Chuyện đó, tớ mất tận mười phút xem xét mới có được giải pháp tối ưu nhất. Hôm sau, Thu tìm Khỉ, là cái người cá cược với Hưng. Mà quên mất, cậu này cũng chính là cậu bắt nạt Khôi đợt trước. Chẳng biết bạn tên là gì nữa, thấy cái mặt cười cứ nhăn nhở như con khỉ thì gọi tạm thế thôi. Sau một hồi thương lượng, để cho đồng chí thời gian suy tính thiệt hơn, rốt cuộc cuối giờ máy báo tin nhắn OK. Thế là xong rồi đó, bạn đã nghe theo, dụ Hưng tiền cá cược tăng lên bảy triệu, sau khi thắng hai triệu kia là của Tây Thu. Không đồng ý cũng không được cơ, Khỉ ý, lựa chọn giữa bản thân sủa và Hưng sủa, chắc chắn phải chọn Hưng rồi, cậu ấy có bị đụt đâu mà. Buổi chiều được nghỉ, tớ đang làm bài tập thì có khách gọi điện đặt hai chục túi tào phớ. -“Thu ở nhà học để ba đưa cho.” -“Thôi cũng gần mà ba, con đi lát là xong, ba ở nhà với mẹ đi ạ.” Mẹ tớ đợt này lại hơi ôm ốm, thương lắm. Nên ba ở nhà vẫn hơn, nhỡ có làm sao thì ba còn ẵm mẹ gọi xe vào viện, tốc độ nhất định nhanh hơn tớ. Thu mang đồ tới, người mở cửa, không ngờ là Hưng. Nhà Hưng cũng to đấy, nhưng so với nhà Khôi thì giống như so muỗi với ruồi ý. Hưng thì có ăn tào phớ đâu mà làm màu, kiểu này mua để lấy lòng Thu thôi chứ gì, rồi lại vứt hết vào sọt rác đây mà, khổ công ba Thu ngâm đậu xay đậu các kiểu, cẩn thận tỷ mỷ sạch sẽ mới được túi tào phớ thơm phức. Nghĩ mà cứ thấy bực bực, chẳng muốn bán cho lớp trưởng nữa, mang về từ giờ đến tối thể nào chả có khách mua hết. -“Quên không nói cho sếp biết, giá cả giờ tăng hai mươi ngàn một túi rồi. Sếp không mua được đâu. Tớ về đây, chào!” -“Ê, từ đã…” Hưng giật lấy tào phớ rồi vội vàng nhét năm trăm vào tay tớ. Các bạn đúng là con nhà có điều kiện, năm trăm mà cứ làm như năm ngàn không bằng. -“Thu ở đây đợi Hưng một lát.” Bạn quay vào cất đồ, thay bộ áo quần, dắt ra cái xe đạp địa hình đẹp lắm, rồi rủ tớ đi chơi. Ôi giời, đi thì đi, sợ gì mà không đi. Đi xem Hưng còn những trò gì nữa, lợi hại ra sao. Cảm giác đứng với Hưng cũng chẳng khá khẩm hơn với Khôi là mấy. Sếp nhuộm tóc vàng hoe, mặc đồ hip hop, tai còn bấm khuyên nữa, nói chung là đi đến đâu nổi bần bật đến đấy, một lần nữa, dìm Tây Thu không thương tiếc. Xem xem vài thứ, cũng thấy vui. Ở trong trung tâm thương mại họ bày hàng gấu bông đẹp lắm, nhìn sướng hết cả mắt. Tớ dừng ở đó ngắm hơi lâu, chợt sếp hỏi. -“Thu thích à? Hưng tặng Thu nhé.” -“Hả? Không cần đâu, không thích…” -“Rõ là cậu thích mà?” -“Tốn tiền lắm, cũng chẳng có ích gì, đi thôi, đi ăn kem, Thu đãi.” Tớ có tiền bán tào phớ mà, dù sao lời lãi hơi bị nhiều, khao Hưng cây kem ốc quế cũng được. Thế nào mà tớ cứ lôi còn cậu ấy cứ nhất định phải mua, mà đắt quá cơ, cái con to to màu hồng đó gì mà gần một triệu, chắc chị kia thấy lớp trưởng ngây thơ nên nói thách rồi. Cuối cùng tớ đành thở dài thương lượng. -“Có một thứ Thu thích hơn, nếu Hưng cứ quyết phải mua con gấu này, chi bằng để tiền đó mua thứ đấy, Thu sẽ cực vui ý.” Sếp gật đầu lia lịa luôn, tớ kéo cậu ấy đến siêu thị, hai đứa vòng vèo mãi mới tới hàng hải sản. Thu chỉ chỉ. Hưng thì ngơ ngác. -“Cua á?” -“Ừ, Hưng mua cua cho Thu đi, một con thôi cũng được.” Trời, mắt cậu ấy trố đến nỗi sắp long ra rồi ý. -“Hả? Mua làm gì?” -“Để ăn chứ còn làm gì nữa.” -“Thu thích ăn cua à?” Không, là mẹ Thu thích. Mà nhà Thu nghèo lắm, cua thường còn hiếm khi ăn nữa là cua biển. Nhưng giải thích thì lòng vòng nên tớ chỉ ậm ừ thôi. Hưng cười, rồi Hưng mua cua cho Thu thật, mua hẳn năm con. Sau đó lúc về sếp kêu sếp đi vệ sinh, loáng một cái lúc ra đã cầm con gấu bông trên tay. Cậu ấy bảo mua rồi không trả lại được, nếu tớ không cầm thì vứt đi. Thôi thì thương em ấy nên Thu đành mang em về, cho em một mái nhà. Tây Thu từ bé tới lớn chưa bao giờ được ôm gấu bông to như này cả, cho nên thích chết đi được ý. Buổi tối còn được ăn cua sốt me nữa, đúng là một ngày vui vẻ. … Dạo này tớ đang chuẩn bị cho vòng thi chọn đội học sinh giỏi Toán cấp thành phố nên hơi bị nhọc. Thực ra sang đầu học kì hai mới thi cơ, nhưng cứ phải lên kế hoạch ôn từ giờ cho chắc. Nhưng có khi từ mai phải thay đổi chiến lược chứ cứ cố quá thành quá cố thì nhục, điển hình là hôm nay, mệt đến nỗi người nóng nóng sốt sốt, bỏ cả tiết thể dục. Cũng may có giải chạy rồi, không được nhất nhưng thầy vẫn hứa thầy sẽ cho mười phẩy. Thế cho nên yên tâm ngủ trên lớp. Đến lúc trống điểm, các bạn dần dần đi lên mới tỉnh. Trên bàn tự dưng có một hộp nước ngọt và một hộp sữa, lại đúng lúc Thu đang khát chứ. -“Thu uống chút đi cho khoẻ.” -“Hưng mua cho tớ à? Cả hai hộp?” -“Không, tớ mua nước ngọt thôi.” Vậy hộp sữa ở đâu ra? Thôi, nhọc cũng chẳng quan tâm được nhiều, kệ nó đi. -“Buổi hẹn hò hôm qua vui quá, tớ biết một quán hải sản rất ngon, hôm nào hai đứa mình đi ăn nhé.” Gì vậy sếp? Choáng quá, suýt sặc luôn. Bạn rêu rao khá to, không chỉ mình tớ muốn sặc mà các bạn cũng sốc chẳng kém. Nếu mục đích của bạn là làm Chi ghen thì chúc mừng nhé, mặt Chi có vẻ hơi nhăn nhăn kia kìa. -“Cái gì, lớp trưởng và Tây Thu…” -“Tin đồn thế mà lại thật à?” -“Nhanh vậy?” … Bọn trẻ con này, có tý mà đã nhao nhao cả lên. Tớ giờ thành siêu sao rồi, tâm điểm của xã hội, có chối như nào thì các bạn cũng không tin, biện minh khản cả cổ mà mấy chế cứ quay xuống ngây ngốc ngưỡng mộ. Có mỗi bạn bàn bên cạnh quay sang lườm, thực ra nói thì có khi người ta nghĩ Thu làm lớn chuyện, bởi vì Khôi liếc qua rất nhanh, nhưng không hiểu sao tớ cứ có cảm giác cậu ấy lườm tớ ý. Xong rồi bạn giật lấy hộp sữa trên bàn ném vào balô. Mặt đen rồi kìa, lại giận hay sao ấy, bạn dạo này tính khí thất thường, hay bực tức lắm. Thôi mình người lớn không chấp, tớ đành làm hoà trước. -“Hôm trước lừa Khôi là Thu sai, Thu xin lỗi Khôi, mua rồi thì đưa Thu uống cho.” -“…” -“Ê…” -“Hay Thu tự lấy nhé?” -“…” -“Khôi không nói gì là đồng ý đấy.” Đang định với sang thì tay bị sếp Hưng kéo lại, giọng sếp hùng hùng hổ hổ. -“Thu thích uống sữa thì Hưng mua cho Thu.” Khổ, vấn đề không phải là hộp sữa. Vấn đề là Thu không muốn thấy Khôi buồn, chẳng hiểu gì sất. Túm lại buổi đó ngoài một hộp nước ngọt thì Tây Thu uống thêm một hộp sữa của Khôi, cộng hai hộp mới Hưng mang lên, mấy tiết sau đó cứ phải xin ra ngoài liên tùng tục. Rồi buổi Prom cũng tới, An Chi khoe được tặng hai vé, ý tứ không biết rủ ai đi cùng. Con trai trong lớp nhao nhao, biết đâu rằng bạn cứ lén lút nhìn bàn cuối cùng, tiếc là Cún chẳng có động tĩnh gì cả. Qua tiếp xúc lâu ngày Thu thấy lớp trưởng bản chất là người tốt, chẳng qua hiếu thắng quá thôi. Thu cũng bày tỏ quan điểm rõ ràng rồi, rằng Thu còn phải học chưa yêu, rằng Thu xấu xí đi bẽ mặt bạn lắm, bóng gió là Thu phải giữ first kiss cho chồng tương lai của Thu. Khổ, nước đổ lá khoai. Hưng ngang lắm, hoặc là Hưng quá tự tin. Suốt ngày năn nỉ ỉ ôi. Cậu ấy dai đến nỗi mà đến Khôi cũng thấy nóng người, chẳng biết vô tình hay cố ý, đập cái bàn đánh cạch một phát. Thu cũng nhức đầu quá cơ, đồng ý cho xong chuyện. Y như kế hoạch mà, đến giờ hoàng đạo, sếp xin kiss, nói là chỉ hôn phớt nhẹ thôi, giữa những người bạn, không có ý gì đâu. Tớ đã lắc đầu nguầy ngậy rồi mà cậu ấy còn cứ tiến tới, tay bạn kiềm tay tớ quá chắc, người cũng khoẻ nữa. Rất là bực mình mà. Thôi sếp ạ, có gì thì xin sếp đừng trách em. Dùng hết sức, tớ đá vào chân cậu ấy một phát rồi hồn nhiên hét. -“Ối giồi ôi, Hưng ăn gì mà mồm thối quá đi mất thôi.” Hình như âm lượng có hơi to thì phải. Toàn thể bạn bè thầy cô, anh chị và các bạn, tất cả mọi ánh nhìn đều đổ về sếp rồi. Hot quá, càng ngày sếp càng hót nha.