Tê Phượng Hàng Long
Chương 2
Chiến vương Sầm Liệt Phong bình đông có công, gia phong Đông Hải vương, Ảnh Ngọc Đông Hải tăng ba ngàn thị vệ chuyển đến tận nơi!
Triều đình đưa một đạo thánh chỉ, nguyên bản Sầm Liệt Phong có thân phận tôn quý vô cùng liền nhảy ba cấp, đói diện thiên tử ── người khác có coi đây là vinh quang, cũng có người cho rằng hắn công cao chấn chủ thì không thể lâu dài. Nhưng chỉ có chính hắn quá rõ ràng hoàng huynh ở kinh thành có mục đích gì: Không cho hắn hồi kinh tìm phiền toái cho hắn, nhân tiện đem man tộc Đông Phương khó có thể phục tùng như hổ rình mồi lan giản quốc quân cho hắn, đội này hai củ khoai lang bỏng tay lên đầu hắn.
“Hồ ly!” Hận không thể bẻ gẫy thánh chỉ trong tay, Sầm Liệt Phong nghiến răng thành tiếng, mục tiêu duy nhất trước mắt hắn chính là hồi kinh, đem cái tên thượng tặc hiện tại đang ngồi ở ngai vàng cười khà khà tha xuống dưới đánh một chút ── nguyên lai lúc trước hắn bảo mình đi thống nhất Đông Phương chính là loại chủ ý này!
Ngay khi Sầm Liệt Phong có cơn tức không chỗ phát tiết, một tiếng tiếng đập cửa rất nhỏ vừa lúc cung cấp cơ hội cho hắn ──
“cút ” ném ra một chén trà, Sầm Liệt Phong rống to:“Đừng đến phiền ta!”
“…… Thật có lỗi, ta không biết đã quấy rầy ngài.”
Cửa mở ra, Tư Đồ Vị Ương bị hắt một người đầy nước trà lăn xe vào ── hoàn hảo hắn ngồi, bằng không hiện tại hắn chỉ sợ đã bị chén trà tạp đắc đầu rơi máu chảy,dính nước thì có sao.
Không ngại bị nước trà làm ướt xiêm y, cũng không để ý lửa giận của Sầm Liệt Phong, hắn trầm tĩnh như trước, nhưng trong lòng lại vẫn là kỳ quái. từ khi quy phục Sầm Liệt Phong tới nay, nam nhân này biểu tình tà mị, biểu tình âm ngoan hắn đều đã thấy, lại chưa từng gặp đối phương không khống chế được giống hôm nay.
Nhưng là lo lắng đến thân phận mình, hắn không có hỏi.
Mà Sầm Liệt Phon, không biết vì sao, chỉ là nhìn đến đôi mắt yên lặng của Tư Đồ Vị Ương .
“Có chuyện gì sao?”
Đây vẫn là lần đầu tiên Tư Đồ Vị Ương đến đông sương phòng tìm hắn, chắc là có chuyện gì quan trọng.
“nhóm phụ quốc sứ giả của Đông Phương các cầu kiến, Lôi Hoành Nhất đã mời bọn họ chờ ở đại sảnh.” thanh âm ôn nhu cùng nụ cười yếu ớt không thay đổi, cho dù quần áo ướt đẫm cũng không giảm một phần tuyệt đại tao nhã nào của hắn.“Vương gia có đi gặp một chút không?”
“Ngươi không thể thay ta đuổi bọn họ sao?” Nghĩ đến cần ứng phó những người đó liền phiền.
“Ta là quân sư.” Ngụ ý loại này việc hành chính không phải hắn quản.
“Ngươi thật sự là một chút cũng không sợ ta……” Sầm Liệt Phong một tay chống ở trên tay vịn xe lăn, một tay nhẹ vuốt vào sợi tóc của Tư Đồ Vị Ương , thanh âm hơi thấp nói.
Không nói gì, chăm chú nhìn.
Không khí quái dị mà tràn ngập dụ hoặc.
Tư Đồ Vị Ương ngưỡng lên, mắt mê mông biểu hiện hắn không rõ Sầm Liệt Phong này có mục đích gì.
Sầm Liệt Phong cúi xuống, lại khó hiểu chính mình sao lại làm ta hành động như vậy ── chính là tự nhiên mà vậy, khi hắn không kịp tự hỏi khi hết thảy hình ảnh cũng đã dừng lại.
Hắn có chút trầm mê địa nhìn Tư Đồ Vị Ương nhìn hai tròng mắt đầy khó hiểu của y.
Trong lòng nóng lên, hắn giống bị như bị lửa thiêu đứng thẳng thân mình, không có nói tiếng nào liền hướng tiền thính bước nhanh.
Tư Đồ Vị Ương im lặng nhìn thân ảnh chạy nạn của Sầm Liệt Phong, ở trong lòng hơi hơi thở dài ── đi nhanh thế làm gid? Chẳng lẽ bộ dạng chính mình thực khủng bố sao? Hơn nữa hắn còn không có tới kịp nói cho Sầm Liệt Phong, sứ giả này hình như là mang theo công chúa đến thân cận …… Quên đi, có lẽ Sầm Liệt Phong đã sớm biết, cho nên mới muốn đi khẩn cấp như vậy đi!
Vì sao hắn lại bỏ chạy?
Sầm Liệt Phong hé ra gương mặt lạnh lung đi ở hành lang gấp khúc, sợ tới mức binh sĩ gặp được hắn cũng không dám cùng hắn chào hỏi nhanh chóng chạy luôn, để tránh không cẩn thận làm tức giận chủ tử còn đổ thêm dầu vào lửa, đến lúc đó vì sao mình chết cũng không biết.
Kỳ thật Sầm Liệt Phong căn bản không chú ý tới chính mình đi đứng làm sao, bên người lại có người nào.
Giờ phút này ở trong đầu hắn chỉ có gương mặt tuyệt mỹ của Tư Đồ Vị Ương .
Nam tử mĩ mạo bình thường khó tránh khỏi việc làm cho người ta nhu cảm giác nhược không chịu nổi, thậm chí còn có thể làm cho người ta cảm thấy nữ khí. Nhưng Tư Đồ Vị Ương không thế ── hắn so với nữ nhân đẹp hơn, cũng sẽ không làm cho người ta đem hắn lầm thành nữ nhân. Ôn hòa là tác phong của hắn, mỉm cười là thói quen của hắn, nhưng ôn hòa mỉm cười kia mặt sau lại lơ đãng gian toát ra uy nghiêm xa cách lập uy cho hắn.
Rốt cuộc là khi nào, chính mình bắt đầu chú ý tới tài hoa xuất sắc của hắn dung mạo của hắn?
Sầm Liệt Phong tự hỏi dưới đáy lòng, lại tìm không thấy đáp án.
Nhưng vừa rồi khi đối diện cùng Tư Đồ Vị Ương , tim hắn đập quả hỗn loạn.con tim này …… Chưa bao giờ từng vì gì sự vật nào mà hỗn loạn, bắt đầu sinh ra biến hóa.
Sầm Liệt Phong vì cái dự cảm này cảm thấy khó chịu ── nghe nói Bắc Minh Đoạn Nhạc Nghiêu yêu một nam tử, hay là chính hắn cũng……
Còn không có nghĩ ra kết quả, trong đại sảnh cách đó không xa truyền đến thanh âm một đám nữ nhân líu ríu, nhiễu đến phiền ──
“Hừ ~ Không Lâu quốc cũng mà mưu toan trèo cao Đông Hải vương…… thứ khác không nói, khuôn mặt này sợ là cũng muốn dọa đến Vương gia, hảo tâm khuyên ngươi đừng mất mặt, sớm trở về hảo.” Một mỹ nhân Hồng Y cao gầy vắt chân ngồi ở bên trong, một bên nhìn sơn móng tay một băn nói.
“Kiền La quốc cũng bất quá mạnh hơn một chút mà thôi ── Đông Phương đều là đất của Đông Hải Vương gia gì đó, thế nào là cường quốc thế nào nhược quốc đối hắn có ý nghĩa gì? Người ta muốn chắc là tri kỷ tuổi trẻ quyến rũ hồng phấn, không phải ngài loại ‘Cao tuổi’ hơn hai mươi còn gả không ra, lão yêu bà. Vạn nhất thú ngươi trở về, sợ là nửa đêm gặp phải ác mộng đâu!” Một nữ tử hoàng sam khác cũng không yếu thế, nhẹ nhàng hất tóc, phong tình vạn chủng.
“Muốn tìm cách quyến rũ Đông Hải vương còn có thể tìm ngươi? Quang lỏa ở trên giường còn không bằng đi kỹ viện đâu. Nam nhân cần là thê tử có tài hoa, có năng lực phụ tá hắn đoan trang hào phóng,nói gì đến sinh con ….. Nhiều lắm bất quá làm thiếp thôi.” nữ tử váy Lam cao nhã một câu hạ thấp hai người, trong đại sảnh mặt lập tức càng hỗn loạn.
“Ngươi bất quá ra vẻ thanh cao.”
“Đúng vậy, giống ngươi , ăn sáp như ngươi còn không bằng ôm Nê Bồ Tát!”
Mới vừa rồi vẫn là vài người loạn đấu chia làm hai phái, nhất thời ba nữ nhân nhất thai diễn, diễn đến rất phấn khích.
Đây là…… Sao vậy? bên trong thanh âm hỗn độn làm cho Sầm Liệt Phong nheo lại mắt, chỉ cảm thấy trong bụng có hắn đã nổi lửa rồi.
Nghe bên trong tranh cãi ầm ĩ chưa dừng, Sầm Liệt Phong quyết định chính mình nhẫn nại đi ra.
“Các ngươi nháo đủ chưa?”
Làm cho ba người đang kịch liệt bỗng nhiên nghe thấy thanh âm thanh thấp trầm này, tựa như bị hắt nước lạnh lên đầu, nhanh chóng an tĩnh lại. Chậm rãi quay đầu, các nàng đều thấy được Sầm Liệt Phong như thiên thần đứng thẳng ở cửa, thân ảnh kia cao to khiến hô hấp bị kiềm hãm.
Lôi Hoành Nhất như gặp cứu tinh nhất thời nhẹ nhàng thở ra ── cảm tạ thương thiên, Vương gia nếu không đến hắn sẽ ứng phó không được này ba vị Công Chúa Điện Hạ này .
Bên này Sầm Liệt Phong xuất hiện lại khiến lên các nữ nhân tiếp theo so đấu, ba người đều vội vàng hướng nam nhân anh tuấn này đẩy mạnh tiêu thụ.
“Đông Hải vương các hạ, ta là Kiền La Linh Lancông chúa.”
“Ta là Không Lâu quốc Hoa Hạ Xuân, ngài tuấn mỹ y như lời đồn.” Nói xong, ném mị nhãn đi.
“Thiếp thân là Tĩnh Thủy công chúa sa tinh quốc, cửu ngưỡng đại danh……” nữ tử đoan trang ngồi một cách tiêu chuẩn.
Sầm Liệt Phong ngay cả tầm mắt cũng lười bố thí cho các nàng. nữ nhân như vậy hắn gặp qua nhiều lắm, căn bản không có giá trị.
“Ta không có hứng thú biết tên các ngươi.”Ngồi ở chủ vị, Sầm Liệt Phong đảo hàn mâu, tức khắc trong ba người có hai người run lên.
Mà thân Hoa Hạ Xuân, cười khẽ đến gần Sầm Liệt Phong.
Nàng là nữ tử rất đẹp, cười như xuân hoa, làm cho người ta nhìn vào nhịn không được tâm đãng thần di. Mà chính nàng cũng luôn luôn dùng sở trường này, cơ hồ là đem các nam nhân đạp dưới chân mình. Cho nên ả cũng tin tưởng, cho dù là Sầm Liệt Phong, cũng không khả năng hoàn toàn không đến mị lực của nàng.
Cánh tay ngọc hoàn ôm cổ đối phương, nàng lấy thân mình đường cong lung linh chậm rãi dán trên người Sầm Liệt Phong.
Lại không phát hiện đối phương sớm thâm mày.
“Ta biết Vương gia một lòng đều đặt ở chính sự, nhưng nam nhân đều cần phát tiết đi?” Tuyệt không cảm thấy lấy thân phận công chúa mà cảm thấy thẹn, Hoa Hạ Xuân nét mặt tươi cười như hoa.
“Ý của ngươi là, ngươi nguyện ý vì ta đem chính mình hạ thấp thành kỹ nữ?” Sầm Liệt Phong cười hỏi, ý cười nhưng trong mắt không có ý cười
Không có bị thương vì hắn cố ý đam chọc, Hoa Hạ Xuân ngược lại càng không xấu hổ hướng về phía Sầm Liệt Phong, ở bên tai hắn nhẹ nhàng hả khí cười nói:“Vâng, chỉ cần ngài nguyện ý, ta chính là kỹ nữ của một mình ngài.” Nói xong, nàng vùi đầu tại cần cổ Sầm Liệt Phong, có ý định khiêu khích.
Sầm Liệt Phong bất vi sở động lặng yên thật lâu, trong đại sảnh cũng là một mảnh tĩnh mịch.
“…… Trừ bỏ Hoa Hạ Xuân, những người khác có thể lăn.” Phất tay ra hiệu cho Lôi Hoành Nhất đuổi người, Sầm Liệt Phong đưa tay chậm rãi ôm thắt lưng Hoa Hạ Xuân.
Không cam lòng lại không thể không nhận thua, hai công chúa đành phải tốc tốc rời đi,hai người kia không coi ai ra gì đi khỏi đại sảnh. Vội vàng rời đi, lòng tràn đầy khuất nhục và hổ thẹn, rời đi.
Nhận mệnh thay chủ tử càn rỡ không xem trường hợp đóng cửa lại, Lôi Hoành Nhất lắc đầu rời đi.
ánh mắt Sầm Liệt Phong nhìn cửa đóng lại biến lãnh, thần thái bị mị hoặc giống lúc trước đã hoàn toàn không thấy, hắn không hề thương tiếc đẩy Hoa Hạ Xuân ra.
“Trình diễn đủ đi?” Nhìn xuống người té ngã ở, nữ nhân tựa hồ còn không hiểu được tình trạng, hắn nhấn rõ từng chữ lạnh như băng.
“Ta, ta không rõ ý tứ.. của Vương gia….” Hoa Hạ Xuân hai mắt mê loạn, là bị dọa đến.
“Đừng cho là ta không biết các ngươi muốn gì ……” Sầm Liệt Phong cúi người nói nhỏ bên tai nang, triền miên giống như đối tình nhân nói chuyện bình thường, nhưng nội dung hắn nói cũng là ngoan tuyệt không tình nghĩa.“ lưu ngươi xuống dưới là vì ngươi có điểm tác dụng so với hai người kia, chính mình biết rõ thân phận ── chỉ cần ta phát hiện ngươi có mưu đồ gây rối, Địa Ngục minh phủ chính là kết cục của ngươi!”
Hắn nói xong thẳng đứng dậy, vừa lòng xem bộ dáng đối phương bị chính mình dọa đến cương cứng.
“Bất quá, ngươi chỉ cần làm tốt bổn phận ta cũng sẽ không làm khó dễ ngươi…… Đi xuống đi, có cần khi ta sẽ tìm được ngươi rồi, để ta yên tĩnh.”
Sầm Liệt Phong huy tay áo rời đi, rốt cuộc không nhìn người quỳ gối ở đại sảnh,Hạ Xuân liếc mắt một cái.
Đông Hải vương phủ của Sầm Liệt Phong ấn đông, tây, nam, bắc bốn bộ phận dựng lên. Phía bắc là hoa viên cái tạo duyên dáng; Phía nam sương phòng có phòng nghị sự, đại sảnh, còn có phòng Tư Đồ Vị Ương ; Tây sương là chia làm hai bộ phận tiền hậu, tiền bộ phận là phòng bếp, phòng người hầu, hậu là bộ phận phụng dưỡng nhóm nữ nhân của hắn; Mà đông sương…… Tự là chỗ hắn ở.
“Sau này ngươi sẽ ngụ ở tây sương ấm xuân các, tình hình đặc biệt Vương gia cần lúc ấy phái người đến gọi ngươi, cho nên thỉnh không cần tùy ý đi lại, hơn nữa đông sương, chưa gọi đến tuyệt đối không được đặt chân.” Lôi Hoành Nhất một bên cấp dẫn đường cho Hoa Hạ Xuân một bên nói đơn giản ── vì cái gì loại nhiệm vụ tổng quản này rơi xuống đầu của hắn thượng? Đáp án rất đơn giản, Sầm Liệt Phong lười chọn người không tin được làm tổng quản, cho nên rõ ràng trảo hắn đến cho đủ số.
Đây là bi ai của thủ hạ, chủ tử muốn sao liền như vậy, mà ngươi cũng tuyệt đối không được cự tuyệt. Ai!
Mang theo hối tiếc, hắn không có nghe thấy câu hỏi của Hoa Hạ Xuân, cuối cùng vẫn là nàng một phen giữ chặt hắn, hắn mới phản ứng lại đây.
“Công chúa có gì phân phó?” Tuy rằng trong lòng đối nữ tử này khinh thường mọi cách, nhưng ở mặt ngoài Lôi Hoành Nhất vẫn kính cẩn có lễ như cũ.
“gọi ta Xuân tiểu thư là được, trên đời này làm sao còn có Hạ Xuân công chúa.” Nàng ha ha cười, buông xuống mí mắt.“Phụ hoàng vốn chính là đem ta làm lễ vật đưa tới, không cần phải rất khách khí. Hơn nữa…… Ta một chút cũng không hối hận khi đi vào nơi này.”
Ngươi đương nhiên sẽ không hối hận, Vương gia có mị lực như vậy, nữ nhân nhìn thấy hắn đều ước gì nhảy đi lên, biết rõ là thiêu thân lao đầu vào lửa cũng chẳng sợ, ngươi có cơ hội ở hắn bên người hắn thì sao lại hối hận?
Trong lòng nói thầm, Lôi Hoành Nhất vẫn cười.
Gật đầu, hắn thấy một đạo bóng trắng tìm kiếm đã lâu.
“Công tử!”
Này vốn là câu xưng hô không đầu không đuôi, phàm là thủ hạ làm việc cạnh Sầm Liệt Phong đều biết xưng hô này chỉ dùng cho một người ── Tê phượng công tử Tư Đồ Vị Ương.
Kỳ thật ngay từ đầu Lôi Hoành Nhất cùng này tướng sĩ cũng không rất xem trọng này người tuấn mỹ văn nhược này, nhưng ── phá Lan quốc, Lạc Tân; Hàng không lâu, Kiền la, Sa tinh…… Tư Đồ Vị Ương từ khi làm quân sư, thành quả làm cho mọi người lập tức bị thuyết phục bởi thực lực của hắn, cũng chính từ khi đó, mọi người đạt thành một loại ăn ý, cho hắn một cái tôn xưng chuyên chúc ──“Công tử”.
Hoa Hạ Xuân cũng thấy Tư Đồ Vị Ương.
Đối với nàng mà nói, giờ phút này Tư Đồ Vị Ương xuất hiện ở trước mắt tựa như thiên nhân tối cao, tao nhã, ngược với nanf dơ bẩn nhơ nhớp. nàng luôn luôn không để ý đến cái nhìn của người khác, lần đầu tiên nàng cảm thấy mắt mình nhìn ai quá cũng tiết độc. Cho nên, nàng dời tầm mắt. Tâm tình nhưng không có bởi vậy mà bình tĩnh.
“Công tử, Vương gia nói ngài mau chóng đi thư phòng tìm hắn.”
“Ta đã biết.” Tư Đồ Vị Ương vuốt cằm, tầm mắt chuyển về hướng HOa Hạ Xuân.“Vị tiểu thư này là……?”
“Ách…… Nàng là Vương gia ……” Thị thiếp. Những lời này Lôi Hoành Nhất ngượng ngùng không nói, mạnh mẽ đem lời nói nuốt trở về kết quả là suýt nữa cắn phải lưỡi.“Nàng là Xuân tiểu thư.”
“Hạnh ngộ.” Tư Đồ Vị Ương mỉm cười, lại rước lấy nửa mặt của đối phương, xem hắn như vô hình. Hắn cũng không sinh khí, vẫn thần thái an tường như cũ.“Xem ra là ta đã quấy rầy, như vậy…… Ta còn có việc, đi cáo từ trước.”
“Công tử đi thong thả.”
Nhìn theo hắn đi xa, ấn tượng của Lôi Hoành Nhất với Hoa Hạ Xuân bởi vì sự kiện này lại phá hư thêm vài phần. nam nhân.này ….. Thật sự là lôi thôi lếch thếch.
Sầm Liệt Phong tà tà ngồi ở ghế bành, vạt áo nửa mở địa lộ ra ngực màu đồng cổ rắn chắc, hơi hơi nheo lại mắt cùng toàn thân phát ra hơi thở mạnh mẽ, tăng thêm vài phần mị lực gợi cảm mê người.
Tư tình tư cảnh, nếu để mấy nữ nhân của hắn thấy, đại khái tiếng thét chói tai đã lên tới nóc nhà .
“Tuy rằng hiện tại là mùa hè, nhưng như vậy vẫn là rất dễ nhiễm phong hàn.” Thuận tay lấy quá áo khoác của đối phương, Tư Đồ Vị Ương nhẹ nhàng đưa qua.
“Hừ, ta làm sao có thể nhiễm thứ bệnh nhỏ đó?” Sầm Liệt Phong khinh miệt hừ lạnh, nhưng vẫn là đứng lên sửa sang lại quần áo.“Ngươi hiện tại liền theo ta cùng ra phố.”
“Trên đường?” Yêu cầu này làm cho hắn có chút ngoài ý muốn.“Đi làm cái gì?”
“Hôm nay là lễ hội cuối tháng, trong đó sẽ bán ngựa.”
“Ngươi muốn đi chọn ngựa a…… Nhưng ta nghe nói chọn ngựa là bên quân nhu đi chọn chứ? Như ta vậy……” Hắn nhìn hai chân không thể di của mình.“Như ta vậy, giúp gì cho ngươi?”
“Loại sự tình này không cần ngươi quản, ta muốn ngươi làm việc này.” Sầm Liệt Phong dẫn đầu đi ra ngoài, nghe không thấy thanh âm theo kịp, hắn có chút không kiên nhẫn hồi đầu.“Đi.”
Bất đắc dĩ than nhẹ một hơi, Tư Đồ Vị Ương không biết nên nói sao, sao để nói với hắn là mình hành động không tiện đây, không thể đi đến nơi đông người quá ── hơn nữa cho dù hắn nói Sầm Liệt Phong cũng sẽ không nghe? nam nhân lấy mình vì trung tâm này, sẽ không đem ý kiến của người khác nghe vào lỗ tai.
Tư Đồ Vị Ương cuối cùng vẫn theo đi lên.
Tụ hội, từ xưa đến nay đều rất náo nhiệt.
Long xà hỗn tạp, nối gót mà đến.
Đây là lần đầu từ khi Tư Đồ Vị Ương sinh ra tới nay đi vào nơi náo nhiệt như vậy, cũng là lần đầu hắn vui sướng khi ở nơi có nhiều người. Loại khoái hoạt này, bản thân là dịch vương, hành động không tiện mà chỉ có thể ở trong cung hắn không thể cảm nhận được ── cung tường kia trang nghiêm cao quý hiện, lại ngăn cách bao nhiêu vui sướng a……
Nghe được tiếng gào người chung quanh cò kè mặc cả, tươi cười dần dần hiện lên trên mặt Tư Đồ Vị Ương .
Không phải thói quen, cũng không phải ngụy trang, mà là chân chính, thuần túy mỉm cười.
“Ngươi thật cao hứng?” Loại này tễ đắc này là trường hợp hắn khó chịu cực độ, Tư Đồ Vị Ương lại cảm thấy thật cao hứng?
Ngẩng đầu nhìn hướng đối phương, ý cười của Tư Đồ Vị Ương lần đầu tiên xâm nhập đáy mắt, nhất thời khiến cả khuôn mặt y, cả người đều tản mát ra ánh sáng mông lung, Sầm Liệt Phong nhìn ngây người, không nhìn đám đông xung quanh. Lúc này nhiều lời nữa cũng là dư thừa, tươi cười của y đã cho Sầm Liệt Phong đáp án chính xác.
“Nơi này náo nhiệt, quả thật làm cho ta có cảm giác sống.”
Hắn âm thầm cảm thấy may mắn không có cố ý cự tuyệt yêu cầu của Sầm Liệt Phong, nếu không hắn sao có thể nhìn thấy trường hợp như vậy?
Một bàn tay lại bỗng nhiên đánh gãy không khí tường hòa khó được của hai người, bàn tay kia thất lễ hướng về phía cằm Tư Đồ Vị Ương , đem mặt hắn nâng lên ── chủ nhân bàn tay hé ra khuôn mặt dâm loạn “Mỹ nhân, ngươi tên gì?” Khó được hôm đi dạo trên đường, lại trùng hợp gặp mỹ nhân như vậy ── hắn là nam thì sao? Dù sao hiện tại quyến dưỡng luyến đồng cũng không kỳ lạ.
Sầm Liệt Phong thờ ơ lạnh nhạt, nhưng lợi mâu đã mơ hồ có cuộn sóng cuồn cuộn.
“Mời ngươi buông tay.” Bình tĩnh, là phong cách cố hữu của Tư Đồ Vị Ương . từ nhỏ hắn liền thường xuyên gặp được chuyện như vậy, đã sớm quen thuộc
“Buông tay? Ngươi không trả lời ta…… Ôi!”rắc! Đệ Tử bỗng nhiên nghe thấy thanh âm xương cốt bị bẻ gẫy, cánh tay bẻ gẫy tay hắn, hắn mới chú ý tới nam tử cao lớn bên cạnh Tư Đồ Vị Ương ── vừa chống lại cặp mắt lãnh liệt kia, một loại sợ hãi không thể khống chế từ trong tâm dâng lên lập tức làm cho hắn rùng mình một cái.“Đông, Đông Hải vương?!”
Thanh âm mơ hồ không rõ, hắn chỉ cảm thấy chính mình hiện tại hận không thể có thể lập tức chết ngất đi.
Sầm Liệt Phong hơi hơi cười lạnh.
“Động đến người bên cạnh ta, bổn vương có phải nên hiểu thành ngươi khiêu khích ta hay không ? Ân?”
Câu hỏi kia uy lực phi phàm, trực tiếp liền đem đối phương dọa hôn mê bất tỉnh.
Chán ghét đem người nọ trả lại cho gia đinh nhà hắn, Sầm Liệt Phong vỗ vỗ tay mình lạnh lùng phân phó:“Đem hắn lĩnh trở về sau sớm rời đi Đông Hải này cho ta, nếu không……” đám ô hợp còn lại cuống quít gật đầu, trong chớp mắt bỏ chạy đắc không thấy bóng dáng.
“Cám ơn.” thanh âm Tư Đồ Vị Ương nhẹ nhàng truyền đến, bất khả tư nghị bình tức lửa giận của Sầm Liệt Phong. Lại lần nữa mại động cước bộ, hắn tiếp tục hướng tới nơi cần đến ── lúc này đây, hắn lại cố ý thả chậm bộ pháp, thoáng phối hợp với Tư Đồ Vị Ương phía sau.
“…… Cảnh Tú phường? Nơi này là nơi làm xiêm y đi?” Tư Đồ Vị Ương khó hiểu hỏi nam nhân vì sao mang chính mình tới nơi này.
“Vô nghĩa.”
“Chúng ta tới nơi này làm cái gì?” Hắn không phải nói muốn đi đến nơi bán ngựa sao
“Đương nhiên là làm quần áo. xiêm y của ngươi bị ta hắt ướt không phải sao?” Sầm Liệt Phong một bên phân tâm trả lời một bên làm nói điếm chủ đem vải vóc lấy ra nữa cho y chọn lựa.
“giạt đi là có thể, không cần phải cố ý may đồ mới.”
Hồi đầu nhìn người đang nói, Sầm Liệt Phong nheo mắt lại nói từng chữ:“Ta, nói, tính.”
Người khác đều sợ hắn, kính hắn, cũng chỉ có gia khỏa này như lão sư mà phản bác ý kiến của hắn, mà hắn thế nhưng có thể dễ dàng tha thứ, hoàn toàn không có ý muốn giết đối phương ── hắn thật sự là điên rồi!
“Chọn màu ngươi thích.” Làm theo ý mình Sầm Liệt Phong sẽ không để ý người khác có nguyện ý hay không.
Xem ra không chọn không được…… sau khi gặp người nay hắn thở dài thật nhiều ── Tư Đồ Vị Ương một bên nghĩ một bên trả lời.“Màu trắng là được.”
Lại là màu trắng!
Nhíu mày, Sầm Liệt Phong quyết định đem ý kiến của Tư Đồ Vị Ương bỏ qua.
“Này, màu làm, màu lục nhạt .” Mặc kệ ánh mắt kháng nghị của Tư Đồ Vị Ương , Sầm Liệt Phong vươn tay chỉ chỉ.
“Là, cho vị ấy hay cho ngài? để tiểu nhân đo.”
“Hắn.” Sầm Liệt Phong ngón tay chỉ Tư Đồ Vị Ương.
“Này……” Vị này gia thoạt nhìn không đứng đạy được, hắn này đo kiểu gì a? Chủ quán khó xử.
“Bắt lấy tay của ta.” Sầm Liệt Phong đứng ở trước mặt Tư Đồ Vị Ương ── theo hắn biết, có dựa vào gì đó, Tư Đồ Vị Ương là có thể đứng lên một hồi.
Hơi hơi do dự một chút, Tư Đồ Vị Ương vươn tay túm lấy cánh tay cường tráng hơn mình rồi mới miễn cưỡng đứng lên.
Tay thật lạnh.
Nhiệt độ cơ thể thấp của y truyền qua tay Sầm Liệt Phong. Hắn không thể tưởng tượng Tư Đồ Vị Ương tại nơi thời tiết nóng như vậy hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, cái loại xúc cảm nhẵn nhụi thanh lương này làm cho Sầm Liệt Phong nghĩ đến mình đang sờ vào nước.
Thời gian ở yên tĩnh chậm rãi trôi qua……
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
31 chương
22 chương
75 chương
93 chương
115 chương