Tẩy Oan Tập Lục
Chương 99 : Đêm tập kích Cố Vân
Đêm trăng chưa rõ
Trong phòng trọ tầng hai tiểu lâu, cửa sổ bán mở , mấy thân ảnh hoặc đứng hoặc ngồi, có người sắc mặt không kiên nhẫn, có người lạnh lùng không nói gì, có người lãnh đạm, có người thấp thỏm nóng nảy, nhưng con mắt đều ăn ý trừng mắt nhìn tòa dân trạch bên cạnh.
“Đã giờ sửu (1-3h), còn không có động tĩnh gì, các ngươi suy đoán có chuẩn xác không a?!”Kiền Kinh tà dựa vào cửa sổ, ngáp dài.
Trác Tình trừng mắt nhìn hắn, hừ nhẹ nói :”Câm miệng!” Đợi cả buổi tối không có kết quả, bọn họ đã đủ buồn bực, hắn còn nhiều lời vô ích như vậy!
Nhìn bộ dáng căm tức của nàng, Lâu Tịch Nhan nhẹ nắm tay nàng, ở bên cạnh ghế dài ngồi xuống, nhẹ giọng nói :”Mệt mỏi sao?”
Trác Tình lắc đầu, khẽ thở dài :”Ta không mệt, nhưng còn chàng ngày mai còn phải vào triều, hà tất còn muốn tới nơi này thủ(trông coi~ canh chừng), có Mặc Bạch cùng ta là được rồi.” Nàng mặc dù không được như Cố Vân, thế nhưng chịu đựng một hai buổi tối vẫn là không vấn đề gì, chỉ là nàng thật không ngờ Tịch Nhan sẽ kiên trì bồi nàng ở chỗ này thủ, hắn mấy ngày nay tuy rằng không có phát bệnh, thế nhưng thân thể luôn không tốt lắm, nàng tâm tình như thế hỏng bét kỳ thật cũng là quá lo lắng cho hắn mà thôi.
Mỉm cười, Lâu Tịch Nhan trả lời :”Hoàng thượng hạ lệnh ta hiệp trợ Đan đại nhân, tróc nã hung đồ tự nhiên cũng là một trong những chức trách của ta.” Khẽ nắm vai nàng, để nàng gối đầu lên vai hắn, Lâu Tịch Nhan thấp giọng nói :”Ngủ một chút , có việc ta lại đánh thức nàng.”
Vai gầy dựa vào cũng không quá thoải mái, nhưng nhàn nhạt ôn nhu săn sóc cũng khiến trong lòng Trác Tình nổi lên ấm áp vui vẻ.
Dạ Mị hồng y liệt diễm, ở trong màn đêm đen kịt như trước chói mắt, ánh mắt lạnh lẽo xẹt qua hai người đang dựa sát vào nhau, ly khai đường nhìn, trong mắt lãnh ý cũng không nhịn được giảm đi vài phần, nàng không biết chính là, nhất cử nhất động của nàng cho dù chỉ là một ánh mắt toàn bộ đều rơi vào giữa một đôi lam mâu.
“Có người!” Kiền Kinh bỗng nhiên khẽ hô một tiếng, tất cả mọi người cả kinh, lập tức hướng ngoài cửa sổ nhìn lại.
Chỉ thấy trong tòa nhà bọn họ nhìn chằm chằm một buổi tối, một đạo bóng đen từ trong tường viện vượt ra, lấy tốc độ cực nhanh hướng một đường khác lao đi.
Cũng may bọn họ đứng chính là chỗ cao, nếu không cho dù là canh giữ mấy cái cửa cũng không nhất định có thể phát hiện hắc y nhân.
Kiền Kinh vội la lên :”Truy hay không truy?!” Nếu không truy nhân liền muốn chạy!
Lâu Tịch Nhan lãnh tĩnh nói :”Kiền Kinh ngươi truy đi, không nên đả thảo kinh xà*, cũng đừng để hắn thoát ly khỏi tầm mắt của ngươi.”Hắn không có gây án, hiện tại bắt được người cũng không có ích gì!
“Được.” Nói xong, thân ảnh Kiền Kinh theo sát hắc y nhân.
Lâu Tịch Nhan con ngươi đen trầm ổn sau khi nhìn qua Tô trạch như trước yên tĩnh, nói rằng :”Mặc Bạch, Dạ Mị, các ngươi hai người tiếp tục lưu lại thủ ở đây, cho dù có động tĩnh gì cũng muốn lưu lại một người, không nên trúng kế điệu hổ ly sơn**.”
(* Đả thảo kinh xà :Đánh cỏ động rắn ~ tấn công vào xung quanh kẻ địch khiến chúng hoảng sợ mà lộ diện kế ~ đừng để cho người đó phát hiện ra mình bị theo dõi….** Điệu hổ ly sơn : nhử địch ra xa căn cứ )
Mặc Bạch thanh âm lạnh lùng trả lời :”Dạ.”
Dạ Mị mang theo mặt nạ không thấy rõ biểu tình của nàng, chỉ thấy nàng khẽ gật đầu.
Hắn đều an bài thỏa đáng, Trác Tình cũng không phí tâm, hỏi :”Chúng ta chạy đi tướng quân phủ?”Nàng hiện tại lo lắng Cố Vân, tuy rằng tướng quân phủ có Túc Lăng cùng Ngao Thiên, thế nhưng hung thủ thủ pháp giết người kỳ lạ, chung quy vẫn khiến nàng cảm thấy sự tình không quá tốt.
“Ừ!” Biết nàng sốt ruột, Lâu Tịch Nhan nắm tay nàng, vội vàng chạy tới tướng quân phủ.
…………. …………. …………… ……………
Tướng quân phủ
Trong gian phòng rộng lớn, đơn giản đặt một chiếc giường lớn, bên trái giường hé ra bàn trà, không có đồ vật dư thừa, mặc dù đêm nay ánh trăng cũng không sáng lắm, nhưng không có tầng tầng lụa mỏng màn che, tình hình trong phòng vẫn có thể miễn cưỡng thấy rõ.
Trên giường lớn, nằm một nữ tử, đôi mắt khẽ nhắm, thoạt nhìn đã ngủ.
Khí trời quá nóng, hai cánh cửa sổ mở, gió đêm có thể tùy tiện thổi vào, đồng dạng dễ dàng tiến vào bên trong còn có một đạo bóng đen cao gầy.
Sau khi bóng đen phi thân vào nhưng không có lập tức đi tới trước giường nữ tử, mà là đứng trước cửa sổ một lúc thật lâu, hắn mới lại đi tới trước giường, nhìn chằm chằm nữ tử an ổn ngủ trên giường, lại lần nữa dừng lại.
Bỗng nhiên, hắn đi tới bên cạnh bàn trà, cầm lấy một cái chén, hướng trên mặt đất đập mạnh, thanh âm chén sứ vỡ vang lên trong màn đêm yên tĩnh vô cùng chói tai.
Cố Vân giữa đôi lông mày khẽ nhíu, đôi mắt sắc bén phút chốc mở, bóng đen cũng đã muốn từ cửa sổ nhảy ra.
“Mới đến đã muốn đi sao?!” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng không có nửa điểm mơ hồ sau khi ngủ dậy, bóng đen tốc độ dưới chân lại nhanh hơn, Cố Vân một chân giẫm lên mép giường, hướng phương hướng bóng đen nhảy qua, từ phía sau ghìm chặt cổ hắc y nhân, hắc y nhân ăn đau, thân hình bị kiềm hãm, hắn thật không ngờ, nữ tử cư nhiên có thân thủ nhạy bén như vậy, hắc y nhân nghiêng người hướng bụng Cố Vân vung một quyền, Cố Vân thuận thế nghiêng người, dùng đầu gối mạnh mẽ đánh vào lưng hắc y nhân.
Hắc y nhân ánh mắt tối sầm lại, tay xoa bên hông, Cố Vân chỉ nhìn thấy một đạo ngân quang hiện lên, muốn lui về sau tách ra, nhưng hắc y nhân một tay kéo cánh tay nàng không tha, nàng không có cơ hội tránh , Cố Vân âm thầm cắn răng quyết định nghênh đón, kề sát hắc y nhân, nàng sơ với hắn nhỏ hơn, có lẽ có thể tránh thoát một kiếm này.
Chỉ là nàng còn chưa kịp động, cảm giác được bên hông bỗng chốc bị buộc chặt, phục hồi lại tinh thần, nàng đã bị ôm vào trong ngực, kia ngân quang cũng bị một bàn tay to chặn được, mùi máu tươi tràn ngập trong phòng, từng giọt máu đỏ tươi theo khe hở giữa các ngón tay chảy xuống, Cố Vân mở to mắt, nhìn nam tử bên cạnh, Ngao Thiên hắc y ngân phát ( tóc), sắc mặt tái nhợt, âm trầm lạnh lẽo, nhưng không gặp chút nào đau đớn thần tình, phảng phất như nước từng giọt rơi xuống không phải là máu hắn giống nhau, màn đêm tối đen, nam nhân cả người tản ra khí chất tà mị như vậy không chỉ khiến Cố Vân có chút hoảng thần, hắc y nhân cũng là sửng sốt.
Ngao Thiên vận khí từ lòng bàn tay, trở tay một cái, hắc y nhân lập tức cảm giác được một cỗ kình lực mạnh mẽ đánh tới, nhuyễn kiễm tuột khỏi tay, hắc y nhân trong lòng hoảng hốt, xoay người hướng phía cửa sổ nhảy lên.
Mà trong viện, từ lâu vây đầu binh sĩ cầm trường mâu, hắc y nhân đôi mắt híp lại, thật là úng trung tróc miết ( bắt con ba ba trong hủ – ra tay bắt địch khi địch không còn đường thoát), xem ra nếu không phải bọn họ cố tình dụ dỗ hắn, hắn nghĩ muốn đi vào tướng quân phủ chỉ sợ cũng không dễ dàng đi!
Cố Vân từ trên giường nắm lấy chăn mỏng, bọc lại cánh tay đang không ngừng chảy máu của Ngao Thiên, vội hỏi :”Ngươi không sao chứ!?”
Máu tươi rất nhanh nhiễm đỏ khăn lụa thuần trắng, Ngao Thiên thu hồi tay, lạnh lùng đáp :”Không có việc gì.”
Nói xong cũng không quay đầu lại tiêu sái ra khỏi phòng, Cố Vân cảm thấy không hiểu ra làm sao, cái này nam nhân tính cách cũng kỳ quái quá đi!
Hai người đều đi ra ngoài viện, ai cũng không có chút ý, chỗ góc tường, một đôi con ngươi đen sâu thẳm xẹt qua một tia quang mang phức tạp, nắm chặt tay, trường kiếm đã ra khỏi vỏ, chỉ là xuất thủ vẫn là chậm một chút.
Túc Lăng diện vô biểu tình rời khỏi viện Cố Vân, tựa như hắn chưa từng xuất hiện qua như nhau.
Trong viện, đã có vô số cây đuốc chiếu sáng tiểu viện không lớn, hắc y nhân bị các tướng sĩ bao quanh, hắn cũng hiểu rõ tình cảnh của mình, không hề phản kháng, chỉ là lạnh lùng nhìn Cố Vân đang hướng hắn đi đến.
“Ta đã xem thường ngươi, tiểu nha đầu.” Hắc y nhân mở miệng, cư nhiên là giọng nữ trong trẻo uyển chuyển.
Tay khẽ nâng, hắc y nhân tự nhiên kéo xuống khăn che mặt, hé ra khuôn mặt như hoa như ngọc phù dung .
“Là ngươi?!”
……….. …………… ………….. ………………..
Hình bộ đại đường
Tờ mờ sáng tia sáng bình minh đầu tiên xé rách mây đen phía chân trời, hiện rõ một ngày mới đã đến, lăn qua lăn lại một buổi tối, người trên đại đường cũng đã mệt mỏi rã rời , trải qua hai tháng hung thủ lấy thủ đoạn tàn nhẫn trích tâm giết người rốt cục bị bắt được, mấy ngày nay , tất cả vui vẻ đau khổ đều là đáng giá.
Nữ tử quỳ trên mặt đất vẻ mặt bình tĩnh, không có bị bắt mà sợ hãi hoặc là khinh thường, có chỉ là loại nhẹ nhõm bình thản như trút được gánh nặng, Cố Vân nhìn chằm chằm nàng xinh đẹp mà lãnh đạm, nhìn lúc lâu mới hỏi :”Ngươi vì sao muốn giết ta?”
Nữ tử ngẩng đầu, nhìn nàng một cái, lại cúi đầu, ngữ khí chán ghét nói :”Giống ngươi loại này tiện nữ nhân thầm nghĩ câu dẫn Mộc Phong, chết cũng chưa đủ!”
Cố Vân ánh mắt chợt lóe, con mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vẻ mặt không có biểu tình gì của nàng, tiếp tục hỏi :”Mấy nữ tử trước kia, cũng là ngươi giết?”
Lần này nàng ngay cả đầu cũng không nâng lên, chỉ là lạnh lùng trả lời :”Các nàng đều đáng chết! Ai bảo các nàng dám đánh chủ ý lên Mộc Phong!”
Đan Ngự Lam cao giọng nói :”Cổ Nguyệt Hinh, ngươi hiện tại là nhận tội?”
Cổ Nguyệt Hinh chậm rãi ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Đan Ngự Lam ở trên cao, cũng không dự định vì nàng biện giải đáp :”Nếu đã bị các ngươi bắt được, ta cũng không có gì có thể nói .”
Không đúng! Nàng từ đầu tới cuối cũng không có trả lời câu hỏi người có phải do nàng giết hay không !Nàng đối những nữ nhân nàng giết hại cũng không có biểu hiện ra bao nhiêu thống hận, chỉ là một ít chán ghét, liền đủ để cho nàng ta dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy giết người sao?!
Đi tới Cổ Nguyệt Hinh trước mặt ngồi xuống, Cố Vân cùng nàng mặt đối mặt, từng chữ từng chữ nói :”Ta hiện tại hỏi ngươi, ngươi chỉ cần trả lời là đúng hay không. Ba vụ trích tâm án trước đó, có phải do ngươi làm hay không? Người có phải do ngươi giết hay không?”
Cổ Nguyệt Hinh đã không kiên nhẫn:”Ta vừa rồi đã nói …”
“Đúng hay không?” Cố Vân một ngụm cắt đứt lời nàng, cố ý hỏi.
Đối diện nữ hài bộ dạng chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, thế nhưng cặp mắt kia lại phảng phất như hàn đàm sâu thẳm không đáy, làm cho người ta không tự giác chột dạ, âm thầm cắn răng, Cổ Nguyệt Hinh kiên định lớn tiếng trả lời :” Đúng!”
Cố Vân chậm rãi đứng dậy,nhìn về phía Trác Tình vẫn chăm chú nhìn vào nàng, nhẹ lắc đầu, cái này nữ nhân , nàng đang nói dối!!
Hiện tại nàng cố ý nhận tội, phải như thế nào nói rõ nàng đang nói dối chứ?
Trác Tình lãnh mi khẽ nhíu hỏi :”Ngươi dùng hung khí là cái gì?”
” Bạc nhận chủy thủ.”Lần này Cổ Nguyệt Hinh trả lời rất nhanh, mà nha dịch cũng đưa lên chủy thủ lục soát được từ trên người nàng, đưa tới trước mặt Đan Ngự Lam.
Trác Tình chỉ nhìn lướt qua, đã xác định độ dài rộng của lưỡi đao,độ dày, cùng vết thương vừa vặn.
Đan Ngự Lam vừa kiểm tra hung khí vừa hỏi :”Ngươi là làm sao làm được mật thất giết người?”Điểm này vẫn là vấn đề bọn hắn nghĩ không ra, mà Thanh gia tỷ muội đối Cổ Nguyệt Hinh ép hỏi nói rõ các nàng đối nàng là hung thủ còn nghi ngờ, kỳ thật, hắn cũng không quá tin tưởng, thế nhưng hung khí cũng đã ở đây, nàng nếu không phải là hung thủ, vậy là ai ?!
Ai biết Cổ Nguyệt Hinh bật cười ha hả, tà liếc Đan Ngự Lam, cười lạnh nói :”Chuyện đó có đáng gì? Chúng ta Cổ Nguyệt gia ngoại trừ y thuật , nổi danh nhất chính là huyễn (ảo) thuật, chỉ cần đối nha hoàn hầu hạ dùng huyễn thuật, các nàng sẽ ở sau khi ta rời khỏi đem cửa đóng lại, mà chính mình lại không biết cái gì cả!”
Trình Hàng con mắt trừng lớn, không tin kêu lên :”Vậy mấy vị tiểu thư cũng là trúng huyễn thuật của ngươi cho nên mới sẽ mở mắt trừng trừng nhìn tim chính mình bị lấy đi mà không thể nhúc nhích? Này không có khả năng đi, huyễn thuật thật sự lợi hại như vậy?!”
Cái loại đắc ý này là phát ra từ nội tâm kiêu ngạo không phải là gạt người, thế nhưng thật có lợi hại như vậy a?
Trác Tình bỗng nhiên yêu cầu nói:”Ngươi hiện tại làm một lần cho ta xem.” Nàng nói là huyễn thuật có phải là thôi miên trong lĩnh vực y học ?!
Cổ Nguyệt Hinh quay đầu đi chỗ khác, hừ lạnh nói :”Ta sẽ không làm, này là tuyệt kỹ của Cổ Nguyệt gia chúng ta.”
Tuyệt kỹ phải không?! Trác Tình nhẹ nhướng mi, lãnh cười nói :”Lúc ngươi trích tâm, là hạ đao từ bên trái tới bên phải hay là từ bên phải tới bên trái? Là trước đoạn(cắt đứt) kinh mạch sau khi trích tâm, hay là trước trích tâm sau đoạn kinh mạch?”
“Ta…..” Cổ Nguyệt Hinh ngẩn ra, trong mắt xẹt qua một tia hoảng loạn.
“Ngươi không biết?”
Lập tức ngẩng đầu, trên mặt vẫn bảo trì bình tĩnh tựa hồ đã bị đánh vỡ, trừng mắt nhìn Trác Tình, như là nóng lòng muốn khẳng định cái gì, Cổ Nguyệt Hinh vội la lên :”Ta đương nhiên biết!! Hạ đao từ phải hướng sang trái, trước trích tâm sau đoạn kinh mạch!”
“Ngươi xác định?”
Nàng nhất định là cố ý lừa gạt! !Nhất định là! Hít sâu một hơi, Cổ Nguyệt Hinh kiên trì nói :“Xác định!”
Nàng vừa nói xong, Lữ Tấn cùng Đan Ngự Lam trong mắt hiện lên một mạt tinh quang, mỉm cười gật đầu, Trác Tình trả lời :”Xem ra người cũng không phải do ngươi giết. Người nghiệm qua thi thể, đều biết ngươi đang nói dối!!” Người chết rõ ràng là bị chách đoạn mạch máu nối liền mới lấy ra trái tim, này cũng là nguyên nhân lúc đó nàng cho rằng đao pháp của hung thủ cực tinh chuẩn.
Đan Ngự Lam sắc mặt khẽ biến, Cổ Nguyệt Hinh vội kêu lên :”Người chính là ta giết, chỉ là lâu lắm ta đã quên những chi tiết này mà thôi..”
Đã quên? Đan Ngự Lam khẽ gật đầu, thanh âm nghiêm túc lạnh lùng trầm thấp vang lên :”Được rồi, ngươi đã nói là vì bảo hộ Tô Mộc Phong mà giết người, vậy nghe chút Tô công tử nói như thế nào đi!”
Bỗng nhiên quay đầu lại, kia thân ảnh thuần trắng đã đứng ở sau lưng nàng, thật sâu nhìn chằm chằm nàng.
“Mộc Phong?!” Mặc dù là nắng sớm ấm áp đã chiếu vào công đường, chiếu vào trên người Cổ Nguyệt Hinh, thế nhưng nàng cũng không cảm nhận được một chút ấm áp, nàng chỉ cảm thấy tự mình đặt mình trong hầm băng.
Truyện khác cùng thể loại
7 chương
31 chương
95 chương