Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ
Chương 30
Nàng cầm chiếc khăn đã thấm ướt, ngồi xuống bên cạnh giường nhìn chăm chú vào người đàn ông đang nhắm chặt đôi mắt. Đây là lần đầu tiên, nàng ở gần anh như thế, lúc này, hai hàng mày của anh nhíu lại, đôi môi mỏng mím chặt. Ngay cả lúc này, vẻ khắc nghiệt trên mặt anh vẫn không giảm chút nào. Trên cơ thể anh là mùi rượu nồng đậm, giữa trán cũng có chút mồ hôi.
Diệp An An cầm lấy khăn mặt, bắt đầu lau trên trán anh, động tác vô cùng nhẹ nhàng. Nàng biết lúc này anh đang bất tỉnh, nhưng nàng không hề muốn anh tỉnh lại, bởi vì, chỉ có lúc này, anh mới để cho nàng đến gần anh đến thế.
Cảm giác mát lạnh trên trán, anh hừ nhẹ một tiếng, tuy nhiên vẫn không mở mắt. Nghe thấy tiếng của anh, ngón tay An An khẽ run rẩy, giống như nàng đang làm chuyện gì sai trái, nhất thời có chút run sợ.
Anh nghiêng mặt về một bên, mái tóc đen phủ ở trên gối, mang theo vài phần cuồng dã. Nàng thầm hít sâu một hơi, thấy anh không có tỉnh lại, yên tâm tiếp tục lau mồ hôi giúp anh. Không biết là tại điều hòa nhiệt độ, hay chính bởi mùi rượu trên cơ thể anh, lúc này trên khuôn mặt Diệp An An chợt đỏ bừng, cũng mông lung hệt như người say.
Nàng vươn tay cởi khuy áo giúp anh, một nút, không thể tránh khỏi có chút run rẩy, cho đến khi khuôn ngực của anh lộ ra, nàng cảm thấy bản thân mình khẩn trương hơn, hô hấp ngừng lại một chút. Nắm chặt khăn mặt, nàng nhìn xuống, chậm rãi quan sát anh, nhiều năm luyện tập, không thể không nói, Mục Nham có một vóc dáng mạnh mẽ, làn da trơn láng nhẵn nhụi, cơ thể cực kỳ rắn chắc.
Nàng nghĩ, ngực của anh nhất định rất ấm áp, tuy rằng anh bình thường đều lạnh lùng vô tình, thế nhưng nếu một khi anh yêu một người nào đó, anh sẽ là một người đàn ông cực kỳ ôn nhu, chỉ là người anh yêu, sẽ không phải là nàng.
Nàng nở nụ cười cay đắng. Ti Hạo nói với nàng, có một ngày anh sẽ yêu nàng, thế nhưng nàng biết, Ti Hạo chỉ đang an ủi nàng mà thôi. Nếu Mục Nham dễ dàng yêu nàng, như vậy sẽ không phải chờ đợi tới một năm liền.
Một năm là rất dài, rất dài.
Đột nhiên, bàn tay truyền đến một cảm giác nóng rực, nhìn xuống, nàng thấy anh đang nắm chặt tay nàng, nàng rút tay lại nhưng tay anh không hề di chuyển mảy may nào.
Khăn tay rơi xuống đất, nàng bị kéo anh lôi kéo, trực tiếp nằm sấp trên khuôn ngực anh, thân thể tiếp xúc nhau, nàng cảm thấy nhiệt độ cơ thể anh đang đốt cháy nàng, còn có mùi rượu trên cơ thể anh, không biết gì nữa, khiến cho nàng cảm thấy bản thân mình cũng choáng váng, có phải là nàng cũng đang say hay không. Nàng có chút hoang mang quay đầu đi, nhìn vào ngọn đèn nho nhỏ đặt ở đầu giường, nhất thời cũng thanh tỉnh lại , nàng vội vàng giãy dụa rời khỏi cơ thể anh, nàng đang làm cái gì, ngay lúc này, bản thân mình đang bị mất phương hướng, hiện giờ anh không tỉnh táo, thế nhưng là nàng, đúng là nàng.
Chỉ là, đôi tay anh càng dùng sức giữ nàng lại, thân thể càng lúc càng nóng, làm cháy bùng lên một ngọn lửa, đưa anh và nàng đi đến cùng một chỗ, không có cách nào dập tắt."Mục Nham, buông em ra." Diệp An An không ngừng giãy dụa, sức nóng này, sự gần gũi này, khiến nàng hoang mang lo sợ. Trực giác muốn né tránh, thoát ra khỏi lồng ngực anh. Hơi thở nóng rực, mơn trớn trên mặt nàng, mùi rượu tỏa ra, đầu của nàng, có chút choáng váng.
Đột nhiên anh xoay người, đặt nàng ở dưới thân, đôi mắt nàng nhìn thẳng vào đôi mắt đang còn khép hờ của anh, tim đập loạn nhịp, không có gì ở đó, say mơ hồ, hơi thở nóng rực, có tình yêu, có ham muốn, chỉ không có thứ nàng muốn, tình yêu. Trong phòng một mảng tối đen, truyền đến tiếng y phục bị xé rách, thật rõ ràng, thật chói tai. Dưới ánh mắt mang theo sự kinh hoàng mà lại vừa thương xót của Diệp An An, đôi môi nóng cháy của anh đột nhiên phủ lên môi nàng.
Diệp An An nhắm chặt hai mắt, trên ngực truyền đến cảm giác đau đớn hít thở không thông, trong mắt nàng có một tầng hơi nước, cũng biết đây là lần đầu tiên anh hôn nàng trong lúc hai người dây dưa, thế nhưng, nàng chỉ cảm thấy đau đớn và bi thương.
Nàng để hai tay trên ngực anh, thật không ngờ bọn họ lại xảy ra chuyện này ở đây, không có tình yêu, chỉ có ham muốn, chỉ trong lúc say rượu, không tỉnh táo.
Vợ chồng một năm, anh vẫn đối xử với nàng lạnh như băng, anh ở bên ngoài có vô số tình nhân, nàng nghĩ, anh không muốn chạm vào nàng, dù sao nàng cũng rất bình thường, làm sao có thể lọt vào mắt anh. Tại thời điểm này, hai tròng mắt anh có chút đỏ lên, đã say tới phát cuồng, chỉ muốn cướp đoạt cơ thể mềm mại trên người, rất mềm, kích thích phần đàn ông nóng rực của anh. Anh rất ít khi kích động như vậy, ngoại trừ người phụ nữ kia, tất cả những người đàn bà khác đều không khiến anh kích thích như thế. "Y Y ...", anh chạm nhẹ vào khuôn mặt nàng, thâm tình gọi nỉ non, nhưng thân thể người phụ nữ dưới thân anh bỗng nhiên cứng đờ, toàn thân không ngừng run rẩy ngồi dậy.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
83 chương
139 chương
11 chương
49 chương
91 chương
491 chương