Tây du đại giải trí
Chương 6 : In tru tiên
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Dịch: Tiếu Giai Nhân
--------------------
Hôm sau, Trương Minh Hiên tỉnh lại từ giấc ngủ say, mở mắt nhìn ra ngoài, đã là buổi trưa.
Hắn thầm kêu một tiếng: "Chết rồi!" Đây có phải nhà mình đâu chứ!
Hắn ngồi bật dậy ngay, vớ lấy đồ mình, mặt đầy ghét bỏ, hôm qua đi dạo trên phố cả buổi, quần áo toàn là mồ hôi. Chợt hai mắt hắn sáng rỡ, hắn nhìn thấy sát vách tường có một tủ quần áo, chắc trong đó sẽ có quần áo nhỉ? Hắn bò xuống giường, bước tới trước tủ. Chỉ thấy trong đó chứa không ít quần áo, đủ màu xám, đen, trắng, xanh, có đồ ở nhà lẫn đồ nho sinh, trong đó đồ nho sinh nhiều hơn. Trương Minh Hiên chọn một bộ đồ ở nhà màu đen bình thường mặc vào, phải nói là khá thoải mái, tiếc là không có gương soi.
Trương Minh Hiên nhìn thành quả phấn đấu cả tối của mình, mỉm cười, hắn cầm bản thảo bước ra ngoài. Vừa mở cửa, ánh sáng chói mắt rọi lên người, người nóng lên, mắt hơi chau lại. Hắn vươn tay che trước trán, nhìn chung quanh, trong sân không thấy Lý Thanh Nhã, chắc đã tới thư điếm rồi. Kẻ làm công như hắn thực sự không đạt tiêu chuẩn, bà chủ đã ra tiệm làm việc mà mình thì vẫn còn ngủ.
Trương Minh Hiên chạy vội ra thư điếm, quả nhiên bà chủ đang ôm Nha Nha ngồi sau quầy, khẽ hát khúc hát ru vừa học được đêm qua. Trương Minh Hiên bước lại, ngại ngùng gãi đầu: "Thanh Nhã tỷ, xin lỗi!"
Lý Thanh Nhã nhìn Trương Minh Hiên mặc bộ đồ màu đen, có hơi thất thần, như thể nam nhân nọ lại lần nữa xuất hiện trước mặt nàng.
Lý Thanh Nhã lắc đầu, xua tan những ảo tưởng không thực tế trong đầu, cười nói: "Ngươi chạy nạn tới đây đã mệt lắm rồi. Ngủ dậy trễ chút cũng không sao."
Trương Minh Hiên lòng đầy cảm động, nhìn xem người ta tốt cỡ nào này. Trương Minh Hiên lập tức đưa mớ bản thảo trong tay ra: "Thanh Nhã tỷ tỷ, đây là sách ta viết, tỷ xem thử đi!"
Lý Thanh Nhã nhạc nhiên nói: "Một đêm mà viết nhiều vậy? Được rồi, đưa ta xem thử."
Trương Minh Hiên để bản thảo lên quầy, ngượng ngùng: "Thanh Nhã tỷ, tỷ xem đi nhé, ta đi rửa mặt trước đã."
Lý Thanh Nhã gật đầu: "Đi đi!"
Trương Minh Hiên quay đầu đi về hậu viện.
"Khoan đã…"
Trương Minh Hiên nghi hoặc quay lại nhìn Lý Thanh Nhã. Lý Thanh Nhã do dự một chút nói: "Ngươi đã gọi ta một tiếng tỷ tỷ, ta đây sẽ nhận người đệ đệ này vậy."
Trương Minh Hiên vui vẻ: "Vâng, Thanh Nhã tỷ tỷ."
Không ngờ có thể trực tiếp thăng cấp, từ người làm biến thành thiếu gia, mặt ngoài thì không thay đổi gì, nhưng địa vị khác hẳn luôn nha.
Lý Thanh Nhã cũng cười: "Vậy ngươi đi đi! Đồ dùng đánh răng để bên cạnh giếng đó."
Trương Minh Hiên gật đầu: "Cám ơn tỷ tỷ!"
Nhìn Trương Minh Hiên đi rồi, Lý Thanh Nhã mở bản thảo ra, vừa đọc trang đầu đã bật cười: "Câu chuyện này chỉ là hư cấu, nếu có giống cũng chỉ là trùng hợp. Thật biết cách viết!"
Trương Minh Hiên ra giếng, quả nhiên thấy trên thành giếng đặt chén nước, trong có bàn chải đánh răng, chính là bàn chải đánh răng, có tay cầm cũng có lông chải. Trương Minh Hiên hết hồn, Đường triều không phải còn cắn cành liễu để đánh răng "Thần tước xỉ mộc" sao? Vậy bàn chải đánh răng đâu ra? Trương Minh Hiên cầm bàn chải đánh răng nhìn thử, tay cầm là gốm sứ, lông chải chắc là lông heo, hoặc là lông động vật gì đó.
Trương Minh Hiên lẩm bẩm: "Đây là thế giới thần thoại, nghiêm túc coi như là thua."
Trương Minh Hiên nhìn bên cạnh bàn chải đánh răng còn đặt một chén đựng thứ gì đó như hồ, chắc là kem đánh răng rồi. Hắn nhanh tay lẹ chân rửa mặt đánh răng sạch sẽ, mặt mày sáng lán trở về thư điếm. Lúc này, Lý Thanh Nhã đang ra sức đọc bản thảo, khi thì nhíu mày, khi thì mỉm cười. Mới mười chín chương, nội dung chưa nhiều, chỉ một lát nàng đã đọc xong.
Lý Thanh Nhã đặt tay lên bản thảo, nghiền ngẫm một hồi, nhìn Trương Minh Hiên đang đứng chờ, nói: "Cốt truyện rất khá! Nhưng phần dùng từ đặt câu thì ta không dám khen, từ ngữ không có chiều sâu, các đoạn chuyển không kết nối, cứ như văn nói bình thường vậy." Lý Thanh Nhã nhíu mày nhìn Trương Minh Hiên, hiển nhiên cách viết văn theo kiểu bạch thoại này làm nàng không chấp nhận được.
"Điểm sáng duy nhất là tác dụng của những ký hiệu này."
"Ký hiệu?" Trương Minh Hiên không hiểu hỏi lại.
Lý Thanh Nhã tuỳ tay chỉ: "Là cái này."
Trương Minh Hiên hiểu ngay: "Hoá ra ngươi nói dấu chấm câu à?"
"Dấu chấm câu? Tên rất rõ ràng."
Lý Thanh Nhã do dự nói: "Để ta giúp ngươi viết lại nhé!"
Viết lại mà nàng nói là đổi văn bạch thoại văn thành thể văn ngôn, cả quyển toàn chi, hồ, giả, dã gì đó, đây không phải là chuyện dễ dàng, không khác nào viết lại toàn bộ, Lý Thanh Nhã nói vậy đủ để chứng minh nàng yêu thích câu chuyện này thế nào.
Trương Minh Hiên lại lắc đầu: "Thanh Nhã tỷ, không cần, ta nghĩ giữ thế này được rồi. Tỷ có quen xưởng in không? Ta muốn in nó ra, gửi bán trong tiệm."
Lý Thanh Nhã lại không hiểu"Không phải còn chưa viết xong à?"
Trương Minh Hiên giải thích: "Không viết xong cũng có thể bán mà. Gọi là truyện đang ra."
Đôi mắt xinh đẹp của Lý Thanh Nhã hiện lên vẻ khó hiểu, đang ra? Là sao? Nàng nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Trương Minh Hiên, hơi do dự: "Tiệm ta có một xưởng in quen, ngươi muốn in thật à?"
Trương Minh Hiên gật đầu, hắn còn phải dựa vào quyển sách này để kiếm khoản tiền đầu tiên đó! Lý Thanh Nhã bế Nha Nha đứng dậy, lúc này Trương Minh Hiên mới phát hiện sau quầy có hai cái ghế, đã thêm một cái mới toanh.
Lý Thanh Nhã nhìn Trương Minh Hiên: "Cái cũ ngươi ngồi đi!"
Ý chính là ghế mới là của tỷ, ngươi không được dùng!
Trương Minh Hiên ngoan ngoãn gật đầu, giơ tay làm chữ "OK" : "Được, được."
Lý Thanh Nhã nhẹ nhàng bước vòng ra ngoài: "Đóng cửa cửa tiệm, đi theo ta."
Trương Minh Hiên cười gật đầu: "Được, cảm ơn tỷ tỷ."
Trương Minh Hiên đóng cửa cửa tiệm, cầm bản thảo đuổi theo Lý Thanh Nhã hoà vào biển người, cả hai đi qua mấy con ngõ, bước vào phố nhà xưởng. Bên trong vô cùng ồn ào, tiếng người, tiếng xe tới lui không dứt, tiếng công nhân trộn với tiếng máy móc ầm ầm đập vào tai. Trương Minh Hiên tò mò rướn cổ nhìn nhà xưởng chung quanh, có nhưỡng rượu, nhuộm vải, xưởng gia cụ, cần gì có đó.
Chẳng mấy chốc Lý Thanh Nhã dẫn Trương Minh Hiên vào trong một tiệm sách lớn, trong tiệm chồng chất không ít sách mới, không khí toàn mùi mực in. Trong tiệm có một lão nhân đang gảy bàn tính, ngẩng đầu thấy cả hai bước vào, mắt sáng lên, cười bước ra khỏi quầy đón: "Lý tiểu thư đại giá quang lâm không tiếp đón từ xa, thứ tội! Thứ tội!"
Lý Thanh Nhã gật đầu: "Có vài việc muốn làm phiền Ngô tiên sinh."
Lão nhân chắc là Ngô tiên sinh, cười nói: "Chuyện của Lý tiểu thư là chuyện của ta, có gì mà phiền chứ?"
Lý Thanh Nhã nhìn Trương Minh Hiên: "Nhờ Ngô lão tiên sinh in giúp bản thảo này."
Trương Minh Hiên cung kính đưa bản thảo cho Ngô lão đầu, Ngô lão đầu cười cười cầm bản thảo: "Hoá ra Lý tiểu thư tới ủng hộ lão đầu ta à!"
Lý Thanh Nhã nhìn Trương Minh Hiên hỏi: "Cần bao nhiêu bản?"
Trương Minh Hiên vội vàng nói: "In trước một trăm bản."
Ngô lão cứng người, chỉ có một trăm bản, lỗ chắc rồi!
Nhưng vẫn cười nói với Lý Thanh Nhã: "Không thành vấn đề, xin chờ một lát."
Ngô lão cầm bản thảo kêu to: "Chu đại sư, chu đại sư!"
Hậu viện lập tức truyền ra tiếng đáp lời: "Ra ngay! Ra ngay!"
Một lão già mặc bộ bố ý màu xám từ hậu viện bước ra, Ngô lão đưa bản thảo cho Chu đại sư: "In thành sách, một trăm bản! Loại giấy tốt nhất, mực cũng vậy, cần gấp!"
Chu đại sư chần chờ: "Ông chủ Ngô, bên trong đang in đơn đặt hàng của thư điếm Quỳnh Lâm, mấy cuốn luận ngữ, sách luận, đại nho văn lục..."
Ông chủ Ngô xua tay bất mãn: "Để lại hết, bây giờ, ngay lập tức, khắc bản in cho bản thảo này, hiểu chưa?"
Chu đại sư biến sắc, lão biết rất rõ về bối cảnh của ông chủ Ngô, đằng sau ông chủ Ngô là huân quý đương triều, khách hàng có thể khiến ông ta nể trọng vậy, bối cảnh chắc chắn cũng không tầm thường.
Lão gật đầu nói ngay: "Ta biết rồi ông chủ!"
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
34 chương
22 chương
4 chương
28 chương