Cả người Diệp An An chấn động, cúi đầu, trên cánh tay nháy mắt xuất hiện vài giọt nước mắt, rồi sau đó càng ngày càng nhiều. Con của cô, đã bị người ta tàn nhẫn lấy ra, cục cưng đã hơn bốn tháng, nó đã được hơn bốn tháng a. Hai tay run rẩy, cô gắng sức đẩy cánh cửa ra, mỗi một động tác tựa hồ như đang dùng hết khí lực toàn thân của cô, cô đi vào bên trong, đóng cửa lại, nằm sấp lên trên giường, lúc này mới cực lực mà khóc thành tiếng. Chủ nhà trọ vẫn đứng bên ngoài cửa, không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng trong phòng mơ hồ truyền đến tiếng khóc nức nở đến cực điểm, khiến cho hốc mắt của bà nhất thời cay cay, bà cũng là một người mẹ, rốt cuộc thì cũng biết chuyện gì đã xảy ra, đứa nhỏ trong bụng An An đã không còn, tuy rằng bà không biết nguyên nhân gì, nhưng là, mất đi cục cưng thống khổ đến mức nào bà có thể hiểu được. Mà con bé An An này, thật đúng là rất đáng thương. Một mình bụng mang dạ chửa, giờ lại phải một mình chịu nỗi đau mất con. Con bé đáng thương này thật sự là quá khổ rồi. Bà khẽ lắc đầu, rồi đi ra ngoài, tiếng khóc bên trong càng ngày càng lớn, ngay cả bà cũng không thể nào mà nghe tiếp được nữa.*****Giản Tiểu Phương mang theo một đống đồ lớn đi đến nhà trọ của Diệp An An, hôm nay cô thực sự là đã mua rất nhiều đồ này nọ, còn có một bộ quần áo nhỏ nhắn vô cùng đáng yêu, cô tin rằng An An sẽ rất thích nó. Cô bước nhanh về phía trước, đứng ở ngoài cửa, thật vất vả mới thò được cái tay ra, gõ gõ cửa. Thế nhưng, cô đợi cả nửa ngày, bên trong cũng không có một chút động tĩnh gì, cúi đầu, lúc này cô mới nhìn thấy, cửa bên ngoài đang khóa!!! Rốt cuộc An An đi đâu vậy, thời gian này cô ấy hẳn là phải đang ở nhà mới đúng chứ? “Xin hỏi, cô là cô Giản Tiểu Phương phải không?”. Đột nhiên truyền đến giọng nói của một người, khiến cho Giản Tiểu Phương ngưng động tác đang gõ cửa lại, cô quay đầu lại, thì ra là một người phụ nữ trung niên, “Vâng, là tôi, bác là chủ nhà của An An sao?”. Cô giống như đã gặp qua người phụ nữ này rồi, nghe nói là chủ nhà trọ nơi này, cô có quen bà ta sao? “Đúng thế”, người phụ nữ gật đầu một cái, đối với Giản Tiểu Phương, kỳ thật bà cũng không xa lạ gì, cô ấy thường xuyên đến đây, nhưng chỉ là biết mặt mà không biết tên, bà lấy từ trong túi áo ra một bức thư, đưa tận tay cho Giản Tiểu Phương, “Đây là An An nhờ tôi đưa cho cô”. Giản Tiểu Phương tiếp nhận là thư, buông đồ này nọ trong tay xuống, khó hiểu mà tựa người vào một bên giở ra đọc. Chủ nhà định mở miệng nói gì, nhưng sau lại thôi, quay người đi ra nơi khác. Giản Tiểu Phương đọc từng hàng từng hàng. Túi đồ trong tay, loảng xoảng rơi trên mặt đất. “Tiểu Phương, Giản đại ca, thực xin lỗi, mình đi rồi, xin hãy tha thứ ình vì đã không từ biệt, nếu có duyên phận, chúng ta nhất định sẽ gặp lại. Đừng hỏi mình nguyên nhân tại sao, bởi vì mình không thể nói ra được, mình chỉ là muốn rời đi, rời khỏi nơi này. Mọi người hãy yên tâm, cục cưng rất khỏe, mình sẽ cho nó một cuộc sống thật tốt, xin mọi người không cần phải lo lắng. Tiểu Phương, mình biết cậu đang lo lắng điều gì, Thượng Quan Thuyên tuy rằng trước kia đã làm rất nhiều chuyện có lỗi, nhưng là, hãy cho anh ấy thêm một cơ hội, cũng là cho cậu thêm một cơ hội nữa. Nếu trước kia đã dám liều mình đánh cược một lần, vậy thì tại sao không dám làm một lần nữa? Cho dù thất bại, thì cũng chỉ là đau thêm một chút nữa mà thôi. Trước kia đã có lúc đau đớn hơn, vậy thì, lần này còn có thể đau hơn không? Tiểu Phương, cậu có thể bước từng bước một, nếu không thử, sao có thể biết được thật bại hay không, mình tin rằng, lần này Thượng Quan Thuyên sẽ không làm cậu phải thất vọng”.