứ?"
Cảnh Tụng Bình hỏi: "Là sao?"
Trọng Thế Hoàng đáp: "Tôi biết cậu ấy đeo mặt nạ, ngụy trang thành người câm đều là vì không muốn gặp tôi. Nhưng không sao, cậu ấy chịu đến Thế Thanh là tôi vui rồi. Ít nhất, cậu ấy còn quan tâm đến tôi."
Cảnh Tụng Bình: "..." Có câm nín thêm nữa cũng không thể biểu đạt nội tâm đang gào thét lúc này của hắn.
Cảnh Tụng Bình ra khỏi biệt thự Thủy Thượng, rồi vội vàng đến bệnh viện trung tâm thành phố.
Cho dù ba năm trước, Trọng Đôn Thiện được kéo khỏi lằn ranh tử vong, nhưng sắc khỏe vẫn rất yếu, phải thường xuyên nằm viện điều dưỡng. Năm đầu tiên khi thây ma có nguy cơ bùng phát, thế cuộc hỗn loạn, dù Trọng Thế Hoàng phản ứng đúng lúc, nhanh chóng chiêu binh mãi mã, dự trữ vật tư trước khi tiền mặt bị mất giá, nhưng Trọng gia vẫn không thể tránh được cú đòn nặng nề. Trọng Đôn Thiện bị trúng gió nhưng không được cứu chữa kịp thời, khiến chân trái bị liệt. Sau khi Trọng Thế Hoàng thành lập căn cứ Thế thanh, Trọng Đôn Thiện liền ở lại bệnh viên trung tâm tĩnh dưỡng.
Trước khi lên lầu, Cảnh Tụng Bình mua một gói chocolate.
Mấy tháng nay, Trọng Đôn Thiện ngày càng có xu hướng phản lão hoàn đồng, thích ăn đồ ngọt, thích hờn dỗi, nếu mình đi tay không, trên mặt ông sẽ lộ rõ vẻ không vui, sau đó lập tức hạ lệnh tiễn khách.
Sự thật chứng minh, Cảnh Tụng Bình dùng chính sách mua chuộc bằng chocolate là hoàn toàn đúng đắn.
Trọng Đôn Thiện nhìn thấy chocolate thì vui ra mặt, "Ông rất thích con đến thăm ông."
Cảnh Tụng Bình lập tức nịnh nọt bảo mình cũng thích nhất được đến bệnh viện chơi với Trọng lão tiên sinh. Hai người tán dóc một lát, Cảnh Tụng Bình thấy bác sĩ của Trọng Đôn Thiện đi ngang qua ngoài cửa, lập tức đuổi theo.
"Bác sĩ Hạ!"
Nghe gọi mình, Hạ Quý Phong quay lại, mỉm cười chào hỏi: "Cảnh tiên sinh." Y đã biết quan hệ giữa Trọng Đôn Thiện và Trọng Thế Hoàng từ lúc tiếp nhận Trọng Đôn Thiện, Trọng Thế Hoàng dù gì cũng là người sáng lập căn cứ Thế Thanh, còn Cảnh Tụng Bình là sau này thường xuyên gặp mặt mới từ từ quen thuộc.
"Tôi muốn hỏi về tình trạng của Trọng lão tiên sinh, bây giờ có tiện nói chuyện nghiêm túc một lát không?"
Hạ Quý Phong đáp: "Nếu có thể, tôi đề nghị các anh cố gắng khiến Trọng lão tiên sinh thả lỏng tâm trạng. Anh biết rõ hiện tại vật tư y tế cực kỳ thiếu thốn, có thể tránh được thì cứ tránh."
Cảnh Tụng Bình hỏi: "Vậy có bác sĩ tâm thần không?"
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
3 chương
83 chương
11 chương
10 chương
10 chương
20 chương