... Vậy mà một câu nói tôi sẽ tham gia chương trình lại khiến cô cười tươi như thế? Chẳng lẽ công việc của cô quan trọng đến mức như vậy sao? Vì công việc, cô chấp nhận tìm đến tôi để chịu sự dày vò từ tôi sao?
Thế Cảnh nhìn nụ cười và ánh mắt vui vẻ của cô, anh như bị cuốn hút vào một lốc xoáy đưa mình trở về với thời thanh xuân có cô bên cạnh, không hề muốn thoát ra cũng không sao thoát khỏi được.
Nếu như xa nhau vì lí do khác, nếu như cô không có chồng thì thật tốt! Anh sẽ ôm cô ngay lúc này, ôm thật chặt, thật chặt... Anh chắc chắn sẽ không để cô rời xa anh nữa, sẽ không...
Thế Cảnh trong phút chốc đã nghĩ như vậy.
Cố tách rời ánh mắt của mình ra, anh lại nói tiếp "Nhưng tôi không thích làm việc một cách máy móc với người không có chút kiến thức về ẩm thực"
"Vậy nên?"
"Chỉ cần cô vượt qua một thử thách của tôi, tôi sẽ đồng ý tham gia chương trình của cô. Nếu không vượt qua, từ nay... mong cô Bạch sẽ không làm phiền đến cuộc sống bình lặng của tôi nữa"
Thử thách? Đối với Bạch Nhược Hạ, anh hiểu rõ hơn ai hết. Cô sẽ không làm được, anh biết mà.
Khóe mắt Bạch Nhược Hạ hơi run lên. Anh biết rõ nhược điểm của cô chính là ưu điểm của anh, chưa bắt đầu thì cô đã thua trận ngay.
Phải chẳng anh đang làm theo những lời mà cô nói khi chia tay, không dây dưa với người đã có chồng?
Bạch Nhược Hạ lí nhí hỏi "Có thể cho tôi thời gian để học một chút cơ bản không?"
Khóe môi cong lên, anh hào phóng trả lời "Được, tôi cho cô thời gian một tuần để đến bếp của tôi học. Sau đó mới bắt đầu đưa ra thử thách"
Nhà hàng đông khách nhất là vào buổi sáng nên Bạch Nhược Hạ ở trong bếp phụ việc nhưng không được. Mỗi người trong bếp đều có khâu việc riêng của mình, không cần đến cô. Cô đành phải đứng cạnh Thế Cảnh quan sát chứ không dám làm phiền.
Cô đứng nhìn động tác của Thế Cảnh đang dùng cây xiên ngang qua hai con gà đã được xẻ một nửa ra.
Trong đầu Bạch Nhược Hạ liền nghĩ, đôi bàn tay to lớn của Thế Cảnh suốt ngày dùng để nấu nướng, thường xuyên tiếp xúc với nước, dầu mỡ, liệu có chai sần, thô ráp đi không?
Động tác rất nhanh sau đó từ trong một dãy lọ nhỏ màu trắng có chất liệu bằng sứ được xếp dài thẳng tắp đựng trong khay lưới đặt ở kệ phụ liệu, lấy ra một lọ bên trong là bột màu đỏ ướp lên mình gà mà cô không biết đó là gì, sau đó lại lấy một lọ màu đen kích cỡ vừa phải đặt riêng biệt trên kệ, có nước sánh đặc để sẵn ở kệ lò.
Liếc mắt lên nhìn Bạch Nhược Hạ thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, anh nhếch môi có ý cười, vừa làm vừa nói "đây là món gà quay mật cay. Đây là bột ớt, còn đây là mật" Nghe tên qua thôi đã khiến cho con sâu ham ăn Bạch Nhược Hạ nuốt nước bọt.
Một nam phụ bếp trông còn rất trẻ, tầm 23 tuổi, gương mặt búng ra sữa, tên là Cố Trì, đứng cạnh Nhược Hạ từ bao giờ. Ánh mắt nhìn theo học hỏi Thế Cảnh, cậu ta thì thầm với Nhược Hạ: "Những món ăn ở Nhất Cảnh Hạ tuy là món thông thường quen thuộc nhưng với tay nghề của bếp trưởng đại nhân chúng tôi thì chất lượng vượt xa, khiến người ăn một lần là nhớ mãi cả đời. Cũng giống như tình yêu của bếp trưởng vậy, yêu một người là yêu sâu sắc cả một đời không thể quên"
Yêu sâu sắc? Người đó là ai? Chẳng lẽ chuyện tình cảm của Thế Cảnh, người nào cũng biết sao?
Bạch Nhược Hạ nhỏ giọng hỏi lại Cố Trì "Yêu sâu sắc? Tại sao cậu lại biết?"
"Tất nhiên là không chỉ mình tôi biết rồi. Trước đây bếp trưởng và Elen rất thân, tuy bọn họ không công khai nhưng nhân viên ở đây ai mà không biết bọn họ là một cặp. Về sau Elen chọn công việc ở nước ngoài, từ đó bếp trưởng không qua lại với ai khác, bây giờ Elen về rồi, không phải là chờ đợi chị ấy sao?"
Một nam bếp phụ khác gọi Cố Trì sang phụ nên cậu ta phải chạy đi. Khóe mắt Bạch Nhược Hạ hơi run lên. Cô lắc lắc đầu quay về nhìn xem Thế Cảnh đã làm tới đâu rồi.
Thế Cảnh xoay người, đem gà tới lò than củi bắt đầu quay, vừa quay vừa dùng cọ lấy mật trong lọ đã để sẵn quét lần lượt lên con gà. Không lâu sau hương thơm đã xông lên tới mũi, Bạch Nhược Hạ nghe mùi thơm mà nuốt nước bọt, bụng trở nên đói cồn cào.
Một lát sau thịt gà đã trở nên vàng óng, mùi thơm đậm đà bắt đầu bay lan tỏa khắp gian phòng bếp, Bạch Nhược Hạ nhắm mắt hít thật sâu để thưởng thức.
Nhìn Thế Cảnh bỏ hai con gà vào hai chiếc đĩa to hình vuông bắt đầu trang trí lên đó là cánh hoa màu tím nhạt và rau thơm rất bắt mắt. Sau đó bới hai chén cơm trắng dẻo còn nóng hổi đặt vào mâm bên cạnh đĩa gà.
Thế Cảnh chỉ cần nói "Xong rồi" là ngay sau đó có một nam nhân viên bước tới đem mâm đồ ăn chuyển ra ngoài. Ánh mắt của Bạch Nhược Hạ vẫn dõi theo đĩa gà quay đó cho đến khi khuất tầm nhìn. Chuyển tầm nhìn về chiếc đĩa gà còn lại đang đặt trên bàn bếp.
Thế Cảnh đưa chén đũa cho Bạch Nhược Hạ, lạnh nhạt hỏi "Có muốn thử không?"
Bạch Nhược Hạ thấy đồ ăn là mắt liền sáng lên không giữ chút thể diện mà gật gật đầu đón lấy chén từ trong tay Thế Cảnh.
Bạch Nhược Hạ cắn một miếng, cảm nhận thịt gà dai mềm, da gà dòn dòn, mật từ trong miếng thịt chảy ra lang tỏa cả khoang miệng, cay cay ngọt ngọt rất vừa miệng, mùi thơm dịu nhẹ ngây ngất. Bạch Nhược Hạ chỉ muốn cắn miếng thứ hai rồi miếng thứ ba, cứ như vậy ăn sạch sẽ không còn gì ngoài xương. Bạch Nhược Hạ liếm liếm môi mà không chú ý nảy giờ đôi mắt của Thế Cảnh đã nhìn thấy hết bộ dạng đáng xấu hổ của cô.
Thế Cảnh trầm giọng hỏi "Có ngon không?"
Bạch Nhược Hạ xấu hổ gật đầu. Thế Cảnh nhếch môi nhàn nhạt nói "Có nhận ra được tôi dùng những loại gia vị nào?"
Thôi xong. Ăn một bữa ăn mà cũng hỏi khó như vậy. Cơ bản là Bạch Nhược Hạ không hề chú ý đến vấn đề đó. Cô vờ suy nghĩ rồi đưa ngón trỏ lên trên, ấp úng nói "Bột ớt nè... Cả mật nữa nè... Rồi... Rồi tiêu?..."
Thế Cảnh khoanh tay lại rửa tai lắng nghe cô nói tiếp nhưng xem ra tình hình này là Bạch Nhược Hạ không thể biết gì rồi. Thế Cảnh bước tới vị trí làm món mới, không quên nói một câu nhắc nhở với cô "Nguyên liệu của nhà hàng tôi nhập đều là loại thượng hạng, rất mắc cho nên những món đưa cô ăn thử, nhớ phải thanh toán đầy đủ"
Nghe câu nói này của anh, Bạch Nhược Hạ như bị sặc từ chính nước bọt của mình vậy.
Cả nửa ngày trời cuối cùng cũng vắng khách, Thế Cảnh giao công việc lại cho bếp phó quản lí rồi tháo tạp dề, thay đồ để ra ngoài.
Ngay cạnh nhà hàng là quán cà phê sách có phong cách cổ kính với màu chủ đạo là màu cà phê sữa. Bạch Nhược Hạ bị mê hoặc bởi phong cách đó nên bước vào từ lúc nào không hay.
Cô chọn cho mình một chỗ dễ nhìn ra ngoài đường, cũng dễ dàng nhìn qua sân vườn của Nhất Cảnh Hạ thông qua lớp của kính thủy tinh trong suốt.
Trời lại bắt đầu đổ mưa!
"Lục Bắc được mệnh danh là xứ sở có kiến trúc cổ kín của Tuyên Lạc, nằm giữa những thảm hoa nhiều màu sắc, khí hậu quanh năm mát mẻ. Vì thế nên hàng năm lượng khách du lịch đến đây rất đông.
Cơ sở vật chất của một trường đại học duy nhất tại Lục Bắc là ASC rất tốt, thu hút nhiều bạn trẻ từ nhiều nơi trong nước.
Có một con đường mang tên "thế giới ẩm thực Lục Bắc" rất nổi tiếng, đã đặt chân đến Lục Bắc không thể không ghé qua. Đặc biệt kể đến là nhà hàng Nhất Cảnh Hạ của vị đầu bếp TC đại nhân... "
Hai con ngươi của Bạch Nhược Hạ đang chăm chú dán vào màn hình chiếc laptop đọc thông tin về Lục Bắc. Cô tự nhủ "Tại sao lúc trước mình không biết nhỉ? Mình đã quá bận rộn sao?" im lặng ngẫm nghĩ điều gì mà cô bỗng nói lên một câu "Đây là lí do Thế Cảnh tới Lục Bắc không về Châu Thành sao?"
"Có thể xem là vậy"
Bạch Nhược Hạ nghe giọng nói này liền quay ra sau lưng. Với góc độ này Thế Cảnh cao lớn càng thêm cao lớn hơn trong mắt cô. Anh đứng sừng sững ở đó từ bao giờ? Có lẽ đã nghe hết những lời cô nói.
Truyện khác cùng thể loại
275 chương
142 chương
53 chương
71 chương
30 chương
24 chương
12 chương
11 chương