Cô lui từng bước về phía sau, nhưng những người đó vẫn không ngừng tiến lại gần cô. Một màu trắng lạnh toát, ánh mắt lạnh như băng như vậy, tựa như muốn bức chết cô mới thôi. Cục cưng của cô còn chưa được sinh ra mà. Đột nhiên giữa lúc này, cô rốt cuộc không nhịn được mà bật khóc thành tiếng, đừng như thế này, cô lắc đầu, từng giọt nước mắt trượt nhanh xuống cằm, sau đó rơi xuống, nháy mắt vỡ tan. “Đừng, van cầu các người, xin đừng làm tổn thương đến cục cưng của tôi”, hai tay cô che chở cái bụng hơi hở ra của mình, không ngừng lui về phía sau, mà tên bác sĩ mặc áo màu trắng đang đứng trước mặt cô ra tay rất nhanh, nhanh chóng tiến lên túm được cánh tay của cô, cứng nhắc lôi cô vào bên trong phòng giải phẫu, người đàn bà kia chỉ đứng bên cạnh cười lạnh, mà tay cô ta cũng khẽ vuốt ve cái bụng mình lộ ra của mình, động tác của cô ta vô cùng mềm mại, nụ cười bên môi lại thực tàn nhẫn vô tình. “Van cầu các người, không cần, không cần tổn thương nó, nó đã hơn bốn tháng rồi, chỉ còn sáu tháng nữa là sẽ chào đời, van cầu các người”. Thân thể của cô bị mấy kẻ kia ấn xuống, hoảng sợ nhìn mũi kim tiêm nhọn hoắt của tên bác sĩ kia, cả người run lên bần bật, giống như lá rụng khi thu sang vậy, giãy dụa vô lực, không thể, không thể, đứa nhỏ này chính là sinh mệnh của cô, hết thảy của cô, mỗi ngày cô đều chờ mong nó chào đời, xin đừng cướp nó đi. “Cố tiểu thư, van cầu cô, xin đừng làm hại đến nó, tôi đồng ý với cô, sẽ rời khỏi nơi này, rời đi rất xa, không bao giờ quay trở về nữa, cũng sẽ không để ột ai biết sự tồn tại của đứa nhỏ này”, nước mắt của cô thỉnh thoảng lại rơi trên tấm khăn trải giường, thê mỹ* vô cùng. Cô cũng không cần gì hết, cô có thể rời đi, có thể không nhớ đến Mục Nham nữa, chỉ cần cô ta không làm hại đến cục cưng của cô. Đây là điều duy nhất mà cô có, không thể mất đi nữa.*thê mỹ: đẹp mà thê lương @@Cố Nghê Y cười khẩy một tiếng, “muộn rồi, nếu tôi đã biết được, vậy thì càng không thể buông tha cho nó, con của Nham, chỉ có thể do tôi sinh ra, ai cũng không thể”, thanh âm của cô ta rất nhẹ, nhưng lại chói tai giống như những mũi châm, đâm vào trong tim Diệp An An, bụng của cô bởi vì giãy dụa cùng với căng thẳng nên bắt đầu thấy đau, thậm chí, càng ngày càng đau hơn. “Đừng…”, cô ra sức lắc đầu, không ngừng giãy dụa, nhưng vẫn như cũ giãy không lại khí lực của những không kia, nước mắt trên mặt cô từ khóe mắt không ngừng rơi xuống, ngấm vào giữa những sợi tóc rối bời. Ai tới cứu cô với, cứu cục cưng của cô với. Cục cưng, cục cưng của tôi, xin hãy cứu lấy cục cưng của tôi. Xin anh, chồng à, chồng à, xin hãy cứu lấy con của chúng ta, cứu lấy nó… Tên bác sĩ cầm kim tiêm tiến tới gần cô, đầu mũi kim phản chiếu một tia sáng lạnh toát, đâm vào ánh mắt của cô rất đau, rất đau. Thân thể của cô đặt tại lên trên giường bệnh, cô chỉ có thể mở to hai mắt, nhìn mũi kim lạnh lẽo kia cuối cùng cũng đâm vào người mình. Không cần, cục cưng của cô, cô tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, một chút ánh sáng tĩnh mịch cũng không còn trong ánh mắt của cô, toàn thân cô không ngừng run rẩy, trong bụng truyền đến từng trận lại từng trận đau đớn, một dòng ấm áp từ trong thân thể cô chảy ra nơi hạ thân.. Cục cưng, cục cưng của cô…