Cô cầm lấy túi xách của mình, gấp gáp đi ra ngoài, trong bệnh viện, một mình cô hồi hộp ngồi ở chỗ kia, chờ đợi kết quả xét nghiệm. Nguyệt sự của cô đã gần một tháng chưa đến, thật sự là có sao? Một đứa nhỏ, cục cưng chỉ thuộc về cô. Mãi đến khi báo cáo kiểm tra của cô đưa ra, hai tay cô có chút run rẩy mở ra, khi nhìn thấy kết quả kiểm tra trên đó, cô cúi đầu, một giọt nước mắt rơi trên ngón tay cô, biến hóa thành một bông hoa nước xinh đẹp. Cục cưng, cảm ơn con, cảm ơn con đã quay về với mẹ, lần này mẹ nhất định sẽ bảo vệ con thật tốt, không bao giờ đánh mất con nữa. Cô khóc, khóc ngẹn ngào không thành tiếng, người bên cạnh đều quay sang nhìn cô, thấy người mang thai, cũng không gặp ai khổ sở như cô vậy. Không ai biết, cục cưng này có ý nghĩa như thế nào đối với cô. Một người thân ruột thịt, một sinh mệnh, một sự bù đắp của quá khứ. Biết mình mang thai, Diệp An An so với bình thường càng chú ý cẩn thận hơn. Cô vẫn đang trong ca làm việc, đây là một công ty nước ngoài, nghe nói là một công ty con của một công ty rất lớn, có rất nhiều nhân viên dọn vệ sinh, cho nên công việc của cô cũng không có mệt như trong tưởng tượng. Bởi vì từng có một lần kinh nghiệm nên cô đặc biệt chú ý thân thể của mình, cũng biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm. So với lần trước, đứa nhỏ này khi còn đang trong bụng cô, giống như là vô cùng nhu thuận, không hề làm khổ cô chút nào, ngay cả nôn nghén cũng rất là ít. Lúc mang thai được tháng thứ tư, mọi người ai cũng biết cô là phụ nữ đang mang thai, cho nên cô tạm thời phải nghỉ việcm chuyên tâm ở nhà dưỡng. Bốn tháng đối với cô mà nói, là một kí ức vô cùng đáng sợ khi nhớ lại, cô sẽ không để mất đi cục cưng này một lần nữa, cũng không thể làm mất đi một lần nữa, nếu đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì, thực sự cô sống không nổi nữa. Vì cục cưng, cô không xem TV nữa, sợ chất phóng xạ ảnh hưởng đến đứa nhỏ không dễ dàng gì mà có được này (@@), chỉ có thể qua báo chí mỗi ngày để biết những chuyện gì đã xảy ra, một mình mang thai thật vất vả, nhưng cô không sợ, cũng không có cảm giác vất vả. Mỗi ngày cô đếu nói chuyện thủ thỉ với cục cưng, mà cục cưng của cô cũng rất ngoan. Nhẹ nhàng vỗ về bụng mình, tâm tư của cô lại nhớ đến một đêm của bốn tháng trước, cô căn bản là không nhìn thấy rõ diện mạo của người đàn ông đó, cô cứu sống anh ta, mà anh ta thì cho cô một đứa nhỏ, thật sự rất cảm ơn anh ta, đã cho cô một bảo bối quý giá như thế, cô sẽ yêu thương con thật nhiều, sẽ không để cho con phải chịu bất cứ một thiệt thòi nào hết. Cầm lấy tờ báo của ngày hôm nay, trên trang nhất đăng một tin tức khiến cho sắc mặt cô hơi hơi thay đổi một chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại bình tĩnh. Cô cười khẽ, buông tờ báo trong tay xuống, tay đưa lên nhẹ nhàng đặt trên cái bụng hơi hở ra của mình. Con gái của tổng tài tập đoàn Mục thị Mục Nham hôm nay chào đời, mà trong lòng của Mục Nham đang ôm một đứa bé gái, gương mặt từ trước đến nay chỉ có lãnh đạm cứng rắn cũng có một tia nhu tình hiếm thấy. Anh ta đã làm cha rồi, mà cô cũng sắp được làm mẹ. Không biết vì cái gì, khi nhìn thấy tin tức của anh ta, trái tim của cô thế nhưng lại không còn đau nữa. Quá khứ thật sự giống như một giấc mộng, cô chưa từng tìm được cảm giác yêu, cô đối với anh ta còn yêu sao? Dường như đã không còn nữa. Tình yêu của cô, đã kết thúc từ lâu rồi, Diệp An An trước kia đã chết, khi cục cưng bị lấy mất, cũng đã mất theo. Đôi môi đượm ý cười, thản nhiên, lại vô cùng ôn nhu dịu dàng.