Trong Tử vân hiên. Vẫn là trà Long Tỉnh Tây Hồ thượng hạng. Sau khi tiễn Tống Hân Viện và Triệu Đông Minh, Lý Kha lại có chút say. Nghe nói uống nhiều trà cũng có thể bị say. Có điều, Lý Kha say không phải là vì uống quá nhiều trà. Hắn chỉ say sau khi uống trà ướp nhũ hương.   "Tiểu Tư, thứ trà đó để ở chỗ đó của em cả ngày mà em không cảm thấy khó chịu sao?" Lý Kha kéo mở vạt áo trước của Tiểu Tư, luồn tay vào trong, không ngừng lục lọi tìm kiếm thứ gì đó trong nội y gợi cảm của Tiểu Tư. Tiểu Tư bật cười khanh khách, như đặc biệt sợ nhột.   "Thì rất khó chịu, cho nên mới muốn Lý ca lấy giúp em đống trà đó ra mà." Tiểu Tư không những là tiểu thư đẹp nhất Tử vân hiên, công phu uốn éo ỏn ẻn của nàng cũng là thứ vũ khí mà bất kỳ nam nhân nào cũng khó chống cự nổi.   "Chẳng trách trà ướp của các em ở đây khác hẳn nơi khác. Xem ra, anh muốn uống trà ngon thì cũng phải tự mình động thủ tìm trà mới được a." Tay Lý Kha như tìm được thứ gì đó, hắn dùng sức tóm, dùng sức vê.   "Hứ, ư, Lý đại ca, sao anh vẫn chưa tìm được thế?" Hơi thở của Tiểu Tư đã có chút không tự nhiên. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ lên như quả táo chín. Vòng eo thon nhỏ mềm mại như rắn không ngừng uốn éo trong lòng Lý Kha.   Ánh mắt Lý Kha đã như phun lửa. Đó là một ngọn dục hỏa đói khát, chỉ muốn hành động. Là nam nhân đều sẽ muốn mạnh mẽ yêu thương một phen nữ nhân giống như Tiểu Tư. Nhưng, có người lại cứ không cho hắn được toại nguyện.   "Đúng là trà ngon mê hồn a. Trước đây chỉ biết mê hồn tửu, không ngờ thời đại tiến bộ rồi, có cả tiêu hồn trà nữa. Tớ cũng đến uống thử một chén, không biết mùi vị thế nào?"   Chẳng cần nhìn, Lý Kha cũng biết đó là ai. Chỉ là hắn kỳ quái, người này sao lại biết hắn ở đây? Chẳng lẽ là tình cờ?   "Doãn Xuyên, cậu là người hay quỷ vậy?" Lý Kha hỏi.   Doãn Xuyên tỏ vẻ háo sắc nhìn Tiểu Tư có chút luống cuống trong lòng Lý Kha, tịnh không trả lời câu hỏi của Lý Kha. Ngược lại gã hỏi Tiểu Tư: "Còn trà không? Anh cũng muốn một gói."   Thông thường nhìn thấy vẻ háo sắc của nam nhân, đám nữ nhân đều sẽ kinh hoảng lúng túng, trốn chạy như bay. Nhưng Tiểu Tư không hoảng sợ, càng không chạy. Nàng giống như thiếu nữ mới chớm biết yêu, ngượng ngùng nhìn Doãn Xuyên. Đôi mắt nàng tỏ ra đặc biệt trong sáng, rất thuần khiết. Nam nhân lại rất thích kiểu nữ nhân bề ngoài thì thuần khiết nhưng ngầm bên trong lại rất phóng đãng này.   Nhưng sau khi Tiểu Tư nghe Doãn Xuyên nhỏ giọng nói một câu, liền chạy biến mất như một chú thỏ con.   Lý Kha ngạc nhiên hỏi: "Cậu nói với cô ấy gì vậy?"   Doãn Xuyên nói qua loa. Gã chỉ hỏi nàng có muốn thử một lần làm chuyện xấu với hai nam nhân cùng lúc không mà thôi. Lý Kha bật cười lớn. Doãn Xuyên cũng cười. Có điều, Lý Kha ngưng cười rất mau. Hắn phẫn nộ hỏi Doãn Xuyên: "Hồi đại học, cậu chỉ thích phá hoại chuyện hay ho của tớ, thường xuyên khoét góc tường của tớ. Tớ thật không hiểu vì sao cứ luôn coi cậu là bạn thân."   Doãn Xuyên cũng không cười nữa. Gã lạnh lùng nói: "Ừ nhỉ, tớ cũng luôn coi cậu là bạn thân, có điều giờ đây tớ nhận thấy tớ sai lầm."   Lý Kha hỏi: "Sai lầm cái gì? Chẳng lẽ tới đi phá hoại chuyện hay ho của cậu hay sao?"   Doãn Xuyên đáp: "Cậu không phá hoại chuyện tốt của tớ, nhưng cậu đi ngược lại nguyên tắc của một người bạn thân."   Lý Kha lại hỏi: "Nguyên tắc gì?"   Doãn Xuyên đáp: "Bạn thân đương nhiên là có phúc cùng hưởng."   Lý Kha cười lớn: "Ha ha, vậy trước hết hãy đợi tớ hưởng thụ nữ nhân đó đã rồi chuyển cho cậu hưởng thụ nha. Tớ còn chưa được hưởng phúc, sao có thể chia nhau cùng hưởng với cậu."   "Hắc hắc, tớ không nói nữ nhân. Tới chỉ nói hai cái chén." Lúc này Doãn Xuyên mới bắt đầu cười thực sự, cười thật quỷ quyệt.   Lý Kha không nói gì. Hắn đang suy nghĩ xem làm sao Doãn Xuyên biết được chuyện đó, gã biết được đến đâu? Có điều, lòng hiếu kỳ vẫn cứ sai khiến hắn hỏi Doãn Xuyên: "Làm sao cậu biết được chuyện đó?"   Doãn Xuyên đáp: "Điều đó không quan trọng, quan trọng là tớ biết."   "Nực cười, cậu biết thì biết, có gì quan trọng chứ?" Lý Kha không phải tên ngốc, hắn đã cảm giác thấy tên lừa đảo đến rồi. Chỉ là tên lừa đảo này lại là bạn chí cốt bao năm qua của hắn. Điều đó khiến tâm lý Lý Kha cực kỳ, cực kỳ muốn chửi um lên. Có điều hắn vẫn cố nhẫn nhịn.   "Đương nhiên là quan trọng, bởi vì nhà tớ lại có tiền sửa sang rồi. Không những cần chỉnh trang, mà còn phải chỉnh trang đẹp một chút. Ngoài ra, tớ cũng mua một con xe. Có điều, tớ không thích Volvo, tớ thích con BMW. Tớ còn nghe nói, nước biển ở Maldives rất trong, rất xanh...."   "Nguyện vọng của cậu thật không ít. Nhưng nó có liên quan gì đến tớ?" Lý Kha cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa, chỉ có đánh người mới có thể dẹp được cơn giận đó xuống. Nhưng Doãn Xuyên nói một tràng khiến cho Lý Kha xua tan ý nghĩ muốn đánh người.   "Đó cũng không phải là nguyện vọng của tớ. Đó là nguyện vọng của Tiểu Nhã, cũng là muội muội của cậu. Tớ thì không mong muốn làm lão bà của tớ thất vọng." Doãn Xuyên rất tự nhiên tự rót cho mình một chén Long Tỉnh.   "Cái gì? Ai là lão bà của cậu?" Lý Kha đứng bật dậy. Giọng hắn cứ như muốn thổi tung mái nhà lên.   "Vậy tớ nói lại lần nữa. Lý Nhã đã là nữ nhân của tớ, cũng là lão bà của tớ. Cậu có cần gọi điện thoại về nhà tớ không?" Doãn Xuyên chẳng chút lúng túng, gã nhấp một ngụm trà Long Tỉnh xong lại nói: "Đương nhiên, trừ phi Lý Nhã không thích tớ, một cước đá bay tớ đi, vậy tớ cũng chẳng có gì để nói."   Lý Kha đang bấm máy điện thoại. Trong điện thoại, giọng nói quen thuộc của Lý Nhã hỏi rất ôn nhu: "Doãn Xuyên à?"   Đủ rồi. Lý Kha đã hiểu rõ mọi chuyện. Hắn hiểu rõ tính khí của muội muội Lý Nhã, chỉ cần là chuyện đã quyết định xong, nàng tuyệt đối sẽ không thay đổi. Từ trước tới nay, Lý Kha vẫn cho là Lý Nhã rất ghét Doãn Xuyên, cho nên hắn căn bản không ngờ đến giữa Lý Nhã và Doãn Xuyên lại nảy sinh quan hệ gì. Nhưng hắn vạn vạn lần không ngờ nổi, thế sự lại khó lường đến như vậy.   Một thiếu nữ ở trong nhà một nam nhân thì có ý nghĩa là thế nào, Lý Kha quá rõ rồi.   "Doãn Xuyên, cậu biết tớ luôn rất thương yêu muội muội của tớ. Nó mới mười chín tuổi, cậu phải chiều chuộng nó nhiều nhiều. Nào, uống trà." Giọng điệu Lý Kha đã biến đổi, biến thật nhanh, biến đến chẳng còn cách nào khác.   Doãn Xuyên gật gật đầu, nói: "Tớ cũng rất thương yêu cô ấy, cho nên, tớ muốn cô ấy hạnh phúc."   "Được rồi, chúng ta có thể hợp tác, tối đến nhà tớ, chuyện này phải bàn bạc với Tiểu Cảnh. Có điều, tới đáp ứng cậu, chúng ta là người một nhà, chuyện gì cũng dễ nói. Tớ mệt rồi, về trước đã."   "Được, cậu về đi, tối tớ đến." Doãn Xuyên tiễn Lý Kha đến cửa, gã mới quay lại ghế ngồi xuống. Tâm tình gã lúc này phức tạp đến khó diễn tả bằng lời.   Có phải là mình tham quá? Doãn Xuyên tự hỏi, có điều gã lại tự an ủi, không một ai sinh ra đã thiếu tiền. Con người phải dựa vào khả năng biện bác, dựa vào cơ hội, thậm chí dựa vào thủ đoạn. Thủ đoạn của Lý Kha chẳng lẽ không bỉ ổi sao?   Hơn nữa, mình còn phải nuôi cô nàng Tiểu Nhã đáng yêu đó.   Nghĩ đến Lý Nhã, Doãn Xuyên liền cười. Thậm chí gã còn cảm giác được cảm giác đau đớn ở tai. Đó là nỗi đau trong khoái lạc.   Điều duy nhất khiến Doãn Xuyên khó chịu trong lòng là gã không ngờ được Vương Cảnh cũng biết được chuyện này. Gã ẩn ước cảm giác Vương Cảnh lợi dụng gã.   "Xin hỏi tiên sinh, bạn anh đi rồi, vậy có cần dịch vụ mà anh ấy yêu cầu không?" Một giọng nói trong trẻo cắt ngang dòng suy nghĩ của Doãn Xuyên. Doãn Xuyên nhìn lên, tiểu thư xinh đẹp chạy biến mất lúc nãy đang đứng trước mặt gã, tấm xường xám rất mỏng, làm hiện rõ thân hình mỹ miều.   "Hử? Dịch vụ gì?" Doãn Xuyên hỏi.   "Thì là uống trà thơm của chúng em." Tiểu thư ngượng ngùng đáp.   "Ồ, đương nhiên, anh còn chưa được uống trà thơm của các em, anh uống được không?" Tử vân hiên rất có tiếng. Trà thơm ở đây rất nổi tiếng. Đương nhiên Doãn Xuyên hiểu đó là loại dịch vụ gì. Ánh mắt gã bắt đầu mạnh dạn mà trực tiếp.   "Được ạ" Tiểu thư bước đến trước bộ đồ pha trà, thuần thục thực hiện một lượt trà đạo, sau đó đứng lên, chậm rãi bước đến bên cạnh Doãn Xuyên. Không cần được sự đồng ý của Doãn Xuyên đã ưu nhã ngồi xuống đùi gã, ngọc thủ thon thả đưa lên tháo nút cài vạt trước áo xường xám, lộ ra nội y bằng ren màu trắng, móc từ giữa cặp nhũ phong cao vút ra một gói trà thơm bằng ngón tay, pha cho Doãn Xuyên một chén hương trà.   "Ha ha, thật là đáng mặt hương trà. Em tên là gì? Tay Doãn Xuyên đã ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của tiểu thư.   "Em tên Tiểu Tư" Tiểu Tư thẹn thùng đáp.   "Ồ, là tư trong tư xuân* đúng không?" Doãn Xuyên cười hỏi.   "Hi hi, không phải đâu, là tư trong tư tưởng." Tiểu Tư cười khúc khích.   "Anh chẳng tin. Anh phải xem xem em có tư xuân không." Tay Doãn Xuyên đã luồn vào trong qua đường xẻ tấm xường xám bên đùi. Ngón tay đến nơi mềm ấm ướt át, còn có từng làn hương thơm từ vùng đất riêng tư bí mật tỏa ra. Điều đó khiến cho Doãn Xuyên không thể ngừng nỗi ham muốn lại, nhất định thăm dò đến cùng mới xong.   Trước đó bị Lý Kha trêu ghẹo đủ kiểu, Tiểu Tư đã nổi lòng hươu dạ vượn, giờ lại đến lượt một tên xấu xa tán tỉnh càng cao siêu hơn, Tiểu Tư đã hết thuốc chữa cầu khẩn.   "Tiên sinh, chúng em, chúng em chỉ cung cấp dịch vụ uống hương trà thôi. Anh, anh nên dừng tay, hư"   "Anh chỉ nghĩ, nếu như trà để ở bên dưới của em vậy thì trà càng thơm ngon hơn nữa." Tay Doãn Xuyên như hoa lan, nhẹ nhàng linh hoạt sờ mó khắp cả cánh hoa của Tiểu Tư. Gã thuần thục thọc một ngón tay vào trong tiểu huyệt, ngón tay khác thì không ngừng trêu chọc hạt tiểu đậu nổi gồ lên kia. Đó là khu vực mẫn cảm trí mạng nhất của nữ nhân.   "Ôi, ôi da, tiên sinh, anh quá trớn rồi, không muốn đâu, a, a" Tiểu Tư đã mềm nhũn ra trong lòng Doãn Xuyên, miệng không ngừng cầu xin. Sự phản kháng của nàng mạnh mẽ vượt ra ngoài ý liệu.   Doãn Xuyên không ngờ Tiểu Tư lại phản kháng mãnh mẽ đến vậy. Gã cho là chỉ cần gã muốn, kiểu phục vụ gì Tiểu Tư cũng có thể cho gã. Nhưng, sự phản kháng của Tiểu Tư lại kích thích dục vọng của Doãn Xuyên. Bàn tay còn lại của gã bắt đầu hành động. Nơi chuyên môn cất giấu trà kia của Tiểu Tư bị Doãn Xuyên hung hăng nhào nặn, động tác càng lúc càng mạnh.   "A, không, không được, bị phát hiện, em, em sẽ bị, bị chửi mất. Ở đây quy định chúng em không được phép, a, không muốn đâu, a" Tiểu Tư không còn sức phản kháng, nhưng Doãn Xuyên trêu đùa càng lúc càng phóng túng hơn. Tiểu Tư đã ý thức được sự nguy hiểm, nàng không ngừng van xin.   Doãn Xuyên rất kỳ quái về nhu cầu tình dục của mình. Mấy ngày nay đã chinh phục Lý Nhã mấy chục lần rồi, nhưng ham muốn tình dục của gã vẫn rất mãnh liệt. Doãn Xuyên đang đắm chìm trong bể dục không còn chút lòng thương xót nào. Thậm chí gã kéo nội khố của Tiểu Tư xuống tận gót chân.   Trên đôi chân thon dài là một đôi giày cao gót tinh xảo, được buộc bằng những sợi dây nhỏ xinh. Chiếc nội khố bằng ren màu trắng kia treo lại trên mắt cá chân nhỏ xinh của Tiểu Tư, tỏ ra cực kỳ tính cảm, càng thêm kích thích Doãn Xuyên sâu sắc. Gã thô lỗ chọc thêm một ngón tay vào trong nhục huyệt của Tiểu Tư. Hai ngón tay thọc nhanh vào trong, ma sát nhục huyệt non mềm của Tiểu Tư.   Tiểu Tư sụp đổ. Nàng đã hoàn toàn vứt bỏ sức kháng cự. Đồn bộ của nàng di chuyển trước sau để phối hợp với ngón tay Doãn Xuyên, miệng vẫn kêu: "Xong rồi, lần này xong rồi, a a, nhẹ chút a" Nàng không biết rằng khóa kéo của Doãn Xuyên đã được kéo xuống, một cây nhục bổng hung dữ đang ngẩng đầu ưỡn ngực. Đến khi cái cây đó chọc vào đến một nửa, Tiểu Tư mới tỉnh ngộ. Nàng lại định giãy giụa, nhưng Doãn Xuyên không cho nàng cơ hội, eo lưng mạnh mẽ của gã thúc mạnh một cái, dương v*t to dài cắm thẳng vào sào huyệt của Tiểu Tư không dư lại chút nào..   "A...." Tiểu Tư quay lưng về phía Doãn Xuyên phát ra một tiếng rên rỉ kéo dài. Nàng không tự chủ được hẩy đồn bộ về phía sau.   "Ư..." Hai tay Doãn Xuyên luồn qua nách Tiểu Tư, ôm lấy vòng eo thon nhỏ của nàng bắt đầu chuyển động. Có lẽ gã muốn ngắm nhìn da dẻ sau lưng Tiểu Tư, Doãn Xuyên định cởi chiếc xường xám ra, nhưng Tiểu Tư lại ngăn Doãn Xuyên lại.   "Đừng, đừng cởi nữa, ở đây bốn phía là cửa sổ, nếu để người khác phát hiện ra thì sẽ xảy ra chuyện mất. Tiên sinh, em xin anh." Tiểu Tư đơn giản là muốn khóc lên được. Có điều lần này Doãn Xuyên không cưỡng bách nữa. Gã "ừ" một tiếng, không ngờ lại ôn nhu cài lại nút áo bị mở ra giúp Tiểu Tư.   Tiểu Tư lạ lùng quay đầu lại, nhìn Doãn Xuyên một cái với vẻ cảm kích, rồi lại quay đầu đi. Chỉ có điều, nàng bắt đầu nâng đồn bộ lên, rồi sau đó lại từ từ hạ xuống. Dần dần, tốc độ của Tiểu Tư càng lúc càng nhanh, tư thế của nàng cũng càng lúc càng tự nhiên. Doãn Xuyên càng là hưng phấn không thôi. Vén vạt dưới chiếc xường xám lên, Doãn Xuyên nhìn thấy rõ nhục bổng không ngừng nhập vào xuất ra trong nhục huyệt của Tiểu Tư, ái dịch thấm ướt cả âm nang.   "Hà, Tiểu Tư, em nhiều nước thật đấy."   "A, a" tiếng thở hổn hển là câu trả lời của Tiểu Tư.   Đúng lúc đó, có người gõ cửa phòng bao, một bé gái bước vào. Doãn Xuyên muốn rút nhục bổng ra cũng không còn kịp nữa. Trong lúc vội vàng, Doãn Xuyên và Tiểu Tư vội vã duy trì nguyên tư thế cắm vào. Cũng may y phục Tiểu Tư đã được cài lại cẩn thận, hai chân Tiểu Tư lại đặt song song nên bé gái bước vào kia không hề phát hiện ra có chỗ nào kỳ lạ. Cũng có lẽ bình thường Tiểu Tư vẫn ngồi trên đùi khách, giúp khách pha trà nên cô bé có nhìn thấy cũng không lạ.   Cô bé đó chỉ đến để báo cho Tiểu Tư biết chủ quán muốn nàng đi chào hỏi một số khách khứa khác. Dù sao Tiểu Tư cũng là thiếu nữ đẹp nhất ở Tử vân hiên, không ít người mộ danh Tiểu Tư mà đến.   "Ừ, được rồi, Tiểu Dương, em ra ngoài đi, chị sẽ đến sau." Tiểu Tư đỏ bừng mặt nói với cô bé.   Cô bé vâng một tiếng rồi đi ra ngoài.   Doãn Xuyên lập tức ôm Tiểu Tư lên, để nàng đối diện với mình, sau đó nói với nàng: "Em cho vào đi."   Tiểu Tư không một chút do dự. Nang thẹn thùng cầm lấy cây nhục bổng ướt sũng, nhắm trúng huyệt khẩu hồng lựng từ từ ngồi xuống. Cảm giác sảng khoái tức thì lại lan tỏa ra khắp toàn thân. Nàng yêu kiều rên rỉ nằm úp lên ngực Doãn Xuyên.   Trong chớp mắt, dục vọng bị kiềm nén lại do cô bé vừa rồi đột nhiên xông vào lại bùng lên điên cuồng. Doãn Xuyên đỡ lấy đồn bộ của Tiểu Tư, bắt đầu mãnh liệt thúc đẩy, phát ra tiếng "bép bép" trong trẻo.   Tiểu Tư lo ngại tiếng động quá lớn. Nàng chỉ đành nghiến chặt răng không để bản thân phát ra âm thanh. Nhưng khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt long lanh ướt sượt cũng đủ khiến cho Doãn Xuyên biết rằng nàng rất thoải mái, mật độ nhấp nhổm của đồn bộ đã đến cực hạn.   Đột nhiên, Tiểu Tư ôm chặt lấy đầu Doãn Xuyên, điên cuồng hôn vào miệng Doãn Xuyên. Đầu lưỡi nàng xoắn xuýt lấy đầu lưỡi Doãn Xuyên, quấn chặt lấy nhau.   Cuối cùng, trong cánh mũi Tiểu Tư phát ra hơi thở thấp trầm mạnh mẽ.   Ái dịch liên tục không ngưng phun vọt ra. Cũng vào thời khắc đó Doãn Xuyên bắn mãnh liệt vào trong hoa phòng của Tiểu Tư.   Tiểu Tư rời khỏi phòng bao. Cảm xúc mãnh liệt vẫn chưa hoàn toàn tan biến hết Tiểu Tư đã phải đi. Có điều Tiểu Tư cho Doãn Xuyên biết, từ trước tới nay nàng chưa từng trải qua cao trào như vậy.   Thả lỏng hoàn toàn, Doãn Xuyên tin tưởng lời nói của Tiểu Tư. Gã càng tin tưởng câu nam nhân sau khi có tiền mới có sự phấn khích về tình dục. Hiện giờ Doãn Xuyên có chút phiền muộn, buồn phiền vì sao bản thân không quen biết Tiểu Tư sớm một chút.   Tiểu Tư hoàn toàn có thể thỏa mãn nhu cầu tình dục của gã. Đương nhiên, đó chỉ là thỏa mãn nhu cầu tình dục của gã mà thôi.   "Anh có biết em đang đợi anh, nếu anh thật sự để ý em, thì tại sao lại để em cô đơn trải qua những đêm dài vô tận....." Tiếng chuông điện thoại của Doãn Xuyên vang lên.   "Alô, Tiểu Nhã à? Có mong anh không?" Doãn Xuyên biết đó là điện thoại của Lý Nhã gọi đến, ngữ khí của gã rất ôn nhu.   "Đương nhiên là mong, mong anh mau chết đi." Ngữ khí của Doãn Xuyên rất ôn nhu, nhưng ngữ khí của Lý Nhã lại bùng lên như núi lửa. Nàng còn cho Doãn Xuyên biết Vương Cảnh và Vân Vũ Lôi có đến. Lý Nhã hỏi Doãn Xuyên, có phải hắn có một chân với Vân Vũ Lôi?   Đầu Doãn Xuyên bắt đầu to đùng ra.   --------------- * Tư xuân giải nghĩa là nhớ mong lạc thú, tình yêu, tình dục.