Tế Điên Hòa Thượng
Chương 135
Tế Điên thỉnh Lôi thần trừ yêu quái
Phi Long thành tâm lễ Thánh tăng
Lý Vân vì trong nhà hết gạo, không còn gì để nuôi mẹ, nên bắt buộc phải vào núi lượm lại hai đòn gánh và hai cái búa đã quẳng hôm nọ để đi đốn củi mà đại mang xà cũng không ăn thịt. Lý Vân cứ đi theo đường một bên mãng xà lên núi đốn củi và trở về, nhưng mãng xà vẫn nằm yên không động đậy. Về sau, một đồn mười, mười đồn trăm, việc này đến tai quan Tri huyện Cối Kệ Quan huyện lập đàn tế lễ, thắp hương cầu đảo:
- Đại mãng xà, nếu thật là bậc đạo đức chơn tu thì nên tìm một sơn động ở khuất xa mà tham tu để khỏi náo động đến dân chúng và dễ thành chánh quả hơn.
Mãng xà nghe nói, quả nhiên hóa một trận gió bay lên không, nhìn khắp bốn phía, thấy có một tòa sơn động, trong động có một yêu khí bốc lên. Mãng xà lắc mình biến ra một lão đạo sĩ đầu đội khăn cửu lương, mình mặc áo bào lam, vớ trắng vân hài, bước vào cửa động. Ở trong động này, một vị Hòa thượng đang ngồi ngay thẳng nhắm mắt tham tụ Lão đạo dĩ nói:
- Xin chào đạo huynh!
Vị Hòa thượng mới hỏi:
- Đạo huynh từ đâu đến thế?
- Tôi trước đây tham tu ở Thiền gia viện tại núi Hổ Khâu. Ở đó hiện có người có thế lực đang ở, bây giờ tôi không có đất dung thân. Sư huynh pháp hiệu là chỉ Hiện ở đây làm gì?
- Tôi tu luyện hơn 8.000 năm, cũng chưa lấy tên họ là gì. Đạo huynh được bao nhiêu năm công đức?
- Đạo hạnh tôi mới có 5.000 năm thôi! Dù mới có 5.000 năm, nhưng tôi cũng có làm được một ít việc công đức, thường ra bên ngoài cho nước phép trị bệnh, vì vậy thường hay xuống núi, ít ở trong động.
- Đạo huynh đã không chỗ ở, nếu thấy không có trở ngại thì hãy ở trong động này cùng tham tu với tôi cho có bạn.
- Như vậy cũng được!
Thế rồi đạo nhơn cùng Phi Long tăng, hai người ở chung một động tham tu luận đạo. Một hôm, Hòa thượng nói:
- Đạo huynh cứ ở trong động tịnh dưỡng đi nhé, tôi phải xuống núi làm việc công đức đây!
- Được, đạo huynh cứ đi đi! Tôi thì không biết làm công đức, tôi chỉ biết tham tinh bái đẩu, không cầu có công, chỉ cầu không lỗi mà thôi!
Hòa thượng xuống núi trị bệnh cho nhân dân, nghe đồn yêu tinh ở Bạch Thủy
Hồ rất lợi hại, bèn nghĩ rằng: "Quan Tri phủ niêm yết bố cáo, mời người bắt yêu. Ta nếu bắt được yêu tinh trừ họa cho dân chúng, cũng là một việc công đức". Ông ta lại nghĩ: "Nếu gặp quan Tri phủ, ta xưng là Phi
Long tăng, chắc ông ấy sẽ không cung kính tạ Nghe nói đời này có Tế Điên tăng, danh vọng rất to lớn, chi bằng mình biến thành Tế Điên tăng chắc chắn sẽ được quan Tri phủ cung kính".
Ông ta chưa gặp Tế Điên bao giờ, lại nghĩ bụng: "Chắc Tế Điên có hình tướng La Hán to lớn đẹp đẽ".
Ông ta mới biến ra một vị đại Hòa thượng mặt hồng hào, mặc áo rộng vàng, đi đến gặp quan Tri phủ, dĩ nhiên rất được cung kính. Nào ngờ đến chừng bắt yêu, ông ta không phải là đối thủ của con yêu tinh dưới hồ, ông ta nói với quan Tri huyện là trở về chùa lấy pháp bửu, mà thật ra trở về núi. Khi về đến núi gặp lão đạo mãng xà, thuật việc yêu tinh ở Bạch Thủy Hồ lợi hại và nói:
- Đạo huynh, hãy giúp tôi bắt con yêu tinh đó đi. Đó cũng là chuyện công đức mà!
- Tôi không đi đâu. Tôi không biết pháp thuận. Hai chúng ta đều là yêu tinh, chưa thành chánh quả, có lý nào yêu tinh lại đi bắt yêu tinh? Đao huynh đi một mình đi. Tôi không muốn có công, chỉ cầu không lỗi là được!
Phi Long tăng nghĩ thầm: "Đạo huynh mãng xà này thiệt không biết nể tình gì hết! Cũng được, ta cũng không cần! Ngày mai ta đi một mình, bằng vào
5.000 năm đạo hạnh của ta không làm gì nó được, nhưng ta cũng quyết chí thí mạng với con yêu ở Bạch Thủy Hồ, ta không bắt được nó thì không trở về núi nữa. Thảng như trời cao có mắt, thương xót giúp ta, biết đâu ta chẳng thành công!".
Ngày hôm sau, ông ta mới đến quyết đấu với con yêu tinh dưới hồ, vừa may gặp Tế Điên. Ông ta nghĩ thầm: "Tế Công lão nhân gia thiệt là bậc La Hán, sao ta không nhân cơ hội này nhận
Thánh tăng làm thầy, nhờ đó mà học thêm chút ít pháp thuật?". Sau khi Tế Điên bảo ông ta đội Tăng mạo nhảy xuống hồ gỡ bỏ nùi giẻ dơ ở đầu Ngạc ngư để cho Lôi thần đánh trúng nó, Phi Long tăng ở trong tối ngầm theo dõi, thấy quan Tri phủ chuẩn bị ngựa và thỉnh Tế Điên về nha môn. Ông ta ngầm đánh con ngựa của Tế Điên cưỡi để chạy về hướng Bắc, rồi từ trong rừng bước ra nói:
- Thánh tăng chớ đi, đệ tử trả chiếc mũ của lão nhân gia đây. Cầu xin Thánh tăng đại phát lòng từ bi thâu đệ tử làm đồ đệ.
Tế Điên nhìn lại, té ra là Tế Điên giả, bèn cười hà hà, nói:
- Ngươi muốn lạy Hòa thượng ta làm thầy mà để ta thấy tướng giả của ngươi sao?
Sư phụ muốn thấy hình dáng thiệt của con thì xin hiện nguyên hình.
Nói rồi đưa trả chiếc mũ cho Tế Điên, rồi lắc mình một cái hiện lại nguyên hình. Tế Điên nhìn kỹ con vật trước mắt dài hơn 20 trượng, có 12 cái chân, cũng là đầu rồng. Nó cũng thuộc giống rồng, do rồng rập với loài rít mà sanh ra gọi là Phi Long, vì thế xưng là Phi Long tăng, Tế Điên xem rồi nói:
- Ngươi muốn nhận Hòa thượng ta làm thầy, nhưng ta không thể thâu ngươi được. Hòa thượng chúng ta đều là người cả, không có loài súc sinh lộn lạo được.
Phi Long tăng ngần ngừ một lát rồi ré lên, người có tiếng người, thú có tiếng thú, nài nỉ:
- Bạch Tháng tăng, xin từ bi, từ bi cho.
- Ngươi nếu muốn ta nhận cũng được! Ta dùng lửa đốt chết ngươi để ngươi đầu thai làm kiếp người, chừng lớn lên ta sẽ thâu làm đồ đệ.
- Lửa đốt nóng quá chịu không nổi.
- Nếu không chịu được ta lấy đá đập chết ngươi.
- Con tiếc 5.000 năm đạo hạnh nên không bỏ được.
- Nếu như vậy thì ta không thâu ngươi.
Phi Long tăng nghe nói, lắc mình một cái như làn khói biến mất. Bỗng nhiên con ngựa đang cưỡi lại kinh hãi ré lên. Tế Điên nói:
- Ôi, cái thằng này, ngươi muốn giỡn với ta à!
Nói xong gióng ngựa đi tới trước. Bỗng thấy trước ngựa xẹt một cái, hiện ra một Hòa thượng cũng đầu ngắn tóc dài hơn hai tấc, mặt dính đất tèm lem, tăng bào rách nát, tay vắn thiếu bâu, lưng buộc dây nhung, khật khà khật khưỡng, hai chân trần xỏ trên đôi dép cỏ, giống hệt như Tế Điên, bước tới gần, nói:
- Bạch sư phụ, con như vậy, sư phụ chịu thâu con chưa?
Tế Điên dòm thấy cũng vui, nói:
- Cũng được, Hòa thượng ta chịu thâu ngươi đấy! Ngươi hãy lại đây.
Ngươi đắc đạo ở phía Nam Thiệu Hưng, Xuất gia tại núi Cối Kê, thần thông rất quảng đại, cho thuốc giúp người nghèo. Tu hành ở Phi Long động, đạo đức
5.000 năm; lại cầu trước mặt bần đạo, được ban hiệu Ngộ Thiền.
Tiểu Hòa thượng lập tức dập đầu lễ Tế Công. Tế Điên nói:
- Đồ đệ hãy đi theo ta.
Hai thầy trò vừa mới quay trở lại, thì Lôi Minh, Trần Lượng, Tôn Đạo Toàn ba người vừa đuổi kịp tới. Nhìn từ xa, Lôi Minh nói với Trần Lượng:
- Lão tam coi kìa, sư phụ chúng ta phân thân ra đó.
Tôn Đạo Toàn nói:
- Không phải đâu! Ông Hòa thượng kiếc đứng bên Đông là Tế Điên giả mới biến ra đó, còn vị đứng phía Tây mới chính là sư phụ chúng ta.
Lôi Minh hỏi:
- Làm sao đạo huynh thấy biết được?
Ta lấy nước bùa rửa mắt mới thấy trên đầu ông ấy có luồng khí yêu tinh đen thui. Yêu tinh gì vậy?
- Nhìn không ra! Chỉ biết là yêu tinh thôi.
Nói tới đó thì mọi người đi tới gần. Tế Điên nói:
- Lôi Minh, Trần Lượng, Ngộ Chơn lại đây tham kiến sư huynh tụi con. Ta mới thâu nó làm đồ đệ, đặc tên là Ngộ Thiền đây.
Lôi Minh, Trần Lượng nói:
- Sư phụ thâu đồ đệ có người trước người sau, chúng con nhập môn trước,
ông ấy nhập môn sau, tại sao bắt chúng con kêu bằng sư huynh được?
- Không luận là thâu trước hay thâu sau, nhưng đạo hạnh của nó lớn hơn tụi con. Hãy tới ra mắt đi.
Lôi Minh nói:
- So về thân thể, ông ấy lùn nhỏ hơn tụi con nhiều.
Lôi Minh, Trần Lượng bước tới muốn đo dáng cao thấp với Ngộ Thiền. Ngộ Thiền lật đật chạy tránh qua một bên. Tế Điên hỏi:
- Ngươi chạy đi đâu vậy?
Ngộ Thiền nói:
- Tại sư phụ không để ý chớ, thân thể con có nhiều món linh tinh lắm, sợ hai người này chộp lấy con, con làm sao né cho kịp?
Lôi Minh nói:
- Cha, sư huynh miệng lưỡi dữ há?
Tế Điên nói:
- Thôi đừng đùa nghịch nữa! Chúng ta đi nè.
Năm thầy trò cùng trở về nha môn quan Tri phủ. Tế Điên xuống ngựa, mọi người đi thẳng vào thư phòng. Quan Tri phủ Cố Quốc Chương nhìn thấy, ngạc nhiên hỏi:
- Vị kia có phải là Tế Công không?
Tế Điên nói:
- Đó là Ngộ Thiền, đồ đệ của ta, tại sửa đầu đổi mặt các vị không biết đó thôi!
Quan Tri phủ nói:
- Té ra là thiếu sư phụ. Vậy xin mời ngồi!
Lập tức mọi người đều ngồi xuống, gia nhân đem trà lên. Quan Tri phủ sai dọn hai bàn tiệc. Ngộ Thiền, Ngộ Chơn, Lôi Minh, Trần Lượng bốn người ngồi một bàn, còn Tri phủ tiếp đãi Tế Điên uống rượu nói chuyện. Lúc đương uống rượu thì có một gia nhân vào, cầm theo một phong thơ, thưa với quan Tri phủ:
- Thơ gia đình đại nhân gởi đến, báo có việc khẩn cấp, xin đại nhân mở ra đọc.
Quan Tri phủ cầm lá thơ xem qua, tằng hắng một tiếng, nói:
- Bạch Thánh tăng! Xin Ngài xem đây, mạng số của tôi là không khá rồi!
- Làm sao thế?
Hiện nay tôi còn một bà mẹ già tuổi đã hơn 70, bệnh rất trầm trọng! Thảng như mẹ tôi có mệnh hệ nào, tôi chắc chắn là phải cư tang thủ chế rồi!
Tế Điên án linh quang xong rồi nói:
- Không hề chi! Để Hòa thượng ta cho một vị thuốc, lão thái thái uống vào sống thêm ít năm nữa.
- Dù có uống cũng không uống được. Nhà tôi cách đây đến 1.800 dặm, xa xôi như vậy, đi về phải hơn một tháng, có thuốc cũng không kịp uống.
- Không sao đâu! Để Hòa thượng ta kêu đồ đệ đưa thuốc về nhà chọ Ngộ Thiền, con hãy lại đây.
- Bạch sư phụ dạy con! Ngộ Thiền nói.
- Ta sai ngươi đưa thuốc về nhà quan Thái thú, con đi mấy ngày trở về?
- Nhà của đại nhân có phải ở Sơn Đông không?
- Phải!
- Nếu không lạc đường thì khoảng hai tiếng đồng hồ con sẽ về kịp.
Quan Tri phủ nghe nói trong lòng không tin, bèn nói:
- Thiếu sư phụ nếu có thể đi về khoảng hai tiếng đồng hồ, thì để tôi viết một phong thơ nhờ thiếu sư phụ cầm thuốc về nhà, và sẳn dịp cầm một xâu chuỗi ngọc đem về cho tôi.
- Cũng được!
Tế Điên móc một cục thuốc đưa cho Ngộ Thiền. Ngộ Thiền nói:
- Thưa sư phụ, con đi đây!
- Ừ, thôi ngươi đi đi!
Ngộ Thiền vừa bước ra khỏi cửa, quay mình trở lại nói:
- Bạch sư phụ, con không đi đâu!
- Sao vậy?
- Sư phụ thấy đó, quan Tri phủ làm cao quá! Con đưa thuốc xa xôi như vậy mà ngay đến việc đưa ra cửa cũng không thèm đưa, hình như coi đó là bổn phận con phải làm. Thôi, con không đi đâu!
Quan Tri phủ nghe rồi, lật đật nói:
- Thiếu sư phụ, thôi đừng làm khó mà! Tại tôi sơ ý, xin mời thiếu sư phụ để tôi đưa ra cửa.
Ngộ Thiền mới chịu đi ra ngoài. Quan Tri phủ vừa ra khỏi cửa, nói:
- Xin nhọc sức thiếu sư phụ một chút.
Ngộ Thiền lắc đầu một cái, như luồng khói biến mất. Bỗng nghe ở cửa thứ hai có tiếng la: "Ôi chao", tiếp theo là tiếng rổn rảng của đồ vật bể. Tại sao lại như thế?
Nguyên do là gia nhân của quan Thái thú vừa mới xuống bếp bưng cái chảo dầu tính làm thức ăn để đưa lên, vừa đến cửa thứ hai thì thấy có một vị tiểu Hòa thượng lắc đầu biến mất như luồng khói. Anh ta sợ quá liền ném chảo dầu đi, ôm đầu chạy trốn. Quan Tri phủ giả bộ như không thấy, trở vào tiếp Tế Điên ăn uống như thường. Bỗng nhiên
Tế Điên đứng rột dậy, kêu Lôi Minh và Trần Lượng đến chỗ vắng nói mấy câu. Lôi Minh, Trần Lượng nghe xong sợ quá, lật đật chạy đi.
Truyện khác cùng thể loại
322 chương
201 chương
76 chương
121 chương
11 chương
47 chương