Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ
Chương 168
“Diệp An An, cô không hận tôi sao? Sau khi tôi làm nhiều chuyện có lỗi với cô như vậy?”, Lăng huyên thất thần nhìn Diệp An An, không biết trong mắt nàng chợt lóe lên tia bi thương là ý nghĩa gì, nàng chưa từng có cảm giác đi xin lỗi bất cứ ai, trừ bỏ người này.
Diệp An An nghe được lời của nàng ta, chỉ lắc đầu, “Không hận, không có cô, cũng sẽ là kết quả như vậy, cố nghê y từ trước đến nay chưa từng nghĩ sẽ buông tha cho tôi, cô ta với mục nham không thể khác được. Thậm chí là không từ thủ đoạn, dù là…”, Nói đến chỗ này, thanh âm của nàng chậm rãi thấp dần xuống, bàn tay khẽ đặt trên bụng mình, không ai, nơi này từng có một tiểu bảo bảo, nhưng chỉ sống được bốn tháng, đã bị người ta tàn nhẫn lấy ra.
Cục cưng của cô, cô mãi mãi mang một sẹo trong tim, chỉ có tiểu bảo bối hiện tại mới là người đã cứu vớt cô, hơn nữa còn là tất cả của cô. Nếu không có nó, thì sẽ không có Diệp An An bây giờ.
Lăng huyên cũng không bất ngờ khi nghe được câu trả lời của Diệp An An, nàng ta là một cô gái tốt, cố nghê y so ra thì thua kém muôn phần. Bề ngoài của cô ta trông thực yếu đuối, thế nhưng nàng ta thật sự so với người khác còn kiên cường hơn, thiện lương hơn rất nhiều.
“An An”, lăng huyên gọi tên của cô, cũng tự động mà bỏ đi chữ Diệp kia, “Tôi giúp cô kiếm một công việc tốt hơn được không?”.
Diệp An An vừa định cự tuyệt thì nhìn thấy lăng huyên lắc đầu với nàng, “Xin đừng cự tuyệt, coi như là tôi đang chuộc lỗi với cô cũng được, áy náy cũng được, tôi không muốn nợ ai, nhất là cô”.
Lời nói từ chối của Diệp An An chuẩn bị thốt ra nhưng khi nghe được những lời của cô ta thì đành nuốt vào bên trong. Cuối cùng nàng vẫn là gật đầu một cái. Kỳ thật, nàng cũng muốn đổi một công việc tốt hơn, như vậy sẽ có thêm nhiều thời gian được ở bên Tiểu An của cô.
Lăng huyên mím môi cười, tảng đá nặng nề trong lòng rốt cục cũng được buông xuống, mà nàng lúc này đây, cũng đã thực sự bỏ đi được bóng ma trong quá khứ, nàng không thể bồi thường những sai lầm mà cô đã gây ra, nhưng cô có thể gắng hết sức mà đi giúp đỡ cô ta.
Lăng huyên tìm vài ngày, cuối cùng cũng thay Diệp An An tìm được một công việc xem như là dễ dàng, đơn giản, chính là việc đi in ấn tài liệu, tuy rằng chỉ là chuyển từ một người dọn vệ sinh sang một người làm tạp vụ mà thôi. Nói là tạp vụ, nhưng vì lăng huyên đã chuẩn bị tất cả rất tốt, nên công việc của cô rất thuận buồm xuôi gió, hơn nữa, tiền lương so với trước kia phải hơn gấp đôi.
An bài mọi chuyện ổn thỏa, lăng huyên liền rời đi. Diệp An An nhìn chỗ mình làm việc, xoay người, trên ô cửa sổ ánh sáng mặt trời đua nhau rọi lên, phản chiếu xuống mặt đất những tia sáng ngời.
Cầm lấy đồ đạc của mình, nàng đi xuống lầu, từ trong thang máy đi ra, bên ngoài một mảnh trời hồng ráng chiều. So với công việc trước, làm ở đây cô có thêm ngày nghỉ của mình, có thể đưa con trai đi dạo phố rồi.**************Một phi cơ tư nhân hạ cánh xuống sân bay, một người đàn ông trẻ tuổi dáng người cao lớn bước xuống từ phi cơ, anh ta đeo chiếc kính râm màu đen, che khuất đi mất nửa khuôn mặt của mình, khiến cho những người xung quanh không thể thấy rõ được diện mạo của anh ta như thế nào. Nhưng có thể nhìn ra được, anh ta có một sống mũi thẳng tắp, đôi môi vô cùng quyến rũ đang nhếch lên. Trên người anh ta mặc một bộ tây trang màu nâu nhạt được cắt may thủ công thực khéo léo, cổ đeo caravat tối màu, động tác bước đi thập phần tao nhã. Người đàn ông đưa tay lên tháo kính râm trên mặt xuống, nháy mắt lộ ra một đôi đồng tử màu tím, ngũ quan lập thể của con lai, lúc nào cũng lộ ra vẻ mặt có chút bí hiểm, khí chất cao quý, nhưng cũng không bù lại được vẻ ngoài lạnh lùng xa cách. Một lần nữa anh lại làm thành một quang cảnh khiến người ta không thể đến gần.
Xa xôi, cách trở, trong trẻo nhưng lạnh lùng, đây chính lả con người của anh, anh khiến người ta cảm giác như vậy.
“Tổng tài, khách sạn đã chuẩn bị tốt, mới ngài đi trước nghỉ ngơi”, đang đứng chờ là một người đàn ông trung niên, khi nhìn thấy anh ta thì lập tức cúi hạ thắt lưng xuống, ngữ khí thập phần cung kính.
“Uhm”, người đàn ông trẻ tuổi chỉ gật đầu một cái, lái xe nhanh chóng mở cửa xe ra. Anh ta cúi người ngồi vào một chiếc xe riêng cao cấp có rèm che, phía sau đi theo cũng có vài chiếc xe như vậy.
Bên trong xe, người đàn ông nhắm chặt hai mắt, nghe người bên cạnh liên tục báo cáo tình hình mới nhất của công ty. Anh chỉ nghe, ngón tay đặt trên đùi, thỉnh thoảng gõ nhẹ theo nhịp điệu.
Đến khách sạn, người đàn ông đi vào, nơi này là một khách sạn năm sao cao cấp, bên trong có phòng tổng thống đã được đặt trước hàng năm, chỉ dành riêng cho anh ta.
Cởi quần áo, anh ta ngồi trên chiếc giường mềm mại, con ngươi màu tím đảo quanh tất cả nơi này. Anh sẽ phải ở nơi này một thời gian, đợi cho đến khi bản hợp đồng này đàm phán thành công, anh sẽ quay về Anh quốc,Mà anh ta chính là Lance Corrine, tổng tài điều hành của tập đoàn Ever Change, cũng là người đứng trên bục cao nhất, không ai có thể thay thế.
Đi đến bên cửa sổ sát đất, những lọn tóc màu nâu nhạt của anh không ngừng tung bay theo từng cơn gió thổi, sau đó lại hạ xuống, bên trong con ngươi màu tìm là một mảnh trầm tĩnh.
Tại nơi cao nhất, kỳ thật rất cô đơn, mà anh thì đang nhấm nháp nó. Cầm lấy tây trang đặt trên giường, anh mặc vào rồi trực tiếp đi ra ngoài. Nơi này, anh cũng thường ở, công ty ở đây chính là một công ty con của Ever Change ở Trung Quốc, mà lần này có một hợp đồng rất quan trọng, dù sao thị trường Trung Quốc so với những nơi khác, anh phải lưu tâm rất nhiều. Từ nhỏ anh đã theo mẹ sống ở quê mẹ, đối với nơi này, có cảm giác giống như gia đình vậy, mẹ anh thích nơi này, mà anh cũng rất thích.***************Diệp An An một tay đẩy xe trẻ con, một tay thì ôm Diệp Tiểu An đi trên đường phố. Thằng bé gắt gao ôm lấy cổ mẹ, hiển nhiên là thập phần thích thú. Nó một hồi thì nhìn nhìn nơi này, một hồi lại ngắm nghía nơi kia, chân tay bé nhỏ không ngừng quẫy động, miệng thì i i a a không biết đang nói cái gì. Đôi đồng tử tím cực kì trong suốt xinh đẹp, cái miệng nho nhỏ cười toe toét, thỉnh thoảng lại bật ra một tiếng nói trẻ con non nớt mềm mại vô cùng. Mọi người bên cạnh đều nhịn không được mà quay đầu lại ngoái nhìn hai mẹ con.
Người mẹ tuy rằng cũng không đẹp cho lắm, nhưng lại khiến người ta cảm giác thực sạch sẽ, làn da trắng nõn, mềm mại giống như sữa, ánh mắt to tròn không hề che giấu yêu thương dành cho con trai, ôn nhu vô cùng. Trong lòng cô đang ôm một đứa trẻ càng làm cho cô xinh đẹp đến không tưởng tượng được. Đứa bé đầu đội một chiếc mũ nho nhỏ, làm bóng râm che mất khuôn mặt nhỏ nhắn, mà khi nó ngẩng đầu lên, ánh mắt tựa như hai trái nho tím thực xinh xắn, bởi vì mỉm cười mà hơi cong cong lên, giống như ánh trăng lưỡi liềm vậy, không nhiễm chút bụi trần.
“Mẹ mẹ, muốn…”, Diệp Tiểu An vươn tay, chỉ vào chiếc chong chóng nhỏ của người khác, thỉnh thoảng lại bắt lấy phía trước, đứa bé dưới ánh mặt trời trong suốt lạ thường.
Diệp An An đem xe trẻ con đặt sang một bên, đi lên phía trước mua một cái. Tiểu An rất ít khi dạo phố, bình thường đều ở trong nhà, lần này ra ngoài, xem ra, nó vô cùng thích thú đi.
Người bán chong chóng nhìn đến diện mạo của Diệp Tiểu An, không khỏi thở dài một tiếng, “Cục cưng nhà cô thật xinh đẹp”, Tiểu An làm như nghe hiểu được người khác đang khen mình, nở nụ cười vui vẻ, còn lộ ra hai chiếc răng sữa mới mọc, đứa nhỏ giống như tiểu thiên sứ, khiến ai cũng thích mình.
Truyện khác cùng thể loại
30 chương
83 chương
139 chương
11 chương
49 chương
91 chương
491 chương