Sao cậu ấy biết nhỉ? Cứ như có nhãn quang thần kì ý? Mà ôi dồi ôi, cái ngữ điệu sặc mùi hờn dỗi ợ. Ngày xưa hồi cấp 2 trường cũ của tớ cũng có một đôi bạn thân khác giới, mỗi lần cãi nhau là đứa con gái giận miết, thằng con trai phải dỗ dành phát mệt luôn á. Thế nào mà số Thu chẳng được hưởng cái phước ấy gì sất. Kiểu này tớ mà về chắc bạn giận rồi cạch mặt đến Tết năm sau mất. Các cụ dạy rồi, trời không chịu đất thì đất phải chịu trời thôi. Đành vậy, đi xuống nhà chơi với các chị, đợi một hai tiếng nữa bạn hạ hoả thì mình lên nịnh nịnh chút vậy. -“Khôi chưa dậy hả Thu?” -“Vâng, à em còn chưa biết tên hai chị ạ?” Đành phải nói dối giữ thể diện cho bạn chứ lớn tướng rồi còn làm nũng người ta chả cười cho thối mũi á. -“À, chị Na, chị kia là chị Nết. Hai đứa tối qua xem hài chú Linh vui không?” -“Dạ? Gì cơ ạ?” -“Ơ thấy Khôi mua vé từ lâu rồi ấy, nghe bác lái xe kể chuyện hôm qua ăn cơm nhà ông xong là đưa Khôi tới nhà Thu luôn mà.” -“Ôi em không biết, em có đi xem hài nhưng với bạn khác cơ ạ.” -“Tiếc nhỉ, chắc Cún muốn cho Thu bất ngờ đó, mà không nói trước lại thành dở.” Ựa, thì ra là như thế. Cái người này, buồn đời quá đi mất. Tớ ở dưới tám chuyện với các chị linh tinh loạn xạ cả lên, cười phớ lớ ý chứ. Mãi tới mười hai giờ kém mới giật mình nhớ ra bạn, chạy lên xin lỗi rối rít đập cửa ầm ầm mà chẳng ăn thua nên đành gọi chị Na thủ thỉ. -“Chị ơi chị có chìa khoá không ạ, Khôi khoá trong rồi.” -“Hả? Khoá trong á?” Eo, chị ấy kiểu như sốc lắm ấy, chị Nết nghe thấy cũng tái mét cả mặt, giọng run cầm cập. -“Hay…thằng bé…phát bệnh rồi…” -“Bệnh gì cơ chị?” -“ Khôi bị tự kỷ mà, chẳng nhẽ em không biết? Chết rồi…mười lần Khôi khoá trái cửa thì y như rằng chín lần bị vậy…sao cả năm nay tưởng ổn rồi cơ mà…khổ quá…sao đây…trời ơi…” Không, tớ biết mà. Nhưng tớ chưa bao giờ nghĩ nó tiêu cực tới mức này. -“Gọi cho cô Vân đi, mày còn đứng đấy làm gì?” -“Mày bị mất trí à, đêm qua cô Vân bay sang Pháp rồi còn gì, chiều ngày kia mới về cơ.” -“Thế gọi chú Đăng đi.” Chị Na bấm số mãi mà không ai bắt máy, hai chị bối rối làm Thu luống cuống theo. Chị Nết bảo lần nào Khôi phát bệnh cũng rất hung dữ, chỉ có ba mẹ cậu ấy mới dám tiếp xúc, nhưng nếu bây giờ mà không có ai vào đó canh chừng chỉ sợ bạn sẽ đến giai đoạn tự hành xác thôi. Trời ơi, tớ nghe mà bủn rủn hết cả người đi ý. Mà đời nó lạ thật đấy, bình thường Thu sợ chết lắm cơ, chẳng hiểu lúc đó ăn phải cái bả gì mà gan thế chứ nị, cương quyết bảo hai chị đưa chìa khoá cho mình. Eo, các bà ấy nhìn Thu ngưỡng mộ kinh khủng khiếp á, dặn dò đủ thể loại rồi còn bảo nếu có chuyện gì thì nhớ chạy thật nhanh ra ngoài. Vâng, em biết, tất nhiên là phải thế rồi. Khiếp nín thở luôn ấy, tớ rón rén mở cửa rồi nhẹ nhàng đóng lại, căn phòng rất rộng nên mãi mới tìm được bạn. Cậu ấy ngồi gọn lỏn trong một góc tường trông lẻ loi lắm, tự nhiên lúc nãy sợ hãi bao nhiêu thì giờ Thu lại thấy thương Khôi bấy nhiêu. Chầm chậm tiến tới chỗ bạn. Sách, bút vẽ, màu nước, từng thứ một từ phía đó ném vào người Thu. Tớ chuẩn bị tinh thần rồi nên không bị sốc, nghe kể đợt nặng nhất bạn còn ném dao cơ, thế này còn nhẹ chán rồi đấy. Nói chung rất là may mắn vì xung quanh Khôi giờ không có đồ vật gì nguy hiểm cả, bởi vậy Thu lấy hết sức can đảm lao vào cầm tay bạn. -“Thôi mà, đừng giận Thu nữa nha.” Cậu ấy lườm tớ rồi giật ra, viết viết vài chữ vứt cho Thu. “Biến đi, tất cả mọi người trên đời này không ai tôn trọng Khôi cả.” -“Gớm Thu còn tưởng Khôi chính chắn lắm, hoá ra cũng có lúc giăng bắp phơ lâu thế này đó. Nói năng tầm bậy à, ba mẹ Khôi là bận thôi chứ tất cả đều thương Khôi mà.” “Thu thì biết cái gì mà phán xét? Ngay cả Thu cũng vậy, Thu hứa mà không giữ lời.” Hứa gì nhỉ? À, hình như hồi lâu rồi hứa không được léng phéng với thằng nào thì phải? Chết mất thôi, có một thằng bạn tự kỷ và trí nhớ tốt nó khổ thế đấy, nghĩ mãi mới ra được lý do xoa dịu người ta. -“Ơ tủi cho Thu quá đi ý, nào có chơi với Khỉ đâu, hôm qua đến xem hài rồi mới gặp, lúc về cậu ấy cứ nằn nỉ đi theo, bạn bè với nhau thì nể mặt tý chứ.” “Ừ thế sao giờ không nể mặt luôn một thể đi còn tới đây làm gì?” Khiếp nói thế rồi mà có người vẫn trách móc bực tức, mình sán vào thì bạn đẩy mình ra mới sợ chứ. Đẩy cũng nhẹ thôi, nhưng mà tớ tận dụng cơ hội luôn, nước mắt nước mũi dạt dào, mếu máo bù lu bù loa cả lên. -“Ối dồi ôi, đau quá trời ơi…chết rồi hình như gãy xương rồi hay sao ấy, đau chết mất…” Thấy mặt Khôi hơi biến sắc, Thu liền bồi thêm bài ca ăn vạ. -“Bạn bè thân thiết để làm gì đâu? Tấm lòng tớ bạn cũng đâu có hiểu được đâu? Còn ác độc ra tay với tớ nặng như này…” -“…” -“Thu nào có muốn làm bà chủ vựa than tổ ong? Đen như này còn bán than nữa thì thành cái gì cơ chứ? Hôm qua chưa kịp từ chối đã bị bảo vệ đuổi rồi, tối Khỉ gọi Thu còn chẳng nghe máy nữa cơ…không tin Khôi kiểm tra mà xem…” -“…” -“Oan quá trời quá đất…oan ơi là oan ý…” Eo, tưởng xuôi xuôi rồi cơ, thế nào mà vẫn giận đuổi Thu ra ngoài á. Thôi đành xin lỗi Khôi, tớ chẳng còn cách nào tử tế nữa đâu, đành phải khốn nạn đây. Hét lên một tiếng đầy ai oán rồi ngã phịch một phát. Giả ngất ạ. Ôi trời, biết nó hiệu quả thế thì mình đã áp dụng luôn từ lúc bước vào căn phòng này. Có người ngay lập tức lao ra ôm Thu, lay Thu, vỗ vỗ Thu. Ti hí mắt lươn nhìn thấy bạn hoảng hốt lắm á, phì cả cười. Xong bị ăn một cái tát. Tát nhẹ nhẹ yêu yêu thôi chứ cũng không đau đâu. -“Đừng giận Thu nha, Thu biết lỗi rồi ý. Lần sau không bao giờ gặp Khỉ nữa luôn…” Bình thường nếu ai bắt ép hay cấm đoán Thu điều gì thì Thu thấy khó chịu lắm cơ, nếu cảm thấy đối phó được người đó thì tớ sẽ chống trả đến cùng, nếu không thì sẽ ngọt nhạt giả bộ tuân lệnh. Nhưng mà câu vừa nói ra lại là cam kết thật lòng đó. Chẳng biết nữa, tại Thu thương Khôi lắm, cứ thấy bạn tội tội kiểu gì á. Hôm đầu tiên tới đây thì có chút ghen tỵ với căn phòng sang trọng xa hoa này, nhưng giờ thì hết rồi, chỉ cảm thấy lạnh lẽo tẻ nhạt đến chán ngắt à. Nhà tớ nhỏ lắm, nhưng có ba có mẹ cười suốt cả ngày ý, vui ơi là vui. “Thu nói thật không?” -“Thật mà.” “Chỉ không gặp một mình thằng đó thôi hả?” Ặc, cái ông tướng này nữa, rốt cuộc ông tự kỷ thật hay làm màu đấy. Cảm giác nó cứ sai sai thế nào á, nhưng nhìn bạn trán má mồ hôi nhễ nhại, muốn nói mà cũng chẳng thốt được toàn phải dùng bút viết hí hoáy nên thôi Thu mặc kệ đời luôn á. -“Không, tất cả luôn, chỉ chơi với một mình Khôi thôi, hài lòng chưa? Rồi lâu dần tớ cũng giống Khôi á, bị tách biệt khỏi thế giới này rồi tự kỷ ấy.” “Có sao đâu, dù gì thì cũng có nhau mà.” Gớm, sao tự dưng ngọt thế? Đột nhiên trông chẳng đáng sợ như lúc nãy mà lại cứ dễ thương như con cún nhỏ ý, Thu thấy cưng quá liền trêu. -“Ai mà nói được trước chuyện tương lai cơ chứ, nhỡ đâu mai sau Khôi có bạn thân mới nha, hai người dung dăng dung dẻ chơi với nhau á, rồi Thu cũng giống như Khôi bây giờ nè, một mình ngồi cô đơn ở góc phòng ném đồ, ném hết đồ thì tự hành xác…” “Không đâu, cả đời này Khôi quyết định không có ai khác nữa Thu à.” -“Eo, phét lác. Kiểu gì tớ chả phải lấy chồng, Khôi cũng phải lấy vợ nữa, tới lúc đó rồi hai người kia thấy bọn mình thân quá thì ghen chết à.” “Thế hay bọn mình lấy nhau đi, đó là phương án tốt nhất rồi.” Ựa. Tớ ngượng đỏ bừng bừng cả mặt à, giật ngay tập giấy nhớ của bạn nhét vào túi quần. Phải thế thôi chứ để cái ông tướng này viết thêm vài câu nữa chắc Thu truỵ tim xừ nó mất. Xong hôm đó Khôi bị sốt đấy, khổ thân lắm á. Hình như hai chị báo cho mẹ Cún rồi hay sao ý, thấy cô gọi cho tớ dặn dò nhiều thứ lắm, giọng cô nghèn nghẹn, chắc cô lại lo cho con phát khóc rồi. -“Thu à, Khôi trông vậy thôi nhưng bệnh của bạn nặng lắm đó con ạ. Thằng bé ít thân với người khác nhưng đã thân rồi thì nó rất ích kỷ con à, thỉnh thoảng còn bị ảo giác tất cả mọi người bỏ rơi mình, sau đó rối loạn tâm lý dẫn tới không kiểm soát được hành động của bản thân. Chỉ mới một năm gần đây là bình thường thôi chứ hồi cấp hai cứ vài ba tháng lại phải nhập viện điều trị một lần. Cô đang đợi chuyến bay sớm nhất để về rồi, nhưng con thương cô thì đừng nặng lời với bạn con nhé, có gì nhường Khôi một chút.” Thu ngoan ngoãn dạ dạ vâng vâng rồi xuống nhà bê cháo các chị nấu với thuốc mang lên cho bạn. -“Thu đút cho Khôi nhé…nhưng nếu Khôi tự ăn được thì thôi…” Bạn lắc đầu nguầy nguậy, thế là tớ bón cho cậu ấy, xong Thu đói quá, hỏi Khôi dùng chung thìa có sợ bẩn không thì bạn cũng lắc đầu nên tớ ăn cùng luôn cho tiện. Ngon, công nhận cháo nhà giàu ăn ngon hơn hẳn cháo nhà nghèo. Hai đứa chén hết nửa cái nồi. Cho Khôi uống thuốc xong tớ định xuống nhà chơi để bạn ngủ trưa á, nhưng cậu ấy không chịu nên đành ở lại. Người ta nằm còn Thu cũng ngồi dựa lưng vào thành giường nói chuyện linh tinh cho bạn khuây khoả. -“Khôi à, từ giờ đừng nghĩ ngợi tiêu cực nữa được không, khi nào buồn thì phải nhắn tin ngay cho Thu.” Vừa mới nói dứt lời máy đã nhận được tin nhắn chứ, cái tên này hay quá đi mất. “Trong số bạn khác giới của Thu thì Thu thương ai nhất?” Eo, hỏi thế nữa? Thôi thì cũng ngẫm nghĩ rồi trả lời thật lòng, thương Khôi nhất. Lý do thì ngoài thân với nhau ra còn ngưỡng mộ Khôi học giỏi nữa, với cả bạn bị bệnh ý nên trong lòng Thu có chút đặc biệt hơn người khác. “Mai sau cũng thế à hay chỉ giờ thôi?” -“Khôi đừng lo xa quá, Thu bảo rồi, tương lai chúng ta còn yêu nữa mà, đôi khi có gấu rồi thì chuyện sẽ khác đi ý.” “Mẫu gấu lý tưởng của Thu là gì?” Á, sao tự dưng tra hỏi lắm thế? Tớ thì đã tính tới chuyện này đâu, tại còn mải học hành mà, nhưng thôi bạn thắc mắc thì cứ trả lời bừa đi vậy. -“Là người Thu nói một không được cãi hai nè, không cần quá đẹp trai lắm tiền nhưng phải có chí tiến thủ, biết phấn đấu lo được cho vợ cho con. Là người thương Thu nhiều thật là nhiều, cho dù Thu già nhăn nheo thì mỗi sáng ngủ dậy vẫn đều đặn thơm Thu…” Chưa nói dứt thì đã bị tên chết bầm nào đó kéo ngã rạp xuống dưới rồi rất nhanh chụt một phát lên trán á. Chỉ mất mấy giây thôi mặt Thu đã ửng hồng lên ấy, tim thì tưởng rớt ra ngoài luôn rồi. “Thơm như thế à?” Đó, đã nóng nóng khó chịu rồi còn nhận được tin nhắn hỏi rất chi là đểu, hại Thu xấu hổ ngượng ngượng, ức ơi là ức ý. -“Không, sai rồi. Hoàn toàn sai rồi.” “Ờ, thế hay Thu chỉ dạy cho Khôi đi…” Eo, cậu ấy còn hơi nghiêng nghiêng cái má ý, ghét không chịu được mà. Tớ bực quá véo cho bạn vài cái đau thật là đau. Bạn cũng chẳng vừa chút nào, cấu eo tớ. Thu lấy gối phang Cún, tưởng sau đó cậu ấy sẽ đập lại vài phát trả đũa cơ, ai ngờ nằm yên chịu trận mới choáng chứ. Tớ bắt nạt người ta chán thì đổi chủ đề. -“Mấy hôm trước Thu đọc bài báo phỏng vấn hai anh khoá trước trường mình được Harvard nhận mà thích quá à, ngưỡng mộ nữa. Đầu Thu rất nhạy với tiền nên mai sau sẽ đăng ký học kinh tế. Thật ra biết rằng khoa kinh tế của Harvard rất chi là tốt ấy, nhưng trường đó hơi cao nên chắc apply thử sức chứ không đặt quá nhiều áp lực cho mình. Chỉ cần trúng những trường trong top 50 hay kể cả 100 là cũng thấy sướng rồi. Thu đang tính chơi vài hôm thôi rồi quay vào ôn thi mấy cái chứng chỉ như kiểu TOEFL, IELTS, ACT với SAT…” Khôi cầm tay tớ, rất chăm chú lắng nghe. -“Khôi bảo mai sau thích học cùng trường đại học với Thu mà, thì Khôi cũng phải có chứng chỉ đó để apply ấy. Khôi mau khoẻ để ôn cùng Thu nha.” Thu luyên tha luyên thuyên mấy cái tip đọc được ở trên mạng á, giảng cho Khôi đủ thứ luôn, nào là không phải học giỏi kiến thức trên lớp là đã làm tốt được đâu, phải có giáo trình và kế hoạch ôn luyện riêng nha, nào là tuy hơi vất vả chút nhưng mai sau được đi du học thật thì sướng với cả bõ công. Bạn cười cười nhìn Thu. Chắc là cậu ấy ngưỡng mộ tớ đấy. Eo, lâu lắm mới có dịp ba hoa, phởn kinh khủng khiếp luôn á. Khổ nỗi đời chẳng như mơ, hôm trước chém gió bao nhiêu thì hôm sau thấy hố bấy nhiêu. Hố nặng ợ. Có bao nhiêu cái chứng chỉ thì Khôi thi hết rồi, điểm không tuyệt đối thì cũng gần tuyệt đối, còn quái gì đâu mà ôn với chả tập. Ôi dồi ôi, cái người này không chỉ học giỏi mà tài giả nai cũng đỉnh cao đó. Thấy Thu bĩu môi lườm đểu bạn liền kéo tớ nhét xuống ghế, cậu ấy cũng ngồi cạnh nắn nót từng chữ. “Đừng giận, mấy cái này Khôi thi từ lâu nên cũng sắp hết hạn rồi, để apply chắc vẫn phải thi lại.” -“Thật á? Vậy Khôi với Thu học cùng nhau nha.” “Ừ