Nói đến con hoang, cô rõ ràng thấy được thống khổ chợt lóe trong mắt Mục Nham, còn Cố Nghê Y vẫn trầm mặc nãy giờ đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt xấu hổ. Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, Giản Tiểu Phương hoàn toàn giãy khỏi tay Thượng Quan Thuyên, ngước mắt lên, không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào Mục Nham. Không ai bảo vệ cho An An nhà cô thì cô sẽ làm. “Mục Nham, anh có biết hay không, anh thực sự nực cười, anh vì đứa nhỏ của người khác, lại khiến cho đứa con của chính mình trở thành con không cha, anh nói xem, anh có phải là nực cười quá mức hay không?”. Hai hàng lông mày của Thượng Quan Thuyên vẫn đang nhăn chặt lại, đến khi nghe được ba chữ con không cha, giống như nghĩ đến chuyên gì, sắc mặt anh như trĩu nặng phân nửa, chẳng lẽ là……….. “Tiểu Phương, có phải là Diệp An An hay không?”. Anh vội vàng hỏi, nếu thật sự là như vậy, vậy thì…. lại phiền toái nữa rồi. “Đúng vậy”. Giản Tiểu Phương không hề làm cho anh thất vọng, hoặc là nói, không hề làm cho bất cứ kẻ nào ở đây phải thất vọng, tin tức của cô sẽ làm Mục Nham càng thêm thống khổ, ngoại trừ Ti Hạo luôn lạnh nhạt từ đầu đến giờ. “An An cũng mang thai, hơn nữa lại là con ruột của người nào kia, một đứa bé trai, nhưng mà hắn ta đã tự tay vứt bỏ rồi, cho nên hiện tại nó chính là một đứa con tư sinh”, cô nói thực châm chọc, càng nhấn mạnh ba chữ “người nào kia”, nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết ‘người nào kia’ trong miệng cô là ai. Thượng Quan Thuyên vỗ vỗ cái trán mình, thật đúng là một mớ lộn xộn, Nham còn có một đứa con trai nữa, là con ruột của cậu ấy. Nham yêu thương một đứa con gái nhưng lại không phải là con ruột của mình gần hai năm, khiến cho con mình ở bên ngoài lưu lạc trở thành con tư sinh, đây đúng quả thực là trào phúng quá mức. Trách không được Tiểu Phương tức giận như thế, nếu là anh, phỏng chừng đã sớm điên rồi. “Cô nói cái gì, Diệp An An mang thai, là con của tôi sao?”, Mục Nham lui từng bước, tin tức này, hắn rõ ràng không thể thừa nhận kịp. Hắn thế nhưng lại có một đứa con, Diệp An An chết tiệt, vì cái gì không nói cho hắn, để con hắn phải lưu lạc bên ngoài. Chính là, rất nhanh, hắn lại đau khổ mà khép chặt hai mắt. Ly hôn ngày đó, cô từng nói qua, cô mang thai, nhưng là hắn không tin, thậm chí còn muốn xoá sạch đứa nhỏ trong bụng cô, kia mới là cốt nhục của hắn a. Hắn thiếu chút nữa đã phạm phải một sai lầm cực kì lớn. Hắn còn có một đứa con, là con trai, đứa con của hắn và Diệp An An, có lẽ Giản Tiểu Phương khiến hắn nhất thời không thể tiếp nhận tin tức này, thế nhưng, không thể nghi ngờ đã làm cho trái tim hắn được sống lại một lần nữa. Hắn muốn đi tìm hai mẹ con, sau đó, sẽ không bào giờ sai lầm như thế nữa. Chẳng qua là Cố Nghê Y lại cúi gầm đầu xuống, không ai nhìn đến biểu tình này của cô ta, sợ hãi, cũng là lơ đểnh, đứa nhỏ kia đã bị xoá sạch, Mục Nham, cho dù là không có Khả Tâm, hắn cũng không có được đứa nhỏ đó. Nhưng nếu đồng thời Mục Nham biết chuyện này là do cô ta làm, như vậy, cô ta không biết mình còn sống tiếp được nữa hay không. “Hạo, chuyện này cậu cũng biết có phải hay không?”, Thượng Quan Thuyên quay sang Ti Hạo, vậy thì tất cả những gì cậu ta làm cuối cùng cũng có một đáp án hợp lý. Cậu ta khiến cho Nham phải hối hận, mà Nham cũng đã bị đúng như ý muốn của cậu ta. Từ đầu đến bây giờ, thật là một trời một vực, nếu lúc ban đầu khi Mục Khả Tâm được sinh ra, Nham biết được chuyện này thì giờ đây cậu ta cũng không bị tổn thương lớn như thế này. Còn bây giờ, Mục Khả Tâm đối với Mục Nham mà nói, thật sự là không thể buông tha. Cho dù đây không phải là con gái mình nhưng cũng là đã từng thật tâm đối đãi. Mục Nham là người, có da có thịt, cũng có tình cảm. Ti Hạo đứng lên, bên trong đôi mắt xinh đẹp một mảnh sâu thẳm không thấy đáy, “đúng, tôi biết”, anh hít một hơi thật sâu, lại tiếp tục nói, “Cậu có biết tôi gặp lại Diệp An An khi nào không, cô ấy là một thai phụ, thế nhưng lại đi rửa chén thuê cho người ta, một n phụ nữ mang thai, mỗi ngày hai bàn tay đều phải ngâm trong nước mười mấy giờ, các người có thể tưởng tượng nổi những ngày như thế không? Mục Nham, đó là vợ trước của cậu, cậu cứ như vậy mà đối xử với cô ấy sao. Với đứa nhỏ người khác thì yêu thương chiều chuộng hết mực, nhưng với đứa nhỏ của mình thì lại tàn nhẫn, cậu đúng là làm cho người ta phải rửa mắt mà nhìn”. Anh càng nói càng lạnh, “Mục Nham, tôi không phải không tận lực đi tìm An An, mà bởi vì thương tổn cậu gây nên cho cô ấy cả đời này cũng không khôi phục lại được. Cậu đừng đi tìm cô ấy nữa, bởi vì cậu không xứng”. Hai mắt Mục Nham đỏ hồng, lồng ngực truyền đến một trận đau đớn, người phụ nữ nhỏ bé đơn thuần kia, thì ra, đó là đứa nhỏ của hắn a, cũng là người phụ nữ mà hắn bất tri bất giác yêu thương. “Hạo, cô ấy có con của tôi, cô ấy là vợ của tôi”, hắn đột nhiên nói, trên mặt có một loại thần sắc kiên trì phi thường, Diệp An An, hắn sẽ không buông tay cô nữa. Hắn đã biết rõ tình cảm trong lòng mình, sẽ không bao giờ buông tay, huống chi, hắn còn có một đứa con trai, đứa con của hắn. “Vợ trước”, Ti Hạo đính chính lại, một lúc lâu sau anh mới quay sang nhìn Mục Nham, bên trong mắt có chút thay đổi, ngữ khí mang vẻ sâu xa, “Nham, cho dù cậu tìm được cô ấy, tôi cũng không đời nào đem cô ấy giao cho cậu”. Anh nói thực nghiêm túc, cũng thực chắc chắn, không còn tùy ý như trước. “Câu không ngăn cản được tôi đâu”, Mục Nham trầm giọng nói, hai người đàn ông, vóc dáng đều to lớn như nhau, cùng kiên quyết như nhau, cùng vì một người phụ nữ kia. “Nham, cô ấy chính là Tiểu Uyển”, Ti Hạo không muốn nói thêm điều gì với cậu ta, lúc xoay người rời đi, đột nhiên một câu như vậy. Hai chữ ‘Tiểu Uyển’ khiến cả Mục Nham cùng Thượng Quan Thuyên đều ngây ngẩn cả người, Mục Khả Tâm không phải là con gái của Mục Nham đã làm bọn họ không tiếp nhận nổi, nhưng tin này càng làm bọn họ không thể hơn. “Tiểu Uyển” chính là con gái của người cô mà Ti Hạo yêu nhất, là người mà Ti gia đã tìm kiếm mười mấy năm nay. “Hạo, cậu không phải đang nói giỡn đấy chứ?”, thanh âm Thượng Quan Thuyên giống như đã không còn bình thường nữa, nếu đó là sự thật, như vậy chuyện này càng ngày càng phức tạp. Diệp An An là người của Ti gia, chính là người mà Mục Nham đã từng thương tổn rất nhiều, Ti gia sẽ không chấp nhận Mục Nham nữa. Người nhà Ti gia từ trước đến nay đều luôn bênh người nhà mình, nhất là Ti lão gia, ông ấy yêu thương đứa con gái này đến tân xương tuỷ, huống chi, này lại là đứa nhỏ duy nhất lưu lại của con gái mình. Ti Hạo đi nhanh ra ngoài, để lại ọi người ở đây một đống chuyện chưa thể tiêu hóa hết. “Thượng Quan Thuyên, Tiểu Uyển là ai, có liên quan gì đến An An sao?”, Giản Tiểu Phương quay đầu lại nhìn về phía Thượng Quan Thuyên đang ôm Mục Khả Tâm trong lòng, anh đang dỗ dành đứa nhỏ nín khóc. Thượng Quan Thuyên mím chặt môi, sau khi bảo mẫu đi ra, đem Tiểu Khả Tâm giao cho bà ta xong, lúc này mới kéo tay Giản Tiểu Phương đi ra ngoài. Mà bộ dáng của anh cũng là trầm trọng chưa từng có từ trước đến nay, ít ra là Giản Tiểu Phương chưa từng nhìn thấy. Ra được bên ngoài, hết thảy bên trong đều đã không còn quan hệ gì với bọn họ, mà Thượng Quan Thuyên cũng tin tưởng, Mục Nham nhất định sẽ xử lý tốt tất cả chuyện này, chỉ là có chút việc cũng không thể xử lí được. Tỷ như, Diệp An An vẫn còn một thân phận khác, khiến ọi người ai cũng không thể ngờ được. Thế giới này thật đúng là nhỏ bé, thì ra người mà họ luôn muốn đi tìm lại ở ngay bên người, hơn nữa còn là một thân phận như thế. Thảo nào Ti Hạo tức giận đến thế, nếu là anh, chỉ sợ cũng không cách nào đối mặt thoải mái được.