Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ
Chương 147
Xoay người, từng bước một rời xa, có khi, sống so với chết còn phải cần nhiều dũng khí hơn, so với chết còn phải chịu đựng nhiều hơn, bởi vì đã chết nên cái gì cũng không biết, còn sống thì đau khổ vẫn là đau khổ. Vết thương kia vĩnh viễn không thể khép lại, chỉ cần chạm khẽ vào, lập tức sẽ bi thảm vô cùng.
Cô dừng lại, từ trong túi lấy ra một tấm chi phiếu, nhìn con số trên bề mặt, trước mắt lại là một mảnh trắng xóa mông lung, gắng sức chớp mắt vài cái, tình yêu của cô là vô giá, cục cưng của cô cũng là vô giá.
Tiếp tục đi tới về phía trước, bất chợt, cô dừng chân lại một lần nữa, trong không trung mơ hồ có từng tiếng lại từng tiếng kêu giống như vô cùng đau đớn, khi ngắn khi yếu, khi lâu khi nhanh, giống như cách chỗ này không xa.
Cô xoay người, bước chân chậm rãi di chuyển, mãi cho đến khi thanh âm kia càng ngày càng lớn, ở đâu đó quanh đây, cô cúi đầu, ánh trăng khuyết lưỡi liềm trên đỉnh đầu chỉ chiếu xuống một chút ánh sáng bàng bạc, tuy rằng không được rõ lắm nhưng cũng có thể nhìn thấy rõ tất cả trước mắt mình. Ở giữa không gian hơi nước lan tràn, trên tảng đá bị nước biển đánh lên có chút nhẵn bóng, có một đôi tay đang bám giữ, dường như là gân xanh đang nổi lên cuồn cuộn trên bàn tay, có thể thấy rằng chủ nhân của chúng lúc này đang cực lực chịu đựng một loại đau đớn kịch liệt nào đó.
Cô bước nhanh đến gần, sau lưng tảng đá mơ hồ có thể thấy được một thân thể đàn ông cao lớn vô cùng nam tính, quần áo trên người anh ta dường như đã bị ướt đẫm toàn bộ, ngay cả tóc cũng bị nước biển ngấm ướt, khuôn mặt của anh ta vô thức kề vào tảng đá, hai tay thì gắt gao bám chặt vào cạnh đá, nếu không vì hai bàn tay này, tin chắc rằng, anh ta sớm đã bị sóng biển cuốn đi nơi nào không hay, mà mạng sống của anh ta cũng chẳng còn nữa. Cô không biết người đàn ông này rốt cuộc đã kiên trì được bao lâu rồi, có điều có thể nhìn ra, ý chí của anh ta thực sự rất mạnh mẽ, anh ta còn muốn được sống sót, cho dù hiện tại toàn bộ ý thức của anh ta gần như không còn, nhưng hai tay vẫn cứ gắt gao bám chắc lấy tảng đá này.
Đây chính là tảng đá kì diệu đã cứu sống anh ta.
“Anh có sao không?”, Diệp An An cảm giác hốc mắt cay cay, vội vàng tiến lên phía trước, kéo bả vai người đàn ông lên, cả người anh ta thực ẩm ướt, bất chợt, cô chạm vào khuôn mặt anh ta mới phát hiện, mặt của anh ta thực sự lạnh như băng, không có một chút ấm áp nào.
Người đàn ông mím chặt môi, chỉ trong cổ họng có một chút thanh âm ừ hử rất nhỏ phát ra, lại còn đứt quãng. Mà cô thì nghe không ra anh ta đang nói gì?
“Bắt lấy tay của tôi, tôi sẽ kéo anh lên”, Diệp An An có chút căng thẳng nói, thật sự nếu không cứu anh ta, anh ta nhất định sẽ bị nước biển cuốn đi, mặc kệ là có quen biết hay không, cô không thể nhìn anh ta cứ như vậy mà mất đi tính mạng mình.
Sinh mệnh là cái gì, sinh mệnh giống như là bọt sóng trên biển cả, kỳ thật rất yếu ớt, cả đời chỉ có một lần duy nhất được sống, càng thêm quý giá biết nhường nào, ai cũng muốn được sống.
Người đàn ông giống như nghe được giọng nói của cô, ngay lúc cô chưa kịp nhìn, hai mắt đang nhắm chặt khẽ nhếch lên một chút, anh ta cử động ngón tay mình, bản năng cầu sinh làm cho anh ta túm chặt lấy cánh tay của Diệp An An.
Diệp An An kéo chặt hay tay của người đàn ông, cắn răng gắng sức lôi kéo anh ta về phía trước. Tảng đá cũng không phải là quá trơn nhẵn, thân thể của người đàn ông va vào cạnh sắc nhọn của hòn đá, anh ta rên lên một tiếng, cố gắng dùng một tay kia chống đỡ thân thể của chính mình, chân anh ta đã bị nước biển ngâm đến tê rần, không thể cử động được.
Giống như đã vận hết khí lực của toàn thân, Diệp An An cảm giác được quần áo trên người đều đã ướt đẫm, là do nước biển cũng là do mồ hôi làm thành.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
16 chương
12 chương
98 chương
27 chương