Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ
Chương 67 : Trả giá
Diệp An An vô lực tiến lại phía chiếc giường, cầm lấy quần áo rồi chạy vào phòng tắm. Trong lúc ấy, anh cũng đang chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình, không có tâm tư nào để ý đến cô gái vừa rời đi, người đã bị anh vô tình làm tổn thương một cách sâu sắc.
Anh không biết rằng, cái tên Y Y ấy không chỉ làm anh đau đớn mà cũng khiến nàng cảm thấy day dứt.
Trong phòng tắm, Diệp An An vội vã mặc lai quần áo. Nàng tựa mình vào tường. Cái lạnh tê buốt cũng theo đó là đi sâu vào cơ thể. Nàng không thể cảm thấy một chút hơi ấm nào hết, cả tâm hồn và thể xác của nàng lúc này thực quá mệt mỏi, quá lạnh lẽo.
Chồng ơi, tại sao anh có thể đối xử tàn nhẫn với em đến vậy? Chồng, em chỉ mong anh có thể đối xử với em tốt một chút mà thôi. Em đâu có đòi hỏi gì nhiều, chỉ một chút thôi cũng được rồi. Chồng ơi, em không muốn làm thế thân cho cô gái ấy, không muốn một chút nào, anh đừng ép em được không?
Nàng đưa tay lên lau nước mắt, trong gương là một khuôn mặt tái nhợt, nước mắt loang lổ, trông thật vô cùng đáng thương.
Cố gắng gượng cười, nàng muốn tự trấn an mình. Nàng biết, con đường mà nàng phải đi vẫn còn rất dài, cho nên lúc này, nàng không thể gục ngã, nàng phải bắt đầu lại.
Mở cửa phòng tắm, nàng bước ra ngoài, nhìn anh vẫn còn ngồi thẫn thờ trên giường, tựa đầu vào thành giường, khuôn mặt rất khó coi, nhìn thấy nàng, anh chỉ thản nhiên liếc một cái, cũng không có ý định rời đi.
Diệp An An cứ đứng mãi tại chỗ. Nàng không biết, sau tình huống khó xử vừa rồi, bọn họ sẽ ra sao. Nếu như vừa rồi, không phải anh đột nhiên nhắc đến cái tên ấy, chắc rằng đã có thể phát sinh một số chuyện.
Mục Nham nhìn chằm chằm vào sắc mặt tái nhợt, cùng đôi mắt sưng đỏ, chắc hẳn vừa rồi nàng đã khóc rất nhiều. Anh biết, anh đã làm tổn thương nàng. Trên đời này, chẳng có cô gái nào muốn một người đàn ông trong lúc hôn mình lại gọi tên một cô gái khác, huống hồ, đó lại còn là người con gái mà anh đã từng yêu sâu sắc.
Thương tổn là điều không thể tránh khỏi, bởi anh vẫn còn yêu cô ta.
Yêu càng nhiều, thương tổn lại càng sâu.
Anh đứng lên, đi về phía cửa nhà tắm, chỗ nàng đang đứng. Đã lâu như vây rồi, mà nàng vẫn cứ đứng mãi ở đó. Đối với nàng, anh thực cảm thấy có chút áy náy.
Diệp An An nhìn anh, các ngón tay cứ đan chặt vào nhau. Nàng cúi đầu, không biết, liệu anh có một lần nữa làm tổn thương nàng không? Như vậy, quả thực khiến nàng rất đau đớn.
Chồng của nàng, người nàng rất mực yêu thương, lại chẳng hề để tâm đến nàng.
Mà nàng lại chẳng thể hiểu nổi anh đang suy nghĩ những gì, cũng không biết, anh có cần tới nàng hay không? Nói đi nói lại, phải chăng cũng chỉ là do nàng tự mình đa tình mà thôi.
Mục Nham đi đến trước mặt Diệp An An, nhìn nàng cứ mãi cúi đầu. Phụ nữ đối với anh mà nói, cũng chỉ là một loại nhu cầu, nhưng Diệp An An lai khiến anh có chút mê luyến. Những người phụ nữ đến với anh trên đời này có nhiều, nhưng những người yêu anh một cách thuần túy như nàng lại rất ít. Anh không muốn rời đi, anh vẫn tham lam muốn có nàng. Mặc dù anh không nghĩ sẽ yêu nàng, nhưng anh muốn nàng phải toàn tâm, toàn ý yêu anh.
Chuyện này, không cần nỗ lực vẫn có thể có được. Trên đời này, đâu có chuyện gì dễ dàng như vậy, thế nhưng anh lại thực sự có được .
Anh vươn cánh tay ra ôm lấy thắt lưng của nàng, đem nàng vùi vào trong lòng mình. “ Xin lỗi” Anh thì thầm, ánh mắt cũng hiện rõ nét day dứt. Anh biết, dù sao nàng cũng là người vợ chính thức của anh. Anh cảm thấy áy náy.
“ Xin lỗi” Diệp An An cứ đứng sững như vậy, để mặc cho anh ôm. Thân thể anh rất ấm, nhưng hơi ấm ấy lai chẳng thể lấp đầy nỗi đau trong lòng nàng.
“ Xin lỗi…xin lỗi…”
Chồng à, điều em muốn đâu phải là câu xin lỗi. Không phải mà.
Nàng cười héo hắt, cánh tay không tự chủ mà vòng ôm lấy anh. Lại càng dấn sâu hơn, nàng biết, người đàn ông này, với nàng mà nói, cũng giống như thuốc độc, càng lại gần sẽ càng thống khổ, yêu càng sâu sẽ lại càng đau. Anh không yêu nàng, anh yêu một cô gái khác. Anh không phải là người vô tâm, vô tình, chỉ là trái tim của anh, tình yêu của anh, toàn bộ đã trao cho cô gái đó. Trong tim anh đã không còn chỗ trống cho bất kỳ người nào khác, nàng cũng vậy. Dẫu biết thế, nàng vẫn chấp nhận yêu anh, yêu anh một cách điên cuồng. Giản Tiểu Phương nói đúng, nàng điên rồi, thực sự điên rồi.
Nàng thầm nghĩ, dù sao cũng hãy để bản thân liều lĩnh một lần. Yêu anh, yêu không hối tiếc, để rồi, có thương tích đầy mình, đau lòng đến chết cũng không sao.
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
75 chương
43 chương
93 chương
67 chương
114 chương