Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ
Chương 223 : Đoàn viên
"Không có việc gì, chỉ là bị sai khớp thôi", thời gian không lâu trước, anh đã không ít lần bị thương, loại vết thương nhỏ này thì tính là gì. Chỉ cần cô không có chuyện gì là tốt rồi.
"Được", Ti Hạo một tay đỡ lấy tay phải của anh, sau đó dùng sức, chợt nghe rắc một tiếng, mồ hôi lạnh trên trán Lance tuôn xuống như mưa, anh nắm chặt tay mình, từ từ buông xuống, "cảm ơn anh, Ti Hạo".
Ti Hạo lắc đầu, vỗ lên vai phải của Lance, "cảm ơn gì chứ, tôi mới phải cảm ơn anh đã cứu An An, em rể à", Ti Hạo nhẹ nhõm nói, chẳng qua là hồi nãy trái tim anh thiếu chút nữa đã ngừng đập.
Bọn họ không dám tưởng tượng, nếu bọn họ tới chậm một chút thôi, hoặc là động tác của Lance chậm nửa bước, như vậy không biết hiện tại An An sẽ biến thành bộ dạng gì nữa.
Anh ngẩng đầu, liền nhìn thấy một người đàn ông đang đứng bên cửa sổ sát đất, cậu ta đang nhìn chằm chằm xuống đây, hai mắt trống rỗng vô thần. Thu tầm mắt về, Lance đã ôm lấy Diệp An An.
"Lance, tay của anh không sao chứ, chi bằng hãy để tôi ôm An An đi", Ti Hạo kéo tay trái của anh lại, suy cho cùng thì tay của anh ta mới vừa nắn lại bình thường, nếu không chú ý thì sau này sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ mất.
Anh ta cứ gắng gượng như vậy, có thể chứ?
"Tôi có thể làm được mà", Lance lại ôm chặt Diệp An An, chỉ có như vậy anh mới có thể cảm giác được trái tim của mình bình tĩnh hơn, anh không muốn phải chịu đựng thêm một lần nữa, trước là Tiểu An, giờ là cô, hai người chính là bảo bối quý giá nhất trong sinh mệnh này của anh.
"Uhm", Ti Hạo thấy anh kiên trì như vậy cũng biết ngăn cản không có tác dụng gì, nên đành đi theo sau hai người. Còn Thượng Quan Thuyên trước khi rời đi nhìn lên cửa sổ lầu hai, người đàn ông đang đứng đó, anh chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài, Nham, cậu đang làm gì thế, không ai đứng mãi một chỗ mà chờ đợi cậu đâu, lúc cô ấy yêu cậu, cậu không biết quý trọng, đến khi cô ấy hết thương, cậu lại hiểu ra, thì ra, không phải là không yêu, chẳng qua là sợ yêu mà thôi.
Mục Nham nhìn bọn họ rời đi, đến khi nhìn chiếc xe kia rời khỏi hẳn tầm mắt mình, rốt cuộc không còn nhìn thấy gì nữa hắn mới suy sụp mà ngã xuống sàn nhà, hắn vẫn luôn muốn có được nhưng cuối cùng đã hoàn toàn mất đi, phần tình cảm vô giá thánh khiết này, chính là hắn, là hắn đã tự tay đánh mất.
Một bàn tay nhỏ bé bắt lấy áo hắn.
"Ba ba, không khóc, Khả Tâm thương", Mục Khả Tâm không biết đến bên người Mục Nham từ khi nào, vươn cánh tay nhỏ ra đặt trên gương mặt hắn, tuy rằng Mục Nham không hề rơi lệ nhưng con bé biết ba ba đang khóc, thật sự đang khóc.
"Ba ba, không khóc", khuôn mặt nho nhỏ của Mục Khả Tâm rất nhanh nước mắt không ngừng rớt xuống.
Mục Nham đưa tay ra ôm Mục Khả Tâm vào lòng mình, vỗ vỗ lên lưng con bé, "ba không khóc nữa". Hắn nhìn lo lắng cùng dỗ dành trên gương mặt đứa nhỏ trong lòng mình, tựa như giật mình tỉnh ngộ ra, chính mình vừa qua đã làm những gì, đứa nhỏ vô tội, mặc kệ con bé là con của ai thì nó cũng không có nghĩa vụ phải gánh lấy tất cả những sai trái của người lớn, nếu nói là sai thì người sai ngay từ đầu là hắn mới phải.
Mục Khả Tâm đưa hai cánh tay ôm lấy cổ Mục Nham, cánh môi nho nhỏ của con bé khẽ mỉm cười, ba ba của nó vừa vui vẻ phải không.
Bảo mẫu đứng ở một bên lặng lẽ lau nước mắt, tiên sinh vẫn còn yêu thương tiểu thư, vậy thì bà cũng yên tâm được rồi, bà đóng cửa lại. Mục Nham chỉ ngồi ôm Mục Khả Tâm, chính thân mình nho nhỏ trong lòng đã cho hắn ấm áp duy nhất.
Diệp An An đang nằm trong bệnh viện, giống như lời Ti Hạo đã nói, cô chỉ là do tinh thần khẩn trương, hơn nữa lại là một thời gian dài không ăn uống gì nên mới dẫn tới tình trạng mê man bất tỉnh như bây giờ, thân thể của cô không có vấn đề gì, so với cô, vết thương của Lance có vẻ như còn nặng hơn, tay phải của anh bị sai khớp, trên người còn có vài chỗ bị trầy da.
Lance ôm lấy Diệp Tiểu An đã tỉnh đi vào phòng bệnh, Diệp Tiểu An đã sớm tỉnh, thằng bé cũng rất thành thật mà uống hết một bình sữa.
"Mẹ...", Diệp Tiểu An vươn hai cánh tay của mình ra muốn bổ nhào về phía Diệp An An, Lance đặt thằng bé trên giường bệnh của Diệp An An, cô đã hôn mê được một ngày.
"Mẹ, mẹ...", Diệp Tiểu An dùng bàn tay nhỏ bé của mình thỉnh thoảng vuốt ve khuôn mặt của Diệp An An, trên gương mặt thằng bé cuối cùng cũng lộ ra vẻ tươi cười, thằng bé áp mặt mình lên mặt của mẹ.
Lance chỉ ngồi ở một bên, nhìn hai mẹ con, khoé môi cũng lộ ra chút ý cười ôn nhu. Trong ánh mắt màu tím ngoài trừ sự dịu dàng ra thì không còn gì khác, vẻ lạnh lùng xa cách ngàn dặm trước kia nay đã tan rã không còn một mảnh.
Diệp An An dường như nghe được tiếng cười của con trai, cô cố hết sức mở mắt mình ra, liếc mắt một cái liền nhìn thấy cặp mắt màu tím xinh đẹp Diệp Tiểu An, còn có cái miệng thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười khanh khách.
"Tiểu An", cô vươn tay vuốt ve khuôn mặt phấn nộn của con trai, thì ra, cô còn sống, thì ra, cô còn có thể nhìn thấy con.
Diệp Tiểu An bị bế đứng lên, thằng bé không chịu bắt đầu lắc lắc thân thể nhỏ bé của mình, "ba ba, ba ba", cánh môi nhỏ chu lên, hai cái chân thỉnh thoảng lại đạp loạn.
Diệp An An quay sang, ngắm nhìn hai khuôn mặt một lớn một nhỏ giống nhau như đúc.
"Em tỉnh rồi sao", Lance đem con trai ôm chắc lấy, anh vươn tay, vỗ về khuôn mặt của cô, trong ánh mắt là một loại ôn nhu làm say lòng người.
"Uhm", Diệp An An chỉ gật đầu một cái, bàn tay nắm chặt lấy tay anh, ở trong giây phút tưởng chừng như là cuối cùng của sinh mệnh, cô nhớ anh, nhớ Tiểu An của cô.
Cô may mắn vẫn còn sống trên đời này, còn có thể lại được nhìn thấy mọi người.
"Lance, em đã nói điều này chưa, em rất yêu anh". Cô nhắm chặt hai mắt, đưa bàn tay anh đến chạm lên khuôn mặt mình.
Lance mỉm cười thản nhiên, "Uhm, em vừa nói rồi", đương nhiên, anh cũng đã từng nói. Diệp Tiểu An tiếp tục măm măm ngón tay mình, thật yên tĩnh mà ghé vào vai Lance.
Thỉnh thoảng lại đung đưa cái chân của mình, đến khi nhìn thấy người vừa vào cửa, thêm hai cái tay vẫy vẫy.
Ti Hạo cùng Thượng Quan Thuyên nhìn vào những người trong phòng bệnh, nhìn nhau cười, rốt cục cũng không có việc gì, có điều, Ti Hạo tựa vào trên tường cạnh cửa phòng bệnh, Thượng Quan Thuyên thì trầm mặc không lên tiếng, Ti lão gia lần này thật sự tức giận, ông lão tức giận gầm thét đến mức muốn bay cả nóc nhà, thế giao giữa hai nhà Mục gia và Ti gia, lần này, coi như thật sự rớt thê thảm rồi.
Thế nhưng, chuyện mà bọn họ lo lắng không phải chuyện này mà là Mục Nham, đã trải qua nhiều chuyện như vậy, không biết cậu ta sẽ trở thánh bộ dạng gì nữa, có lẽ cậu ta đã làm quá trớn, có thể là ích kỉ, nhưng kết quả thế này không ai nguyện ý. Nói cho cùng thì cậu ta cũng chỉ là một người chịu tổn thương nhất mà thôi.
Con gái thì không phải của mình, còn con mình thì đã không còn, huống chi, cậu ta phát hiện người phụ nữ vẫn luôn yêu mình giờ đây đã không còn yêu cậu ta nữa.
Bọn họ không hận Mục Nham, hơn nữa còn có chút đồng tình với cậu ta. Cậu ta cả đời này đều vì tình mà trở nên khốn đốn, một người là Cố Nghê Y, một người là Diệp An An.
Ti lão gia quả thật rất tức giận, ông đã đau lòng biết bao lâu nay mới tìm được đứa cháu gái này, càng thương hơn là bảo bối Diệp Tiểu An kia, chuyện mà Mục Nham đã làm lần này, thiếu chút nữa đã hại chết hai mẹ con con bé.
Người của Mục gia chỉ biết bày ra vẻ mặt hổ thẹn lo lắng mà chịu đựng cơn thịnh nộ của Ti lão gia. Còn Mục Nham thì lại mất tích không biết ở nơi nào, tập đoàn Mục thị vì có ba của Mục Nham chống đỡ nên không có vấn đề gì nghiêm trọng, hơn nữa Lance cũng đã từ bỏ ý định chèn ép Mục thị, dù sao An của anh cũng không có việc gì, không cần phải ...
Lúc này đây, anh có chút cảm thông với Mục Nham, nếu không phải ngay lúc đó không quý trọng, như vậy, anh sẽ không thể gặp được An, càng không thể có đứa con trai xinh đẹp, có lẽ, một đêm bên bờ biển kia chính là đêm cuối cùng chấm dứt sinh mệnh của anh.
Anh không hận hắn, hơn nữa còn là rất cảm ơn nữa.
Dẫu sao, bởi vì hắn ta không biết quý trọng, anh mới có cơ hội tìm được tình yêu chân chính trong cuộc đời mình.
Truyện khác cùng thể loại
76 chương
75 chương
43 chương
93 chương
67 chương
114 chương