Tế Điên Hòa Thượng
Chương 213
Nhớ cừu xưa, tên giặc hại Lôi Trần
Lấy khẩu cung, hào kiệt bị quan hình
Nhìn thấy tên giặc bị điệu đến công đường, Trần Lượng cơ hồ muốn ngất xỉu, chắc mẻm phen này khó toàn tánh mạng. Tên giặc khai một tiếng, khác nào cắn một miếng cắm phập xương ba phân. Trần Lượng nhận ra tên giặc chính là Tống Bát Tiên.
Hồi trước Trần Lượng, Lôi Minh, Dương Minh vâng lệnh Tế Công đem thơ đến Mã Gia Hồ. Trần Lượng đang ngồi xổm đi cầu,
Tống bát Tiên mạo xưng là Thánh thủ bạch viên Trần Lượng lén ám toán, bị Trần Lượng bắt được. Theo ý Lôi Minh, Trần Lượng lúc đó định giết hắn, nhưng Oai trấn bát phương là người quân tử, nhân hậu, chẳng những khuyên Trần Lượng đừng giết hắn mà còn cho hắn năm lượng bạc để làm vốn buôn bán. Nào ngờ tên tiểu tử này đã quen theo thói ác, tại Thất Lý Phố ở địa phương đốt đèn cầm gậy giết chết ba tên gia đinh, cướp đi áo quần đồ trang sức và tiền bạc. Đồng vụ bọn này có năm sáu tên, sau khi chia tang vật đều đi tứ tán cả. Chỉ có tên tiểu tử này không đi nên bị mã khoái của huyện Đơn Dương bắt được. Qua một lần thẩm tra trước công đường, hắn khai tuốt luốt hết.
Quan Tri huyện hỏi hắn:
- Đồng bọn có bao nhiêu người?
- Có Thông thiên hòa thượng Pháp Lôi, Tiểu táng môn Tạ Quảng, Trại vân long Hoàng Khánh, và mấy người nữa đều là dân Tây Xuyên. Ở Thất Lý Phố đón đường quan nhậm chức, giết chết ba tên gia đinh, tang vật đem chia đều, bọn họ đều cao chạy xa bay, tôi cũng không biết đi hướng nào. Tôi được chia mấy mươi lượng bạc, liên tiếp thua mấy canh bạc sạch nhẵn.
Quan huyện nghe khai, trước hết truyền đem nhốt hắn vào ngục. Tống Bát Tiên lúc đầu cũng không định hại Lôi Minh, Trần Lượng. Chỉ tại Lôi Minh, Trần Lượng đứng ở trước cổng nhà Bì Chữ Xương mắng chửi om sòm, Thông thiên hòa thượng Pháp Lôi kêu Quản Thế Khoan ra trước dùng lời ngon ngọt an ủi họ, dụng kế để cho Lôi Minh, Trần Lượng đừng đi. Pháp Lôi nói:
- Bì viên ngoại, hai người này không dễ đụng đến đâu! Lúc bình thường họ ra ngoài làm việc, thế nào lại không có gây cừu thù với người khác, họ cũng không để cho hai người này yên đâu!
Bì Chữ Xương nói:
- Hiền đệ có cao kiến gì không?
- Không hề chị Tôi có một kế tuyệt diệu lắm, có thể đưa hai người này đến chỗ chết lắm đó! Đánh họ thì phải một lang, hai độc, ba tuyệt kế. Lượng nhỏ chẳng phải quân tử, không độc đâu là trượng phủ Anh nếu không trị họ, họ cũng không tha anh đâu. Hậu hoạn sẽ lớn lắm đấy. Không cần nhiều, anh chỉ tung ra vài trăm lượng bạc có thể lấy tánh mạng họ như chơi.
Bì Chữ Xương nói:
- Mấy trăm lượng đã có sẵn đây. Mà làm cách nào?
Hiện nay ở trong ngục huyện Đơn dương đang giam tên Tống Bát Tiên. Tên này phạm tội ở Thất Lý Phố chận đường quan nhậm chức cướp của, giết chết ba tên gia đinh. Vụ án tôi có nhúng tay vào nhưng hắn không biết tôi còn có một ngôi chùa tại địa phương này. Anh đến lao ngục chi tiền ra để được vào thăm rồi mua chuộc Tống Bát Tiên, trước mặt quan huyện khai man cho
Lôi Minh và Trần Lượng, chắc chắn thế nào họ cũng bị bắt giữ. Bị hình khảo tra, họ không chịu nổi đành phải nhận bừa thôi. Bọn họ thân thọ quốc pháp thì một là trừ được hậu hoạn, hai là nếu cướp con gái của
TrầnQuảng Thái, không làm cách này thì không xong đâu. Khi gặp Tống Bát
Tiên, đừng nhắc về việc gặp bọn tôi nhé!
Bì Chữ Xương nói:
- Phải đó, tôi phải đến huyện Đơn Dương ngay mới được.
Nói rồi lập tức vào nhà trong lấy theo 500 lượng bạc, sắp đặt hai cỗ xe ngựa cùng kẻ tùy tùng thẳng lên huyện Đơn Dương. Bì Chữ Xương vừa xuống ngựa, các quan nhận ra người quen bèn hỏi:
- Bì viên ngoại, ông đến đây có việc chi?
- Tôi vào ngục thăm một người bạn.
Bảo gia nhân giữ ngựa, Bì Chữ Xương đem theo 10 phong bạc bước tới cửa ngục kêu gọi. Viên quan ngục bước ra hỏi:
- Ông tìm ai?
- Xin hỏi tôn giá họ gì?
- Tôi họ Tiền.
- Tôi có 200 lượng bạc xin gởi ông uống trà. Tôi muốn gặp Tống Bát Tiên nói vài câu, có được không?
Quản ngục nghe nói đến tiền mắt sáng rỡ, nói lia lịa:
- Được, được chớ!
Lập tức mở cửa ngục đưa Bì Chữ Xương vào phòng mình ngồi đợi Tống Bát Tiên tới rồi tránh đi chỗ khác. Tống Bát Tiên chưa hề quen biết với Bì Chữ
Xương, bước vào phòng hỏi:
- Tôn giá tìm tôi phải không?
- Đúng thế, chú có phải là Tống Bát Tiên không?
- Vâng, chính tôi.
- Tôi họ Bì, đến nhờ chú một việc. Hiện giờ huyện nha kết thúc vụ án chưa?
- Chưa, mới có thẩm vấn một lần, còn chưa định án. Năm sáu người hành sự mà mới chỉ bắt được có một mình tôi thôi.
- Nếu như vậy thì càng haỵ Tôi có hai đứa cừu thù, khi chú ra nơi xét xử cứ một mực cung khai là bọn họ cầm đầu giúp chú. Tôi để lại cho chú 200 lượng bạc cho chú lót taỵ Ở hàng quán muốn ăn cái gì cứ gọi cái đó. Sau này tôi sẽ chi thêm 1.000 lượng bạc lo lót quan trường chạy tội cho chú.
Tống Bát Tiên xưa nay là kẻ nghèo khổ, trong tay không có tiền lại không có bè bạn, vào trong ngục cũng không ai săn sóc. Ăn một chén cơm tù cũng không đủ no, nghe Bì Chữ Xương nói bùi tai quá, vừa có tiền lại vừa có
ăn, còn có người lo lót chạy tội cho nhẹ án, đại khái sống không được thì vui lúc nào được lúc nấy, trước hết không bị hành hạ là được rồi!
Tống Bát Tiên trong lòng rất khoái, hỏi:
- Bì đại gia, ông muốn tôi vu cho ai?
- Tại Trần gia bảo ở địa phương này có Lôi Minh, Trần Lượng mở tiệm bán vải. Hiện giờ họ có ở nhà đấy!
- Hai tên Trần Lượng, Lôi Minh tôi có biết. Hơn nữa trước đây tôi và họ cũng có thù hiềm, có lần tôi bị Trần Lượng bắt giữ. Việc này ông cứ để tôi lo, chỉ cần ông để tâm đến tôi là được.
Bì Chữ Xương lập tức để lại cho Tống Bát Tiên 200 lượng bạc rồi ra khỏi ngục. Lại đến gặp vị trực đường, nhờ vị này tối hôm nay khi sắp xếp các vụ án, đưa vụ án Tống Bát Tiên ra xử trước, rồi đưa cho vị trực đường 50 lượng bạc. Quan huyện xử án, xử vụ nào trước vụ nào sau đều do vị trực đường này sắp xếp cả. Ông ta xếp ai trước thì xét người đó. Bì Chữ Xương thu xếp ở nha môn xong, đến tiệm cơm chuyên cung cấp tin tức cho Tống Bát Tiên, viết một lá thư đưa vào trong ngục. Bảo chưởng quỹ tiệm cơm biết trong ngục có Tống Bát Tiên ăn uống bao nhiêu tiền cứ đến ta mà lấy. Chưởng quỹ đồng ý vì biết Bì viên ngoại là một vị tài chủ rất sộp. Bì Chữ Xương thu xếp công việc xong trở về nhà.
Tối lại quan Tri huyện thăng đường, thấy vụ tra xét đầu tiên là vụ Tống Bát Tiên đón đường cướp của giết người ở Thất Lý Phố. Quan huyện truyền đưa Tống Bát Tiên lên.
Nguyên biện đưa Tống Bát Tiên ra trước công đường, quan huyện hỏi:
- Tống Bát Tiên, ngươi ở Thất Lý Phố chận đường cướp của giết chết ba người, đồng bọn mi tất cả có mấy người?
Tống Bát Tiên nói:
- Tiểu nhân không dám công khai sợ lão gia nổi giận, bọn tôi tất cả là sáu người, ba người đều đã về Tây Xuyên rồi, còn lại hai người cầm đầu hiện ở Trần gia bảo tại địa phương này, một người là Thánh thủ bạch viên Trần Lượng, còn người kia là Phong lý vân yên Lôi Minh. Ban đầu hai người này đề xướng, bọn tôi a tòng, cướp được 800 lượng bạc, họ chia tôi 80 lượng còn hơn 700 lượng họ lấy hết. Đó là lời khai sự thật không một câu dối trá.
Quan Tri huyện nghe khai như thế mới ra trát đòi bắt trói ngay Lôi Minh, Trần Lượng giải về. Hôm nay trước công đường Lôi Minh, Trần Lượng hỏi quan Tri huyện lấy gì làm bằng chứng, quan huyện mới truyền dẫn Tống Bát Tiên ra đối chất.
Tống Bát Tiên ra trước công đường quỳ lạy, quan Tri huyện hỏi:
- Này Tống Bát Tiên, ngươi có biết hai người kia không?
Tống Bát Tiên nói:
- Lôi đại ca, Trần đại ca, hai anh thú nhận việc này đi! Vụ này các anh khởi xướng đầu tiên. Đánh cướp nhà quan đi trấn nhiệm, giết chết ba tên gia đinh lấy được 800 lượng bạc, hai anh nói tôi là phổ ky không thể cho nhiều, chỉ lấy một phần thôi, còn lại chín phần các anh lấy hết. Hiện nay tôi bị bắt giữ, hai anh không thèm ngó ngàng tới, làm gì cũng không biết. Tôi bị bắt thọ hình, tính là chịu một mình thôi, không muốn kéo hai anh vào làm chị Ai bảo các anh vô tình? Thôi thì chúng ta cùng ăn một chỗ, cùng vui buồn một chỗ, vậy chúng ta cùng cung khai để lãnh án chung luôn!
Lôi Minh, Trần Lượng nghe Tống Bát Tiên nói, giận đến tím mặt. Quan huyện ngồi bên trên gõ kỉnh đường hét:
- Lôi Minh, Trần Lượng! Hai đứa bây còn chối quanh co chưa chịu khai ra
à? Đợi bản huyện ba lần bảy lượt tra hỏi, chừng thịt da rách nát mới chịu cung chiêu hả?
Trần Lượng nói:
- Tống Bát Tiên, tên tiểu bối này ăn nói bậy bạ không thôi! Trước công đường có thần làm chứng, họ Trần ta có bao giờ cùng với mi làm việc trộm cướp đâu? Ai quen thân với mỉ Mi vô cớ ra ngoài gây án rồi đổ riệt cho họ Trần tạ Trước đây ta không nỡ giết mi, bởi lòng thương mà sanh họa hại này!
Tống Bát Tiên nói:
- Hai anh không cần chối cãi quanh nữa, tôi đã cung khai sự thật hết rồi, các anh không khai không được đâu!
Lôi Minh tức giận lắm đến nỗi ba thi thần nhảy dựng, năm linh khí bay cao, trợn mắt nghiến răng nói:
- Hay cho thằng tù này, hai đứa tao cùng với mi xưa kia không oán, gần đây không cừu, sao mi lại ngậm máu phun người như thế?
Quan Tri huyện thấy Lôi Minh, Trần Lượng tức giận la hét mới vỗ kỉnh đường, nói:
- A, hai tên Lôi Minh, Trần Lượng lớn mật này! Đây là công đường của bản huyện mà tụi bây đến la lối om sòm hả? Tụi bây chẳng coi luật pháp ra gì mới dám la lối trước công đường của tạ Bây đâu, lôi chúng xuống đánh một trận!
Trần Lượng nói:
- Xin lão gia tạm bớt giận, tiểu nhân có việc thưa trình.
- Có việc gì hãy nói mau! Quan huyện dục.
- Chúng tôi cùng Tống Bát Tiên có cừu thù. Trước đây, khi chúng tôi cùng bạn đem thơ lên Mã Gia Hồ, giữa đường đau bụng quá tôi phải đi cầu ở trong rừng. Tống Bát Tiên cầm dao lén từ đằng sau lưng định tới chém tôi, bị tôi ngó thấy và bắt được. Hỏi tên hắn, hắn mạo nhận tên tôi, tôi định đưa hắn lên quan trị tội, hắn năn nỉ quá tôi mới thả ra. Nào ngờ hắn nhớ lại cừu xưa, cướp đường bị bắt hắn lại khai quàng cho chúng tôi.
Quan huyện nói:
- Tên này ăn nói bậy bạ không! Bay đâu, lôi chúng đánh cho một trận.
Lập tức Lôi Minh, Trần Lượng bị kéo xuống, mỗi người bị đánh 40 bảng. Đánh xong, quan huyện hỏi cung tiếp. Lôi Minh, Trần Lượng một mực vẫn kêu oan. Quan huyện lại truyền dùng kìm kẹp gia hình rồi sẽ hỏi tiếp. Ba cây côn là tổ của năm hình, lòng người tợ sắt chẳng phải sắt, quan pháp như lò chính là lò!
Sau lệnh truyền, Lôi Minh, Trần Lượng bị đem đi kẹp. Sắp sửa động hình thì ngoài cửa nha môn có tiếng la lớn:
- Đại lão gia ôi, oan uổng lắm!
Truyện khác cùng thể loại
491 chương
17 chương
4 chương