“Mẹ mẹ, thật thơm…”, Diệp Tiểu An chớp chớp ánh mắt màu tím xinh đẹp, lông mi thật dài in bóng xuống nhàn nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn, đáng yêu cực kỳ. “Cái gì thơm, ân?”, Diệp An An đem tây trang trên mặt đất đặt sang một bên, bế Diệp Tiểu An lên giường, đứa nhỏ này quá mức thông minh, cô cũng đã quen với thói quen của thằng nhóc này rồi, càng hiểu được ý tứ trong mấy câu đơn giản của nó. “Áo, thơm”, nó cọ cọ lên áo của Diệp An An, ánh mắt thì lại nhìn xuống chiếc áo đang nằm dưới đất. “Đúng rồi, rất thơm”, Diệp An An nói hùa theo Tiểu An rồi lấy bình sữa bên cạnh ra, “Cái này thơm hơn, phải không Diệp Tiểu An?”. Diệp Tiểu An vừa thấy bình sữa, hai tay liền bắt lại chỗ mình, ngồi trong lòng Diệp An An mà uống sữa. Cho đến khi con đã uống hết một bình, Diệp An An đã thu dọn mấy thứ xong, vỗ về tấm lưng bé nhỏ của con trai. Diệp Tiểu An ăn no rồi, ánh mắt vẫn cứ dán chặt vào tấm áo kia, mang theo khát vọng nho nhỏ nào đó. “Mẹ mẹ, áo…”, nó nhịn không được lôi kéo tay áo Diệp An An, cái miệng nhỏ nhắn chu lên. “Được rồi, sợ con thật đấy”, thật sự là không thể chịu đựng được loại ánh mắt đáng thương này của con trai, cô nhặt tấm áo tây trang trên mặt đất lên, vừa mới đem lại cho thằng bé, cái tay be bé của Diệp Tiểu An đã thò ra bắt lấy ôm vào người, nằm vào trong lòng của Diệp An An, cánh môi hơi chu lên, hai mắt chớp nhẹ nhàng, chậm rãi đi vào giấc ngủ. Mà ngón tay nho nhỏ vẫn còn đang túm chắt lấy tấm áo kia. Diệp An An không dám động một chút, chỉ sợ quấy rầy đến con trai đang ngủ say. Hơn mười phút sau, cô mới đem con đặt lên giường, cẩn thận kéo chăn đắp lên người Tiểu An. Đứa nhỏ này, đúng là, còn chưa thấy hài lòng nữa. Cô cúi đầu nhìn tây trang trong tay, thật không biết con trai làm sao lại nói là rất thơm, đúng là sở thích kỳ quái mà. Cô đứng lên, bước chân nhẹ nhàng đi vào trong toilet. Đến khi giặt sạch sẽ rồi, cô lại cẩn thận đi lại bên giường. Ngày mai là có thể trả lại cho tổng tài rồi. Đột nhiên, cô nhớ tới thanh âm của người đàn ông kia, ánh mắt chớt lóe lên, cô nhìn Diệp Tiểu An đang ngủ say, thanh âm kia, có chút giống với thanh âm của người kia ở bờ biển. Lúc đó không có vô lực, cũng không có khàn khàn như vậy, thật sự rất giống. Cô ôm ở Diệp Tiểu An vào lòng mình, đột nhiên lắc lắc đầu, cô đúng là đã nghĩ quá nhiều rồi. Ngày hôm sau, Diệp An An mang theo chiếc áo tây trang kia đi làm, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa, cho đến thật lâu sau, ở cửa xuất hiện một đoàn người, đi ngay đằng trước là một người đàn ông dáng người vô cùng cao lớn, cô chớp hai mắt mấy cái, bởi vì cách quá xa, hơn nữa phía trước lại có rất nhiều người đang đứng, cho nên căn bản cô nhìn không rõ diện mạo của anh ta, chỉ có thể nhìn ra được một điều là, người đàn ông này rất cao. Cô vẫn đứng tại chỗ, cuối cùng lại không thể nhìn thấy được thân ảnh người kia đâu, nên cô đành xoay người trở về, không biết phải làm thế nào mới trả lại áo được cho anh ta. Mãi đến giữa trưa mà cô vẫn không gặp được người đàn ông đó, dù sao, anh ta cũng là tổng tài, còn cô chỉ là một nhân viên tạp vụ nho nhỏ, anh ta chắc chẳng thể nhìn thấy cô, mà có lẽ, anh ta cũng sẽ không thèm để ý đến tấm áo này. Xoay người, cô vừa định rời đi lại nhìn thấy được một góc áo màu đen của ai đó, rất xa, bỗng cô thấy có một người đàn ông đang đi tới. Người đó vẫn đeo kính râm, có lẽ nhưng cũng bởi vì này cặp kính râm này khiến cô nhất thời nhìn không rõ được diện mạo của anh ta. Như thế, liếc mắt một cái cô cũng nhận ra được thân phận của người đàn ông này, là vị tổng tài của công ty đến từ Anh quốc. “Xin đợi một chút”, thấy anh ta càng ngày càng đi xa dần, Diệp An An lúc này mới nhớ tới cái gì, thanh âm tuy rằng không lớn, thế nhưng lại rơi vào trong tai của người đàn ông rõ ràng từng chữ một. Anh ta dừng bước chân, quay sang hướng người phụ nữ đang chạy tới, con ngươi hạ xuống, khóe môi của anh cũng hơi giễu cợt mà nhếch lên. Lại là cái kiểu này, thời gian gần đây anh luôn gặp phải mấy người đàn bà diễn chung một vở tuồng, có điều, thực đáng tiếc, anh chẳng có chút hứng thú gì với bọn họ. Mà lúc này anh đang lục lọi trong trí nhớ của mình, chỉ là, hình như mình chưa từng gặp qua người này thì phải. Diệp An An ngẩng đầu, ngũ quan thanh tú lọt vào trong mắt của người đàn ông, Lance híp hai mắt lại nhìn tiểu nữ nhân đang đứng trước mặt mình, cô ta thực đúng là nhỏ người, vóc dáng nho nhỏ, ngay cả gương mặt cũng rất nhỏ, điển hình cho người phụ nữ phương đông. Diện mạo thì cũng chỉ ở mức bình thường, trái tim của anh hơi hơi khẽ nhảy lên, giống như có một phần kí ức nào đó đang tái hiện lại, anh, có phải đã gặp qua cô ở nơi nào rồi không?!! Chẳng qua đã lật lại tất cả trí nhớ của mình, cuối cùng vẫn là cảm giác xa lạ không quen. “Chuyện gì?”, thanh âm nhàn nhạt trở nên lạnh lùng hơn, khiến cho trái tim Diệp An An dâng lên chút khổ tâm. Không phải anh ta đang nghĩ là cô cố ý tiếp cận anh ta để trở thành người phụ nữ của anh ta đấy chứ. Miễn cưỡng cười, trong mắt nén xuống chút tổn thương nho nhỏ, “Thực xin lỗi, tổng tài, đây là áo của ngài”, cô đem áo đã giặt sạch sẽ tới trước mặt anh ta, “Ngày hôm qua thật sự rất xin lỗi, là do tôi đụng phải ngài, áo này, tôi đã giặt sạch sẽ rồi”, tay của cô cầm áo, nhưng hai tay của người đàn ông vẫn ung dung đặt trong túi quần, cũng không hề có ý định vươn tay ra tiếp lấy. Sắc mặt vẫn lạnh lùng thản nhiên, cặp kính râm đang che đi đôi con ngươi đang nhìn cô chằm chằm. Ánh mắt lợi hại như vậy giống như đao nhọn, cắt nát hốc mắt của cô. “Tôi nói rồi, không cần”, thanh âm anh ta vô cùng lạnh lùng, trong lòng Diệp An An lại là chấn động, không khỏi lui về phía sau từng bước. Lần này nghe lại, hình như thanh âm của người đàn ông bên bờ biển kia cũng giống thế, quả thật là giống hệt nhau. Thế nhưng, người bên bờ biển kia, đã dịu dàng nói với cô ‘đừng khóc’, còn thanh âm này, lại là lạnh lùng vô tình. Quả nhiên không phải cùng một người. Chỉ là, rõ ràng biết là không phải một người, nhưng khi nghe đến giọng điệu lạnh lùng của anh ta, lại khiến cô vô cùng khó chịu, có lẽ là bởi vì cô quá yêu Tiểu An, nên cô đối với người đàn ông kia cũng có một loại tình cảm đặc biệt. Cô chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày gặp được anh ta, chính là trên mặt Diệp Tiểu An như có như không lộ ra bóng dáng của người đàn ông đó, làm cho cô bản năng một chút chờ mong. Đặc biệt chờ mong, ngay cả chính cô cũng nói không nên lời. Có chút chờ mong không đáng có, cô biết, trải qua nhiều chuyện như vậy, cô không cần gì nữa, cô chỉ cần Tiểu An là đủ rồi. Diệp An An cầm túi đựng áo đặt trên mặt đất, cúi đầu, bên trong con ngươi nhợt nhạt hé ra một chút tổn thương, “thực xin lỗi”, nói xong một câu liền xoay người chạy đi. Lance nhìn chiếc áo trên mặt đất, xoay người bước được vài bước rồi lại quay trở lại, nhấc túi lên, chỉ là một chiếc áo tây trang mà thôi, vứt bỏ liền vứt bỏ. Quần áo của anh từ trước đến nay đều là có chuyên gia làm theo yêu cầu, anh chỉ mặc duy nhất một nhãn hiệu, bao gồm cả nội y. Chính là, chiếc áo này, nhớ tới bị thương trong mắt người phụ nữ kia, anh hơi nhấp môi mình, ánh mắt tím nheo lại một chút. Lại một lần nữa xoay người rời đi, chính là ngoài ý muốn mà thôi, nhận hay không nhận, với anh mà nói cũng không có ảnh hưởng nhiều, một tấm áo mà thôi, chỉ có thế.