“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!” Từng tiếng từng tiếng hô lớn ở lúc hoàng thượng cùng hoàng hậu bước vào đại điện bắt đầu vang lên, Trác Tình thoáng ngẩng đầu, híp mắt nhìn qua, Yến Hoằng Thiêm thân mặc minh hoàng tinh ti lễ phục, thắt lưng phối bạch ngọc, đầu đội ô kim ngọc quan (chắc là mũ vàng của vua ý), hàn mâu như trước bức người, phối thượng này thân quần áo, đủ khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, trên thực tế ngoại trừ Trác Tình nhìn trộm, cũng đích xác không ai dám ngẩng đầu. Hoàng hậu nhìn qua tuổi không lớn, bộ dáng mới hơn hai mươi, kim trâm ngọc bội búi tóc cao vót, thân mặc quần áo đỏ sậm xa hoa, thêu hoa văn hình cây mẫu đơn kéo xuống làn váy, khiến nàng càng thêm đoan trang mà đẹp đẽ quý phái, chỉ là thân phận tôn quý như nàng, cũng chỉ có thể đi theo hoàng thượng bên người, thủy chung không có thể cùng hắn sóng vai mà đi. Trác Tình thầm than, nàng rốt cuộc minh bạch, quân vương cổ đại vì sao như vậy tin tưởng vững chắc mình là thiên tử (con trời), dễ dàng biến thành hôn quân như vậy, khi tất cả mọi người phủ phục dưới chân ngươi, còn có thể nhớ kỹ mình là người nào, có mấy người? Yến Như Huyên kinh ngạc nhìm chằm chằm tay mình, khuôn mặt nóng rực gần như muốn thiêu cháy, tim đập như sấm, tất cả thanh âm cũng không thể vào được tai nàng, nàng chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, vừa rồi hắn dĩ nhiên chủ động nắm tay nàng, mặc dù chỉ là thời gian rất ngắn, thế nhưng nàng cảm nhận được hơi lạnh đầu ngón tay hắn nhẹ nắm cổ tay nàng lực đạo mềm nhẹ, thoáng ngẩng đầu, nhìn kia trương trắng nõn tuấn lãng mặt, Yến Như Huyên biết, mặc kệ hắn làm cho nàng cỡ nào tuyệt vọng cùng đau lòng, nàng cũng không có khả năng buông xuống hắn, bởi vì từ lúc thật lâu thật lâu trước đây, ngoại trừ hắn, lòng của nàng, mắt của nàng đã dung không được bất luận một nam nhân nào. Lấy nhãn lực của hắn, tự nhiên thấy rõ kia cung nữ là Triều Vân công chúa, Túc Lăng giữa hàn mâu hiện lên một mạt chán ghét, nữ nhân quả nhiên chính là phiền phức, phụ nhân chỉ thấy vĩnh viễn không hiểu trường hợp thấy không rõ tình thế. Trong tiếng hô hoán, Yến Hoằng Thiêm đã đi đến chỗ ngồi cao nhất, ở long ỷ ngồi xuống, hoàng hậu ngồi ở phía bên phải hắn.Yến Hoằng Thiêm giơ lên hai tay, cao giọng nói: “Các khanh gia bình thân.” “Tạ ơn thánh thượng.” Lại một lần nữa đều nhịp, dường như đã diễn luyện vô số lần , các đại thần đều tự mình ngồi xuống. Rốt cục có thể đứng thẳng thân thể, Trác Tình buồn bực nhẹ xoa đầu gối, vừa rồi Mặc Bạch bỗng nhiên túm nàng, phỏng chừng đầu gối cũng đã muốn thâm một mảng, mới nghĩ, ánh mặt Mặc Bạch lạnh lùng rơi vào trên tay nàng, Trác Tình bĩu môi, ngượng ngùng dừng tay. “Bắc Tề đặc phái viên yết kiến.” Lễ quan lần nữa hét to, ở đầu kim sắc trường thảm cũng chậm rãi đi tới ba người, hai nam một nữ. Ba người cùng mặc hoa phục, nam nhân cao gầy đứng ở phía trước, cùng với cường tráng nam nhân đứng ở hắn phía sau, mà hấp dẫn đường nhìn của Trác Tình, là nữ tử kia, nàng tuyệt đối là một đại mỹ nhân làm cho người khác không thể bỏ qua, không phải nói ngũ quan có bao nhiêu tinh xảo, mà là loại này khí thế, mục như điểm nước sơn, mắt như thuy thủy, ở giữa lưu chuyển, dẫn nhân chú mục. “Khung đế vạn phúc.” Ba người nửa quỳ hành lễ. Yến Hoằng Thiêm cao giọng trả lời: “Bình thân, ban ngồi.” “Tạ ơn Khung đế.” Ba người ngồi xuống vị trí, đúng là ba chỗ trống bên người Túc Lăng, cao gầy nam tử quay sang Túc Lăng hơi chắp tay, Túc Lăng mặt lạnh như trước, chỉ là hơi gật đầu đáp lễ. Túc Lăng có chút vô lễ đáp lại nam tử cũng không thèm để ý, ưu nhã ngồi xuống. Yến Hoằng Thiêm thanh âm lần nữa vang lên: “Vài vị đường xa mà đến, trước nếm thử Khung Nhạc đặc biệt có trầm hương giai nhưỡng, ban thưởng rượu.” “Tạ ơn Khung đế ban thưởng.” Ba cung nữ mặc lam sắc cung trang tay cầm bầu rượu, đi tới bên cạnh bàn, nửa quỳ vì bọn họ châm rượu. Quả nhiên dù là cổ đại hay hiện đại, yến hội vĩnh viễn đều buồn chán cùng vô vị như vậy, khác nhau là trước đây nàng… ít nhất… còn có thể ngồi ăn, muốn đi thì đi, hiện tại chỉ có thể đứng… Trác Tình buồn chán đánh một cái ngáp, ánh mắt đảo đến cung nữ đối diện, Trác Tình hơi thở run lên, nữ tử kia rót rượu cho công chúa, trên mặt dĩ nhiên cũng có hai đạo vết đao rõ ràng, giống nhau là ở má phải, nàng có thể Thanh Linh không?! Chú ý tới người nữ tử kia, tự nhiên không chỉ có là Trác Tình, Lâu Tịch Nhan trong mắt cũng lướt qua một mạt kinh ngạc, nàng kia hẳn là Thanh Linh đi, nàng cùng Thanh Phong vô luận thân hình bộ dạng đều rất giống, khác nhau chính là, Phong nhi trong mắt toát ra chính là lành lạnh ở giữa mang theo ngạo nghễ, mà giữa đôi mắt nàng tràn ngập tuyệt vọng lạnh lùng cùng lãnh đạm. Thế nhưng vì sao nàng sẽ ở trên yến hội, còn để nàng hầu hạ Bắc Tề công chúa? Là hoàng thượng muốn lăng nhục nàng? Lâu Tịch Nhan không hiểu nhìn thoáng qua Yến Hoằng Thiêm, từ trong mắt hắn, Lâu Tịch Nhan cũng thấy được một tia vô cùng kinh ngạc, xem ra không phải là hắn an bài, như vậy người an bài chỉ có hoàng hậu. Việc hậu cung, không phải là chuyện hắn phải quản, phía sau Thanh Phong không có động tác gì lớn, Lâu Tịch Nhan nhẹ nhàng che xuống ánh sáng trong mắt, tĩnh quan kỳ biến. (Yên tĩnh quan sát xem biến đổi.) Có thể là ánh mắt Trác Tình quá mức nồng cháy, hoặc cũng có thể là tâm linh tương thông, cung nữ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cùng tầm mắt Trác Tình chạm vào nhau. Thấy rõ khuôn mặt Trác Tình, nử tử hai tròng mắt phút chốc trợn tròn, trong tay bầu rượu thiếu chút nữa ngã đổ, thấy biểu tình của nàng, Trác Tình tâm trạng cũng nguội lạnh, nàng hẳn là Thanh Linh nhưng cũng không phải Cố Vân, nếu như nàng là Cố Vân, sẽ không nhận ra mình khi đã hoàn toàn thay đổi khuôn mặt, lãnh tĩnh như Cố Vân cũng tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra kích động như vậy, làm cho người ta nhìn ra tâm tư của nàng. Trác Tình thất vọng thu hồi đường nhìn, nữ tử cũng hoảng sợ phát giác đến mình quá mức thất thố, cúi đầu, bất quá bả vai hơi phập phồng cũng có thể nhìn ra tâm tình của nàng kích động như thế nào. Ba người một ngụm uống cạn rượu ngon trong chén, Bắc Tề tam hoàng tử Húc Tầm Tư cung kính cười nói: “Quả nhiên là rượu ngon! Hương thơm nồng đậm, nhập khẩu miên hoạt. Lần này đại biểu Bắc Tề đến đây chào hỏi, có thể kiến thức Khung Nhạc cường đại cùng phong phạm của đại quốc to lớn, ta chờ vui lòng phục tùng, hy vọng có thể mượn cơ hội này, biểu đạt quốc gia của ta đối Khung Nhạc thần phục chi tâm (chắc ý một lòng thần phục).“ Yến Hoằng Thiêm chậm rãi gật đầu, một bộ dáng hiểu rõ, ngoài miệng cũng nhiệt tình trả lời: “Bắc Tề là Khung Nhạc nước láng giềng, hai nước trao đổi đặc phái viên, lui tới nhiều hơn cũng là chuyện tốt, tam hoàng tử nếu đã tới Khung Nhạc, không ngại du lịch một phen, Khung Nhạc vẫn là có chút cảnh đẹp.” Yến Hoằng Thiêm căn bản không tiếp lời nói của hắn, Húc Tầm Tư trong lòng đã sáng rõ,theo hắn nói, hắn đối kết minh thể hiện cũng không quá nhiệt tâm, Húc Tâm Tư cười nói: “Đa tạ ý tốt của Khung đế, Khung Nhạc diện tích lãnh thổ bao la, sơn ca tú mỹ, tự nhiên là vô cùng xinh đẹp, lần này đến đây, thất muội cũng cố ý chuẩn bị một chi thủ tụ vũ (điệu múa), chúc Khung Nhạc hưng thịnh, nguyện hai nước muôn đời kết làm bạn.” “A?” Nhanh như vậy đã dùng mỹ nhân kế? Yến Hoằng Thiêm hàn mâu khẽ nâng, cười to nói: “Vẫn nghe nói thất công chúa vũ kỹ trác tuyệt, trẫm hôm nay sẽ hảo hảo thưởng thức thưởng thức.” “Yên Vân bêu xấu.” Nữ tử tự nhiên trang nhã, ưu nhã đứng dậy hướng kim ti trường thảm đi đến, nghênh thị Yến Hoằng Thiêm, thế nhưng nàng cũng không có bắt đầu nhảy, nàng lại… Khẽ kéo vạt áo! Trác Tình kinh ngạc, vị công chúa này cũng quá lớn mật? Làm trò trước mặt mọi người cởi áo — tháo thắt lưng… Nàng nhảy sẽ không là thoát y vũ chứ…