Tẩy Oan Tập Lục 《Sai Gả Tàn Nhan Hệ Liệt》
Chương 89 : Lấy lùi làm tiến
Bóng đen từ xa đến gần, tốc độ rất nhanh, thế nhưng nghe thấy tiếng bước chân có chút hoảng loạn, Trác Tình híp mắt nhìn lại, đối phương có bốn người, trong tay đều cầm trường kiếm, một đường hướng phía trước chạy vội, thỉnh thoảng còn quay đầu lại nhìn xung quanh, tựa hồ đang tránh né người nào. Xem ra, bọn họ không giống như là hướng nàng mà tới, ngay cả như vậy Mặc Bạch như trước không có thả lỏng cảnh giác, trận địa sẵn sàng đón địch, Trác Tình đứng ở phía sau hắn tĩnh quan kỳ biến.
Ngay lúc muốn lướt qua bọn họ thì mấy người cũng phát hiện ra Trác Tình cùng Mặc Bạch, Mặc Bạch đem nàng hộ ở sau lưng, đôi mắt u lam lộ ra khí tức lãnh tàn (lạnh lùng hung ác), Trác Tình bỗng nhiên có loại cảm giác kỳ quái,dường như không khí bên cạnh Mặc Bạch đều trở nên không giống với, thế nhưng đây là không có khả năng, có thể là nàng ảo giác đi.
Bốn người cũng rõ ràng cảm giác được sát khí của Mặc Bạch, đề phòng nhìn chằm chằm ,nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, bước chân vẫn chạy nhanh về phía trước, ngay lúc bọn họ gần như sát qua bên người, một mạt hồng ảnh từ mái ngón bên cạnh bay vọt xuống. Trác Tình sửng sốt, người này thân thủ thật nhanh, còn không một tiếng động, giống như cứ như từ hư không xuất hiện, thân ảnh chớp động như ma quỷ , xinh đẹp đến làm cho người ta mê muội, phục hồi lại tinh thần, nàng đã tiếp cận bốn người đang chạy nhanh, trong tay nắm trường tiên đỏ tươi, như một đạo linh xà, cản trở lối đi của bốn người.
Một cái khẽ nhảy, hồng ảnh đã đứng ở trước mặt cách bốn người khoảng một trượng, hồng y như máu, tóc đen như mực, mặt nạ vàng dưới ánh trăng lóng lánh cùng hàn quang lạnh lẽo trong mắt , trộn lẫn trên người , bao phủ trong bầu không khí vô cùng quỷ mị, người này ….Trác Tình khẽ lẩm bẩm :”Dạ Mị?” Nàng sao lại ở đây?
Nữ tử cũng hướng nàng nhìn lướt qua, lãnh mâu híp lại, ánh mắt ở trên người Mặc Bạch dừng lại một chút, lạnh lùng dời đi không hề nhìn về phía họ.
Sắc mặt hiện lên thần sắc hoảng sợ, bốn người liếc mắt nhìn nhau , nhãn thần phút chốc biến thành liều mạng, Trác Tình kinh hãi, đối Mặc Bạch thấp giọng nói :”Mặc Bạch, ngươi đi giúp nàng đi.” Bốn đánh một, những người này còn đều là đồ liều mạng, Trác Tình thật đúng là lo lắng Dạ Mị sẽ ứng phó không được.
“Không cần.” Mặc Bạch thanh âm lạnh lùng mới nói xong, Trác Tình lập tức biết là mình lo lắng thừa.
Một cái liệt diễm bàn đẹp mắt trường tiên hướng bốn người quét qua, hóa giải vòng công kích đầu tiên của bốn người, bốn người đem Dạ Mị vây quanh, dưới mặt nạ màu vàng, nhìn không thấy vẻ mặt nàng, khẽ nâng trường tiên, biểu lộ ra khinh thường lãnh ngạo không che dấu.
Bốn người thẹn quá thành giận, cùng nhau giơ lên trường kiếm trong tay, đâm hướng Dạ Mị ở giữa, chỉ thấy nàng khẽ nhảy, giẫm lên trên trường kiếm của bốn người, mượn lực dưới chân, xoay vòng một cái, trường tiên cũng ở trên không trung xẹt qua một vòng xinh đẹp, bốn người đều bị trường tiên gây bị thương, cùng nhau ngã xuống phía sau,Dạ Mị nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Trác Tình thầm than, thảo nào Dạ Mị có thể trở thành tiền thưởng thợ săn số một số 2 Khung Nhạc , thân thủ như vậy rất đẹp mắt! Trường tiên trong tay nàng dài khoảng năm sáu thước, ở trong tay nàng linh hoạt vung vẩy liền giống như một bộ phận của nàng giống nhau nghe lời, muốn điều khiển vũ khí mềm như vậy, thực sự không phải là chuyện dễ dàng. Mà trên trường tiên đầy gai nhọn, bị nó quấn lên, không chết cũng thương nặng!
Vừa rồi một kích, đã khiến bốn người bị thương, trong đó một người thương thế có vẻ nhẹ hơn, thấy tình thế không tốt liền từ trên mặt đất đứng lên muốn bỏ chạy, lãnh mâu dưới mặt nạ vàng xẹt qua tia trào phúng, trường tiên khẽ vung lên, như hỏa xà quấn lên thắt lưng người nọ, siết chặt trường tiên, gai nhọn lập tức đâm vào da thịt, ban đêm một đạo tiếng rống thảm thiết vang vọng bầu trời đêm, làm cho người ta nhịn không được nổi lên một thân da gà.
Ba người còn lại không dám động, Dạ Mị lấy ra dây thừng bên hông, đem bốn người buộc chặt cùng một chỗ, kéo dây thừng, bốn nam nhân sợ hãi đứng dậy, theo sau nàng hướng phía đại lao hình bộ đại lao đi đến.
Trác Tình rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần, vội la lên :”Dạ Mị.”
Hồng ảnh cước bộ dừng lại, nhưng không quay đầu lại, Trác Tình hướng bóng lưng nàng kêu lên :”Ta có một số việc muốn cùng Ngao Thiên , Kiền Kinh , còn có ngươi bàn bạc. Ngươi có thể giúp ta tìm được bọn họ sao?”
Cảnh Táp võ công đã không kém còn thêm một đám thị vệ , cư nhiên vẫn để hung thủ chạy, có thể thấy được hung thủ võ công cao cường, chỉ sợ Đan Ngự Lam thật sự tìm được tung tích hung thủ , lúc thực thi bắt giam không ai là đối thủ của hắn cũng uổng công ! Đêm nay nhìn thấy Dạ Mị võ công như thế không tầm thường, Ngao Thiên tự nhiên cũng không nói chơi, Kiền Kinh tuy rằng võ công bình thường nhưng khinh công cũng là rất cao, có bọn họ hỗ trợ, bắt hung thủ càng thêm nắm chắc, tiền thưởng thợ săn không phải là cầm tiền làm việc sao, cái này án tử khó giải như vậy, Đan Ngự Lam hẳn không tiếc bạc đi!
Nghe xong Trác Tình nói, Dạ Mị im lặng không nói, nhấc chân liền muốn rời đi, Trác Tình vội kêu lên lần nữa :”Buổi trưa mười ngày sau, ta ở Duyệt lai trà trang chờ các ngươi.” Nàng ta không trả lời, nàng liền tự động cho là nàng đồng ý đi, hẹn trước mười ngày, đang ở xa cũng có thể xuất hiện chứ!
Lần này Dạ Mị không có lại dừng lại cước bộ, cũng không có bất luận cái gì đáp lại, nắm dây thừng, hồng ảnh cao ngạo dần biến mất ở cuối đường.
Trác Tình thở phào nhẹ nhõm, cũng may không có gặp phải phiền toái gì lớn, nếu không Tịch Nhan lại càng lo lắng, duỗi thân vươn vai, nhìn về phía Mặc Bạch vẫn còn đem nàng hộ ở phía sau, Trác Tình nghiêng đầu kêu lên :”Mặc Bạch.”
Hắn đang nhìn cái gì? Dọc theo đường nhìn của hắn nhìn lại, sớm đã không thấy bất luận thân ảnh nào, Trác Tình cười khẽ nói :”Nhìn cái gì đâu?”
Mặc Bạch che xuống ánh mắt hơi gợn sóng, vẫn trương ra khuôn mặt lạnh lùng, nhưng dường như nhiều hơn một chút kinh hoàng, yên lặng thối lui cơ thể, Mặc Bạch im lặng đi theo phía sau Trác Tình, chỉ là trong lòng vạn năm đóng băng kia bị một đạo liệt diễm thiêu ra một khe rãnh..
……………… …………………. …………………….
Đêm qua trở về muộn, nàng không đi quấy rầy Lâu Tịch Nhan, cũng không biết hắn lúc đó đã ngủ chưa, ngủ một giấc tỉnh lại, hắn đã xuất phủ, Trác Tình lo lắng tâm tình Lâu Tịch Vũ, quyết định trước đi xem nàng.
Ai biết mới đi đến cửa viện, chợt nghe thấy tiếng thét to của nàng :” Ngươi đi ra ngoài, đi ra! Ta không muốn thấy ngươi!”
Trác Tình dương lên một tia cười quỷ dị, chậm rãi đi vào trong viện, quả nhiên nhìn thấy Cảnh Táp im lặng đứng một bên, sắc mặt đen sẫm trước sau như một, con ngươi đen luôn luôn băng lãnh mang theo tia tận lực ẩn dấu nghi hoặc cùng yêu thương,gắt gao nhìn chằm chằm nữ tử trong phòng đang hướng hắn la hét .
“Đi ra ngoài !!” Nói xong, một cái chén sứ từ cửa bay ra, vừa lúc nện ở bên chân Cảnh Táp, mảnh vụn tung tóe. Cảnh Táp mặt cũng không đổi sắc, như trước im lặng đứng tại chỗ, chỉ là sắc mặt sấm sét lẫn lộn …..
Trác Tình rụt chân, nha đầu kia hạ thủ cũng quá độc ác đi.
Tố nhi cũng bị dọa đến chết khiếp, tiểu thư bình thường tuy rằng cũng sẽ hướng Cảnh tổng quản hô to gọi nhỏ, thế nhưng đều là vì bắt hắn xoay quanh mình, hôm nay thiếu gia cố ý để Cảnh tổng quản một tấc cũng không rời bảo hộ nàng, này không phải là cơ hội tốt sao?Tiểu thư sao lại phát tính tình lớn như vậy….
Run rẩy nuốt một ngụm nước bọt, Tố nhi quay sang Lâu Tịch Vũ đã rống đến mặt đỏ bừng thấp giọng nói :”Tiểu thư, người không sao chứ?”
Lâu Tịch Vũ căn bản không để ý tới nàng,tiếp tục hướng người bên ngoài giống như cây cột giống nhau gầm nhẹ :”Ta không cần ngươi bảo hộ, để ca ta đổi người khác đến, ngươi đi ra ngoài, đi ra ngoài !!”
Hẳn là lúc nàng lên sân khấu đi, khẽ khụ một tiếng, Trác Tình giả vờ không hiểu hỏi :”Đây là có chuyện gì?”
Vừ nói, Trác Tình vừa hướng trong phòng đi đến, Lâu Tịch Vũ thấy nàng, ánh mắt sáng ngời, lập tức liền tiếp tục la hét nói :”Bảo hắn đi!! Ta chán ghét hắn!!”
Khẽ nhíu mày, nhìn nam tử phía sau cả người đều sắp kết thành băng, Trác Tình khẽ thở dài :”Cảnh Táp, ta xem ngươi vẫn là trước đi ra ngoài đi, ở ngoài viện thủ cũng được, hiện tại là ban ngày , sẽ không có chuyện gì .”
Con ngươi đen như mực thật sâu nhìn thoáng qua nữ tử vẻ mặt lãnh tĩnh trong phòng, Cảnh Táp không nói gì thêm, thân ảnh cao to mang theo tức giận rời khỏi viện.
Trác Tình đi vào bên trong, Lâu Tịch Vũ hướng Tố nhi phất tay nói :”Tố nhi, ngươi trước lui ta đi.”
“Dạ.” Tố nhi nhu thuận lui ra ngoài, còn đem cửa phòng đóng lại.
Cửa phòng vừa mới đóng lại, bộ dáng Lâu Tịch Vũ vừa rồi kiêu ngạo gắt gỏng lập tức đổi thành sợ hãi, lo lắng nhỏ giọng nói :”Tẩu tử, vừa rồi có phải có chút quá đáng hay không?” Vừa rồi lúc nàng đem chén ném ra ngoài, trái tim đều nhanh nhảy đến cổ họng.
Trác Tình mỉm cười nói :”Rất tốt.”
Thất bại ngồi xuống, tay chống cằm, Lâu Tịch Vũ thở dài nói :“Hắn nếu như nghĩ ta cố tình gây sự, không có kiên trì. thật sự rời đi, ta làm sao bây giờ ?” Thật vất vả có thể mỗi ngày nhìn thấy hắn, hiện tại lại bảo nàng cứng rắn đuổi hắn đi,thật khó a!
Vỗ nhẹ khuôn mặt nhụt chí của nàng, Trác Tình cười nói :”Ái tình có đôi khi chính là muốn chần chừ giữa lo được lo mất, mỗi lần đều là ngươi như vậy,không thấy rất không dễ chịu sao? Cũng có thể khiến hắn nếm thử đi, kế tiếp ngươi chỉ cần đối hắn lảng tránh không gặp, lúc không có việc gì liền đờ ra, yên lặng rơi lệ, cơm nước không nghĩ là được.”
Như thế so với đuổi hắn đi dễ làm hơn, thế nhưng…lại có chút chờ mong nhìn về phía Trác Tình, Lâu Tịch Vũ hỏi :”Hắn thật sự sẽ chủ động cầu hôn sao?” Nàng quay xung quanh bên người hắn nhiều năm như vậy. những việc có thể làm đều làm hết, chính là môt chút hữu dụng cũng không có, nàng thật sự không dám chờ mong, sợ hy vọng càng nhiều thất vọng càng lớn!
Khẽ xoa đầu Lâu Tịch Vũ, Trác Tình vỗ vai nàng, nhẹ giọng an ủi nói :”Được rồi yên tâm, hắn nếu là thật sự thích ngươi, yêu thương ngươi, liền nhất định không nỡ để ngươi như vậy, nếu như đến cuối cùng hắn vẫn không thoát được cái gọi là địa vị chủ tớ phân biệt, nam nhân như vậy không cần cũng được, không phải sao?”
“Ừ.” Cố sức gật đầu, Lâu Tịch Vũ nghĩ lấy thêm dũng khí để kiên định với quyết định của mình, thế nhưng trong lòng lại có một thanh âm khác đang kêu gào, cho dù Cảnh Táp cuối cùng như trước bất vi sở động (không thể lay chuyển), nàng liền thật sự phóng được hắn sao?
Ai…có thể hoặc….không thể đi!
Vỗ vỗ đầu, báo cho chính mình không nên nghĩ nhiều như vậy, nếu không nàng nhất định sẽ điên mất, lôi kéo tay Trác Tình, Lâu Tịch Vũ thay đổi đề tài hỏi :”Tẩu tử, ngươi hôm qua đi kia…khám nghiệm tử thi, có cái gì phát hiện.”
Trác Tình biết nàng chỉ là tùy tiện chút chuyện cùng nàng nói , thế nhưng nàng xác thực muốn cùng nàng thỏa luận việc này? Nhẹ nhướng mi, Trác Tình cười nhạo :”Ngươi thật sự muốn biết?”
“Ách…” Nuốt nuốt nước bọt, chỉ là nghĩ đến thi thể bị mất tim lạnh như băng nằm trong quan tài, nàng cũng đã sởn gai ốc, vội lắc đầu, Lâu Tịch Vũ cười gượng nói :”Vẫn là quên đi.”
Trác Tình lắc đầu bật cười :“Nghỉ ngơi cho tốt, ta đi trước.” Mau đến trưa, nàng hôm nay còn hẹn Đan Ngự Lam.
Lâu Tịch Vũ gật đầu, tiếp tục ghé vào trên bàn đờ ra, Trác Tình lắc đầu thở dài, hy vọng lần này , người có tình cuối cùng có thể thành đôi a!
Đi ra ngoài viện, liền thấy thân ảnh cao to của Cảnh Táp đứng ở đó, giữa đôi lông mày nhíu chặt, vẻ mặt u sầu, thấy hắn cái dạng này, tâm tình Trác Tình tốt hơn một chút.
Thay đổi thần sắc thành một bộ dạng bất đắc dĩ cùng lo lắng không ngớt, Trác Tình đi đến trước mặt Cảnh Táp, trầm giọng than :”Cảnh Táp, Tịch Vũ nàng ….không muốn thấy ngươi, nếu không ta cùng Tịch Nhan nói một chút, cho ngươi cùng Mặc Bạch đổi đi.”
“Vì sao?” Thanh âm lãnh ngạnh mang theo mấy phần nôn nóng, tốt !
Sau vài lần muốn nói lại thôi, Cảnh Táp lãnh mâu gần như đem nàng xuyên thủng, Trác Tình mới nhẹ than :”Chuyện tối hôm qua, nàng vẫn không thể buông được, nghĩ mình …..đã mất trong sạch, nàng thích ngươi, ngươi là biết đến, nói nàng không muốn thấy ngươi không bằng nói nàng không dám nhìn ngươi, nghĩ bản thân bây giờ đã không xứng với ngươi, ta xem ngươi cũng không thích nàng, như vậy cũng tốt, ngươi có thể không cần lo lắng nàng lại như trước đây kề cận ngươi, ta sợ chính là nàng ấy không nghĩ thông, sẽ làm ra chuyện ngốc nghếch .”
Như nàng mong muốn, Trác Tình nói xong, Cảnh Táp tay đã nắm chặt thành quyền, mơ hồ có thể thấy gân xanh nổi lên, như là cực lực ẩn nhẫn tức giận, Trác Tình trong lòng âm thầm vui vẻ, giở bộ khoát khoát tay thở dài :”Mà thôi, ta đi cùng Tịch Nhan nói, đem Mặc Bạch đổi sang bảo hộ nàng là được rồi.”
“Không cần.” Kiên định trả lời lộ ra chút gấp gáp.
Trác Tình khẽ nhíu mày :”Ngươi xác định?”
Trác Tình một bộ dáng vì hắn lo lắng, Cảnh Táp trực tiếp xẹt qua nàng, lần nữa đi vào trong viện.
Nhìn thân ảnh cao to lại yên lặng thủ ngoài cửa, Trác Tình khóe môi nhịn không được giương lên, khổ nhục kế lặt mềm buộc chặt, ở giữa trận đấu ái tình , vĩnh viễn là một trong những phương pháp hữu hiệu nhất ! Có đôi khi chiêu càng cũ càng tốt sử dụng….
…………….. …………………… ……………….
Hình bộ phòng nghị sự
“Lâu tướng.” Lưu Hồng quan viên hình bộ phụ trách điều tra sự kiện ngự hoa viên cung kính ôm quyền hành lễ, tuy rằng trên mặt Lâu Tịch Nhan vẫn luôn là nụ cười ôn hòa, Lưu Hồng vẫn khẩn trương nuốt nuốt nước bọt, sau khi tiếp nhận vụ án này hắn mới biết được cư nhiên là thê tử chưa qua cửa của Lâu tướng, mà mũi nhọn của vụ án lại chỉ thẳng hậu cung, hoàng thượng còn hạ chỉ xử lý nghiêm khắc, này vụ án làm không tốt, bị cách chức nhưng là chuyện nhỏ, chỉ sợ đắc tội người không nên đắc tội mạng nhỏ cũng có thể mất.
Cầm trong tay nước trà, Lâu Tịch Nhan không vội không chậm hỏi :”Tra sao rồi?”
Lưu Hồng vội vàng trả lời :“Bốn gã thái giám có một người cắn lưỡi tự sát, còn lại ba người liều chết không nhận tội mưu hại Thanh cô nương. Bốn người vốn là ở trong nội vụ phủ làm việc , là tiểu thái giám dưới quyền Lục Chí Hải,những người này thường ngày xử sự cẩn thận chặt chẽ, không ngờ lại gây rối như vậy.”
Cắn lưỡi tự sát…… Lâu Tịch Nhan trong mắt xẹt qua một tia sáng lạnh, ngón trỏ khẽ gõ chén trà, trầm giọng nói :”Trong nhà bọn họ còn có người nào? Hiện tại ở đâu?”
“Trong đó hai người là bị bọn buôn lậu mua tiến cung, trong nội vụ phủ không có ghi có thân thích, hai người khác, gia quyến đã không thấy tung tích.”
“Tìm! Ta không muốn lại nghe tin ba người khác ”Vô cớ ” tử vong.Chuyện những người liên quan đã từng ra vào ngự hoa viên, toàn bộ đều tra hỏi , có bất luận cái gì khả nghi lập tức báo lại.” Không có gia quyến liền cắn lưỡi tự sát, gia quyến mất tích liền liều chết không khai? Xem ra nàng ta thu thập giải quyết hậu quả cũng rất nhanh, không hổ là người làm chủ nhiều năm trong cung .
“Dạ.” Lâu Tịch Nhan thanh âm không cao, nhưng Lưu Hồng lại cảm nhận được hắn đang không vui, cái loại cảm giác áp bách này khiến hắn không dám ngẩng đầu.
Nhẹ buông chén trà trong tay, Lâu Tịch Nhan chậm rãi đi ra khỏi phòng nghị sự, như trước là ôn nhuận thanh nhã như vậy, Lưu Hồng nhưng là một thân đầy mồ hôi.
………….. ……….. ……………… ………………
Lụa mỏng màn che, hương khói lượn lờ, trên thần đài, một pho tượng kim phật dáng tươi cười từ bi, lẳng lặng đứng ở đó, thanh âm gõ mõ, từng tiếng từng tiếng trầm tĩnh mà rõ ràng, bên cạnh kim phật, tử đàn phật châu tản ra nhè nhẹ hương khí, có thể làm cho người ta bình tâm khí hòa.
Trước phật đường, Dương Chi Lan yên lặng nhắm mắt, sắc mặt trầm tĩnh mà bình thản.
Lão mẹ nâng lên lụa mỏng đi vào, thanh âm gõ mõ dần dừng lại, Dương Chi Lan thanh âm nhàn nhạt từ bên trong truyền đến :”Sự tình làm xong chưa?”
“Thái hậu yên tâm, sự tình đã làm thỏa đáng, bọn họ tuyệt đối không dám nói lung tung.” Lão ma ma bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, thấp giọng thỉnh tội nói :”Lần này đều là nô tỳ sơ sẩy, mới khiến sự tình bại lộ, thỉnh thái hậu trách phạt.”
Lụa mỏng màn che bị nâng lên, Dương Chi Lan chậm rãi bước ra, lão ma ma vội vàng đứng dậy, tiến lên đỡ, trên mặt nàng nhưng không thấy tức giận, ngược lại mang theo tiếu ý nhàn nhạt :“Mà thôi, Thanh Linh không chết, tính mạng nàng lớn, lần này ”Ngoài ý muốn” cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch, chí ít ai gia rốt cục phát hiện một Lâu Tịch Nhan luôn luôn hoàn mỹ không chê vào đâu được, cũng có thể bị uy hiếp.”
Lâu Tịch Nhan a Lâu Tịch Nhan, ngươi không nên cô phụ Huyên nhi, không nên là cháu ngoại trai của Lâu Tố Tâm, lại càng không nên …..cùng ta đối nghịch!
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
14 chương
73 chương
67 chương
63 chương
10 chương