Suốt ba tháng tình bạn, tôi thường yêu cầu cậu giơ tay trái ra để tôi nắm lấy bằng tay phải. Nhiều lần cậu thắc mắc hỏi lý do. Tôi lắc đầu không đáp.
Sau một tháng từ khi bạn gái qua Nhật, giờ ra chơi, cậu hẹn tôi lên sân thượng. Vẫn là thích sự yên tĩnh. Vẫn thích được sưởi nắng và ngửi mùi gió. Cậu đứng lặng lẽ, mắt hướng về phía xa xăm nào đấy, nơi nắm giữ trái tim cậu.
Từ dạo ấy, cậu trầm tư hơn. Ít cười. Ít nói đùa. Ít xoa đầu. Ít nhìn tôi. Đôi khi cả hai đang nói chuyện thì chỉ một chút thôi là cậu đã không còn để ý đến tôi nữa. Còn tôi, vẫn âm thầm nhìn cậu. Chẳng lúc nào ánh mắt tôi rời khỏi cậu.
- Nè.- Cậu thình lình gọi tôi - Mình sẽ qua Nhật đấy.
Tôi đứng yên. Gương mặt không chút cảm xúc. Giống hệt lần nghe cậu giới thiệu về người bạn gái, ngay lúc này tôi đã nghĩ mọi thứ đều không tồn tại. Tôi biết Nhật Bản hay còn gọi xứ sở Mặt trời mọc, nơi của hoa anh đào với kimono. Nơi trong tâm khảm tôi là món sushi, cố đô Kyoto, núi Fuji và công viên Kenrokuen đẹp nhất vào những mùa hoa anh đào nở muộn.
Nhật Bản cách Việt Nam 3600km. Cậu cũng sẽ cách tôi dài như vậy...
- Muốn ở bên bạn gái?
Cậu gật đầu rồi hỏi ngược lại tôi:
- Đã tìm câu trả lời về Lọ Lem chưa? Khi nào tìm ra thì sẽ hiểu thôi.
Tôi quên mất rồi. Đã bốn tháng mà tôi vẫn chưa tìm ra đáp án. Nhưng liệu giờ điều này còn quan trọng khi mà cậu sắp rời xa tôi?
- Bản thân không muốn chờ đợi như thế nữa.
Lắng nghe từng lời tâm sự buồn bã của cậu, tôi không khóc. Kỳ lạ. Nhưng giọng cậu như thể chạm vào tận tim tôi. Tạo thành những vết cắt.
Tôi không muốn nghe tiếp.
Làm ơn hãy dừng lại.
Những xúc cảm kinh khủng này đang giết chết tôi. Thật đau đớn.
Tôi chẳng hề biết xe buýt đến trạm chỉ khi nghe tiếng gọi của cậu. Đưa mắt nhìn, tôi thấy cậu chậm rãi bước lên xe. Tôi thấy tay trái của cậu buông thõng. Tay phải đưa lên, toan nắm lấy tay cậu nhưng tôi đã ngừng lại. Một sức mạnh vô hình trói chặt chân tôi. Kết quả là...
Khi lên xe buýt, cậu mới giật mình phát hiện tôi không lên cùng. Qua cửa kính đã đóng, tôi thấy cậu nhìn vẻ ngạc nhiên khó hiểu. Cậu liền đập tay vào cửa, gọi. Nhưng rõ ràng tôi không nghe được giọng cậu.
Xe buýt lăn bánh, mang cậu đi xa dần.
Tôi nhìn theo. Thấy lòng trống trải đến tê dại. Tôi không muốn nắm tay cậu nữa. Tôi sợ mình sẽ không thể buông. Dù cho vạn lần tôi nắm tay trái của cậu thì trái tim ấm áp đó mãi mãi vẫn không thuộc về mình.
Tôi áp mặt vào hai lòng bàn tay. Lắng nghe nhịp thở nặng nề và đau đớn của chính mình. Tôi không lên xe vì... Chỉ có như vậy cậu mới chịu quay lại nhìn tớ.
Truyện khác cùng thể loại
146 chương
169 chương
585 chương