“Đến, chúng ta tới phòng nhân viên nói chuyện trước đi.” Tô Trạch Tú đưa Đỗ Hiểu Hùng đi về phía phòng nhân viên, Vọng Long đồng tình liếc mắt nhìn Đỗ Hiểu Hùng một cái, xoay người tiếp tục công việc của mình. Cho dù ông chủ bán toàn thế giới, hắn cũng sẽ không có dị nghị — Vọng Long này chính là có một loại tấm lòng trung khuyển làm việc vì Trạch Tú. Tiến vào phòng nhân viên, khóa kỹ cửa, Tô Trạch Tú kéo cái ghế dựa cho Đỗ Hiểu Hùng ngồi, sau đó chính mình cũng ngồi vào đối diện cậu. “Cậu mặc ít như vậy không lạnh sao?” Tô Trạch Tú săn sóc hỏi han. “Cũng được, cám ơn quan tâm.” Đỗ Hiểu Hùng thẹn thùng cười đáp. “Hiểu Hùng, trước khi bắt đầu làm việc, tôi cần hỏi trước cậu mấy vấn đề.” Tô Trạch Tú đột nhiên dùng ngữ điệu nghiêm túc nói. “Xin cứ hỏi.” Đỗ Hiểu Hùng không khỏi bắt đầu khẩn trương. “Nghe nói cậu có khó khăn về tài chính? Cậu hình như còn thiếu mấy vạn khối học phí chưa đóng? Đúng không?” Tô Trạch Tú nhìn chằm chằm hai mắt tròn tròn của Đỗ Hiểu Hùng nói. “Anh… Anh… Làm sao biết?” khuôn mặt nhỏ nhắn của Đỗ Hiểu Hùng rút sạch huyết sắc, chuyện tư khó có thể mở miệng bị biết được, không biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện đáng sợ gì làm cho hai chân Đỗ Hiểu Hùng bắt đầu như nhũn ra. “Không cần khẩn trương. Tôi hỏi như vậy đều là vì an toàn của quán bar. Tôi là một ông chủ rất săn sóc nhân viên, cho nhân viên tự do. Đồng thời khi cho bọn họ sự tự do, tôi cũng muốn bảo đảm chắc chắn bọn họ đều là nhân sĩ chính trực. Nếu nhân viên của tôi có khó khăn về tài chính, vậy rất khó bảo đảm hắn sẽ không trộm tiền hoặc thừa dịp tôi không chú ý lợi dụng chức vụ tiện lợi tiến hành hoạt động phạm pháp, ảnh hưởng lợi ích cùng danh dự của quán bar!” Tô Trạch Tú vẻ mặt lời nghiêm nghĩa chính. “Tôi không phải người như vậy, xin tin tưởng tôi.” Đỗ Hiểu Hùng vội vàng giải thích. “Đương nhiên, tôi tin tưởng cậu là bé ngoan.” Tô Trạch Tú dùng ngữ khí dịu dàng nói. “Chỉ là tôi không tính cho cậu ở trong quán bar làm công.” “A?” Đỗ Hiểu Hùng vừa nghe, lập tức lệ ở hốc mắt chuyển a chuyển, hy vọng bị tan vỡ đối với hiện tại của cậu mà nói đả kích này có điểm quá mức trầm trọng. “Tôi giới thiệu một công việc khác cho cậu, càng thích hợp với cậu, tiền cũng chỉ có thể nhiều chứ không phải ít. Như vậy cậu không những kiếm được đủ học phí, còn có thể cải thiện một chút cuộc sống.” cho một gậy xong, nên cho viên đường (chắc cái kiểu vừa đánh vừa xoa). “Là công việc gì?” Đỗ Hiểu Hùng thật cẩn thận hỏi. “Trước khi nói công việc, tôi muốn kể một cố sự nhỏ.” Tô Trạch Tú chậm rãi nói. “Bạn của tôi là một người đàn ông tri thức thành đạt, lớn lên trong gia đình không có cha. Mẹ của hắn là một người phụ nữ có sự nghiệp, tuy rằng cực lực tranh đoạt quyền giám hộ hắn, cũng chẳng qua là vì mặt mũi mà thôi, cũng không có đặt nhiều thời gian trên người hắn. Từ nhỏ cô độc, mỗi lần hắn đi vào giấc ngủ đều ôm con gấu Teddy mà mẹ tặng hắn, cho nên dần dần dưỡng thành một loại tinh thần ỷ lại, không ôm gấu Teddy liền ngủ không yên. Sau khi thành niên tuy rằng tính ỷ lại giảm bớt, nhưng vẫn không thể hoàn toàn từ bỏ thói quen này. Bởi vì hắn phi thường coi trọng con gấu Teddy này, hắn ngu ngốc mà đem nó cất vào trong két sắt. Kết quả chính là, có một bang trộm cắp ngu xuẩn nghĩ rằng két sắt bảo quản chính là châu báu quý giá hoặc văn kiện quan trọng mà trộm két sắt đi. Vì thế bạn của tôi không còn gấu Teddy âu yếm nữa, mỗi ngày bị mất ngủ, đúng là chết cười a, ha ha ha ha –” nói xong lời cuối cùng, Tô Trạch Tú một chút cũng không còn dáng vẻ lo lắng cho bạn khi nãy, ngược lại cười rất chi là vui sướng khi người gặp họa. “Tôi đây rốt cuộc là làm công việc gì? Tôi sẽ không làm con rối đâu a.” chờ Tô Trạch Tú cười xong, Đỗ Hiểu Hùng mới dám nhỏ giọng hỏi han. Lòng vòng nửa ngày, cậu vẫn không biết Tô Trạch Tú muốn mình làm cái gì a. “Ai kêu cậu làm rối, tôi là bảo cậu bồi hắn ngủ, cho đến khi chứng mất ngủ của hắn chữa khỏi mới thôi!” Tô Trạch Tú rốt cục tung một quả bom hạng nặng! “Thực xin lỗi! Tôi không cần công việc này!” Đỗ Hiểu Hùng vừa nghe hai chữ ‘bồi ngủ’ này, lập tức giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, đứng dậy muốn rời đi. “Một tháng lương là mười vạn khối.” Tô Trạch Tú dù bận vẫn thong dong nói. Hắn biết nhược điểm trí mạng của Đỗ Hiểu Hùng, trận giao phong này thắng lợi cuối cùng không hề phải nghĩ, tiểu động vật không chạy thoát được đâu. Quả nhiên, Đỗ Hiểu Hùng nghe đến ‘mười vạn’, chân cơ hồ mềm nhũn muốn khuỵ xuống. Mười vạn! Mười vạn chẳng khác nào hai mươi lần của nam nghìn, gấp mười một vạn, gấp ba phẩy ba ba ba vân vân của ba vạn… Có này mười vạn, đừng nói năm nghìn khối của tuần sau, ngay cả phần học phí còn lại cũng có thể trả dứt! Còn có thể đưa tiền thuê nhà, có thể đưa mẹ đi trị liệu… Không đợi Đỗ Hiểu Hùng ảo tưởng xong mười vạn còn có thể làm cái gì, Tô Trạch Tú giống như đoán được ý nghĩ của cậu nói: “Dù sao cậu cũng cần phải ngủ, một người ngủ còn không bằng bồi hắn cùng ngủ, huống chi có mười vạn này, cậu có thể trả học phí, có thể cho mẹ ở trong một ngôi nhà thoải mái hơn, có thể cho bà nhận được trị liệu rất tốt, còn có thể mua thuốc bổ cho bà bồi bổ thân mình.” “Đương nhiên cậu cũng có thể cự tuyệt. Nhưng nếu như vậy cậu sẽ bởi vì giao không ra học phí mà bị cho thôi học, mẹ cậu mà biết sẽ có bao nhiêu thương tâm đây? Bà khổ cực như vậy nuôi lớn cậu, vì thế khiến thân mình hư tổn, nếu biết cậu bị cho thôi học, bà nhất định sẽ bị đả kích rất lớn đi. Cậu cũng muốn học xong ra đời kiếm tiền để mẹ hưởng phúc, đúng không? Cậu không phải vẫn kiên trì tín niệm này sao? Sao có thể buông tha như thế được a?” Tô Trạch Tú nhẹ nhàng ôm Đỗ Hiểu Hùng, ghé vào lỗ tai cậu nhỏ nhẹ: “Kỳ thật chỉ là thực thuần khiết ‘bồi ngủ’. Cậu không cần cùng bạn của tôi lên giường, chỉ cần đảm đương làm gấu Teddy của hắn, để cho hắn ôm ngủ là được.” về phần ôm cùng một chỗ rồi phát ra tia lửa (kiểu lửa gần rơm lâu ngày cũng bén), sẽ không ở trong phạm vi trách nhiệm của hắn a. “Thật sự chỉ bị ôm ngủ là có thể rồi sao?” rốt cục Đỗ Hiểu Hùng hướng hiện thực cúi đầu, thấp giọng hỏi. “Đương nhiên.” Tô Trạch Tú quay về khuôn mặt vô hại ban đầu, nháy mắt chân thành nói. “Vậy bạn của anh là ai a? Chuyện của chúng tôi sẽ không bị truyền ra ngoài chứ?” hy vọng chính là một kẻ có tiền bình thường, không phải phần tử hắc đạo hoặc kẻ có sở thích đặc thù gì, đương nhiên cũng không thể để cho người ngoài biết, Đỗ Hiểu Hùng cũng không muốn nhìn đến tiêu đề “Sinh viên trong trường đi cặp đại gia! Học phí quá đắt đỏ? Hay là đạo đức tiêu vong!”  như vậy xuất hiện đầu đề báo chí xã hội a. “Yên tâm, yên tâm. Loại sự tình này ai lại có thể nói lung tung ở bên ngoài a? Lại nói bạn của tôi cùng cậu có điểm sâu xa a. Hắn chính là chủ tịch đại lí cơm Tây Hợp Tung — Chung Minh Lý.” Tô Trạch Tú phất phất tay nói. Đỗ Hiểu Hùng nhất thời cảm thấy hoa mắt, nghĩ thầm: “Thế giới này cũng không tránh khỏi quá nhỏ đi a!” “Tôi đây khi nào thì bắt đầu ‘công việc’?” Đỗ Hiểu Hùng hỏi. “Bắt đầu từ đêm nay. Bất quá hiện tại tôi muốn đưa cậu đi mua quần áo trước đã!” “A?” “Đương nhiên, trước mua cho cậu chút quần áo chống lạnh, bằng không cậu mà bị cảm Minh Lý sẽ ôm ai đây? Còn có nếu cậu lây bệnh cảm mạo cho hắn, tôi sẽ phải trừ tiền!” Được Đỗ Hiểu Hùng nhận lời Tô Trạch Tú không hề lãng phí thời gian, kéo cậu chạy như điên đến cửa hàng quần áo. “Thuận tiện lại đưa ‘Tiểu Hùng Hùng’ đi mặc thử bộ cosplay kia một chút.” nghĩ đến đêm nay cậu ta cùng Chung Minh Lý gặp nhau, Tô Trạch Tú liền một trận tâm huyết sôi trào nha. Di động vang lên nhạc chuông quen thuộc, Chung Minh Lý cầm lấy điện thoại tiếp: “Ai vậy?” thanh âm của hắn trầm ổn nhưng nghe ra tâm tình cũng không thế nào tốt cho được, vô cùng khó chịu. “Hello, Minh Lý, tôi là Trạch Tú. Tôi mới vừa làm cho cậu một chuyện tốt phi thường vĩ đại a.” bên kia điện thoại truyền đến thanh âm vui vẻ của Tô Trạch Tú. “Cậu lại gây ra họa gì nữa?” Chung Minh Lý am hiểu sâu sắc bản tính cùng lực phá hoại của vị anh em tốt này, chuyện tốt? Không biết người nào xui xẻo bị dính tai ương. “Minh Lý, cậu sao có thể không tín nhiệm tôi như vậy a? Ô ô ô, tôi thật đau lòng nha nha nha nha!” Tô Trạch Tú oán giận khóc lóc làm cho Chung Minh Lý một trận da đầu tê dại. “Có rắm mau phóng, tôi không có rảnh như cậu, một lúc nữa tôi còn phải họp!” “Thật ác độc nha… Tôi biết cậu mỗi ngày mất ngủ, thân là anh em tốt tôi cũng vì thế cảm thấy lo lắng sâu sắc, nhưng dưới sự nỗ lực vừa ra tiền vừa ra sức mà tìm kiếm của tôi, rốt cục giúp cậu tìm được linh đan diệu dược. Đảm bảo cuộc sống từ nay về sau của cậu hạnh phúc mỹ mãn, vô ưu vô lo.” Chung Minh Lý nhất thời chán nản, nói một đống lớn, lại như chưa nói! “Bớt sàm ngôn đi! Không có việc gì tôi phải cúp máy!” “Được rồi được rồi, còn không phải bởi vì bảo bối tiểu Hùng của cậu bị trộm đi, tôi vì cậu tìm một tiểu Hùng Hùng càng dễ thương hơn, đêm nay liền đưa đến nhà cậu, cậu phải dịu dàng với Tiểu Hùng Hùng nga.” Không đợi Chung Minh Lý phản ứng lại, Tô Trạch Tú liền cúp điện thoại. Nói đùa, Tô Trạch Tú hắn là ai, cho tới bây giờ chỉ có hắn cúp điện thoại người khác a! Chung Minh Lý thấy thế cũng không nghĩ nhiều, cuộc họp quan trọng hơn, sách lược tiêu thụ mới nhất còn chưa nghiên cứu ra được kết quả, đều là do chứng mất ngủ làm hại. Ngủ không ngon, tự nhiên tinh thần cùng tính tình cũng không tốt, đầu óc vận chuyển mất linh hoạt, tính khí táo bạo làm cho thủ hạ cũng chính là nhân viên công tác vô tội bị liên luỵ. Chung Minh Lý dùng sức xoa xoa ấn đường, sau đó bước về phía phòng họp, “Tiểu Như, giúp tôi pha một tách cà phê đen, đem đến phòng họp.” Buổi tối tám giờ, Tô Trạch Tú mang theo Đỗ Hiểu Hùng đi vào khu chung cư cao cấp của Chung Minh Lý ở nội thành. Chung Minh Lý ở vùng ngoại ô còn có biệt thự nghỉ dưỡng, bất quá thực tế công việc điên cuồng vẫn là lấy chung cư nội thành là điểm sinh hoạt chủ yếu. Tô Trạch Tú lúc trước tử triền lạn đả có được chìa khóa căn hộ chung cư này — kỳ thật cho dù Chung Minh Lý không đồng ý, hắn cũng có biện pháp đoạt được, hôm nay rốt cục phát huy công dụng. Đỗ Hiểu Hùng vào phòng, tò mò đánh giá hộ chung cư xa hoa mà có lẽ hắn cả đời đều mua không nổi này. Đây là một toàn nhà được thiết kế theo kiểu tầng trong tầng. Tầng dưới là phòng khách cùng nhà ăn, tầng trên là phòng của chủ nhà, khách phòng cùng thư phòng. Bên trong bố trí cơ bản giản lược kiểu Tây phương, đồ dùng trong nhà màu sắc đều rất nhạt, trên vách tường treo mấy bức họa nét vẽ trừu tượng tối màu, làm cho tổng thể cảm thấy không đến mức quá quạnh quẽ. Phòng khách cửa sổ thủy tinh cực lớn sát đất làm cho người ta có thể nhìn bao quát cảnh đêm không gì sánh bằng của thành H. Đỗ Hiểu Hùng nhìn thấy dưới bàn chân vạn ngọn đèn của những ngôi nhà, đồng thời nảy sinh một cỗ hoặc lãng mạn hoặc hào khí, cũng như cảm nhận được tịch mịch cùng hư không sau lưng mãnh liệt kéo đến. Đúng vậy, căn hộ này rất lớn rất đẹp, một cái phòng khách so với nhà mình còn lớn hơn mấy lần, hoàn cảnh cũng là chênh lệch đến một trời một vực, thế nhưng nơi này không có hơi ấm con người. “Đến, nhanh thay đổi y phục đi.” Tô Trạch Tú thúc giục Đỗ Hiểu Hùng. “Thật sự phải mặc như vậy sao?” Đỗ Hiểu Hùng phục hồi tinh thần, nghĩ đến bộ y phục trong ba lô, không khỏi đỏ bừng mặt, không tình nguyện hỏi. “Đương nhiên, đây chính là công việc yêu cầu.” Tô Trạch Tú nghiêm túc nói. Đỗ Hiểu Hùng đành phải chậm chạp từ trong ba lô lấy ra ‘đồng phục lao động’ của mình, một bộ y phục liền mũ hình con gấu nhỏ. Màu nền của bộ y phục là màu thiên lam (xanh da trời), chỗ bụng là hình trứng màu trắng, lòng bàn tay cùng bàn chân thì là hoa văn chưởng ấn màu trắng, mũ hình tròn có hai cái lỗ tai be bé tròn tròn, sau lưng là dây kéo, đầu trên có một khóa nhỏ, đã khóa dây kéo thì sẽ không kéo xuống được nữa. Đỗ Hiểu Hùng mặc xong quần áo, lộ ra khuôn mặt trắng tròn nhỏ nhắn, phối với lỗ tai gấu xinh xắn, thật sự là muốn có bao nhiêu đáng yêu liền có bấy nhiêu a. Tô Trạch Tú phi thường thống khổ đè xuống xúc động muốn cười to, đơn giản giới thiệu cho Đỗ Hiểu Hùng nhà của Chung Minh Lý. “Đây là thư phòng của hắn, tuyệt đối cấm vào. Đây là phòng ngủ của hắn, đêm nay cậu ở trên cái giường này chờ hắn. Nơi này là khách phòng, tôi trước kia thường xuyên đến đây nghỉ ngơi, nếu cậu bị Chung Minh Lý đuổi tới nơi này ngủ, thì chính là nhiệm vụ thất bại, tôi sẽ phải trừ tiền! Bất quá loại tình huống này bình thường sẽ không phát sinh, tên Minh Lý kia là ngoài mặt lãnh khốc, bên trong lại phong tao, hanh.” Đơn giản giới thiệu xong bộ phận chủ yếu của căn hộ, Tô Trạch Tú liền nhanh chóng chuồn đi, nếu như bị Chung đại ma đầu bắt được, không được chết tử tế. “Được rồi, những nơi khác cậu chậm rãi tự mình đi thăm đi, nhớ kỹ nga, cục cưng ngoan mắt xem tay chớ động. Sáng mai tôi tới đón cậu. Bái bai.” Tô Trạch Tú nói xong, liền lập tức chạy đi, ngày mai đến nghiệm thu thành quả, hy vọng ông trời không cần lãng phí một phen khổ tâm của hắn. Sau khi Tô Trạch Tú rời đi, Đỗ Hiểu Hùng ở phòng khách ngồi thật lâu, cậu vốn muốn chờ Chung Minh Lý trở về, nhưng ‘cố chủ’ của cậu vẫn không thấy hiện thân. Cậu cũng không dám loạn bật đèn hoặc đi lại, dù sao đây không phải nhà mình, cần chờ chủ nhà cho phép. Chính là một mình ngồi ở trong phòng khách to như vậy, chỉ có một chiếc đèn vàng nho nhỏ làm bạn, Đỗ Hiểu Hùng càng ngồi càng lạnh, cảm giác mệt mỏi cũng bắt đầu kéo tới, rốt cục cậu cuộn tròn ở trên ghế sa lon ngủ thiếp đi. Vì thế buổi tối khi Chung Minh Lý tăng ca xong về nhà, mở cửa liền chứng kiến một quang cảnh như thế này: phòng khách bình thường lạnh lẽo mở một chiếc đèn vàng nhỏ, ngọn đèn màu vàng đạm đạm nhu hoà làm cho phòng khách hắc ám có một tia ấm áp khác hẳn với thường ngày. Trên ghế sa lon có một ‘tiểu động vật’ màu lam. Chung Minh Lý đến gần Đỗ Hiểu Hùng tinh tế đánh giá cậu một phen: Làn da rất trắng, hàng mi thanh tú cong cong, chiếc mũi khéo léo, đôi môi ủy khuất chu ra, có lẽ bởi vì có điểm lạnh, cho nên tay chân quận chặt cùng một chỗ. Nhìn thấy đôi tai tròn nhỏ màu lam trên đầu Đỗ Hiểu Hùng, bộ mặt vẫn có vẻ thần kinh căng thẳng của Chung Minh Lý bắt đầu trầm tĩnh lại, không khỏi mỉm cười, “Đây là Tiểu Hùng Hùng trong miệng Trạch Tú a, thật rất đáng yêu, đích xác làm cho người ta muốn ôm ngủ.” “Bất quá không đợi chủ nhân trở về mà ngủ trước, phải trừng phạt.” Chung Minh Lý ác liệt ngẫm nghĩ. Vì thế hắn ngồi xuống bên cạnh Đỗ Hiểu Hùng, đột nhiên lớn tiếng vờ tức giận quát: “Cậu là ai, tại sao ở trong nhà của tôi?” Đỗ Hiểu Hùng tại trong rét lạnh vốn ngủ nửa mê nửa tỉnh, nghe tiếng quát to như thế, nhất thời bị dọa đến nhảy dựng. Chính là tay chân bởi vì đã lâu không duỗi thẳng nên có điểm tê dại, vì thế liền không thể khống chế mà ngã xuống mặt đất. Chung Minh Lý thầm nghĩ dọa dọa ‘tiểu động vật’, cũng không nghĩ làm cho người ta té ngã, vội vàng đưa tay chụp tới, đem Đỗ Hiểu Hùng ôm vào trong lòng. Nhân nhi trong lòng rất nhẹ. “Anh… Anh… Tôi… Tôi…” Đỗ Hiểu Hùng vốn tưởng mình sẽ té trên mặt đất, vậy mà chỉ trong chớp mắt đã bị người nào đó ôm vào trong ngực. Cậu ngẩng đầu nhìn gương mặt anh tuấn của Chung Minh Lý, muốn hỏi anh là ai, chính là lập tức nghĩ đến hắn hẳn là chính là Chung Minh Lý. Cậu lại muốn nói tôi là Đỗ Hiểu Hùng, nhưng tư thế ái muội này làm cho cậu nói chuyện đều lắp bắp. “Tôi là Chung Minh Lý, cậu là ai?” Chung Minh Lý thấy bộ dáng lắp bắp của Đỗ Hiểu Hùng, nhẹ nhàng cười một tiếng. “Tôi… Tôi là Đỗ Hiểu Hùng, là Tô tiên sinh gọi tôi đến… Cùng anh ngủ…” nói đến vế sau, thanh âm của Đỗ Hiểu Hùng cơ hồ thấp đến nỗi nghe không được. “Tiểu Hùng?” Chung Minh Lý lần này thật là cười thành tiếng, cha mẹ người này thực biết đặt tên, rất xứng a. “Là chữ Hiểu của phá hiểu (sáng tinh mơ), chữ Hùng của hùng kê (gà trống)! Ba của tôi hy vọng tôi giống như con gà gáy vang vào sáng sớm, tràn ngập sức sống!” Đỗ Hiểu Hùng tức giận phồng hai má lên nói. Thật đáng ghét! Vì cái gì tất cả mọi người đều gọi cậu là tiểu Hùng? “Thực xin lỗi.” nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái phồng lên của Đỗ Hiểu Hùng, Chung Minh Lý phi thường không thành ý nói lời xin lỗi. Bất quá hai người mới vừa gặp mặt nên có điểm xa lạ liền như vậy lặng yên không một tiếng động. “Đúng rồi, cậu vì cái gì mặc thân quần áo này?” “Tô tiên sinh nói con gấu bị trộm mất của anh chính là cái dạng này, tôi không mặc như vậy, anh sẽ không thích. Đằng sau có cái khóa nhỏ, Tô tiên sinh nói có thể phòng ngừa anh cường ép…” đằng sau câu nói kia có điểm tế nhị, Đỗ Hiểu Hùng thẹn thùng cúi đầu không dám nhìn Chung Minh Lý. Chung Minh Lý ngược lại không hề gì, cái loại khóa nhỏ này cũng là để làm màu, dùng sức kéo một cái liền hỏng ngay. Cũng là người đơn thuần như Đỗ Hiểu Hùng mới tin tưởng lời nói của Tô Trạch Tú, nghĩ rằng một cái khóa nhỏ rách nát này là có thể bảo vệ bản thân. Bất quá tiểu động vật tuy rằng ngon miệng, nhưng Chung Minh Lý cũng không tính toán cường ép, tương lai còn dài mà, hắn đã có điểm muốn đem tiểu động vật nuôi dưỡng tại bên người. “Đến, chúng ta ngủ thôi.” Chung Minh Lý ôm Hiểu Hùng đi lên lầu. “Chung tiên sinh…” “Hử?” “Tôi có thể tự mình đi…” “Không được, trước kia tôi đều ôm gấu nhỏ như vậy tới phòng ngủ.” “…” Vào phòng ngủ, Chung Minh Lý đem Đỗ Hiểu Hùng thả lên chiếc giường king size, sau đó đi tắm rửa. Đỗ Hiểu Hùng lệ nóng doanh tròng vuốt ve cái giường kích thước cơ hồ tương đương phòng khách nhà cậu, cái nệm co dãn rất tốt, chiếc chăn mềm nhẹ ấm áp. Nghĩ đến giường gỗ cứng rắn đã ngủ mấy chục năm trong nhà, Đỗ Hiểu Hùng mặc niệm: “Chờ mình có được tiền, nhất định phải mua giường cùng chăn như thế này tặng mẹ, để mẹ hảo hảo nghỉ ngơi!” “Cậu đang làm cái gì thế?” Chung Minh Lý tắm rửa xong đi ra, tò mò nhìn Đỗ Hiểu Hùng vẻ mặt cảm động vuốt ve cái chăn. “A! Không có gì!” Đỗ Hiểu Hùng vẻ mặt lúng túng vì bị bắt gặp. Cậu ngẩng đầu, không ngờ lại nhìn đến bộ dáng mĩ nam xuất dục của Chung Minh Lý. Vừa rồi không có lưu ý bộ dáng của hắn, hiện tại rốt cục có thời gian gần gũi nhìn ngắm bộ dáng vị chủ tịch đại lí cơm Tây này. Không biết có phải là ảo giác hay không, Chung Minh Lý quanh năm du học hải ngoại cũng làm cho người ta có một loại cảm giác người nước ngoài. Mi cốt cao, mũi cao, mày kiếm mắt sáng, nhãn thần vừa thâm thúy vừa đen láy, rất có mị lực cùng khí thế. Đường nét đôi môi thực ưu mỹ, lúc này có chút vểnh lên khiến cho người ta có cảm giác xuân phong, bất quá nếu mím chặt lại liền tạo cảm giác rất lãnh khốc. Hắn hẳn là có thường xuyên vận động, cơ bắp không nhiều nhưng rắn chắc, bả vai rộng lớn, cánh tay cùng cơ ngực cường tráng, tiểu phúc (bụng dưới) thì gầy, phía dưới được quấn quanh bằng một cái khăn tắm… Đột nhiên phát hiện mình lộ liễu nhìn chằm chằm thân thể bán lõa của người khác hồi lâu, Đỗ Hiểu Hùng ‘oanh’ một tiếng, mặt đỏ đến độ muốn xuất huyết, vội vàng lấy chăn bọc thành một cục, giả làm đà điểu. Chung Minh Lý nhẹ nhàng mà cười vài tiếng, cũng không đi vạch trần hành động đà điểu của Đỗ Hiểu Hùng, tiểu động vật thích thân thể của mình, tốt lắm. Hắn cầm chiếc áo ngủ từ trong tủ quần áo mặc vào, tắt đèn, sau đó nằm lên giường, từ sau lưng ôm lấy Đỗ Hiểu Hùng, cảm thấy thân thể Đỗ Hiểu Hùng cứng đờ, hắn nhẹ nhàng nói: “Thoải mái đi, tôi sẽ không đối với cậu như thế đâu. Tôi đặt đồng hồ báo thức vào bảy giờ, có thể chứ?” “Vâng, ngày mai tám giờ, Tô tiên sinh sẽ đến đón tôi.” Đỗ Hiểu Hùng nho nhỏ giọng đáp lại. Thân thể cũng chậm rãi thích ứng mà mềm mại xuống. Chung Minh Lý ôm thân thể mềm mại của Đỗ Hiểu Hùng, kéo cái mũ nhỏ xuống, ngửi hương vị thơm mát từ mái tóc của cậu, nhiều ngày thần kinh căng thẳng rốt cục cũng được thả lỏng, cơn buồn ngủ lập tức như thủy triều kéo tới, rất nhanh liền rơi vào mộng đẹp. Đỗ Hiểu Hùng nghe được sau lưng tiếng ngáy rất nhỏ vang lên có quy luật, tâm tình vẫn luôn lo lắng cũng biến mất, ngọt ngào ngủ. “Reng…” ngày hôm sau, đồng hồ báo thức vô tình đánh tan mộng đẹp của hai người, Chung Minh Lý cùng Đỗ Hiểu Hùng đều dị thường đồng tâm không hy vọng tại trong ổ chăn ấm áp mà tỉnh lại. Bất quá tiếng chuông báo thức liên tục reo rốt cục khiến hai người bỏ cuộc, chậm rãi tỉnh lại. Chung Minh Lý thanh tỉnh trước, ngắm Đỗ Hiểu Hùng trong lòng cố gắng nháy nháy mắt, tại trong mê man cùng thanh tỉnh mà đấu tranh, trong lòng một trận ngứa ngáy, thật muốn hôn nhẹ lên trán của cậu, hôn tỉnh cậu. Nhưng hắn vẫn đè xuống cỗ xúc động này, đem tiểu động vật dọa cho chạy mất sẽ không tốt. “Còn chưa muốn tỉnh sao?” trong giọng nói thâm trầm của hắn có một loại cảm giác biếng nhác vừa mới tỉnh ngủ. “A, thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Đỗ Hiểu Hùng lúc này đây hoàn toàn thanh tỉnh, lần đầu tiên ngủ trên chiếc giường cùng chăn bông thoải mái như vậy, cảm xúc ấm áp dễ chịu lại có thể khiến cho bản thân vẫn luôn ngủ sớm dậy sớm để làm công cũng đều không muốn rời giường, thật dọa người a. “Ha ha, cậu đến khách phòng rửa mặt đi.” Không dám nhìn cảnh xuân tuyệt đẹp dưới lớp áo ngủ của Chung Minh Lý, Đỗ Hiểu Hùng trốn tránh mà trượt xuống giường, cúi đầu chạy tới khách phòng rửa mặt. Sau khi Chung Minh Lý nhìn Đỗ Hiểu Hùng rời đi, ở trên giường lại duỗi tấm thân như con báo của hắn một chút rồi mới động thân rời khỏi giường. Được ngủ một giấc ngọt ngào, Chung Minh Lý cảm thấy cả người đều thần thanh khí sảng. Ấm áp cùng dễ chịu do một con người mang đến không phải một con búp bê nho nhỏ có thể so sánh được. ‘Tiểu Hùng’ thân hình tinh tế, ôm vào trong ngực lớn nhỏ vừa vặn, lại mềm mềm ấm ấm, ngủ cùng thật không tồi. Xem ra, mức độ phù hợp ở trên giường của Đỗ Hiểu Hùng cùng mình là rất cao, tính cách thực nhu thuận được lòng, ‘tiểu động vật’ này mình đã định sẽ nuôi dưỡng rồi! Chờ Chung Minh Lý rửa mặt chải đầu xong xuống lầu, Đỗ Hiểu Hùng sớm ở phòng khách chờ hắn. Bỏ đi phục trang gấu nhỏ, mặc lại Tshirt cùng jean của cậu, Đỗ Hiểu Hùng lập tức từ gấu con đáng yêu biến thành tiểu nam sinh thanh tú. “Quả táo còn xanh cũng rất ngon miệng.” Chung Minh Lý biểu tình bất biến đánh giá Đỗ Hiểu Hùng, trong lòng thế nhưng đã hồi chuyển thiên biến. Lúc này nhưng lại khổ cho Đỗ Hiểu Hùng, cậu cảm thấy bản thân giống như là ếch bị rằn nhìn chằm chằm, Chung Minh Lý nhãn thần thâm trầm không thể phỏng đoán, trầm mặc bao quanh hai người làm cho cậu không biết phải làm sao. Có lẽ chỉ qua vài phút, nhưng Đỗ Hiểu Hùng cảm thấy mình dường như ở trong hầm băng đã nhiều năm. Thấy Chung Minh Lý không có ý định mở miệng, Đỗ Hiểu Hùng chỉ có thể thật cẩn cẩn dực dực tự cứu lấy mình mà lên tiếng: “Chung tiên sinh… Có chuyện gì sao?” Chung Minh Lý thu hồi ánh mắt, thấy bộ dáng Đỗ Hiểu Hùng có điểm bị dọa sợ, cảm thấy thực ảo não, “không cẩn thận đem diễn cảm nghiêm túc ở công ty biểu lộ ra ngoài, cậu ấy không phải nhân viên của mình, mà là tình nhân nhất định phải bắt được, không thể tỏ ra băng lãnh.” “Cậu muốn uống cà phê hay là trà?” Chung Minh Lý quyết định trước trấn an Đỗ Hiểu Hùng vừa bị dọa sợ một chút. “A, không… Cám ơn. Tôi có thể tự mình pha lấy.” Đỗ Hiểu Hùng vội vàng nói, sao có thể làm phiền Chung đại chủ tịch vì mình pha cà phê. “Cậu là khách, ngoan ngoãn ngồi đi, hiện tại người có thể uống cà phê tôi pha là rất hiếm nha.” Chung Minh Lý dùng ánh mắt ngăn lại động tác đứng lên của Đỗ Hiểu Hùng. Hắn đi đến quầy bar nhỏ trước phòng bếp, nơi đó có một máy pha cà phê nhỏ. Cũng không phải cái loại máy kiểu gia đình, mà là máy chuyên nghiệp giống như của tiệm cà phê bên ngoài. Chung Minh Lý đem hai cái tách đặt dưới cái miệng máy pha cà phê, sau đó đem bột cà phê bỏ vào bình thiết, đổ sữa vào nước nóng rồi đun nóng sữa. Đỗ Hiểu Hùng nhìn hắn động tác thuần thục, hồi tưởng lại tiếng ‘khách’ vừa rồi kia, trong lòng cảm động một hồi, tuy rằng mình tới nơi này thân phận cùng nhiệm vụ cũng không mấy sáng rọi, thế nhưng chủ tịch Chung tuyệt không có một bộ sắc mặt cao ngạo trong hình tượng phú hào hoặc thành công nhân sĩ, trái lại còn pha cà phê cho mình, thật là người ôn hoà dễ gần! “Được rồi, uống thử xem.” Chung Minh Lý lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Đỗ Hiểu Hùng, nhìn thấy trước mắt hai cái tách tràn ngập hương vị cà phê nồng đậm, cậu không khỏi tán thưởng: “Chủ tịch Chung tay nghề pha cà phê thật hảo.” “Ha ha, tôi trước kia khi còn du học ở ngoại quốc, làm công trong tiệm cà phê mà luyện thành.” Chung Minh Lý thấy Đỗ Hiểu Hùng dùng đôi mắt thành tâm nhìn mình, cứ như bàn bạc thành công một vụ làm ăn lớn, phi thường có cảm giác thành tựu. Mà Đỗ Hiểu Hùng đối Chung Minh Lý ‘bình dị gần gũi’ hảo cảm lại tăng một thêm tầng: Chung chủ tịch cũng từng là người làm công. Hiện tại thành đạt, cũng không có tự phụ tài cao hơn người và mất gốc, hắn là người tốt. “Thừa lúc Trạch Tú còn chưa tới đón cậu, nói một chút chuyện của cậu đi. Trạch Tú làm sao tìm được đến cậu?” Đỗ Hiểu Hùng xấu hổ cười cười, sau đó nhỏ giọng đem chuyện học phí của mình, đến chuyện như thế nào nhận thức Tô Trạch Tú cùng quá trình Tô Trạch Tú và mình giao dịch nói ra một cách đơn giản. “Thì ra là thế, vậy mười vạn kia liền lấy từ tôi đi, cậu không cần hướng Trạch Tú đâu.” Chung Minh Lý sau khi nghe xong lập tức nói, trước đem ‘quyền sở hữu’ tiểu Hùng đoạt lại, bằng không về sau Tô Trạch Tú nhất định dùng điều này uy hiếp mình. “A?” Đỗ Hiểu Hùng thoáng cái ngu ngơ. “Hắn là ông chủ của một quán bar nhỏ, còn mắc nợ bốn trăm vạn, nào có nhiều tiền như vậy đưa cho cậu, cuối cùng còn không phải doạ dẫm tôi?” Chung Minh Lý mặt không đỏ tâm không loạn nói. Đỗ Hiểu Hùng có cảm giác như trong nháy mắt bị sét đánh, không phải loại đả kích sợ bị lừa tiền cho làm việc không công, mà là cậu đột nhiên nảy lên đồng cảm sâu sắc với Tô Trạch Tú, bản thân mới có thiếu ba vạn học phí liền bất an không yên như thế này, Tô tiên sinh lưng đeo áp lực nợ nần chồng chất, chẳng thể trách hắn đối nhân viên yêu cầu cao như vậy, sợ bọn họ mang đến phiền toái cho quán bar của mình, Tô tiên sinh thật không dễ dàng. Ở nơi xa xa nào đó đột nhiên sau lưng Tô Trạch Tú nổi lên một trận gió lạnh, “Ách xì! Tên hỗn đản nào nói xấu sau lưng ta? Để ta biết được liền đem hắn bán qua Thailand!” “Vậy anh trước tiên có thể cho tôi năm nghìn khối để đóng học phí không?” Đỗ Hiểu Hùng cẩn thận hỏi. Vốn Tô Trạch Tú đã đáp ứng qua đêm nay sẽ đưa trước cho mình tiền đóng học phí, còn lại thì trả theo từng đợt, hiện tại cậu chỉ có thể hỏi Chung Minh Lý. “Chuyện này đơn giản, cậu chờ tôi một chút.” Chung Minh Lý nghe xong, lập tức đến thư phòng trên lầu, sau đó cầm theo chi phiếu đi xuống, “Cho cậu, chi phiếu tiền mặt, có thể lập tức nhập sổ.” “Năm vạn!?” Đỗ Hiểu Hùng thấy sau số năm dư ra đến mấy số không, nhất thời một trận choáng váng, cái này cũng nhiều lắm đó a. “Coi như là tiền đặt cọc đi, tôi tin tưởng cậu.” – cũng là sính lễ, Chung Minh Lý ở trong lòng yên lặng bổ sung. “Cám ơn! Cám ơn!” Đỗ Hiểu Hùng đối Chung Minh Lý càng thêm hảo cảm. “Còn có về sau nếu tôi tăng ca, cậu có thể đến phòng ngủ nghỉ ngơi trước. Cậu không nên ở phòng khách chờ tôi như ngày hôm qua, rất lạnh dễ sinh bệnh.” nhớ tới ngày hôm qua bộ dáng Đỗ Hiểu Hùng ủy khuất cuộn tròn ở trên ghế sa lon, Chung Minh Lý đau lòng nói. “Thực xin lỗi… Mẹ của tôi nói không được chủ nhân cho phép, không thể tùy tiện vào phòng người khác, cho nên tôi mới ở phòng khách chờ.” Đỗ Hiểu Hùng cúi đầu giải thích, cậu nghĩ Chung Minh Lý là đang trách cứ cậu. Quả thật Tô Trạch Tú cũng nói qua mình không thể cảm lạnh, nếu sinh bệnh sẽ không thể thực hiện trách nhiệm của mình. “Tôi quan tâm cậu, không phải trách cứ. Số tiền còn lại sau khi gửi ngân hàng, thì mua cho mình chút quần áo cùng thức ăn, cậu rất gầy, đây là không khỏe mạnh, rất dễ mắc bệnh.” Chung Minh Lý có điểm chán nản cộng thêm buồn bực mà nói, quan tâm của mình như thế nào đến chỗ Đỗ Hiểu Hùng liền biến thành trách cứ a? Là Đỗ Hiểu Hùng quá thận trọng hay là bản thân ‘quá lạnh’, không giống người tốt? Bất quá cái này cũng thuyết minh tiểu động vật tuy rằng đến từ gia đình bình thường, nhưng gia giáo cũng không tồi, về sau phải cám ơn mẹ Đỗ đã dạy dỗ được một đứa con nhu thuận như vậy, Chung Minh Lý vì bản thân tìm cái bậc thang không tệ. “Cám ơn Chung tiên sinh…” hóa ra là anh ấy quan tâm mình, Đỗ Hiểu Hùng có điểm cảm động. Tuy rằng người khác cũng có hỏi qua Đỗ Hiểu Hùng, nhưng đấy cũng chỉ là thuận miệng khách sáo mà hỏi, cũng không có giống Chung Minh Lý tử tế cùng thân thiết như thế này. “Tôi đưa cậu về nhà trước. Không cần chờ Trạch Tú. Tôi sẽ nhắn tin cho hắn.” vì bảo vệ gấu nhỏ nhu thuận, Chung Minh Lý quyết định từ giờ trở đi phải ngăn chặn tên tiểu tử hư hỏng Tô Trạch Tú này tiếp xúc Đỗ Hiểu Hùng, để tránh ‘tiểu Hùng’ thuần chân bị lây tật xấu. Đỗ Hiểu Hùng không lay chuyển được Chung Minh Lý, rốt cục để cho hắn đưa mình về nhà. Cậu không dám để Chung Minh Lý lái chiếc xe hàng hiệu đến cái hẻm nhỏ chỗ mình đang sống, kiên trì yêu cầu được xuống xe trước mấy giao lộ. Chung Minh Lý đành phải thuận theo cậu, sau đó trộm đi theo ở phía sau. Thấy Đỗ Hiểu Hùng đi vào ngõ nhỏ cũ nát, bên cạnh đều là nhà trệt cũ kỹ sơ sài, nhóm tiểu thương (bán hàng rong) đầu đường đang chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc, Chung Minh Lý yên lặng tính toán làm như thế nào để cho Đỗ Hiểu Hùng tới nhà mình ở.