Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ

Chương 63 : về nhà sớm

Xoay người, anh thả điếu thuốc vào gạt tàn, ngồi xuống tiếp tục xem đống văn kiện lúc nãy. Lúc này, nhìn nghiêng vẻ mặt anh tuấn mĩ mà lạnh lùng, chỉ là có thêm 1 chút vẻ nhu hòa mà chính anh cũng không hề biết. Diệp An An ngủ thật lâu, cho đến khi ánh sáng bên ngoài khiến nàng khó chịu, nàng lấy tay che mắt, trở mình 1 chút, tiếp tục ngủ. Mãi đến khi hai mắt khẽ mở, trước mắt nàng là màu sắc của 1 gian phòng lạ, chỉ có 2 màu đen và trắng. Nàng đột nhiên nhớ ra, bật người ngồi dậy, trong phòng vẫn còn thoang thoảng hương thơm trên người anh, thế nhưng chỉ có 1 mình nàng. Chuyện gì thế này, nàng dĩ nhiên cứ ngủ như vậy, mà Mục Nham đâu, anh đã đi đâu rồi. Nàng xuống giường, đi tới kéo rèm cửa sổ, bên ngoài ánh mặt trời chiếu sáng khiến căn phòng ấm áp hơn 1 chút. Lúc này đã khá muộn, nàng đứng bên cửa sổ sát mặt đất, nhìn ra quang cảnh bên ngoài, tốp năm tốp ba những chiếc ô tô, còn ở đây vẫn là sự cô đơn, cô đơn vô cùng. Nhẹ nhàng thở dài, nàng đi ra ngoài, ở đây, rốt cuộc cũng không phải phòng nàng. Chiều tối, Diệp An An đã nấu xong thức ăn, chờ đợi người đàn ông kia trở về. Kỳ thực nàng cũng không biết anh có trở về không, cũng không biết chờ đợi như vậy để làm gì. Khi anh về, nàng đã đi ngủ, 2 người rất ít khi gặp nhau, anh từng hỏi nàng, có phải nàng sợ anh không. Kỳ thực, nàng thật rất sợ anh, sợ mỗi lần nhìn thấy anh lại càng yêu anh hơn, yêu hơn 1 chút sẽ càng đau khổ hơn 1 chút. Cho đến 1 ngày, khi nàng không kiềm chế được yêu cầu anh phải yêu nàng. Như vậy, có thể nàng sẽ khiến anh ghét nàng, thậm chí nàng sẽ không có cách nào được nhìn thấy anh nữa, cho đến khi rời xa. Nàng yêu người đàn ông này, yêu đến mức tẩu hỏa nhập ma, đã yêu đến mức vứt bỏ cả tôn nghiêm của nàng. Sở dĩ nàng chỉ đứng yên nơi này, không muốn đi tiếp, thầm nghĩ cứ như vậy chờ anh. Tiểu Phương nói, Mục Nham có 1 người vợ như nàng còn không thấy đủ, anh thực là 1 tên khốn. Thế nhưng cô ấy sai rồi, kỳ thực Mục Nham là 1 người rất tốt, mặc dù lạnh lùng thế nhưng đối với nàng rất tốt, chỉ là anh không yêu nàng. Định nghĩa của nàng về mọi thứ đều rất tốt. Nàng ngồi trên ghế sofa, nhìn đồng hồ trên tường, lúc này vẫn còn rất sớm, anh phải rất lâu nữa mới trở về. Vì vậy nàng cũng có thời gian đi làm chuyện của mình, cầm lấy chiếc áo len đặt 1 bên đã làm được phân nữa, nàng tiếp tục đan. Đây là kiểu áo dành cho những người đàn ông cao lớn, thoạt nhìn thì người mặc nhất định có tầm vóc rất cao. Đôi que đan tinh tế liên tục chuyển động trong tay nàng, cuộn len nhỏ dần, mà thời gian ở trong tay nàng cuộn len nhỏ đi rất nhanh, cứ như mỗi một giây lại giảm đi 1 chút. 1 âm thanh rất nhỏ, tiếng động cơ xe dừng lại, động tác trên tay nàng dừng lại 1 chút, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường sau đó lại cúi xuống, tiếp tục đan áo. Vào thời gian này, hẳn là phải không có ai về mới đúng, ngôi biệt thự từ trước đến giờ đều ít người qua lại, ngoại trừ Mục Nham ở bên ngoài, nàng không nghĩ ra ai sẽ đến. Đây là khu đất tư nhân, hiện tại cũng là nhà nàng, mà bằng hữu của nàng rất ít, tựa hồ ngoại trừ Giản Tiểu Phương, những người khác cũng rất ít liên hệ Sợ người khác biết thân phận mà anh cho nàng sẽ mang phiền phức cho Mục Nhamvà nhà họ Mục, Mục phu nhân hay cũng là mẹ chồng của nàng đã cảnh cáo, không được để cho người khác biết thân phận của nàng. Thế nên từ sau khi kết hôn, bạn bè hiện tại nàng hầu như không có ai, mà bạn bè của nàng vốn không đông, và bây giờ nàng như tách biệt với thế giới. Một lát sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân mờ hồ, từ xa đi đến, dần rõ ràng hơn, cuối cùng dừng lại ở cửa, sau đấy làm âm thanh cánh cửa bị mở ra. Diệp An An lần thứ 2 sửng sốt 1 chút, buông que đan trong tay, đứng dậy, tiếng bước chân, nàng luôn luôn chú ý đến, rất quen thuộc. Mục Nham, như thế nào đã về nhà, không phải mỗi ngày đều rất muộn anh mới về sao? Ngày hôm nay thế nào lại về sớm như vậy. Nàng đang nghĩ ngợi, cửa đã bị mở ra, Mục Nham với cơ thể cao lớn đi vào, thuận tiện mang theo 1 cơn gió lạnh, tựa như từ thân thể anh thổi tới, đó là cơn gió lạnh của mùa đông. Rất lạnh Mục Nham có đôi mắt đen tuyền hơn rất nhiều so với người khác, nhìn chăm chú người phụ nữ đang ngồi trên sofa. Anh, tựa hồ rất ít khi nhìn thấy nàng từ chỗ này, mỗi khi anh trở về, nàng nhất định đã ở trong phòng mình. Người phụ nữ này nhất định muốn trốn anh, nhận thức điều này khiến anh có cảm giác khó chịu mà không hiểu tại sao. Diệp An An có chút hoảng lọan nhìn Mục Nham, nàng không nghĩ ra tại sao anh đột nhiên trở về sớm, nàng chỉ có thể sững sờ ngồi đó, không biết phải làm gì, bọn họ tựa hồ chưa bao giờ gặp nhau trong tình huống này.