Tây Song Trúc
Chương 40 : Dối lòng
Là do hắn không tốt.
Nơi này linh chướng bảo hộ hắn an toàn, là hắn lừa dối Lục Hoàn Thành, không chịu thổ lộ chân tướng, làm cho linh chướng bảo hộ biến thành một tòa tù lao, cầm chân hắn đến mức cùng đường tuyệt lộ.
Cánh rừng này sâu trong nơi rừng thiêng nước độc, yêu ma hoành hành. Tiểu viện rách nát, chỉ có một bức tường thấp mỏng, hai cánh cửa gỗ, không tránh được yêu quái bụng dạ khó lường. Hắn ở nơi này một mình, tay không tấc sắt, thân thể lại mang thai yếu ớt, Lục Hoàn Thành sao có thể yên tâm được? Nên mới dùng tới một sợi dây đỏ linh chướng, bảo hộ hắn bên trong. Chỉ là trời xui đất khiến, ngộ thương cây trúc nhỏ không thành thật.
Là ngộ thương, không phải có chủ tâm.
Không phải.
Nếu như hắn vô ý lộ ra chân tướng, Lục Hoàn Thành sẽ không thương hắn nữa, tất sẽ vẻ mặt ghét bỏ, giọng điệu hung dữ, ngay cả ảnh mắt cũng không giấu nổi chán ghét sâu đậm mà làm ngơ, sao còn có thể đưa cơm canh tới, cẩn thận chăm sóc hắn như vậy chứ?
Lục Hoàn Thành lưu hắn lại, rõ ràng vẫn rất tốt như trước.
Không phải, so với lúc trước còn tốt hơn.
Yến Sâm cúi đầu nhìn về phía hộp đựng thức ăn, cảm thấy mỗi món ăn đều được nấu nướng tỉ mỉ chất lượng – ngó sen trắng như tuyết, rau đậu tây tươi non, thịt gà thơm nức, đều là sắc xanh tươi mới. Mặc dù bây giờ đã nguội lạnh, lúc ban đầu đưa tới vẫn còn nóng hổi bốc khói. Là do hắn bỏ lỡ thời điểm, vô phúc hưởng hương vị tốt nhất.
Ngay cả nguyên liệu nấu ăn, cũng là chọn thứ hắn thích ăn nhất.
Củ sen cùng đậu tây, hai loại rau xanh giòn giòn sựt sựt, hắn sao có thể không thích? Nhất định là thích, chỉ là trước kia không phát hiện ra thôi. Lục Hoàn Thành săn sóc thay hắn chú ý, sai trù phòng đưa tới, chiều theo khẩu vị của hắn.
Nghĩ đến đây, Yến Sâm trong lòng bỗng nhiên mềm yếu, không khỏi oán giận bản thân cố tình gây sự.
Nối một đường dây đỏ linh chướng, là muốn bảo vệ hắn chu toàn. Từ sáng sớm đưa cơm tới, là sợ hắn thức dậy đã đói bụng. Trước khi rời đi không nói lời nào, là do thấy hắn ngủ ngon, không nỡ làm phiền giấc mộng của hắn. Lục Hoàn Thành cẩn thận chiếu cố hắn, cho dù ai thấy cũng sẽ sinh lòng ước ao, hắn sao có thể được chiều chuộng còn ra vẻ, vô căn cứ nói xấu y một câu bạc tình bạc nghĩa?
(Gấu: Bạc tình thật nha, đưa cơm toàn rau T_T)
Nếu để Lục Hoàn Thành nghe được, nhất định sẽ thương tâm.
Yến Sâm áy náy trong lòng, vội vã đem tất cả cơm canh bát đũa vào trong nhà, từng muỗng ăn sạch sẽ thấy đáy, ngay cả sợi gừng bình thường không thích ăn cũng không để sót. Hắn lâu không uống nước, cổ họng khô, cơm tẻ nuốt xuống giống như chưa lột hết lớp vỏ cứng, từng hạt ghim vào yết hầu, chỉ có thể dùng đũa gắp từng ít một, cố gắng nhai kĩ, nỗ lực ép chính mình nuốt xuống.
Yến Sâm bê mâm không trở lại ngoài viện, lấy nước trà rửa sạch, xếp gọn gàng trong hộp thức ăn. Đợi sáng mai Lục Hoàn Thành trở lại, thấy đĩa sứ sạch bong, sẽ biết món ăn đều hợp khẩu vị của hắn, không bõ công y thật lòng chăm sóc.
…Còn phải lưu lại một bức thư, để khỏi bỏ lỡ một lần gặp gỡ.
Yến Sâm không sợ gì khác, chỉ sợ Duẩn Nhi không còn nhiều thời gian, gấp gáp muốn xuất thế. Đau nhức mơ hồ trong bụng vẫn không ngừng lại, nếu như ngày mai đột nhiên phát tác, hắn vẫn ở lại đây, thật không biết phải làm sao mới tốt.
Viện tử này là ốc xá của nhà nông, nhà cửa thô sơ xập xệ, bày đầy nông cụ cuốc xẻng. Yến Sâm soi nến tìm khắp nhà cũng không thấy vật gì có thể viết chữ, cuối cùng phát hiện một hộp kim chỉ, mấy món quần áo cũ, có thể dùng tạm, vì vậy dựa vào đầu giường, cắt một mảnh quần áo cũ, xâu kim, thêu vài chữ lên mặt vải.
Hắn không biết nên nói cái gì, trước hết cứ thêu một chữ “Hoàn”.
Chỉ đen thêu trên vải trắng, tựa như một cái bút lông mảnh không có đầu bút. Yến Sâm không thạo thêu thùa, nét móc xiêu xiêu vẹo vẹo, nhìn thế nào cũng thấy xấu xí, còn không bằng hài đồng mới đi học. Muốn tháo ra thêu lại, lại sợ chỉ không đủ dùng, không thể làm gì khác hơn là kiên trì tiếp tục thêu.
Hai chữ “Hoàn Thành” thêu xong, lưu động chiếu dưới ánh nến ấm áp, lúc sáng lúc tối.
Yến Sâm nhìn hai chữ kia, đáy lòng dâng lên nhớ nhung, cô đơn khôn cùng hóa thành một dòng thủy triều sâu không thấy đáy, phút chốc trào dâng. Hắn không kìm nén nổi muốn được an ủi, đưa tấm vải cũ lên môi, dịu dàng hôn, thấp giọng nói: “Hoàn Thành, ta nhớ ngươi.”
Cuộn lại thân thể, kéo kéo chiếc chăn lạnh lẽo đang đắp, run lẩy bẩy.
Ta nhớ ngươi, rất muốn về nhà.
Ở bên cạnh ngươi luôn luôn ấm áp, không chỉ là đệm chăn, không chỉ là ôm ấp, mà còn là ánh mắt và giọng nói của ngươi. Ngươi mỉm cười nhìn ta, đáy mắt dịu dàng tình tứ, cũng sẽ lôi cả tim gan mà cùng ta trò chuyện, mỗi lời nói đều thấm vào tim, ấm áp mà lưu động. Thế nhưng nơi này âm u vắng vẻ tựa như một cái giếng cạn khô, rơi xuống nghìn giọt lệ, cũng không nghe nổi một tiếng vọng về.
Không tốt như ngươi.
Ai cũng không tốt bằng ngươi.
Yến Sâm ngẩng đầu nhìn trần nhà, nỗ lực không để nước măt ấm áp chảy xuống. Trong bụng yếu ớt nhúc nhích một lúc, hắn sờ bụng, Duẩn Nhi lộn một vòng, đoán chừng là muốn để hắn thoải mải hơn một chút.
“…Y không ở đây, con cũng không muốn động. Trong lòng con cũng nhớ y, có phải không?”
Cổ họng cảm thấy ngứa, thần sắc Yến Sâm đại biến, chợt đè ngực, chống mép giường ho khan.
Hắn ho đến khổ cực, sau một hồi, mới bớt ngứa đi một tí.
Yến Sâm gạt tay lau đi vết máu nơi khóe môi, tiếp tục thêu chữ lên vải. Vốn định thêu mấy lời tương tư khắc cốt ghi tâm, hoặc một bài thơ ngắn, cuối cùng sợ chỉ thêu quá ngắn, không đủ thêu hết, cuối cùng chỉ thêu ba chữ.
Muốn về nhà.
Những lời tâm tình khiến người ta ngượng ngùng, đợi đến lúc trở về, ghé tai nói từng chữ cho Lục Hoàn Thành nghe.
Yến Sâm cắt đứt đầu giây, căng vải nhìn một chút, chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo khó coi, cũng may Lục Hoàn Thành sẽ không để ý những thứ này. Hắn liền chậm rãi đi ra ngoài sân, đem “phong thư” bỏ vào hộp thức ăn.
Lúc xoay người vào nhà, một chân hắn bước qua cánh cửa, bỗng nhiên thấy bụng tụt xuống, ngay sau đó cảm giác đau đớn quen thuộc truyền tới, trong quần như bị thứ gì xâm nhập, kẹt ở đầu xương đau ê ẩm.
“…Duẩn Nhi?”
Hắn đứng im tại chỗ, một cử động nhỏ cũng không dám.
Trong bóng tối, biến chuyển trong thân thể càng đặc biệt rõ ràng. Yến Sâm nhớ lại mấy ngày trước Duẩn Nhi đã nhập bồn lầu đầu tiên, đúng là cảm giác rơi xuống này.
Hắn sợ hãi, tay trái nâng chiếc bụng đã biến hình, tay phải vịn tường, từng bước di chuyển vào phòng. Duẩn Nhi lúc này tụt xuống quá thấp, toàn bộ thọt tới nơi sâu nhất, bắp đùi đã không cách nào hợp lại. Hắn nửa ngày mới tới được bên giường, hai cánh tay cẩn thận ôm cột giường, chậm rãi ngồi xuống.
Mới chạm vào đệm giường, giữa hai đùi đau xót khiến hắn không thể ngồi được, không thể không nghiêng người, nằm trên giường, vụng về che chở cái bụng dịch vào trong.
Yến Sâm tâm tư rối loạn, vội vã nói: “Duẩn Nhi, con quay lại, bây giờ còn chưa đến lúc sinh đâu… Con ngoan ngoãn một chút, đợi vài ngày, người phụ thân kia của con đón chúng ta trở về, ta tĩnh dưỡng mấy ngày, dưỡng khỏe lại, liền cho con ổn thỏa mà sinh ra…”
Duẩn Nhi rất không phối hợp, lại dùng sức rúc xuống dưới.
Giữa hai mông Yến Sâm căng đến khó chịu, chỉ cảm thấy hài tử cách cửa sinh không xa, sợ nó không cẩn thận chui ra, cuống quýt kẹp lại hai chân, xoa xoa bụng dỗ dành nó.
“Chờ một chút, Duẩn Nhi nghe lời, đêm nay đừng lộn xộn, ngày mai, ngày mai chúng ta liền sinh, ngoan nào…”
Đợi một đêm nữa, đợi một đêm là tốt rồi.
Đợi sáng sớm mai, Lục Hoàn Thành nhìn thấy thư hắn lưu lại, sẽ tới đón bọn họ về nhà. Đến lúc đó, dù cho Duẩn Nhi ở trong xe ngựa nháo, không kịp đợi vào tới phủ đã xuất thế, hắn cũng chịu được đau đớn.
Chỉ là đêm nay không được.
Không có Lục Hoàn Thành bên người, một mình hắn …. không chịu được.
Trong bụng từng đợt đau đớn, so với trước kia còn mạnh mẽ hơn, cộng thêm vài phần nhức mỏi, Yến Sâm khó chịu căn bản không ngủ được, không thể làm gì khác hơn là nằm trên đệm giường ẩm ướt, siết vải đệm, hoảng sợ mà đợi chờ ánh bình minh.
Thế nhưng Lục Hoàn Thành vẫn chưa đến.
Thậm chí ngay cả bản thân Yến Sâm cũng đã sốt cao mê man, bỏ lỡ ánh bình minh ngày hôm đó.
Đêm đó, hắn phát sốt.
Mấy ngày nghĩ ngợi lo lắng cùng khúc mắc không được giải, lại gặp phòng ốc ẩm thấp, gió lạnh tàn phá, nhiệt độ cơ thể lập tức tăng cực cao. Dưới thân bày đầy than củi, được lửa dẫn nhiệt, ngọn lửa bừng bừng thiêu đốt bao quanh thân thể, đun sôi nội tạng lẫn huyết quản, trán hắn nóng hôi hổi, mặt đỏ ướt mồ hôi, hô hấp khó khăn, mỗi hơi thở ra đều nóng hừng hực dị thường.
Các khớp ngón tay đau đớn khó nhịn, động một chút, dù cho là quay cổ, cũng khiến người ta đau đến chảy nước mắt.
Yến Sâm vừa đau đớn vừa hoa mắt, duy trì tư thế cứng ngắc nép ở góc giường, phủ kín tấm chăn lạnh mà run rẩy.
Thời gian ngoài cửa sổ lạng lẽ trôi đi, trong mơ hồ có ánh sáng bừng lên, mông lung mờ nhạt, đảo qua hai mí mắt đóng chặt, lại bất tri bất giác chìm vào bóng tối.
Yến Sâm sáng chiều chẳng rõ nằm đó, trong cơn dày vò thỉnh thoảng hé mắt ra. Nếu là ban ngày, một tia sáng dịu dàng sẽ chiếu xuyên qua mắt hắn, nếu là buổi tối, màn đêm đen như mực sẽ bao phủ thân thể hắn.
Cả người đều khát nước tột cùng, không có phút giây nào là thoải mái.
… Ngày thứ ba, hay là ngày thứ tư rồi?
Hắn không nhớ rõ.
Yến Sâm từng có rất nhiều ý niệm tự lừa gạt bản thân, một nửa là không muốn tin, một nửa là không dám tin. Bọn chúng giống như vô số miếng bọt biển, vây lấy, tranh đoạt, muốn giúp hắn giấu đi chuyện hắn sợ hãi nhất. Nhưng thời gian vô tình, ở buổi chiều đó, chúng nó cuối cùng cũng từng cái từng cái mà tản đi.
Lục Hoàn Thành không đến thăm hắn.
Chỉ một chuyện này, liền một đao chặt đứt tưởng niệm của Yến Sâm.
Hắn bệnh tình thiêu đến xương, khát đến sứt môi chảy máu, nếu Lục Hoàn Thành còn có một chút nhớ đến hắn, tự mình vào nhà nhìn một cái, hắn cũng không cần nằm một mình cô đơn ở chỗ này, một mình thừa nhận ốm đau dằn vặt.
Có lẽ Lục Hoàn Thành chưa từng tới, vẫn luôn chưa dừng tới.
Yến Sâm nghĩ, đại khái chuyện trúc tử… rốt cục cũng lộ tẩy rồi.
Hắn mơ hồ nhớ lại, ngược đến đêm động phòng hoa chúc ấy. Đêm đó mây mưa quấn lấy nhau, khoái cảm trào dâng, có thể là vì quá thoải mái, hắn không khống chế được linh lực, trong lúc lơ đãng đánh rơi mấy cái lá cây, bị Lục Hoàn Thành bắt gặp, vì vậy bại lộ bí mật giấu kín bấy lâu.
Mà tình ái, chỉ thuộc về con người.
Cho nên mới chẳng còn yêu thương.
Lúc trước hắn cho rằng Lục Hoàn Thành sẽ không để ý, nhưng người và yêu khác biệt, một chút tình yêu bé nhỏ kia, chung quy chẳng đủ khiến Lục Hoàn Thành để lại vị trí người đầu ấp tay gối cho một cây trúc, cũng không đủ để y dễ dàng tha thứ cho việc con mình chỉ là một gốc măng.
Yến Sâm siết đệm giường, thân thể run rẩy, từng giọt nước mắt từ khóe mi lăn xuống.
Thơ ca có câu, sương gột rửa đốt trúc, gió lay động nhành xanh. Lả lướt tựa quân tử, bốn bể chẳng ngại ngần.*
Đều là giả dối.
Lúc làm trúc, hắn chỗ nào cũng tốt, có thể vào thơ, có thể vào họa, hết người này tới người khác đua nhau ví von với hắn, thi từ ca phú, văn chương sách vở đều hết lời ca tụng. Mà khi hắn thực sự thành người, chỗ nào cũng không tốt, bị người nghi ngờ, bị người ghét bỏ, ai cũng sợ hãi mà trốn tránh hắn, mang thai cũng phải đá ra khỏi cửa, cầm tù trong rừng sâu núi thẳm, mặc hắn tự sinh tự diệt.
Hắn sinh ra là trúc, chỉ nên ngoan ngoan làm một cây trúc, được người người vịnh ca, cả đời làm một kẻ quân tử suông trong thi họa. Nếu cả gan sinh ra tay chân, bước vào thế gian nửa bước, lập tức liền bị trời phạt, ban cho hắn một lần hủy đi linh hồn.
Cái gì cũng đều là giả.
Giả hết.
Nhân gian tình ái, căn bản một chút cũng không chịu bố thí cho hắn.
Hết chương 38
* Chú thích: Câu thơ nằm trong bài thơ “Đình trúc” 《 庭竹 》 của Lưu Vũ Tích (刘禹锡).
Hán Việt: “Lộ địch duyên phấn tiết, phong diêu thanh ngọc chi. Y y tự quân tử, vô địa bất tương nghi.”
Dịch nghĩa: Sương gột rửa các đốt màu đen, gió thổi cành màu xanh ngọc. Lả lướt tựa quân tử, không đất nào không phù hợp.
Dịch thơ: “Sương gột rửa đốt trúc, gió lay động nhành xanh. Lả lướt tựa quân tử, bốn bể chẳng ngại ngần.” => Raph: Ở đây ta đã dịch lấy ý câu cuối chứ k dịch sát nghĩa, cho nó (có vẻ) vần =))))
Ý thơ: thơ vịnh trúc có vẻ đẹp tự nhiên, tư thái u nhã, có khí quân tử, đặc biệt là sức sống rất ngoan cường, có thể lớn lên ở khắp mọi nơi, chỉ quân tử cho dù hoàn cảnh thay đổi thế nào, phẩm đức vẫn không thay đổi. [Nguồn tham khảo:
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
77 chương
10 chương
24 chương
24 chương